Chuế Tế

Chương 1375: Phù du cái kia có thể so với thiên địa, vạn tượng đi thôi gặp chúng sinh (7)

Sắc trời trong màn mưa xanh mờ mờ dần sáng.
Trong thành Giang Ninh, một vài công trình tạp nhạp nơi chợ búa, cũng sớm có người rời giường bắt đầu làm việc.
Người phụ nữ mặc mộc mạc ôm bó củi đi qua những mái hiên tí tách mưa, đến gian bếp nổi lửa, khói xanh theo ống khói hòa vào mưa phùn, xung quanh đó những viện lớn nhỏ cùng nhà lều, coi như là có nhân khí.
Lão nhân chống gậy dưới mái hiên hỏi han bữa sáng; phụ nữ trong bếp oán trách cuộc sống trong thành không dễ dàng, ngay cả bó củi cũng không có chỗ mà chặt; người trẻ tuổi buổi sáng sớm gánh nước từ giếng chung, nói chuyện với đám người cái giếng nào có kẻ thất đức vứt xác chết, không dùng được nữa; cũng có mấy đứa trẻ con vẫn theo thói quen cũ, vểnh mông ị đùn ở bên ngoài hiên, giọt mưa từ mái hiên rơi xuống, đánh vào cái mũ rơm cũ nát, đứa trẻ con chổng mông lên kéo cứt ra phía sau, nhìn mưa trút xuống thành vũng nhỏ.
Bận rộn cả đêm, Lư Hiển từ bên ngoài trở về, lại đạp phải cứt.
"Con mẹ nó! Đã bảo các ngươi không được ị ở ngoài cửa nhà, nói mãi không nghe!"
Hắn nhìn về phía đứa trẻ đang chổng mông, giận không có chỗ xả, quát ầm lên.
Đứa bé giật mình nhảy dựng, vội vàng kéo quần lên:
"Cái, cái đống đó không phải ta ị."
"Dù sao cũng là đám ranh con các ngươi gây ra! Lão tử đã bảo các ngươi, vào thành ở thì phải có bộ dạng ở thành, ngươi... ngươi đừng chạy..."
Chưa kịp bắt đầu giáo huấn, thấy đối phương quay người chạy, Lư Hiển đuổi theo. Đứa bé kia vẫn không dừng:
"Ngươi đừng đánh ta!"
"Ai đánh ngươi chứ, đồ ngốc không biết dạy!"
Đứa bé kéo quần lên nên chạy không nhanh, Lư Hiển đuổi kịp đã thi triển Bát Bộ Cản Thiền khinh công, một tay túm chặt lấy nó:
"Ngươi đúng là đồ ngốc! Mông cũng không thèm lau đã kéo quần lên, nhà ngươi có bao nhiêu quần mà giặt cho ngươi... Thao..."
Hắn vừa mắng, vừa giật quần đứa bé, bẻ mấy cành cây nhỏ bên đường đưa cho nó:
"Cho lão tử lau sạch sẽ!"
"Dạ."
Đứa bé nhận cành cây, rồi ngồi xuống, thấy đối phương trừng mắt nhìn mình, ngập ngừng nói, "Ta, ta ị xong cái này đã..."
"Ai... Về sau để ta thấy nữa, ta vả vào mặt cho sưng lên."
Tức đến sôi cả máu, Lư Hiển ném lại một câu hung ác, quay đầu trở về sân.
Đến trước cửa viện, đã có không ít người chào hỏi hắn:
"Hiển ca."
"Hiển à, về rồi đấy à."
"Lư Hiển, lại bận đến giờ này."
"Đêm lại đến phiên nhà ngươi à..."
Lư Hiển giặt đôi giày dính cứt dưới vũng nước trước viện, sau khi vào trong, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Vốn là một khu nhà hai sân, giờ đã biến thành khu nhà tập thể hỗn tạp nhiều người, trong ngoài đều là người quen, có mấy người trung niên trạc tuổi trêu hắn:
"Lư Hiển, nghe thấy ngươi mắng chó."
"Lư Hiển, đạp phải phân hả?"
"Lư Hiển, ngươi điều tra xem đống phân kia của ai mà ra đi?"
"Ta thấy là của ngươi đấy."
Lư Hiển cười đáp trả một câu, "Ngươi với cái đống phân kia cùng một mùi."
"Cái đó là do ta cũng đạp phải, ha ha, cái tên này, phá án không kỹ càng rồi..."
Bên ngoài viện ở mấy hộ, bên trong cũng mấy hộ, sáng sớm đã là một cảnh tượng ồn ào náo nhiệt. Đợi hắn về phòng, lão bà lại bắt đầu lải nhải chuyện lương thực ăn hết nhanh quá, chuyện hai dâu trong nhà làm bị thương hai trụ đòi gạo, lại than vài câu trong thành không tốt bằng ở thôn quê, chuyện dạo gần đây củi khó mua, bên ngoài cũng bất ổn... Những lời này đều là phàn nàn theo lệ, Lư Hiển ừ hữ vài tiếng cho qua chuyện.
Nhờ có bà nương giúp đỡ cởi áo tơi, cởi đôi đao dài ngắn bên người, rồi đến tháo vòng đeo đủ thứ ám khí, dược phẩm, cởi áo ngoài, cởi áo lót may miếng sắt bảo vệ, cởi dây quấn chân, rút miếng sắt và dao găm trong xà cạp ra... Cứ lần lượt tháo từng thứ, trên bàn đã thành một ngọn núi nhỏ, người cũng nhẹ nhõm hơn không ít.
"Đi gọi Đoan Ngọ thúc đến đây, chuẩn bị bữa sáng hai phần."
Cởi bỏ hết mấy thứ trên người, rửa mặt xong, hắn liền bảo vợ ra ngoài gọi người. Chốc lát sau, một người đàn ông cao lớn, khoảng năm mươi tuổi, tóc hơi hoa râm nhưng ánh mắt vẫn tinh anh tiến vào. Lư Hiển hướng ông ta thi lễ:
"Đoan Ngọ thúc, vết thương có đỡ hơn chút nào không?"
"Vết thương trên tay đã khỏi hẳn rồi, tối nay có thể cùng con ra ngoài được rồi."
Người đàn ông kia gật đầu nói, "Nghe Tiểu Sơn nói lần này các con nhận được việc kỳ lạ. Thế nào? Có phiền phức gì à?"
"Nói kỳ lạ thì là công việc kỳ lạ, bắt hai đứa trẻ con, một đứa mười bốn mười lăm, một đứa mười ba mười bốn, tuổi không lớn nhưng công phu lợi hại thật, đêm hôm trước đụng mặt, suýt chút nữa thì thiệt."
"Tuổi này đã có công phu thế này, e là có lai lịch."
"Ừ, nhưng mà chuyện này chỉ kỳ lạ chứ không phiền phức, hai đứa trẻ này... Muốn hành thích Chu Thương, hắc, vậy thì không cần lo nhiều nữa. Thực ra hôm nay tìm Đoan Ngọ thúc đến đây, là có chút lo lắng, muốn bàn bạc với Đoan Ngọ thúc chút việc."
"Ừ."
Đối phương khẽ gật đầu, "Nói đi."
"Đoan Ngọ thúc nói xem cái Giang Ninh này... Chúng ta có nên đi không?"
Lư Hiển vừa dứt lời, đối phương ngẫm nghĩ một lát rồi mới ngẩng đầu:
"Cảm thấy được gì à?"
"Nói không rõ."
Lư Hiển đi đến bên cửa, nhìn ra ngoài, rồi đóng cửa lại, nói nhỏ, "Lúc trước đảng Công Bình đánh hạ Giang Ninh, nói là muốn mở cửa buôn bán, muốn rộng mời khách bốn phương đến, ta lại có chút công lao, nên mới kêu mọi người đến đây... Ban đầu thì nghĩ đảng Công Bình năm nhà cùng chung một mối, nhưng ở Giang Ninh mấy tháng, năm phe chạm mặt qua lại, mới thấy không phải thế..."
"Chẳng phải nói, đại hội lần này xong thì sẽ thực sự thành một nhà sao?"
"Ta thấy không đơn giản như vậy."
Lư Hiển lắc đầu, "Trước thì mọi người đều nói là, gặp mặt nói chuyện, đánh một trận rồi ai về chỗ nấy, cuối cùng sẽ ăn chung một nồi cơm, nhưng giờ xem ra, ý định của năm bên, khác nhau quá xa. Đoan Ngọ thúc, chú biết dạo này con hay lo việc học đường cho Cẩu Tử, Đầu Hổ mà... Mới vào thành, các nhà ai cũng muốn ở lại đây, tìm không ít thầy đồ về, nhưng đến bây giờ thì đã ngày càng ít rồi."
"Mấy ngày nay... trong thành cũng không ít người bỏ chạy ra ngoài..."
"Đâu chỉ mấy ngày... mấy tháng nay, trong thành ngoại trừ bên Công Bình Vương còn giữ được vài học đường, thì chỗ của chúng ta, bóng người đọc sách ngày càng thưa thớt... Lại thêm vài nhân vật lớn, bảo vệ vài người đọc sách, nói là phụ tá, nhưng ngấm ngầm chỉ dạy chữ cho con cháu của họ thôi, không chịu mở lớp cho chúng ta. Ta vốn coi trọng vị Ngạn phu tử ở phía nam một giờ đi đường, muốn nhờ ông ấy dạy chữ vỡ lòng cho Cẩu Tử, nhưng vì có việc nên chậm trễ mất, mấy hôm trước nghe nói ông ấy bị đánh chết rồi..."
Hai người ngồi bên bàn, Lư Hiển hạ giọng:
"Hà Song Anh bên kia, để ý cô con gái nhà người ta, muốn gả cho đứa con ngốc của mình, Ngạn phu tử không đồng ý, Hà Song Anh liền dẫn người đến tận cửa, đánh chết người ta. Bọn họ còn nói, bọn người đọc sách biết chữ, thì vô dụng thôi, lại hay mắt cao hơn đầu, coi thường người khác, giờ đảng Công Bình ta giảng chuyện người người bình đẳng, thì người biết chữ với người không biết chữ đương nhiên phải bình đẳng, ai dám khinh họ thì đáng chết... Bên ngoài lại còn có người gọi hay."
"Đoan Ngọ thúc, ta cũng là người cầm đao kiếm cơm, biết cái kiểu chém giết tài giỏi thì được cái gì, thế đạo hư, chúng ta đương nhiên có thể đạp đổ, nhưng mà có ai đời không học không biết chữ không hiểu đạo lý mà có thể làm tốt việc gì. Cho dù là người người bình đẳng, cầm đao kiếm cơm thì cũng phải học mới giỏi chứ, nếu mà học với không học có thể bình đẳng, ta thấy cái bình đẳng này, sớm muộn gì cũng thành chuyện cười mà thôi..."
"Chuyện con nói ta cũng biết cả."
Đoan Ngọ thúc nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu, "Thế nhưng mà mọi người đã đến đây hết rồi, giờ lại nói đi thì dễ à? Mà con giờ đang làm việc dưới trướng Vệ tướng quân, bỗng dưng bỏ đi, chẳng phải phụ lòng Vệ tướng quân sao... Mà chúng ta đi đâu, nếu về quê, con đừng quên, chỗ đó cũng là địa bàn của 'Diêm La Vương' đấy."
"Ai dà, nếu lúc đầu không thế thì chúng ta đã không phải theo về đây, giờ nghĩ lại, nếu đi theo bên Công Bình Vương kia, có lẽ tốt hơn, chí ít trường vỡ lòng cho Cẩu Tử bọn nó, cũng có nơi... " Lư Hiển nói đến đây lại lắc đầu, "Đáng tiếc, lúc trước điều tra đám người 'Hội Đọc sách', cũng gây ra ân oán với bên Công Bình Vương rồi, chắc chắn là không qua được."
Hai người nói đến đây thì im lặng một lúc, Đoan Ngọ thúc gõ ngón tay lên mặt bàn rồi nói:
"Ta biết con là người có chủ ý, đã tìm ta nói chuyện này, hẳn là đã có ý nghĩ rồi, con cứ nói rõ tính toán xem sao."
Lư Hiển gật đầu:
"Chu đại vương của chúng ta làm tuy hơi quá, nhưng đến bước này rồi, trong tay lúc nào cũng phải có một ít vàng bạc đã."
"Gần đây trong thành tình hình không ổn, ta cảm thấy, chúng ta dù sao cũng phải tìm một nơi, để mọi người có đường lui..."
Đoan Ngọ thúc bên kia thở dài:
"Ngươi nhìn gần đây trong thành cùng Chu đại vương bên này, ai mà không muốn vơ vét một mẻ rồi tìm chỗ tiêu dao, nhưng vấn đề là, bây giờ thiên hạ loạn lạc, còn nơi nào có thể đi được nữa? Hơn nữa, ngươi theo Vệ tướng quân làm việc, dưới tay luôn cần người, thanh niên trai tráng ở đây theo ngươi, phụ nữ trẻ em lại không dễ đi, nếu để mọi người hộ tống người nhà ra khỏi thành, mặc kệ là về quê, hay là đến nơi khác, e là sẽ làm trễ nải chuyện của ngươi ở đây..."
Lư Hiển khoát tay áo:
"Đoan Ngọ thúc, chuyện này từ từ tính, bất quá, từ khi Ngạn phu tử bị đánh giết, trong lòng ta luôn cảm thấy bất an, chúng ta trước tiên nghĩ xem còn những nơi nào có thể đi... Đoan Ngọ thúc, ngươi thấy Lưu Quang Thế Lưu tướng quân bên kia thế nào? Nghe nói bên đó đối đãi dân tốt bụng, Lưu tướng quân lại là nho tướng xuất thân..."
Sáng sớm mưa thu mịt mờ, hai người trong phòng chỉ thảo luận những chuyện này hồi lâu, sau đó lại hàn huyên chuyện nếu trong thành loạn lên thì đường lui sẽ như thế nào. Hai người coi là trụ cột trong những người dân trong thành, sau khi nói xong chuyện này, Đoan Ngọ thúc mới hỏi chi tiết tình hình nhiệm vụ gần đây.
"Hai đứa bé, rất không có quy củ, một đứa tự xưng 'Minh chủ võ lâm' Long Ngạo Thiên, một đứa tự xưng 'Tề Thiên Tiểu Thánh' Tôn Ngộ Không, nhưng trên thực tế đứa lớn tuổi hơn, cũng có cái ngoại hiệu gọi 'Năm thước YIN ma', trước kia ở Thông Sơn gây chút chuyện, bây giờ thật ra mấy nhà đang bắt hắn..."
Lư Hiển đem toàn bộ sự tình kể một lượt, bao gồm việc hai người này làm bị thương hơn mười người gần đây. Đoan Ngọ thúc cau mày lại:
"Tiếp xúc với thuốc nổ, vấn đề này không đơn giản đâu..."
"Nghe giọng điệu thì chắc là từ Tây Nam tới, có điều người ở Tây Nam thường rất quy củ, đứa bé này chắc là người lớn trong nhà làm việc trong quân đội ở Tây Nam, một khi đi ra ngoài là vô pháp vô thiên, chúng ta đoán là trẻ mồ côi..."
"Vậy người lớn trong nhà bọn chúng, đều là liệt sĩ kháng Kim..."
"Muốn giết Vệ tướng quân, còn muốn giết Chu đại vương..."
Lư Hiển thở dài, "Chuyện này khó lường, nhưng trong lòng ta cũng có nắm chắc, hai người tuổi không lớn, hôm trước giao đấu, ta ngửi được trên người bọn họ cũng không có khí chất lớn lao gì, chắc chắn trong thành có chỗ dừng chân cố định. Mấy ngày nay ta sẽ tìm hiểu rõ ràng địa điểm, sau đó thông báo cho Bình Đẳng vương hoặc Chuyển Luân vương bắt tay vào làm tập sát, làm vậy, Vệ tướng quân chắc chắn cũng hài lòng, đương nhiên, hai người thường hành động vào ban đêm, đi quấy rối khắp nơi, nên đêm nào ta cũng phải làm bộ đi tuần."
"Ừ, xử lý như vậy cũng coi như ổn thỏa."
Đoan Ngọ thúc khẽ gật đầu, "Tối nay đi tuần, ta cùng ngươi đi."
"Không, Đoan Ngọ thúc bên này ngươi..."
"Thương thế của ta đã khỏi rồi, chúng ta âm thầm thăm dò đường lui và việc xuất hàng cũng không chậm trễ việc gì, ngược lại bên ngươi, nếu hai đứa bé kia là trẻ mồ côi, bắt giết thì đương nhiên rồi, nếu thật có bối cảnh lớn, ta giúp ngươi cũng có thể đỡ đạn. Được rồi, chỉ là bị chút vết thương nhỏ thôi, nghỉ ngơi hơn một tháng rồi, ta cũng sắp nhàn rỗi phát ngán. Cũng nên làm việc thôi."
Trong cơn mưa phùn gián đoạn, bầu trời xanh xám làm cho thành trì dường như chìm vào thời khắc hoàng hôn. Sau một đêm bận rộn, Lư Hiển bắt đầu nghỉ ngơi, mọi người ra vào trong viện, đến xế chiều, có thanh niên trai tráng chở một xe củi đến, tiện thể mang chút thịt thức ăn gạo lương, xem như là Lư Hiển làm việc dưới trướng Vệ Hu Văn tự kiếm chút phúc lợi.
Chập tối, một nhóm thanh niên trai tráng tập trung lại trong sân, khi Lý Đoan Ngọ tóc đã hoa râm mặc đồ đen, vác trường đao xuất hiện, mọi người đều cung kính cúi chào, có người còn hoan hô.
Ông là người từng có tiếng tăm trong giới lục lâm, trước kia ở Giang Nam nổi danh là "Đoạn giang long", những năm gần đây dù đã già, nhưng cũng dạy ra một Lư Hiển tài giỏi hơn thầy. Cũng nhờ vào ông mà thanh niên trai tráng trong thôn xóm tập hợp lại trong loạn thế, mọi người mới có thể mở ra được con đường như bây giờ, bây giờ trong thành cũng có được một chỗ đặt chân. Nơi này bây giờ tuy trông tằn tiện, nhưng tất cả mọi người thực chất đều gom góp được chút vàng bạc, sống khá hơn những người khác rất nhiều.
Bọn họ đoàn kết lại, cũng có ý tưởng, lập trường, dục vọng... và những vui buồn riêng.
Giờ khắc này, bọn họ muốn đi tìm ra hai người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày kia. Đây là một trong rất nhiều nhiệm vụ bình thường bọn họ đã làm trong hơn một năm nay.
Ở dưới trướng Vệ Hu Văn, người có thể làm việc luôn có thể sinh tồn, có thể sống sót thật tốt, họ đều hiểu rõ đạo lý này. Vì vậy, sau khi Lư Hiển cùng Lý Đoan Ngọ sắp xếp ổn thỏa, mọi người tản đi các hướng trong màn mưa.
Thành phố chìm vào đêm, rồi trong màn mưa dần dần ánh lên những ánh đèn, những ngọn lửa chập chờn trong mưa, mơ hồ như một bức tranh...
Khứu, trước đây có lẽ hơi thèm ăn, ăn những đồ ăn ngon không thể ăn, đau nhức tái phát, suy nghĩ cứ lặp đi lặp lại, do dự, hi vọng sắp tới có thể tốt hơn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận