Chuế Tế

Chương 1098: Ngập trời (4)

Sự sụp đổ của tòa nhà là xảy ra bất ngờ.
Tháng tư năm Vũ Kiến Sóc thứ mười một, quyết định một trong những khoảng thời gian mấu chốt nhất của toàn bộ thế cục thiên hạ. Đại chiến Giang Ninh đang chiến đấu ác liệt, vùng đất Tương Phàn cách xa hơn ngàn dặm, mấy chục vạn quân thủ thành vẫn như cũ chống đỡ một cách khổ sở dưới sự tấn công mãnh liệt của Hoàn Nhan Tông Hàn.
Kể từ khi hai bên bắt đầu đánh giáp lá cà vào nửa cuối năm ngoái, dưới thế công mãnh liệt của cuộc nam chinh lần thứ tư của Nữ Chân, Vũ triều vẫn thể hiện ra quốc lực hùng hậu và nội tình sâu sắc của nó.
Gần mười năm ẩn nhẫn và chuẩn bị, cho dù mất đi Trung Nguyên, nhưng một hệ thống kinh tế thịnh vượng hơn đã được xây dựng ở Giang Nam, chống đỡ lên một cơ thể tương đối hùng mạnh như người khổng lồ, trong cục diện đại chiến gần một năm sau này, Vũ triều tuy rằng đôi lúc bại trận, thường trong hoàn cảnh ác liệt, nhưng nội tình hùng hậu và số lượng binh lính cuồn cuộn không ngừng đã bù đắp cho tổn thất bại trận, cho dù phòng tuyến Trường Giang đã phá, nhưng mấy điểm tựa quan trọng chống đỡ khung xương Giang Nam vẫn luôn tử thủ không lùi, ở một số nơi thậm chí hình thành cục diện ngươi tới ta lui, khiến cho quân đội Nữ Chân được ăn cả ngã về không bị kéo chân ở phụ cận Trường Giang, rất lâu không thể xuôi nam.
Nếu như nói cục diện như vậy đã chứng minh Vũ triều vẫn có thực lực to lớn trên tổng số lượng, thì sự kiện Trấn Giang vào cuối tháng tư, có lẽ mới nói rõ một cách sâu sắc những vết thương và mâu thuẫn tiềm ẩn khác nhau ẩn chứa trong thân xác khổng lồ này của Vũ triều.
So với lần đầu tiên khi người Nữ Chân nam hạ hơn mười năm trước, mặc dù trước chiến lực cường đại của Nữ Chân trăm vạn quân đội Vũ triều một kích đã tan, nhưng rất nhiều người trong thiên hạ này vẫn duy trì được tôn nghiêm từng thuộc về thượng quốc, chiến bại có thể chạy trốn, người đi theo địch cũng không tính là nhiều, chiến lực mặc dù không đủ, nhưng sự phản kháng của toàn bộ khu vực Trung Nguyên vẫn vô cùng tận.
Tuy nhiên, sau hơn mười năm nung nấu và thay đổi, sự tráng liệt khi kháng Kim nhiều hơn được chuyển sang sự bi tráng trong miệng lưỡi của các kép hát và trên giấy của thư sinh, tuy rằng đối với dân chúng bình thường mà nói, chuyện xảy ra trong những năm Tĩnh Bình vẫn luôn vô cùng nhục nhã, làn sóng kháng Kim trong xã hội đợt sau cao hơn đợt trước, nhưng trong những nhân sĩ thực quyền hay thân hào thế gia của trung thượng tầng Vũ triều, tỷ lệ những kẻ có liên hệ với người Nữ Chân thậm chí là theo phe địch đã tăng lên rất nhiều.
Hơn mười năm ngươi tới ta lui, một mặt ở vào trạng thái đối lập, mặt khác hai phía Kim Vũ cũng đang không ngừng thắt chặt mối liên hệ. Khi sự đối chiếu lực lượng công khai trở nên rõ ràng, đại bộ phận người thông minh đều sẽ có một phen tính toán của mình. Đến trận chiến Trấn Giang vào cuối tháng tư này, thay vì nói là sự so sánh giữa công và thủ, nhiều hơn vẫn là sự va chạm khốc liệt về thực lực toàn diện của hai bên.
Đây là một hồi chiến đấu không giống với tình huống trước đây, cho dù dáng vẻ bên ngoài chẳng qua chỉ là một lần sử dụng gián điệp và xúi giục thành công của Hoàn Nhan Hi Doãn, nhưng bố cục chiến đấu bình thường, vào năm ngoái đã sớm bắt đầu một cách có mục đích, người Nữ Chân xâm nhập vào Vũ triều, triều đình Lâm An lòng người hoảng sợ, khiến cho tất cả những thứ này càng giống như là một bản sao quy mô lớn của sự kiện Ninh Nghị phá Lương Sơn.
So với tốc độ nhanh chóng của việc truyền đạt tin tức, sự vận động của mấy vạn thậm chí là mười mấy vạn quân đội, mỗi một động tác lớn đều có vẻ vô cùng chậm rãi. Trung tuần tháng tư đại quân Hoàn Nhan Hi Doãn chuyển hướng Trấn Giang, đối với hành vi được ăn cả ngã về không này của hắn, khắp nơi cũng đã ngửi được manh mối không tầm thường, chỉ là muốn đuổi kịp động tác của hắn, các quân đội bên Vũ triều cũng cần thời gian đủ dài, mà trong quá trình này, mọi người lại không thể không đề phòng khả năng đối phương giả vờ tấn công.
Đến mười chín tháng tư, Hi Doãn bắt đầu chuẩn bị công thành, quân đội xung quanh mới có thể xác định tính chân thực của toàn bộ hành động, vây quanh phía Trấn Giang.
Hai mươi hai, Hi Doãn đưa ra sứ giả ly gián đối với đám người Quân Vũ trong thành Trấn Giang, cùng ngày phát ra một lượng lớn truyền đơn vào trong thành Trấn Giang, sẽ giết hết cửu tộc đối với người giữ thành lần này, mà tin tức người hiến thành lập công đầu tiên phong Vạn Hộ Hầu khuếch tán ra, cùng lúc đó, cũng không ngừng lan truyền tin tức và chứng cứ quan lớn triều đình nào đó đã đầu hàng Nữ Chân. Trong bầu không khí như vậy, xế chiều hôm đó, quân đội Nữ Chân triển khai toàn lực công thành.
Sự tiến công mạnh mẽ của Hoàn Nhan Hi Doãn đối với Trấn Giang cũng là được ăn cả ngã về không, hầu như tất cả đạn nở hoa uy lực lớn đều được ném lên hết đầu thành không chút kiêng dè, Đồ Sơn Vệ bất chấp tính mạng phát động cuộc tấn công mãnh liệt trong kẽ hở của sự oanh tạc. Lúc này, phía đông nam và phía nam Trấn Giang đông nam, đã có hơn hai mươi vạn quân đội lên đường chạy tới, mà ở trong thành Trấn Giang, đám người Quân Vũ gia tăng cường độ chấp pháp của đội quân pháp, đồng thời lại áp dụng sách lược tử thủ canh chừng một một đối với tướng lĩnh trong quân, trước khi công thành chiến bắt đầu thậm chí thay đổi khu vực phòng thủ của mỗi một nhánh đội ngũ.
Nếu như Hi Doãn công thành không có kết quả, Đồ Sơn Vệ mà hắn suất lĩnh, mấy vạn người mà đám người Ngân Thuật Khả, A Lỗ Bảo suất lĩnh, đều rất có thể bị đại quân bao vây, cuối cùng táng thân dưới thành Trấn Giang, mà cho dù thảm liệt đột phá vòng vây, sau khi phải trả một cái giá quá lớn, sĩ khí của người Vũ triều sẽ vì vậy mà tăng vọt, mà cuộc nam chinh lần thứ tư của người Nữ Chân, cũng chỉ có thể kết thúc một cách thê thảm như vậy.
Cuộc tấn công điên cuồng của người Nữ Chân, cộng thêm lời tuyên bố sau đó sẽ giết hết cửu tộc những người thủ thành đã mang tới áp lực to lớn cho quân đội trong thành, nhưng đồng thời cũng khiến sự kháng cự của những người thủ thành càng thêm kiên quyết. Nhưng mà so với những kẻ công thành, quyết định sự thắng bại của việc thủ thành, cũng không phải là khối trường bản ý chí chiến đấu dâng trào nhất kia, mà chỉ cần một sơ hở mấu chốt là đủ rồi.
Hai mươi lăm tháng tư, rạng sáng, sơ hở xuất hiện, một tiểu tướng tên là Cảnh Trường Trung dẫn theo số ít thân vệ của hắn phát động phản loạn, sau khi liên hệ với người Nữ Chân ý đồ mở ra Song Giác Môn ở phía đông Trấn Giang, cuộc phản loạn của hắn vẫn chưa hoàn toàn thành công, nhưng người Nữ Chân mượn cuộc nội loạn phát động tấn công mãnh liệt đối với Song Giác Môn, chiếm lĩnh tường thành sau đó mở cửa, đến lúc này, quân đội của người Nữ Chân từ phía đông của Trấn Giang cuồn cuộn tràn vào.
Ngọn lửa bùng nổ tàn sát bừa bãi trong thành, giao tranh lan rộng và dồn dập trong thành, binh lính Nữ Chân sau khi vào thành sĩ khí tăng vọt, nhưng không lâu sau, nghênh đón bọn họ cũng là những đòn trực diện và sự kháng cự của quân thủ thành. Quân Vũ dẫn quân ra khỏi đại doanh, phát động binh lính toàn thành triển khai chống lại người Nữ Chân, đồng thời tổ chức dân chúng trong thành chạy trốn từ bến tàu và đường sá ở các mặt còn lại.
Sợ rằng không mấy người có thể hiểu được tâm tình của Quân Vũ lúc đó, sự kháng cự của trăm vạn người bị hủy bởi sự yếu ớt của một người. Đương nhiên, nếu người này có thể chống cự được lâu hơn, có lẽ cũng sẽ có những kẻ yếu ớt khác xuất hiện. Nhưng trong bóng tối của rạng sáng hôm nay, Quân Vũ không gục ngã trước đòn trực diện, hắn cưỡi chiến mã giáp bạc, vung bảo kiếm bôn tẩu khắp nơi, không ngừng phát ra mệnh lệnh, khích lệ tinh thần binh lính và dẫn đường cho những người chạy trốn.
Trên bến tàu phụ cận Trấn Giang vẫn có các tàu thuyền vận tải quân đội và tàu buôn neo đậu, các quan viên phủ thái tử bao gồm cả Văn Nhân Bất Nhị đang cố gắng thuyết phục Quân Vũ lên thuyền thoát khỏi Trấn Giang đã vô vọng, nhưng Quân Vũ trực tiếp từ chối lời khuyên như vậy, hắn hạ lệnh cho thủy sư chở bách tính vượt qua kênh đào, để bách tính trong thành chạy trốn, đồng thời lệnh thủ quân phía nam mở ra một con đường cho dân chúng.
Trấn Giang là đầu mối then chốt giao thoa giữa kênh đào và Trường Giang, đến năm ngoái, bách tính tụ cư ở một dải Trấn Giang đã đạt hơn trăm vạn, sau đại chiến bách tính phụ cận tản ra bốn phía, bách tính cư trú trong thành vẫn có hơn bốn mươi vạn, đêm đó, tàn sát và ngọn lửa lan khắp thành, đội ngũ chạy trốn trùng trùng điệp điệp, toàn bộ thành trì đều chìm trong một trận chiến sôi sục.
Đánh chiếm Trấn Giang là bước mấu chốt nhất trong toàn bộ kế hoạch tác chiến của Hi Doãn, khi mục tiêu phá thành đạt được, ngay cả hắn cũng sẽ tiến vào trạng thái hưng phấn. Không lâu sau khi Đồ Sơn Vệ và một nhóm tinh nhuệ Nữ Chân vào thành, phản kích của quân thủ thành đã nghênh đón trực diện. Lúc này Trấn Giang đã bị phá, dựa theo cách nói của Hi Doãn, tất cả quân nhân Vũ triều sau khi Kim quốc thống trị nơi đây, đều phải đối diện với vận mệnh tru cửu tộc, sự chống cự của toàn bộ thành thị, trong nháy mắt tiến vào trạng thái gay cấn.
Trấn Giang vào lúc này, Hi Doãn suất lĩnh Đồ Sơn Vệ, cộng thêm bộ phận quân đội của Ngân Thuật Khả, A Lỗ Bảo, nhân số của Kim binh đã gần đến bảy vạn, mà quân đội Vũ triều trong thành Trấn Giang chẳng qua hơn mười vạn, nhưng vào hôm hai mươi lăm sau khi thành bị phá, trận chiến chống lại người Kim ở Trấn Giang là cao trào bi thảm nhất, một số tướng lĩnh dẫn binh xông lên điên cuồng, kiệt sức chết trận cũng chưa từng lui về phía sau, sau khi vào thành, một bộ phận Đồ Sơn Vệ thậm chí đều bị phản công mãnh liệt đánh cho bối rối, liên tục lui về phía sau.
Vào sáng sớm ngày hai mươi lăm, non nửa thành trì chìm trong biển lửa, một lượng lớn dân chúng vẫn đang chạy trốn ra ngoài thành, lúc này phụ cận con đường đào thoát bên ngoài thành phố ở mặt nam cũng bắt đầu bùng phát giao tranh, quân đội của A Lỗ Bảo ý đồ phong kín con đường phía nam, nhưng gặp phải sự ngăn cản mãnh liệt của quân đội Vũ triều do Quân Vũ sắp xếp ở bên này, tướng quân Vũ triều Trâu Thiên Trì suất lĩnh hai vạn quân đội Vũ triều canh giữ bên này tuổi đã gần sáu mươi, sau khi được Quân Vũ sắp xếp ở đây chưa từng lùi bước, quân đội dưới trướng ông ấy trong thời gian hai ngày sau đó hoặc tan hoặc vong, cũng có kẻ đầu hàng, đợi đến hai ngày sau đối đầu trực tiếp với sự tiến công mãnh liệt của A Lỗ Bảo, lão tướng quân bị đạn pháo nổ bay, sau khi đứng lên cánh tay phải đã máu thịt mơ hồ, toàn thân đẫm máu, lão tướng quân dùng một tay cầm đao suất lĩnh mọi người xung phong, cuối cùng ngã xuống trên đường loạng choạng đi về phía trước.
Đây chỉ là khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cả cuộc đại chiến Trấn Giang, buổi sáng ngày hai mươi lăm, Quân Vũ bôn ba cả đêm thoáng có thể nghỉ ngơi một chút, hắn uống bát cháo do thê tử bưng tới ở phòng ốc bên đường, lén ở chỗ không người lau đi giọt nước mắt không nén được mà chảy ra, sau đó lại bước lên lưng ngựa, bôn tẩu các nơi chiến trường, cổ vũ sĩ khí. Trong khoảng thời gian này lại có vô số người thuyết phục hắn lập tức rời khỏi Trấn Giang, thậm chí một ít dân chúng chưa kịp thoát đi mắt thấy thái tử bôn ba mệt mỏi, cũng mở miệng khuyên bảo thái tử lên thuyền rời đi, Quân Vũ lắc đầu từ chối, hét lên đến khàn cả giọng:
- Binh tướng thủ thành liều cả tính mạng, sao ta có thể đi trước! Nếu ta đi rồi, các ngươi không còn đường sống nữa!
Hắn nói với bách tính như vậy, lại đến bên rìa chiến trường không ngừng cổ vũ binh lính thủ thành:
- Người Nữ Chân sẽ không cho chúng ta đường sống! Sẽ không cho bách tính Vũ triều chúng ta con đường sống! Ta ở lại cùng chư quân, bách tính rút lui trước, chư quân không lui, ta cũng không lui.
Thành Trấn Giang không nhỏ, nhưng trong thời gian một ngày này, thậm chí có binh lính và dân chúng hai lần ba lần nhìn thấy thái tử bôn ba qua lại, áo bào của hắn dần dần bẩn bụi, giọng nói kêu gọi dần khàn khàn, động tác dần suy yếu, nhưng lời nói khàn khàn và động tác đã ngày càng kiên quyết, một bộ phận binh lính vốn khiếp đảm bởi vậy bước lên con đường xông về phía người Nữ Chân.
Chạng vạng ngày hai mươi lăm, Quân Vũ ngã xuống từ trên lưng ngựa, Văn Nhân Bất Nhị đi theo lần nữa tới thuyết phục hắn rời đi, Quân Vũ lại từ chối:
- Ta không thể đi, quân tâm sẵn có, dân tâm sẵn có, ta nhìn thấy rồi, chúng ta còn có hy vọng!
Văn Nhân Bất Nhị lắc đầu:
- Trấn Giang đã thất thủ, về sau đã là chuyện nhỏ, Vũ triều không thể không có điện hạ! Điện hạ chuyển đi Lâm An, vẫn có được một tia sinh cơ, điện hạ...
Quân Vũ không ngừng lắc đầu, sắc mặt vốn đã xám đen, thậm chí còn xen lẫn một ít vết máu, lúc này nước mắt liền chảy ra:
- Không phải chuyện nhỏ! Tính mạng mấy chục vạn người mười vạn đại quân sao có thể là chuyện nhỏ! Văn Nhân sư huynh, ta biết cách nghĩ của ngươi! Nhưng ngươi đã nhìn thấy chưa! Dân tâm sẵn có, bọn họ có thể đánh, dám đánh, Trấn Giang vẫn chưa bại! Bọn chúng đánh vào, chúng ta đánh bại bọn chúng, phụ cận có mấy chục vạn người đang chạy tới, chúng ta giữ chân Hoàn Nhan Hi Doãn ở nơi này! Chúng ta vẫn có hy vọng!
Trong mắt Quân Vũ, là nhìn thấy sự kiên quyết và cuồng nhiệt của niềm hy vọng cuối cùng, có lẽ vì nhìn thấy sự kiên quyết và tráng liệt của sự kháng cự vào ngày hai mươi lăm ấy, Văn Nhân Bất Nhị trong lòng buồn bã, nhưng cũng không thuyết phục thêm nữa. Hai mươi sáu, quân đội Nữ Chân vào thành đã bắt đầu chiêu hàng, sự kháng cự vẫn còn ác liệt nhưng đã bắt đầu suy yếu.
Hai mươi bảy, nửa tòa thành Trấn Giang chìm trong biển lửa, lúc này vẫn có mười mấy vạn dân chúng không thể thoát đi, phòng tuyến ngoại ô thành nam Trấn Giang đã bắt đầu nguy cấp dưới sự công kích dữ dội của A Lỗ Bảo, lúc Quân Vũ suất lĩnh quân đội đi trước chi viện, lão tướng quân Trâu Thiên Trì đã chết trên đường tấn công về phía A Lỗ Bảo.
Mặt nam trên con đường rời khỏi Trấn Giang, một bên Đại Vận Hà, lúc này khắp núi đầy cốc đều là dân chúng chạy trốn, Quân Vũ thu nạp bại binh, tổ chức phòng tuyến, đồng thời cũng vẫn đang đốc thúc quân dân trong thành Trấn Giang nhanh chóng dời đi. Vào thời điểm này, tình hình ở toàn bộ Trấn Giang đã tràn ngập nguy cơ. Một đội kỵ binh của Đồ Sơn Vệ đã tìm ra phương hướng của Quân Vũ, giết tới phía bên này, các tướng quân và phụ tá xung quanh hết lần này đến lần khác tiến hành thuyết phục, Quân Vũ đứng trên đỉnh đồi, nhìn bách tính đang chạy trốn bên dưới:
- Không thể đánh bại bọn họ sao?
Cấm vệ đi theo bên người Quân Vũ triển khai trận hình phòng ngự, các binh sĩ cũng đốc thúc dân chúng rời đi với tốc độ nhanh nhất, khi kỵ binh đối diện xuất hiện, là buổi chiều hôm đó, ánh mặt trời phản chiếu trên dòng nước của Đại Vận Hà, bên bờ có hoa dại cỏ xanh, Quân Võ dựng vương kỳ trên sườn núi, nhìn cận vệ ép lui sự tấn công của kỵ binh, kỵ binh vòng lại tiếp cận đám người, phóng tên vào trong đám người, kỵ binh của cận vệ đuổi theo, chém giết trong hỗn loạn.
Giờ Mùi hai khắc, kỵ binh Nữ Chân chia thành nhiều nhóm giết về phía bên này, người xung quanh khuyên Quân Vũ tránh xa, Quân Vũ đã ba ngày chưa từng chợp mắt chỉ lắc đầu theo bản năng, phía trước hắn còn có rừng thương do cấm quân kết thành, xung quanh còn có hộ vệ, hắn không hề sợ hãi. Hắn để thê tử lại dưới vương kỳ, đi tới phía trước, muốn nhìn rõ ràng những người Nữ Chân đó, cũng ghi nhớ thêm rõ ràng cái chết của họ.
Mưa tên bay tới.
Có người giơ khiên lên, có người giữ chặt Quân Vũ, Quân Vũ theo bản năng giãy giụa, vài tấm khiên đã che chắn trên thân thể hắn, có cái gì bắn lên giáp trụ của hắn rồi bật ra, thân thể Quân Vũ chấn động, cảm giác như bị vật cùn đập nặng, đợi đến khi hắn kịp phản ứng, một mũi tên cắm vào khe hở của áo giáp bắn lên bụng hắn.
Hắn cảm thấy khó chịu nhưng lại không thấy đau, ngay sau đó, có người hốt hoảng chạy tới, Quân Vũ cầm cán tên bằng tay trái ấn vào áo giáp.
Thì ra là cảm giác thế này.
Đau quá đi...
Hắn suy nghĩ trong lòng.
Nhưng cũng vào lúc này, đôi tay run rẩy do hoảng sợ mấy ngày liền, giờ đã không còn run rẩy nữa.
Chính là cảm giác thế này mà thôi.
Quân Vũ duỗi tay phải ra, chậm rãi, kiên định rút trường kiếm mang theo bên người, chỉ về phía người Nữ Chân, miệng nói:
- Giết địch!
Nhưng cổ họng hắn cực kỳ đau đớn, đã hét không ra tiếng được nữa.
Xung quanh có người nói:
- Thái tử bị thương rồi...
Những thanh âm như vậy dần dần truyền ra, có người nước mắt lưng tròng, mấy ngày nay binh lính xung quanh, thậm chí có một số bách tính, đều đã nhìn thấy dáng vẻ Quân Vũ bôn ba khắp nơi. Quân Vũ vẫn tuốt gươm tiến lên, phía trước có một viên tướng đang quát tháo, dẫn quân xông thẳng về phía người Nữ Chân, đội kỵ binh trong cận vệ cũng đang giết tới, bọn họ bất chấp mũi tên mà tấn công, áp sát vào bầy ngựa phi nước đại, sau đó húc qua, qua một hồi, có tiếng xôn xao vang lên trong dân chúng chạy nạn, có người khóc, có người la lên, dần dần, trong đám người có nam nhân bỏ gia sản xuống, một người, hai người, ba người... dần dần biến thành một nhóm, cuộn trào mãnh liệt về phía chiến trường trên sườn đồi.
Ánh mặt trời chói mắt, làm người ta choáng váng, Quân Vũ đi về phía trước ngã xuống trong lòng Văn Nhân Bất Nhị, chỗ trúng tên dường như rất đau, nhưng không có vấn đề gì.
Cũng chỉ là cảm giác thế này mà thôi.
Hắn đã không còn sợ nữa.
Trên gương mặt trắng bệch của Quân Vũ, hơi nở nụ cười.
- Giết địch!
Hắn nói một cách khàn khàn và nhẹ nhàng.
Càng nhiều người Nữ Chân vẫn đang vây giết tới, giờ Thân, sau khi xác định ý đồ của Hi Doãn, đội kỵ binh Bối Ngôi quân một đường dùng tốc độ nhanh nhất tập kích tới chọc chéo vào chiến trường dưới sự dẫn dắt của Nhạc Phi, hắn xông vào vị trí chủ lực của A Lỗ Bảo, không đến nửa canh giờ, chém chết tướng lĩnh A Lỗ Bảo của Nữ Chân với tư thái hung hãn nhất.
Lúc này kỵ binh chủ lực Bối Ngôi quân sau khi trải qua chém giết thời gian dài đã giảm quân số xuống ước chừng năm ngàn, Nhạc Phi tự mình đảm nhiệm chủ soái, xông pha vào trận địa, sau khi chém chết A Lỗ Bảo, sát tính nổi lên, chiến mã và trường thương trong tay dính đầy máu tươi. Đến chạng vạng ngày hôm nay, nhánh kỵ binh này vượt qua chiến trường, trước khi Hi Doãn suất lĩnh Đồ Sơn Vệ giết về phía Quân Vũ, đã giáng một đòn trí mạng như cầu vồng trắng xuyên vầng dương đỏ vào chủ lực soái doanh của vị danh tướng Nữ Chân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận