Chuế Tế

Chuế Tế - Q.11 - Chương 1191: Sợi lan tràn (thượng) (length: 16692)

Chương 1191: Sợi lan tràn (thượng) Mưa vẫn rơi cho đến đêm, thời gian dần trôi qua thì ngừng.
Dưới màn trời đen kịt, thành trì ẩm ướt, ánh đèn đã sáng lên.
Sự kiện huyện Hậu Quan đang theo mạng lưới tin tức đặc thù hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, không còn ở trong bóng tối ấp ủ, nhưng ít ra, vào đêm lúc giờ khắc này, mặt đường bên trên vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh.
Ngân Kiều phường, chợ đêm náo nhiệt như cũ. Thím mập sớm bày xong sạp bánh gạo của nàng, trong lúc hấp bánh ngọt, vừa cùng các chị em chủ quán bên cạnh xì xào bàn tán vừa cười.
Mấy ngày gần đây, các quầy hàng ở đầu phố Ngân Kiều phường đã trở thành trung tâm của chủ đề của dân buôn bán rong gần đó — cảnh chém chém giết giết náo nhiệt mười ngày trước kia đã xuất hiện, đến hôm qua thì bị đẩy lên cao trào — sạp hàng của thím mập nhiều lần bị tác động, nhưng vì mỗi lần đều nhận được bồi thường, giờ cái bàn cũng đã đổi thành mới, điều này khiến tâm trạng nàng hiện tại có chút bình ổn. Mỗi ngày mở sạp từ rất sớm giống như đến sân khấu kịch xem kịch giữ chỗ, ngẫu nhiên thậm chí còn có thể phát tài bất ngờ, nàng sống mấy chục năm, chưa từng có khi nào đặc sắc thú vị như vậy.
Các chủ quán khác trên mặt đường cũng biết, đầu phố có đại nhân vật ghê gớm, bèn tò mò, thường xuyên hỏi chuyện thím mập, thím mập ba hoa chích chòe, lòng hư vinh cũng vì thế mà thỏa mãn.
"Ngươi biết bọn họ từ đâu tới không? Võ nghệ cao vậy?"
"Chùa Thiếu Lâm!" Thím mập thề thốt, đợi đến khi cậu thiếu niên bên cạnh tới, còn phải nhảy dựng lên lớn tiếng hỏi một câu, "Này khỉ nhỏ, các ngươi từ chùa Thiếu Lâm tới à?"
Cậu thiếu niên mặt lạnh bên cạnh liền liếc nhìn nàng một cái, sau đó vung vẩy hai quả đấm trên không: "Không sai, ta là người Đạt Ma viện! Ngộ Không, là pháp danh của ta."
"Hắc hắc hắc, nghe thấy không, nghe thấy không, Đạt Ma viện, Ngộ Không là pháp hiệu, Ngộ Không là pháp hiệu..."
Quan hệ với cậu thiếu niên bị nàng mắng là "Cơm thừa canh cặn" kia vẫn chưa gọi là tốt, nhưng biết hai người này không ức hiếp người bình thường, thím mập cũng không còn sợ hãi, cách giao tiếp như cũ.
Đêm mùng ba này ngược lại còn thêm thú vị hơn chút. Tối qua hung đồ ám sát Tổng bộ đầu bộ Hình tới gây sự bị đánh chạy, tựa hồ cho hai tên thiếu niên bên này thêm không ít danh tiếng, trời vừa tối, liền có không ít oanh oanh yến yến nữ tử lần lượt tới. Trong đó có những cô hoa nhánh phấp phới, đẹp đến mức không thành người, rõ ràng là các hoa khôi trong thanh lâu kia, được xe ngựa chở đến gần đây, cũng có những cô con gái nhà lành ăn mặc mộc mạc, người đeo "Bảo kiếm" "Nữ hiệp" làm bằng gỗ, ai nấy đều hướng bên này tới, đến sạp tạp hóa lôi kéo dây dưa.
Có người đến sạp bánh gạo ngồi một lát, ăn vài thứ sau đó vụng trộm hỏi thím mập cậu thiếu niên bên cạnh thích gì, thím mập cười hắc hắc, bảo các nàng: "Hắn là hòa thượng, pháp hiệu Ngộ Không."
"Ta không tin."
Các nữ nhân đều không tin.
Thím mập nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc, thường ngày hàng rong là gã Long Ngạo Thiên Long công tử kia tọa trấn, Long công tử đẹp trai lại lễ phép, hoa khôi Kim Kiều phường và mấy tiểu thư địa chủ ở gần đây cũng thường lui tới, nhưng hôm nay nhóm người đến đa số không phải nhóm người trước kia.
Mà lại chuyện hôm qua, hôm nay bày quầy hàng, liền chỉ có cậu thiếu niên họ Tôn cùng nàng đấu võ mồm kia. Thấy đối phương một mặt buồn bực ứng phó hết tốp này đến tốp khác người tới tra hỏi, thậm chí còn muốn động tay động chân với hắn, thím mập thấy mà khoái trá.
Qua một chốc, mấy nha hoàn trong thanh lâu Kim Kiều phường ở gần đó cũng đến, đứng bên hàng rong cùng các nữ nhân đột ngột kéo đến triển khai giằng co, sau đó mắng lên: "Các ngươi từ đâu tới đấy, không biết xấu hổ, chạy đến địa bàn Kim Kiều phường chúng ta để câu trai. . ."
"Hơ, không biết xấu hổ, đây rõ ràng là Ngân Kiều phường, đâu phải địa bàn Kim Kiều phường của các ngươi, mà lại Kim Kiều phường của các ngươi chẳng lẽ không cho người đi à. . . Tỷ muội chúng ta nghe nói ở đây có hai đại anh hùng lợi hại, cố ý đến làm quen chút. . . Chỗ chúng ta thu còn đắt hơn cả Kim Kiều phường ngươi. . ." Đối phương cùng nha hoàn mắng nhau sắp nổi tới.
"Ta thấy ngươi đồ tao bô bô lỗ chít chít lỗ chít chít. . ."
"! @# $%& **&)### $ —— "
Mấy cô nương trẻ tuổi mắng nhau xông xáo, những cô gái đẹp giả trang đoan trang thì doanh doanh tới gần, nhưng chỉ một lát cũng bởi bị người đẩy ra mà nổi giận.
"Long, Long công tử đâu. . ."
Thấy có người xâm chiếm địa bàn, cô nương Phấn Điệp dẫn đầu tham gia chiến đấu, khi phát hiện chính chủ không có ở đấy thì lại rút về.
"Cùng Trịnh Hoa Hoa đi hẹn hò rồi." Cậu thiếu niên cười khẩy đáp lại.
"Trịnh Hoa Hoa. . . Hẹn hò? Trịnh Hoa Hoa là ai?"
"Chó nhà ta."
"Ừm." Ánh mắt Phấn Điệp trầm xuống, bắt đầu nổi giận, nhưng lập tức phát giác đối phương không hề dao động, liền lấy trong ngực ra một hạt đậu tằm, "Này, không cãi nhau, cho ngươi đậu tằm ăn."
Ninh Kỵ thản nhiên nhận lấy: "Chẳng lẽ muốn hạ độc chết ta?" Ném một hạt vào miệng, thấy mùi vị cũng được.
"Người ta chỉ muốn biết, Long công tử đi đâu nha."
"Nói có việc, đi hẹn hò rồi."
". . . Vậy hắn khi nào trở về?"
"Liên quan gì đến ngươi."
"Tiểu thư nhà ta lát nữa có thời gian muốn đến tìm hắn a."
"Ha ha, bình thường đều gọi hắn đến lầu, hôm nay tự mình tới?"
"Tiểu thư hôm nay rảnh rỗi." Khuôn mặt nhỏ Phấn Điệp căng lên, cố ra vẻ đáng yêu, sau đó cố sức cúi chào, "Tôn ca ca, ta xin lỗi ngươi, ngươi nói cho ta nha."
Khóe miệng Ninh Kỵ co giật, lùi về sau một bước, sau đó tới gần: "Vậy ngươi nói cho ta, hôm nay mấy người đột ngột chạy tới hình thù kỳ quái này, đều từ đâu tới."
"Hình thù kỳ quái. . ." Phấn Điệp cười, nhìn ra phía sau, kỳ thực những nữ nhân đột ngột tới này dáng dấp không tệ, lại là thanh lâu quen mắt, ai cũng là người mang tài nghệ cả, nếu như nói thật sự là nghe danh anh hùng lớn mà đột ngột đến, thì quả thực hơi lạ, nhưng Long công tử kinh doanh quầy hàng, suy nghĩ một chút nếu có lý do khác, cũng có thể giải thích được, nàng ánh mắt đảo: "Kỳ thực. . . Vừa rồi người đi kia hình như là Mục Tiêu Tương Mục cô nương của Phi Vũ lâu trong thành, những người còn lại cũng chắc là Phi Vũ lâu. . . Ta từng gặp trong cuộc thi hoa khôi, không phải không có ấn tượng. . ."
"Ờ, Phi Vũ lâu. . . Ông chủ là ai?" Ninh Kỵ ghi nhớ cái tên này.
"Vậy thì không rõ ràng, đoán chừng tiểu thư nhà ta mới biết." Phấn Điệp nói, "Vậy Long công tử nhà ngươi khi nào trở về a?"
"Nói có việc, hôm nay cũng sẽ không đến." Ninh Kỵ lại ném một hạt đậu tằm vào miệng.
"A. . ." Thiếu nữ nhìn ánh mắt hắn, phân biệt thật giả, sau đó nhào đến: "Ngươi trả hạt đậu cho ta — a — "
Ninh Kỵ một tay nhét hết đậu tằm vào miệng, tay kia nắm chặt tóc đuôi sam của đối phương, nhấc cô nàng đang giương nanh múa vuốt lên.
Má phồng lên, răng rắc răng rắc nhai nát hết đậu tằm, rồi mới lè lưỡi.
"Lêu lêu lêu lè. . ."
"Ngươi là đại hiệp võ lâm mà ức hiếp tiểu nữ nhân. . ." Thiếu nữ nức nở lên án.
"Ta khi nào nói mình là đại hiệp võ lâm, ha ha ha ha. . ." Hắn chống nạnh cười lớn.
Bóng đêm mờ mịt, người trên mặt đường tới lui, Ninh Kỵ thầm đánh giá động tĩnh xung quanh. Các nữ nhân kỳ quái tới dò xét, sau khi bị đuổi đi, lại có mấy người xinh đẹp khác lần lượt tới, mang theo mục đích, động cơ rõ ràng không thuần, là nhận được lệnh, nhưng cụ thể là ai thì cũng không rõ, theo phỏng đoán, rất có thể đến từ nhóm Vu Hạ Chương này.
Trong lòng hắn bình tĩnh, ngẫu nhiên chào hỏi người quen, đấu võ mồm, thậm chí trêu ghẹo mấy cô nha hoàn thanh lâu, chờ đợi những khả năng tiếp theo xảy ra. Đến giờ Tuất ba khắc, một bộ đầu đến nơi này, đối phương hạ bàn vững chắc, thân hình như tháp sắt, là một hảo thủ dùng roi thép, không phải Thiết Thiên Ưng, mà là một bộ đầu khác của bộ Hình.
"Tại hạ Miêu Phương, đệ tử Thiên Thanh môn Giang Nam, hai năm trước được Thiết đại nhân đưa tới đây, hiện giờ cũng đang giữ chức Tổng bộ bộ Hình, nghe nói Ngân Kiều phường có hai thiếu niên anh hùng, đặc biệt đến làm quen."
"Được giúp đỡ." Ninh Kỵ đưa tay ra.
Hắn hơn mười tuổi, tuy cũng rắn chắc do tập võ, nhưng so với võ giả trưởng thành thường xuyên vung vẩy roi thép nặng, cánh tay chỉ bằng một nửa của đối phương. Miêu Phương hơi ngẩn ra, sau đó cũng chỉ đành đưa tay lớn ra: "Cái này. . . Ha ha, cũng được. . . Chúng ta không làm mất hòa khí. . ."
Hai bàn tay ầm vào nhau, trong nháy mắt, bắt nã hóa giải, hai người cũng nắm cổ tay của đối phương, gân xanh trên trán Miêu Phương nổi lên, cố sức áp đảo lực của Ninh Kỵ, nhưng giằng co chỉ một lát, Ninh Kỵ rút tay lại, đưa chân chọn ghế dài bên sạp.
"Ngồi xuống."
"A?"
"Nội gia công của ngươi tu luyện sai chỗ, lại luyện ngạnh công, Thủ Thái Dương có ám thương trầm tích, cánh tay sớm đã bắt đầu đau nhức, Túc Thái Dương cũng có ẩn bệnh, đến đêm thị lực suy giảm, ăn nội tạng cũng không thể khỏe hoàn toàn, mặt khác bên eo trái có tổn thương, dưới xương sườn, sau lưng cũng có vết thương cũ. . . Lúc ra cửa trưởng bối trong nhà có dạy, gặp địa đầu xà trước hết nhường ba phần, ta chữa cho ngươi một chút."
Hắn lấy dầu thuốc ra xoa bóp huyệt, sau đó lấy ngân châm dài châm một hồi.
Ngân châm không có tác dụng gì, chủ yếu là dọa người, để đối phương không dễ động đậy.
Người đi đường qua lại trên phố, trên vai và tay cắm ngân châm, sau khi ở thôi cung quá huyết xong, cảm nhận được đối phương lợi hại, Miêu Phương khó khăn quay đầu về phía sau.
"Kỳ thật... Tại hạ cùng Tống Tiểu Minh cũng là bạn bè, hắn hôm qua bị giết, hung đồ hung hăng ngang ngược, sau đó lại đến nơi này tìm huynh đệ gây phiền phức, cũng may bị huynh đệ đánh lui. Bây giờ bộ bên trong phát nhiệm vụ, cũng không biết huynh đệ đến cùng là người gia học nào..."
Ninh Kỵ đang ở phía sau cầm giấy bút viết phương thuốc, lúc đó cũng không ngẩng đầu: "Ta chữa bệnh cho ngươi, là trước kính quan phủ ba phần, huynh đệ chúng ta đến đây, làm là buôn bán đàng hoàng, nộp tiền quầy hàng, không phải ra ngoài kiếm cơm bái mã đầu. Nể mặt ngươi rồi? Còn đến tìm hiểu lai lịch của ta?"
"Không phải... Không phải. Huynh đệ đã không muốn nói, tự nhiên không ép buộc... Đúng rồi, vị Long huynh đệ kia, hôm nay sao không gặp?"
"Các ngươi bắt được Nghê Phá chưa?"
"Cái này thì... Vẫn chưa..."
"Huynh đệ chúng ta hành tẩu giang hồ, giảng là đạo cao một thước ma cao một trượng..." Ninh Kỵ nói đến đây, hơi dừng lại một chút.
Miêu Phương cũng nheo mắt: "...Ách?"
"Không đúng, giảng là người kính ta một thước, ta kính người một trượng..." Thiếu niên sửa lại miệng, vẻ mặt như không có nói gì cả, "Đối với bạn bè, đối với địch nhân, đều là như vậy, lần này đến Phúc Châu, ngày trôi qua không tệ, nhưng đột nhiên liền bị người xấu đánh đến tận cửa, đây là các ngươi không đúng, hơn nữa, Nghê Phá đánh đến tận cửa, phía sau là ai chỉ điểm, ai để mắt đến hai huynh đệ chúng ta, những chuyện này cũng không biết, làm cho người ta rất không yên tâm."
"Không sai, không sai..."
"Muốn tìm người ra." Ninh Kỵ viết xong phương thuốc, đứng lên thổi nhẹ mực còn trên đầu bút, sau đó ném vào ngực đối phương, "Nếu ngươi tìm được người, cho ta một cơ hội để ta hỏi rõ mọi chuyện, đến lúc đó chúng ta là bạn bè, ta sẽ hàn huyên với ngươi về gia thế của ta. Nếu ngươi tìm không thấy, lại muốn bày bộ mặt quan phủ trước mặt ta, thì là ta kính ngươi ngươi bất kính ta, chúng ta liền xem thực lực bằng lưỡi đao... Ngươi thấy ta nói có đạo lý không?"
Nội lực của hắn hùng hậu thuần khiết, so với đối phương cao hơn, lúc đó lại chiếm tiên cơ, chậm rãi mà nói, thật sự là hợp tình hợp lý. Miêu Phương trong lúc nhất thời cười khổ, đành phải gật đầu, đây đúng là luật xưa của giang hồ, hắn lấy thân phận giang hồ mà đến, liền không thể nói những lời khác.
Ninh Kỵ ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Chuyện Nghê Phá, huynh đệ chúng ta cũng thấy rất kỳ quái. Không biết các ngươi có thể xử lý tốt không, cho nên... Gia huynh đi xử lý."
Hắn nói xong câu này, Miêu Phương quay đầu lại, sợ hãi mà kinh ngạc.
Mà đối phương giọng trầm thấp: "Trước đây, là Nghê Phá chủ động đến tìm huynh đệ chúng ta gây phiền phức, chúng ta chỉ là tự vệ. Nếu tìm thấy thật... Các ngươi sẽ không có ý kiến chứ?"
"Không thể gây ra nhiễu loạn lớn." Miêu Phương nói, sau đó lại nói: "Nếu có thể, vẫn là hi vọng... Có thể giao cho chúng ta."
"Yên tâm, huynh trưởng ra tay, sẽ không có nhiễu loạn lớn, còn việc có giao cho các ngươi không, phải xem xem hắn còn có ai... Nhưng ngươi cần gì phải lo lắng, huynh đệ chúng ta mới đến, không biết ai, nói không chừng là các ngươi tìm được trước, đến lúc đó cho ta xem một chút là được."
"..." Miêu Phương nhíu mày lại, trong lòng tính toán "Long Ngạo Thiên" kia có sức sát thương lớn cỡ nào.
Còn chưa kịp nghĩ xong, đối phương lại nghiêng đầu: "Đúng rồi, đầu phường chợ có một Ngư vương."
"À." Miêu Phương gật đầu.
"…Hôm qua Nghê Phá chạy trốn, hắn lo thuyền cho, ta đã uy hiếp hắn một chút, trong vòng hai ngày, nếu hắn không tìm thấy manh mối, thì sẽ chết." Thiếu niên quay đầu nhìn hắn, "Ta biết hắn và quan phủ các ngươi có khúc mắc, các ngươi sẽ không có ý kiến chứ?"
"..."
Miêu Phương sửng sốt một hồi.
Cuối cùng nói:
"Huynh đệ ta dù sao cũng là Bộ đầu... Chuyện này... Chỉ có thể làm như không biết, các ngươi làm cho sạch sẽ chút..."
Mới ngồi một lát như vậy, đã biết hai vụ án có khả năng xảy ra mưu sát, còn phải bị hỏi "Các ngươi sẽ không có ý kiến chứ", chuyện này có chút tai bay vạ gió. Lại nói chuyện một hồi, Miêu Phương tìm hiểu liên tục, thu thập được một chút tin tức liên quan đến "Trần Sương Nhiên", kết được một mối thiện duyên, lúc này mới rời đi, thông qua lần giúp đỡ, suy cho cùng biết được thân thủ của đối phương, bên này cũng coi như tạm thời tỏ thái độ sẽ làm "công dân tuân thủ pháp luật", một chuyến hỏi thăm cũng cơ bản có thể có một cái giao phó.
Sau khi Miêu Phương rời đi, Ngư vương từ đầu đường kia đi đến, do dự một lúc, cuối cùng vẫn là đến chào hỏi Ninh Kỵ, hai người ngồi xuống trước quán bánh gạo.
"Tin tức đã thả ra... Nhưng bên Trần Sương Nhiên, không tốt liên lạc, Tôn... Tôn thiếu hiệp, có thể... Thư thả hai ngày... Không, thư thả một ngày..."
Ninh Kỵ dùng ánh mắt xem người chết nhìn hắn.
Qua một lúc lâu như vậy, mới mở miệng: "Đại ca ta hôm nay không có ở."
"..." Ngư vương gật đầu.
"...Hắn tự mình đi xử lý chuyện này, những người này."
"..."
"Ngày mai ngươi không mang tin tức đến, ta đúng giờ giết ngươi."
Phố xá bên cạnh người qua lại tấp nập, trong tiếng ồn ào náo nhiệt, đầu địa phương già cả và thiếu niên nói chuyện nhỏ trước bàn, ánh sáng lúc sáng lúc tối lướt qua trên mặt mọi người...
"...Trong bóng tối đang lan truyền..."
...
"...Chuyện này... Là do Trần Sương Nhiên làm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận