Chuế Tế

Chương 1056: Thanh, thanh, mạn (5)

Ngoài thành, quân doanh to lớn đã bắt đầu nghỉ ngơi. Trong doanh địa Hán quân ở mé sau binh sĩ âm thầm tụ tập.
Trong đại doanh, Thẩm Văn Kim mặc giáp trụ, cầm lên cương đao, nói ra tất cả sự tình cho đám thân tín ở trong lều nghe.
- Sói ăn thịt, chó ăn phân, tuy theo người Nữ Chân nhưng ta nghĩ điều mọi người cầu không chỉ là sống sót. Phú quý đang ở trước mắt, lấy được thì ăn thịt, không lấy được sẽ bị người Nữ Chân xem thường chúng ta!
Mọi người gật đầu, trong thời loạn này nếu chỉ cầu sống thì mọi người đã không bán mạng lúc ban ngày. Vận số của Vũ triều đã hết, bọn họ không có cách nào, người bên cạnh họ cũng cần sống, vậy chỉ có thể đi theo Nữ Chân đánh chiếm mảnh thiên hạ này. Mọi người cầm binh đao lên, nối đuôi nhau mà ra.
Lúc khuya nhất, Thẩm Văn Kim dẫn tinh nhuệ dưới trướng lặng lẽ rời khỏi doanh địa, bọn họ đi đường vòng, xuyên qua mé bên chiến trường có cái gò nhỏ che chắn, đến cổng thành Tây Nam Lâm Châu.
Một tiểu đội đi trước, cổng thành lặng lẽ mở ra, tiểu đội kia tiến vào tra xét tình huống, sau đó phất tay ra hiệu cho hơn hai nghìn người khác vào thành. Bóng đêm che giấu cho đám binh sĩ lục tục vào thành, sau đó dưới sự phối hợp của binh sĩ dưới tay Hứa Thuần Nhất, bọn họ nhanh chóng chiếm lĩnh cửa thành rồi vào sâu trong thành.
Doanh trại chính của Nữ Chân, tín sử đi qua doanh địa, giao cho Thuật Liệt Tốc tin kỳ binh đã vào thành, hắn xem xong không nói chuyện.
Trong doanh địa ánh lửa u tối, tất cả binh sĩ thoạt trông đều đã thiếp ngủ, chỉ có bóng người tuần tra xuyên qua.
Ngẫu nhiên có vài bóng dáng lặng lẽ xuyên qua lều trại phía Tây Nam doanh địa, bọn họ đi vào một chiếc lều, được chốc lát thì lặng lẽ rời đi.
Binh sĩ Nữ Chân ở trong lều mở mắt ra. Trong tiến công kịch liệt từ ban ngày đến đêm khuya, hơn ba vạn tinh nhuệ Nữ Chân luân phiên ra trận, nhưng cũng có mấy nghìn lực lượng dồi dào sức khỏe bị giữ lại ở hậu phương, lúc này bọn họ mặc giáp vào, đao không rời thân, kê đầu lên giáo chờ trời sáng.
Sao trên trời le lói, trong rừng cây um tùm cách thành Lâm Châu mấy dặm, Chúc Bưu cắn lương khô cơ hồ bị đông thành khối băng, đi qua đám binh sĩ nghỉ ngơi đợt cuối.
- Ăn một chút gì, kế tiếp không nghỉ ngơi được ... Ăn một chút gì, kế tiếp không nghỉ ngơi được ...
Chúc Bưu nhỏ giọng nói câu này với mỗi một binh sĩ. Trong đoàn người, mấy chiếc túi da bị chuyền tay nhau, đó là nhờ thám báo đã đến đây trước cố gắng không làm kinh động bất kỳ ai tranh thủ đun nóng rượu nồng.
Rượu không nhiều, mỗi người đều uống hai hớp.
Tiếp đó, bắt đầu khởi hành.
Trong thành Lâm Châu.
Hàng ngũ xếp theo trật tự đi qua đường phố mờ tối, Thẩm Văn Kim thấy góc đường ở phía trước có một tướng lĩnh đang phất tay với bọn họ.
Hứa Thuần Nhất.
Trong lòng Thẩm Văn Kim dâng lên một tiếng thở dài, trước khi đó hai người cũng từng có mấy lần đối mặt. Nếu không phải Điền Thực bỗng nhiên bỏ mình, Hứa Thuần Nhất và Hứa gia ở sau lưng hắn chắc không đến mức quy hàng Nữ Chân trong trận chiến lớn này.
Cũng trong tiếng thở dài đó, Thẩm Văn Kim thật sự cảm thụ được người Nữ Chân mạnh hơn, và sự lợi hại của Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Hi Doãn đứng ở phía sau. Chiến tranh lúc cuối năm ngoái thoạt trông bình thường không có gì lạ, người Nữ Chân đè chiến tuyến hướng Nam, Tấn Vương Điền Thực cũng đánh ra uy vọng của mình.
Nào ngờ đợt ám sát hồi đầu năm đập tan uy vọng ngưng tụ, sau đó đất Tấn chia năm xẻ bảy tan tác, Thuật Liệt Tốc xuôi nam giữ chân Hắc Kỳ, ba vạn Nữ Chân đấu với một vạn Hắc Kỳ, Cốc Thần sớm liên lạc với Hứa Thuần Nhất quy hàng, toàn bộ tình thế có thể nói từng khâu nối với nhau, muốn giải quyết xong hết trong một lần.
Ngẫm kỹ lại, toàn bộ đại quân kháng chiến trăm vạn người của đất Tấn, có gần nghìn vạn dân chúng, có nhiều đường núi gập ghềnh khó đi, muốn ngay mặt đánh chiếm nó dù kéo dài nửa năm, một năm cũng không lạ gì. Nhưng bây giờ giải quyết thì sớm hơn nửa tháng, tùy theo đất Tấn thất bại trong việc chống cự, có vết xe đổ ở trước mắt, e rằng toàn bộ Trung Nguyên khó mà tập hợp chống cự quy mô lớn được như vậy.
Làm người Hán, hắn nhìn thấy tia sáng hoàng hôn của nhà Hán rơi xuống.
Hắn chỉ có thể làm ra lựa chọn như vậy.
Thẩm Văn Kim giữ sự cẩn thận, cho tiên phong của đội ngũ đi hướng Hứa Thuần Nhất, còn hắn thì chậm rãi đi ở phía sau. Có một khoảnh khắc, đại khái là một cục gạch xanh trên đường bị lỏng, Thẩm Văn Kim lảo đảo tiến lên hai bước, hắn nhận ra cái gì, quay đầu nhìn lại.
Trong bóng tối khó thấy tình huống dưới đất, nhưng tướng lĩnh thân tín đi theo bên cạnh ý thức được sự thắc mắc của Thẩm Văn Kim, cũng bắt đầu xem xét đường, chỉ qua giây lát, tướng lĩnh thân tín nói:
- Mặt đường không ổn ... đã bị xới lên ...
Thẩm Văn Kim lùi lại một bước, trong bóng tối bên cạnh có người lên tiếng:
- Đừng nhúc nhích!
Người kia nói:
- Đi tiếp ... Động tĩnh sẽ rất lớn ...
Phía đầu đường, Hứa Thuần Nhất bất đắc dĩ nhìn bên này, sau lưng, bên cạnh hắn đều có đẩy nòng pháo ra, sân ở bốn phía con phố đều có động tĩnh, có một bóng dáng đi lên nóc nhà, cắm lá cờ, lá cờ màu đen.
Thẩm Văn Kim giơ tay sờ mũ giáp của mình, biết đã trúng mai phục. Nhưng không có biện pháp, nếu như nói người Nữ Chân là chân mệnh thiên tử được thế đạo che chở, quân lâm thiên hạ. Vậy Hắc Kỳ này cũng là đại ma đầu có thể khiến mọi người muốn sống hay chết đều khó.
Trong một chốc Thẩm Văn Kim không biết nên lựa chọn như thế nào.
Đầu tường phía Tây Nam, Trần Thất đứng trong gió lạnh, tay đặt trên chuôi đao, vẻ mặt túc sát nhìn nhóm binh sĩ trốn dưới tường chắn mái sưởi ấm.
Trần Thất là thân tín dưới trướng Thẩm Văn Kim, võ nghệ cao cường, tâm ngoan thủ lạt, vốn ở trong quân đội của Tấn Vương, các loại ích lợi rắc rối phức tạp khiến hắn không leo lên vị trí cao được. Từ khi quy hàng Nữ Chân, Thẩm Văn Kim muốn giết ra công danh ở trước mặt người Nữ Chân, bầu không khí trong quân đội cũng thay đổi, mấy kẻ hung ác như Trần Thất được trọng dụng hơn.
Lúc ở dưới tay Tấn Vương thì đội quân đi theo Thẩm Văn Kim này sĩ khí không cao, không nổi danh. Sau khi quy hàng Nữ Chân, mọi người lập chí biểu hiện, trong khoảng thời gian này đánh ra nhiều thành tích sáng mắt, bọn họ tự cảm thấy mình đã là quân đội mạnh rồi, đám ‘hảo hán’ như Trần Thất cũng theo bản năng bắt đầu xem thường những quân nhân bại hoại.
Mấy binh sĩ sợ gió sợ rét ở gần đó tự nhiên là người dưới trướng Hứa Thuần Nhất, khi Thẩm Văn Kim vào thành thì để lại gần một nửa người ở cổng thành, trợ giúp phòng thủ. Người dưới trướng Hứa Thuần Nhất không vì vậy mà bỏ đi, chủ yếu là sợ điều động nhiều sẽ làm kinh động Hắc Kỳ ở trong thành, thế là bây giờ mọi người xen lẫn vào nhau tụ tập bên cổng thành, trên tường thành, giám thị lẫn nhau, cũng chờ tin trong ngoài thành ra tay truyền đến.
Tướng lĩnh dưới tay Hứa Thuần Nhất phụ trách cảnh vệ đầu tường đi hướng bên này, đám binh sĩ mới co ro đứng lên.
Tướng lĩnh kia chạm mặt với Trần Thất:
- Chuẩn bị sẵn sàng, sắp rồi.
Trần Thất liếc người kia, lười quan tâm. Tướng lĩnh bị ngó lơ thì bỏ đi, mấy binh sĩ thở ra hơi lạnh không biết nói gì với nhau ở bên kia rồi đi tới gần chỗ Trần Thất.
Tay Trần Thất ấn chuôi đao, mấy người lại gần hơi do dự, chỉ có người dẫn đầu là thần thái láu cá như một tên du côn.
Người này hếch cằm hỏi:
- Tôn tính đại danh của huynh đệ là gì? Cũng láo quá chứ.
Sắc mặt Trần Thất hằn học hỏi:
- Muốn gì?
- Có muốn gì đâu.
Người kia thấy Trần Thất ra vẻ lạnh lùng xa cách thì lùi một bước:
- Muốn nhắc nhở ngươi một câu thôi, lão đại của chúng ta thù dai lắm.
- Hừ!
- Biết ngươi không sợ.
Mấy tên lính dày dạn này lại đây đại khái là muốn kết bạn, thấy Trần Thất không thân thiện thì người dẫn đầu gác cằm lên tường chắn mái bắt đầu ngắm phong cảnh, lẩm bẩm:
- Tổ cha nó, lúc ban ngày đứng ở đây không dám ló đầu ra, hiện tại rốt cuộc không sao rồi. Cũng tốt, dù sao thiên hạ là của người Nữ Chân sau này, một lần xong hết mọi chuyện. Được rồi, mọi người đều là huynh đệ, người Nữ Chân có thiên hạ, người Hán chúng ta phải đùm bọc lẫn nhau. Ta biết võ công của ngươi cao, đã giết nhiều người, năm xưa ta cũng theo học sư phụ của Ngự Quyền quán.
Trần Thất nghe vậy mới nghiêng đầu nhìn tên lính dày dạn kia, thấy thần thái của người này tuy láu cá nhưng vóc dáng giống như từng luyện võ:
- Ồ, Ngự Quyền quán? Ai vậy?
Đối phương hỏi ngược lại:
- Ngươi là ai?
Trần Thất nói:
- Hừ, mỗ họ Trần, Trần Thất. Còn ngươi?
- Ta ...
Người kia mới vừa mở miệng thì chợt có động tĩnh.
Trong thành trì ở một góc tầm nhìn có ánh sáng nổ tung, pháo hoa bắn lên trời đêm.
Doanh địa Nữ Chân, Thuật Liệt Tốc buông xuống kính viễn vọng.
Động đất lớn bắt đầu.
Trong con phố mờ tối kia, Thẩm Văn Kim hét to, co chân bỏ chạy, sau lưng là ánh lửa dâng lên từ trong đất bùn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận