Chuế Tế

Chương 753: Người về cổ uyên, trăng treo trên núi (3)

Trong lúc nói chuyện, một gã phụ tá tham dự chuyện lúc trước toàn thân ướt đẫm đi tới:
- Ông chủ, bên ngoài bịa đặt Hữu tướng nặng như vậy, tại sao chúng ta không cho người kể chuyện đi phân trần?
- Tạm thời vô dụng.
- Luôn sẽ có chỗ hữu dụng! Chúng ta có nhiều người kể chuyện, cho bọn họ đi nói, hiệu quả cực tốt. Nếu mọi người muốn tuyên truyền vậy thì xem ai làm hơn ai!
Ninh Nghị liếc người này:
- Nếu bị bắt hết thì sao? Sẽ bị bắt trọn ổ, còn cần dùng người, ta không bảo lãnh được.
- Vậy cứ để mặc Hữu tướng bị bọn họ bôi đen như thế sao?
- Vấn đề nằm ở chỗ ngươi không có biện pháp!
Ninh Nghị chém đinh chặt sắt nói ra câu này, người kia lui xuống. Cũng vào lúc này, Thiết Thiên Ưng lĩnh bộ khoái bước nhanh về phía bên này. Ninh Nghị nhướng mày nhìn thoáng qua, biểu cảm của Thiết Thiên Ưng hơi khác lạ, nghiêm túc nhìn Ninh Nghị.
Khoảng đất trống nhỏ này gần cửa sau Ninh phủ, bên cạnh con sông nhỏ, bởi vậy Ninh Nghị mới khiến mọi người tập hợp tẩy rửa ở đây.
Thấy Thiết Thiên Ưng đến gần, Ninh Nghị ngồi xuống cạnh rào chắn dưới gốc cây:
- Thiết bộ đầu, sao vậy? Muốn đến nói cái gì?
Thiết Thiên Ưng đi đến bên cạnh, hai tay ôm kiếm của mình:
- Đi dạo.
- A, hóng mát không? Phong cảnh ở đây không tệ, ngài cứ tự nhiên.
Thiết Thiên Ưng thỉnh thoảng liếc qua Ninh Nghị.
Tuy Ninh Nghị thầm thắc mắc mục đích đối phương đến đây, nhưng Thiết Thiên Ưng không nói, Ninh Nghị cũng không muốn tự chuốc mất mặt. Hắn ngồi ở đàng kia, xem như giằng co với Thiết Thiên Ưng, chốc lát sau hắn đứng lên đi vài bước, nói vài lời bâng quơ với phụ tá ở bên cạnh.
Một lúc nào đó, cửa sau của Ninh phủ có người đi ra, là Quyên Nhi, nàng từ phía sau đi tới gần Ninh Nghị, đưa một tờ giấy nhăn nhúm cho hắn:
- Cô gia.
Ninh Nghị còn đang nói chuyện với phụ tá, thuận tay nhận tờ giấy:
- Bên Quảng Dương quận vương tự nhiên sẽ có Đàm Chẩn ...
Ninh Nghị cúi đầu đọc sơ:
- Sẽ có Đàm đại nhân ...
Hắn lại nhìn một cái, cầm tờ giấy lên cao hơn.
Lần này Ninh Nghị nhìn rất lâu, biểu cảm không còn thoải mái nữa, có chút cứng ngắc, nghiêng đầu nhìn Quyên Nhi. Mặt Quyên Nhi ướt lệ, nàng đang khóc, nhưng không phát ra âm thanh.
Lúc này Quyên Nhi mới lên tiếng:
- Tiểu thư ... tiểu thư đã ...
Ninh Nghị quay đầu, lại đọc nội dung tờ giấy một lần nữa. Trên giấy ghi chuyện phát sinh ở Bạc Châu lúc rạng sáng ngày hai mươi bốn, Tô Đàn Nhi nhảy xuống nước, đến nay tung tích không rõ, Hoài Hà mưa to, có dấu hiệu lũ, trước mắt vẫn đang tìm kiếm tăm tích của chủ mẫu.
Thiết Thiên Ưng đi qua, sắc mặt âm trầm, trầm giọng nói:
- Chỉ là hiểu lầm, Ninh Nghị, ngươi đừng xằng bậy.
Quyên Nhi vẫn đang khóc, nàng vươn tay kéo Ninh Nghị, nhìn nét mặt của hắn thì nàng bị dọa sợ:
- Cô gia, tiểu thư ... chưa chắc bị gì, xin đừng lo lắng ... cô gia đừng lo ...
Nói đến cuối cùng, Quyên Nhi lại không kiềm được bật khóc.
Khi Quyên Nhi kéo Ninh Nghị thì hắn theo bản năng huơ tay, lui về phía sau hai bước, ngồi xuống lan can.
Chưa từng có người thấy biểu cảm lúc này của Ninh Nghị, đám người Thiết Thiên Ưng thậm chí chưa từng nghĩ có ngày Ninh Nghị sẽ biểu hiện cảm giác bàng hoàng và trống rỗng thuộc về thanh niên hai mươi tuổi như vậy. Thành viên Trúc Ký ở xung quanh có chút luống cuống, châu đầu ghé tai. Chỗ cửa sau đã có vài người đi ra. Chúc Bưu cõng trường thương của mình, bước đến nơi đây, thả trường thương xuống cầm trong tay, mũi thương rủ xuống.
Thân thương phát ra tiếng ù ù trầm thấp.
Có người đi qua hỏi thăm người đi ra, bọn họ trao đổi mấy câu, tuy nhỏ giọng nhưng người có nội lực đa số đều nghe rõ đôi câu vài lời.
- Bọn họ ... buộc chủ mẫu nhảy xuống sông ...
- Mưa lớn ... nạn lũ ...
- Còn chưa tìm được ...
Có người mặt hiện bi thương, có người nhìn thấy biểu cảm của Ninh Nghị thì lặng lẽ rút đao ra. Một gã người gù đi tới gần nhóm bộ khoái, cúi đầu đứng, tay ấn lên chuôi song đao. Chỗ gần chỗ xa có vài người vây quanh, hoặc là ôm đao dài trước ngực, hoặc là dựng kiếm dài, không nói một câu.
Ninh Nghị ngồi ở đó ngẩng đầu lên, hắn hít một hơi ngắn, chớp chớp mắt, dường như còn đang tiêu hóa nội dung của tờ giấy, qua một lúc, hắn gian nan đứng lên. Thiết Thiên Ưng ở gần phía trước, nhìn Ninh Nghị nhắm mắt lại, mím chặt môi, vẻ bàng hoàng trên mặt rút đi, nhưng nét bi thương còn hiện rõ.
Quảng trường nho nhỏ yên lặng mà sâu thẳm, thân cây uốn lượn chằng chịt vươn lên, bóng cây kéo dài, phương xa văng vẳng tiếng chim hót, tiếng động của thành Biện Lương bị giấy phía sau bóng cây và hoa, trời âm u, mùa hè chưa vang tiếng tiếng ve, sẽ không còn ve kêu nữa.
Bóc!
Có tiếng đứa trẻ bắn cây ná vang lên, tiếng cười của con nít cười chạy hướng phương xa.
Mấy ngày qua, Hữu tướng phủ, bao gồm Trúc Ký đã trải qua vô số chuyện, đè nén và bực tức là khỏi phải nói, dù bị người ném phân, mọi người cũng ráng nhịn. Người trẻ tuổi trước mắt bôn ba trong đó, lúc khó khăn nhất cũng chưa từng buông xuống gánh nặng trên vai, hắn bình tĩnh mà lạnh lùng làm việc, giống như biến bản thân thành máy móc, hơn nữa đám người đều có cảm giác dù sự tình khó khăn gấp đôi thì hắn cũng sẽ lạnh lùng làm tiếp như vậy.
Nhưng lúc này, rốt cuộc có người tát một bạt tai vào phút mấu chốt.
Thiết Thiên Ưng chậm rãi tiến lên, mỗi bước ra một bước giống như đến gần biên giới cái chết hơn, dù Ninh Nghị ở trước mắt chưa từng biểu lộ ra chút sát ý, nhưng Thiết Thiên Ưng cảm thấy da đầu hơi tê dại.
- Ninh Nghị ... ngươi dám xằng bậy là hại chết tất cả mọi người.
Ninh Nghị hơi nâng tay hướng Thiết Thiên Ưng, dường như muốn làm cái gì, nhưng bàn tay khựng giữa chừng không trung, hơi co tay lại rồi hạ xuống, Thiết Thiên Ưng nghe giọng của Ninh Nghị.
- Ta ...
Ninh Nghị nói:
- Các ngươi ...
Âm thanh kia yếu ớt như muỗi kêu:
- Làm giỏi lắm.
Nói xong câu này, Ninh Nghị ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như đang nhìn Thiết Thiên Ưng lại như nhìn thứ khác, lắc đầu lại gật đầu, quay người đi:
- Làm giỏi lắm, rất giỏi ...
Ninh Nghị lặp lại như vậy, bước chân chậm rãi đi hướng cửa sau, vo tờ giấy trong tay thành một cục.
Quyên Nhi đi theo sau, lau nước mắt:
- Cô gia, cô gia!
Mọi người trong một chốc không biết nên làm gì, Ninh Nghị bước vào cửa sân, huơ tay, dường như khiến mọi người đi theo hắn. Đoàn người hoang mang, Ninh Nghị lại phất tay, mọi người mới đi hướng bên kia.
Thương dài ngừng rung, nâng lên, Chúc Bưu mặt âm trầm xoay người, mấy người khác cũng lặng lẽ đi vào cánh cửa kia. Thiết Thiên Ưng ôm kiếm dài, chậm rãi bước tới. Ninh Nghị mặt không cảm xúc địa đứng ở nơi đó, khi người cuối cùng đi vào, hắn vươn tay đóng kia, nhưng bỗng khựng lại.
- Thiết bộ đầu.
Âm thanh khàn khàn trầm thấp phát ra từ cổ họng của Ninh Nghị.
- Hửm?
Ninh Nghị có chút mệt mỏi tuyên bố:
- Nếu lại có đầu người của Phương Thất Phật thì ta sẽ không cho ngươi.
Thiết Thiên Ưng hơi hếch cằm, chưa nghĩ ra nên đáp lại như thế nào.
Cửa đóng kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận