Chuế Tế

Chương 1348: Là vì loạn thế ! (4)

Rối loạn sôi trào, tiếng ngựa kinh loạn.
Nghiêm gia tổ chức đội ngũ một đường đi về hướng đông Giang Ninh, số lượng thành viên chừng hơn tám mươi người, dù không hẳn đều là cao thủ, nhưng cũng đều đã trải qua giết chóc, từng thấy máu tanh thậm chí đã kinh qua chiến trận, là lực lượng tinh nhuệ. Trong thời thế này, cái gọi là đến Giang Ninh chẳng qua chỉ là một lý do, dù sao thiên hạ biến đổi nhanh chóng, năm xưa Thì Bảo Phong và Nghiêm Thái Uy có giao tình, hứa hẹn hôn sự, giờ đây hắn binh hùng tướng mạnh cát cứ một phương, liệu còn nhớ đến lời hứa năm nào hay không là chuyện khác.
Cũng bởi vì vậy, hơn tám mươi tinh nhuệ hộ tống, một mặt để đảm bảo mọi người có thể bình an đến Giang Ninh; mặt khác, trong xe ngựa chở tài vật, thêm vào hơn tám mươi người này cũng là để đến Giang Ninh rồi, phô trương cho Thì Bảo Phong thấy mình có của ăn của để. Như vậy, địa vị của Nghiêm gia so với toàn bộ đảng Công Bình tuy còn kém xa, nhưng Nghiêm gia có địa bàn, có vũ lực, có của cải, đôi bên trai gái kết hôn, nối lại đường buôn, mới tính là cường cường liên kết, chứ không phải "bánh bao thịt đánh chó", mặt nóng dán mông lạnh.
Hôm qua tên thiếu niên khiêu khích nhà họ Lý kia võ nghệ cao cường, nhưng trong tình thế có hơn tám mươi người ở đây, đúng là không có mấy người nghĩ tới, đối phương lại dám ra tay ở đây.
Nhưng chuyện đó vẫn trong khoảnh khắc đã xảy ra.
Đạo thân ảnh kia xông lên xe ngựa, một cước đá văng người đánh xe, trong xe, Nghiêm Vân Chi cũng được coi là phản ứng nhanh, rút kiếm đâm tới. Kẻ xông tới vung đoản kiếm, chụp thẳng vào mặt Nghiêm Vân Chi, lúc này, Nghiêm Vân Chi thực ra vẫn còn phản kháng, chân dưới tung cú đá âm thối định đá tới, nhưng một khắc sau, nàng đã bị đè lên ván xe, đây đúng là kiểu "nhất lực hàng thập hội", chiêu thức lấy sức nặng chế người.
Tương đương với việc bắt được một người, hung hăng đập xuống đất.
Nghiêm Thiết Hòa mắt muốn nứt ra, ghìm chặt dây cương xông tới, lúc này cũng có một sư huynh của Nghiêm Vân Chi cưỡi ngựa vọt tới bên cạnh xe, quát:
"Thả nàng ra!"
Rút kiếm đâm tới, một kiếm này dốc hết công lực cả đời của hắn, tựa ngân xà phun nọc, bùng nổ trong chớp mắt.
Trong xe, bóng người kia chỉ đập Nghiêm Vân Chi xuống thành xe, bỗng quay người, lại túm lấy Nghiêm Vân Chi gào thét quay lại. Hắn vung Nghiêm Vân Chi thẳng vào đường kiếm đang lao đến. Người múa kiếm hốc mắt đỏ ngầu, vội vàng thu tay lại, ngựa dưới hông cũng bị ghìm cương chuyển hướng, thoáng lướt qua xe, sau đó lao xuống ruộng đất dưới quan đạo, bùn đất tung tóe mịt mù, người cắm đầu xuống đất thành tượng đất.
"Tất cả không ai được tới!"
Hai con ngựa kéo xe vẫn lao về phía trước trên quan đạo, cả đội hình đã náo loạn, tiếng hét của thiếu niên vang trời, nội kình hùng hồn cương mãnh khiến Nghiêm Thiết Hòa cũng kinh hãi. Nhưng lúc này, chuyện nghiêm trọng nhất không còn là đối phương võ nghệ thế nào, mà là Nghiêm Vân Chi bị đối phương dùng hai tay bắt chéo sau lưng, ấn chặt vào thành xe, thiếu niên thì cầm đao đứng đó.
"Ai tới ta giết con đàn bà này!"
Tình huống diễn biến nhanh như chớp, muốn xoay chuyển tình thế cũng chỉ cần trong khoảnh khắc. Lời này của đối phương không thể trói buộc hơn tám mươi người hành động, Nghiêm Thiết Hòa càng tiến gần hơn, thiếu niên vừa dứt lời đe dọa, đã không dừng lại, đầu gối thúc vào sau Nghiêm Vân Chi, kéo tay trái nàng đi.
"Ta đếm ba tiếng, trả các ngươi một tay, một, hai..."
Trong xe lúc này, ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo đáng sợ, nói như vậy như thể không hề cho ai có thời gian cân nhắc, đao quang trực tiếp vung lên. Nghiêm Thiết Hòa vội ghìm cương, vung tay hét lớn:
"Không ai được lên trước, lui hết về sau! Tản ra."
rồi lại nói:
"Vị anh hùng, chúng ta không oán không thù."
Có câu nói này của hắn, mọi người mới ghìm cương dừng lại, lúc này xe ngựa vẫn lao về phía trước, lướt qua mấy tên đệ tử Nghiêm gia, nếu muốn xuất kiếm tất nhiên cũng được, nhưng khi Nghiêm Vân Chi đã bị khống chế, mà đối phương lại máu lạnh tàn độc, không ai dám thật sự xông lên đoạt người. Thiếu niên chỉ mũi đao về Nghiêm Thiết Hòa:
"Ngươi đi theo. Đừng có lại gần."
Xe ngựa rời đội ngũ, rẽ vào một con đường nhỏ bên quan đạo, Nghiêm Thiết Hòa lúc này mới biết, đối phương rõ ràng đã xem xét địa hình, cố ý ra tay bắt người trên đoạn đường này. Lại thêm kẻ đó gan dạ, đến thời gian ra tay, đều nắm bắt rất chuẩn.
Hắn thúc ngựa đuổi theo, Nghiêm Thiết Hòa ở phía sau hét lớn:
"Vị anh hùng, ta Đàm Công kiếm Nghiêm gia trước nay làm điều chính nghĩa, đứng ngay thẳng..."
Chỉ nghe tiếng thiếu niên từ phía trước vọng lại:
"Ngươi mẹ nó thích khách đứng thẳng cái rắm!"
Lại nói:
"Ta có một người bạn bị người Lý gia bắt, ngươi đi báo bên đó, bắt người tới đổi con gái nhà ngươi!"
"Nghiêm gia ta cùng Lý gia vốn không có thâm tình, sao họ chịu đổi, giang hồ có luật, oan có đầu nợ có chủ..."
"Có cái rắm luật! Còn chậm chạp lề mề thì chờ mà nhặt xác!"
"Ta sẽ cố gắng hết sức đi làm, nhưng nếu Lý gia thật không đồng ý, ngươi đừng thương tổn người vô tội..."
"Nếu Lý gia không chịu, ngươi nói cho họ biết, sau khi ta làm thịt con đàn bà này, ta sẽ canh ở đây một năm, cho đến khi người nhà họ Lý chết sạch mới thôi! Xem đám ác nhân như các ngươi còn dám tiếp tục tác oai tác quái không."
Nghiêm Thiết Hòa há hốc miệng, nhất thời bị khí thế hung hăng của người này làm cho nghẹn lời, một lúc sau, uất hận quát:
"Nghiêm gia ta chưa từng làm ác!"
Thiếu niên ném lại lời nói:
"Ngày mai trao đổi người thế nào, ta tự sẽ báo sau! Nghiêm gia ngươi cùng đảng Công Bình lũ chuột rắn một ổ, có phải đồ tốt gì đâu, ha ha, có cái gì không vui, kêu lên nhà các ngươi cái đồ cứt Bảo Bảo, tự mình tới xối ta đi!"
"Cứt, Cứt Bảo Bảo là ai ."
"Cút đi! Đồ lừa đảo!"
Hung đồ phía trước cảm thấy hắn không thành thật, đang trêu mình, lúc này chấm dứt nói chuyện:
"Về tìm người cho ta, còn dám tới gần, ta lập tức giết nàng!"
Ngựa dưới hông hí lên một tiếng dài, Nghiêm Thiết Hòa ghìm cương dừng lại. Lúc này nắng thu rơi xuống, lá cây bên đường gần đó đã chuyển vàng, trong tầm mắt, chiếc xe ngựa đã theo con đường chạy về phía xa. Trong lòng hắn không hiểu sao không nghĩ ra, chuyến này tới Thông Sơn, gặp chuyện thế này, xảy ra chuyển hướng như vậy.
Lúc trước khi tưởng tượng về Tây Nam Hoa Hạ quân, trong lòng hắn vẫn còn nhiều dè dặt, giờ thì chỉ có hai ý nghĩ giao thoa: Thứ nhất là lẽ nào đây mới là bộ mặt thật của Hắc Kỳ quân? Sau đó lại tự nhủ, nếu không phải Hắc Kỳ quân tâm ngoan thủ lạt như ma quỷ, làm sao đánh bại được đội quân Nữ Chân vô nhân tính kia? Giờ khắc này, hắn đã nhìn thấu chân tướng.
Về phần Cứt Bảo Bảo là ai, nghĩ một hồi, mới biết đối phương đang nói Thì Bảo Phong.
Mặt hắn âm trầm trở về đội ngũ, bàn bạc một hồi, rồi cả đội xuất phát, quay về phía ô bảo của Lý gia. Người nhà họ Lý thấy người của Nghiêm gia quay lại cũng một trận kinh ngạc, sau đó mới biết chuyện giữa đường họ gặp phải. Lý Nhược Nghiêu mời Nghiêm Thiết Hòa vào hậu trạch bàn bạc, thương lượng hồi lâu, mới đưa ra một kế hoạch sơ lược về chuyện này...
Từ trong mê man tỉnh lại, trời đã tối.
Nghiêm Vân Chi phát hiện mình đang ở một chỗ hang đá trên đỉnh núi, phía trên có một tảng đá lớn có thể che mưa, xung quanh toàn đá vụn và cỏ dại. Ánh chiều tà từ trên đỉnh hắt xuống.
Tay chân nàng bị trói chặt, miệng bị bịt kín bằng một tấm vải không biết là khăn hay quần áo, không thể nói được.
Khắp nơi không một bóng người, tên thiếu niên bắt cóc nàng lúc nãy cũng không ở đó. Nghiêm Vân Chi giãy giụa cố ngồi dậy, cảm nhận một chút thương tích trên người, cơ bắp chỗ đau nhức, nhưng cũng không tổn thương gân cốt, tay và cổ dường như bị trầy da, nhưng nói tóm lại, không tính là nghiêm trọng.
Công phu của Nghiêm gia lấy hành thích, giết người là chủ yếu, cũng có trói người, thoát thân, nhưng Nghiêm Vân Chi thử rồi, mới biết mình công lực chưa đủ, trong thời gian ngắn khó mà tự cởi trói. Nàng cố gắng chà xát dây thừng vào tảng đá cho đứt, thử một hồi, thiếu niên từ phía sau trở về, không biết hắn có thấy việc mình làm hay không, nhưng thiếu niên không nói gì, ngồi xuống một bên, lấy bánh bao từ từ ăn, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Ư... ừ..."
Xác định trong thời gian ngắn khó mà tự mình thoát thân, Nghiêm Vân Chi cố gắng lên tiếng. Thực ra nàng vẫn còn chút cảm tình với thiếu niên Hắc Kỳ quân trước mặt, dù sao đối phương vì đồng đội mà phát động trả thù nhà họ Lý, theo luật giang hồ, đây được coi là trả thù quang minh chính đại, nói ra mọi người đều ủng hộ. Nàng hi vọng đối phương bỏ miếng vải trong miệng mình ra, hai bên giao tiếp một phen, có lẽ đối phương sẽ phát hiện mình cũng là người tốt.
Mặt trời xuống, nàng ân ân a a kêu một hồi lâu, chỉ thấy thiếu niên kia đứng dậy đi tới, đi đến chỗ gần, Nghiêm Vân Chi ngược lại nhìn rõ ràng, mặt mũi của đối phương trông có chút được, chỉ là ánh mắt lạnh lẽo.
Hắn không đưa tay lấy đồ vật trong miệng nàng, mà trực tiếp giơ chân, một cước hướng trên mặt nàng đạp xuống.
". . Ngô!"
Nghiêm Vân Chi co rụt thân thể lại, nhắm mắt, qua một lát mở mắt ra nhìn, mới phát hiện một cước kia không đạp lên người mình, thiếu niên từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng.
"Lại nháo, giẫm bẹp mặt ngươi!"
Nghiêm Vân Chi trừng mắt. Trong ánh mắt thiếu niên trở nên mặt đáng ghét. Nàng co người, liền không lên tiếng nữa.
Nàng thuở nhỏ thích võ, dù là thân nữ nhi, từ bé đã là người nhà họ Nghiêm cùng một đám sư huynh đệ bảo vệ như ngọc, nhưng tu luyện kiếm pháp chưa từng lười biếng. Đến năm nàng mười lăm tuổi, phụ thân dẫn đầu mọi người kháng Kim, nàng cũng tham gia trong đó, một lần cải trang vận chuyển đồ đạc, nàng bị hai tên quân Kim chặn lại, suýt chút bị đối phương chà đạp, đó là thời khắc nguy hiểm nhất nàng từng gặp trong đời.
Nghiêm Vân Chi trong lòng sợ hãi, nhưng dựa vào vẻ yếu thế ban đầu, làm đối phương mất cảnh giác, nàng thừa cơ giết một người, lại đả thương một người khác, ở cùng người bị thương kia tiến hành liều chết chém giết, cuối cùng giết được đối phương. Đối với một thiếu nữ mười lăm tuổi lúc đó, đó cũng là một trong những khoảnh khắc rạng ngời nhất đời nàng. Từ đó, nàng quyết định, tuyệt không khuất phục trước kẻ ác.
Đã thiếu niên này là ác nhân, nàng không muốn trao đổi gì với đối phương. Coi như đối phương muốn nói chuyện với nàng, nàng cũng không nói!
Qua một lúc, thiếu niên lại rời khỏi chỗ này. Nghiêm Vân Chi trên mặt đất giãy giụa, nhúc nhích, nhưng cuối cùng thở hồng hộc, không thành công. Mặt trăng lạnh lẽo nhìn nàng, xung quanh tựa hồ có tiếng động sột soạt của động vật đi lại, đến nửa đêm, thiếu niên lại trở về, trên vai vác một chiếc cuốc - cũng không biết từ đâu tới - trên người dính không ít bụi đất.
Qua nửa đêm, thiếu niên lại vác cuốc đi ra ngoài, rạng sáng trở lại, tựa hồ đã làm xong việc, tiếp tục ngồi xuống nghỉ ngơi. Cứ thế, hai người từ đầu đến cuối chưa từng nói chuyện. Chỉ vào đêm khuya không biết lúc nào, Nghiêm Vân Chi trông thấy một con rắn bơi qua đống đá vụn, lặng lẽ hướng hai người mà tới.
Lúc này, thiếu niên kia co chân nhắm mắt ngủ say, Nghiêm Vân Chi nhìn con rắn, trong lòng hy vọng nó là rắn kịch độc, có thể bò qua cắn thiếu niên một cái, nhưng một lúc, con rắn lè lưỡi, tựa hồ lại hướng về phía mình mà tới. Nghiêm Vân Chi không cách nào động đậy, lúc này cũng không phản kháng được, trong lòng do dự có nên gây ra tiếng động không, lại có chút sợ khi vừa lên tiếng, con rắn độc kia lập tức phát động công kích thì phải làm sao.
Đang sợ hãi, trong không khí chỉ nghe tiếng "Bốp" vang lên, không biết thiếu niên kia đã ra tay thế nào, như chớp giật bắt lấy đuôi rắn, sau đó toàn bộ con rắn như roi bị quật trật khớp. Chiêu này công phu thật lợi hại, nhất là theo đường lối Nghiêm gia mà nói, trạng thái nhắm mắt nghỉ ngơi này còn có thể duy trì độ cảnh giác, nhanh nhạy, nhìn rõ ràng, thật làm nàng không khỏi ngưỡng mộ, nhưng nghĩ đến đối phương là kẻ bại hoại, nàng liền lập tức dẹp bỏ cảm xúc ngưỡng mộ.
Kẻ bại hoại lợi hại, cuối cùng cũng chỉ là bại hoại mà thôi.
Thiếu niên ngồi ở đó, lấy ra một con dao nhỏ, thuần thục xẻ con rắn ra, lấy mật rắn ăn hết, rồi cầm xác rắn rời khỏi tầm mắt nàng, khi quay lại, xác rắn đã không thấy đâu, trên người thiếu niên cũng không có mùi máu tanh, hẳn đã dùng cách gì che đậy đi. Đây là công phu cần thiết để tránh sự truy tra của kẻ địch, Nghiêm Vân Chi cũng rất có kinh nghiệm.
Đáng tiếc là một kẻ bại hoại...
Nàng nghĩ vậy rồi ngủ say, không còn lo lắng về việc có thú chim trên núi tập kích quấy phá nữa.
Sáng sớm, một mũi tên mang theo thư từ bên ngoài núi bắn vào Lý gia ô bảo, trong thư nói rõ thời gian và địa điểm trao đổi con tin hôm nay.
Người Lý gia cùng người Nghiêm gia lập tức xuất phát, một đường chạy tới nơi hẹn.
Đi được nửa đường, lại có tên bắn tới, lần này địa điểm đã đổi, thậm chí hạn chế số lượng người gặp mặt. Lý Nhược Nghiêu, Nghiêm Thiết Hòa lập tức đổi hướng, nửa đường, lại một lá thư đến, địa điểm lại thay đổi.
Hai bên gặp nhau ở một khu rừng hoang ngoại ô Thông sơn, Lý Nhược Nghiêu, Nghiêm Thiết Hòa và những người khác đứng ở khu đất ngoài rìa rừng, còn hung thiếu niên Long Ngạo Thiên kia mang theo Nghiêm Vân Chi hai tay bị trói đứng ở bìa rừng, vị trí này dễ dàng tiến vào rừng cây để bỏ trốn.
Lục Văn Kha mắt vô thần được người đỡ từ trên xe ngựa xuống, bước đi loạng choạng, khi thấy hai bóng người bên kia rìa rừng, có chút không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đứng đối diện đương nhiên là "Tiểu Long" cùng đồng hành một chặng đường, nhưng bên này, chi chít người Thập Hung đứng thành một đám, nhìn nhau, giống như đang đối đầu.
"Hai người, cùng nhau thả, từ hai phía khác nhau chậm rãi vòng qua!"
Hắn nghe thấy Tiểu Long bên kia nói, lời nói to, tựa như vang lên ngay bên tai.
"Nếu giở trò, ta lập tức đi! Nhưng tiếp theo, các ngươi hãy xem Thông sơn Tấn Nghi phô, có đủ nhiều quan tài hay không!"
Lời hắn hung dữ, khác hẳn với Tiểu Long thường ngày ham ăn, hay đùa giỡn. Bên này trong đám người có người vẫy tay:
"Không giở trò, giao người là được."
Trong đám người có một lão nhân chống gậy trầm giọng quát:
"Chuyện lần này, Lý gia ta thật có chỗ không phải! Nhưng các hạ không theo quy củ, không đến tận nhà lấy lời giải mà trực tiếp hành hung, việc này Lý gia ta sẽ không bỏ qua, mong các hạ cứ ra tay, Lý gia ta sau này ắt có đền bù!"
Đối diện cười lạnh:
"Không cần phiền phức vậy! Lần này ta đến Giang Ninh, sẽ tìm Lý Tiện Phong, trực tiếp hỏi tội! Xem hắn có cho ta được một lời công đạo hay không!"
"Vậy rất tốt! Gia chủ Lý gia ta tên là Lý Ngạn Phong, ngươi nhớ kỹ!"
"Như nhau thôi."
Đối diện đáp.
Bên này lão nhân chống gậy lại nện một cái xuống đất.
Có người đẩy Lục Văn Kha:
"Đi đi."
Tiểu Long ở bên kia dùng ngón tay ra hiệu:
"Vòng qua đây."
Sau đó đẩy người phụ nữ bên cạnh:
"Ngươi đi vòng qua, chậm thôi."
Hai người con tin lần lượt di chuyển, đợi khi qua vạch ranh giới, Lục Văn Kha chân bước lảo đảo, chạy chậm về phía đối diện, người phụ nữ kia mắt lạnh băng, cũng chạy chậm. Đến khi Lục Văn Kha chạy tới chỗ "Tiểu Long", thiếu niên kia bắt lấy hắn, nhìn chằm chằm đối diện, rồi nhìn sang bên cạnh, ánh mắt tựa hồ có chút nghi hoặc, rồi nghe thấy hắn cười ha ha.
"Ha ha! Các ngươi về nói với cứt Bảo Bảo, đàn bà của hắn ta đã dùng qua rồi, để hắn đi chết đi -".
Lời này vừa ra, người phụ nữ đối diện quay đầu lại, mắt đầy hung tợn cùng cực kỳ bi ai, bên kia trong đám người cũng có người nghiến răng, rút kiếm định xông lên, có người nhỏ giọng hỏi:
"Cứt Bảo Bảo là ai?"
Một trận hỗn loạn bùng nổ, thiếu niên tên Long Ngạo Thiên kia đã lôi Lục Văn Kha chạy vào rừng, nhanh chóng rời đi.
Bên này có người Nghiêm gia muốn xông lên, bị Nghiêm Thiết Hòa phất tay ngăn lại, mọi người ở ngoài vùng quê chửi ầm lên, náo động.
Ninh Kỵ kéo Lục Văn Kha một đường xuyên rừng, trên đường, Lục Văn Kha thân thể suy nhược mấy lần muốn nói, nhưng ánh mắt của Ninh Kỵ làm hắn nuốt lời vào bụng.
Đối với việc Lý gia, Nghiêm gia trao đổi con tin một cách an phận như thế, không đuổi theo, cũng không có những sắp đặt gì khác, Ninh Kỵ trong lòng thấy hơi kỳ quái.
Hắn tất nhiên không biết, từ lúc họ biết hắn có bối cảnh Tây Nam Hoa Hạ quân, Lý gia thật sự có chút khó xử. Hắn võ nghệ cao cường, bối cảnh quá mạnh, nếu giao chiến trực diện, Lý gia trong thời gian ngắn khó chiếm được ưu thế, dù có giết được hắn, những nguy cơ sau đó cũng rất khó lường, kiểu đối kháng này, Lý gia tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Việc Nghiêm gia gặp nạn cho họ một bậc thang, nhất là việc Nghiêm Thiết Hòa dùng một số món đồ quý làm thù lao, yêu cầu Lý gia thả người, Lý gia liền thuận nước đẩy thuyền, có thể sẽ được giang hồ truyền tụng thành giai thoại - đương nhiên, nếu hắn không chịu giao người, Nghiêm Thiết Hòa đã từng đe dọa, sẽ đem chuyện vợ chồng Từ Đông làm lần này, nói cho cả thiên hạ biết, và Lý gia cũng sẽ trở thành kẻ địch với Nghiêm Thái Uy, người đang đau khổ vì mất con gái, thậm chí đắc tội cả Thì Bảo Phong. Đương nhiên, những lời đe dọa như vậy khi sự việc được giải quyết êm thấm thì sẽ là những thứ chưa từng xảy ra.
Mọi người không ngờ tới chỉ là câu "cho cứt Bảo Bảo" cuối cùng Long Ngạo Thiên kia thốt ra.
Ninh Kỵ và Lục Văn Kha xuyên qua rừng cây, tìm được vài con ngựa còn lại, rồi cả hai lên ngựa, một đường chạy về hướng Thang Gia tập. Lục Văn Kha lúc này thương tích chưa lành, nhưng tình hình cấp bách, hai ngày này trải qua một cảnh tượng như địa ngục, vừa thoát khỏi nhà giam, liền gắng gượng lên tinh thần, theo Ninh Kỵ một đường phi ngựa.
Tại Thang Gia tập trong khách sạn, hai người vẫn tìm được chỗ này chữa thương cho Vương Giang, cha con Vương Tú Nương. Vương Tú Nương cứ ngỡ tất cả mọi người đã bỏ nàng mà đi, lúc này gặp được Tiểu Long, nhìn thấy Lục Văn Kha đầy thương tích, trong phút chốc nước mắt rơi như mưa.
Thực ra, Thang Gia tập cũng thuộc địa phận Thông Sơn, vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Lý gia. Nhưng liên tiếp hai ngày, thủ đoạn của Ninh Kỵ thực sự quá mức tàn bạo. Hắn từ miệng Từ Đông hỏi ra tình hình con tin, lập tức chạy đến huyện thành Thông Sơn, giết Lý Tiểu Thiến, còn dùng máu của nàng viết hai chữ "Thả người" trên tường. Lý gia trong khoảng thời gian ngắn không dám có dũng khí nói ra chuyện bắt lại tất cả đồng bọn của hắn.
Lúc này bốn người gặp mặt, Ninh Kỵ không nói nhiều, mà là tìm bên ngoài một chiếc xe ngựa cũ, sửa thành một chiếc xe ngựa đơn sơ. Hắn để Lục Văn Kha và Vương Giang ngồi lên xe, bảo Vương Tú Nương đánh xe. Sau khi tự mình sơ cứu vết thương cho Lục Văn Kha, hắn cưỡi ngựa, cả nhóm bốn người nhanh chóng rời khỏi Thang Gia tập, hướng về phía nam mà tiến.
Đến đêm hôm đó, xác định đã rời xa địa giới Thông Sơn, họ tìm một chỗ trong thôn để nghỉ lại. Ninh Kỵ cũng không muốn nói nhiều về chuyện này. Trên đường đi, hắn luôn là một tiểu đại phu vô hại, đến lúc này mới lộ ra nanh vuốt trở thành đại hiệp. Đối với người ngoài thì hắn không chút sợ hãi, nhưng với những người sắp mỗi người một ngả, một thiếu niên mới mười lăm tuổi, ít nhiều lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Sau khi thay đổi thái độ, hắn không biết nên nói gì.
Theo sắp xếp, thời gian tới, Tú Nương tỷ sẽ ở lại đây chăm sóc hai người còn lại. Tình trạng sức khỏe của Vương Giang không tốt, nhưng Lục Văn Kha sớm muộn cũng sẽ khỏe lại. Nơi này cũng không còn xa cái quê hương "rất có triển vọng" Hồng Châu kia nữa. Hắn nói với Vương Tú Nương:
"Nếu lần này qua đi, Lục Văn Kha đối xử không tốt với ngươi, hắn không đáng làm người. Đến lúc đó, ngươi có thể đến Thành Đô tìm Hoa Hạ quân, Hoa Hạ quân đều là người tốt."
Lời này tuy không hẳn đúng, nhưng cũng là con đường duy nhất hắn nghĩ ra được cho nàng.
Bọn họ cùng nhau ăn bữa tối cuối cùng, lúc này Lục Văn Kha mới bật khóc. Hắn nghiến răng nghiến lợi kể lại hết thảy những gì đã trải qua ở huyện Thông Sơn, kể lại những cảnh địa ngục rùng rợn đã thấy ở hắc lao Lý gia. Hắn nói với Ninh Kỵ:
"Tiểu Long, nếu ngươi có sức mạnh..."
Ninh Kỵ nghĩ ngợi một hồi, nói:
"Lục đại ca, đây không phải... giờ đến lượt ngươi làm chuyện sao?"
Lục Văn Kha ngẩn người, sau đó, chậm rãi gật đầu, rồi lại chậm rãi, liên tục gật hai lần:
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Hắn nói:
"Đúng vậy."
Ninh Kỵ ăn tối xong, thu dọn bát đũa. Hắn không từ biệt, lặng lẽ rời khỏi nơi này. Hắn không biết liệu mình còn có cơ hội gặp lại Lục Văn Kha, Vương Tú Nương hay không, nhưng thế đạo hiểm ác, có những chuyện không thể kết thúc đơn giản như vậy.
Hắn cưỡi ngựa, quay trở lại hướng huyện Thông Sơn. Việc này để đảm bảo không có ai đuổi theo sau. Trong lòng hắn, vẫn nhớ đến những thảm cảnh Lục Văn Kha đã kể. Sau đó, hắn ở lại gần nhà Lý gia một ngày, cẩn thận quan sát và suy nghĩ. Xác định ý định xông vào giết sạch tất cả mọi người là không thực tế. Thêm nữa, theo lời giải thích của cha hắn, rất có thể sẽ có một kẻ ác khác xuất hiện. Hắn quyết định rẽ vào huyện Thông Sơn.
Vào đêm 25 tháng 7, hắn lẻn vào nhà Huyện lệnh huyện Thông Sơn, đánh gục mấy tên hộ vệ trong nhà. Thừa lúc đối phương đang vui vẻ với thiếp thất, hắn đi vào, một đao vạch bụng đối phương.
Tên Huyện lệnh Hoàng Văn Đạo ôm bụng quằn quại trên mặt đất. Ninh Kỵ cầm một cây bút lông lớn, kéo hắn đến cạnh tường, dùng máu tươi viết chữ lên đó.
Hắn viết xiêu vẹo:
"Vẫn còn chuyện, vẫn còn kẻ làm ác ở Thông Sơn. Ta quay lại giết một lần nữa. - Long Ngạo Thiên".
Viết xong, hắn cảm thấy bốn chữ "Vẫn còn chuyện" có chút thiếu khí thế, nhưng đã viết rồi, cũng không còn cách nào. Mà vì đây là lần đầu dùng bút lông viết lên tường, nên nét chữ cũng rất xấu. Chữ "ngạo" viết thành ba cánh, còn chữ "Long" vốn viết không tệ giờ cũng chẳng ra hình thù gì, thật là mất mặt.
"Sớm biết nên nhờ ngươi viết giúp. Ngươi viết rất đẹp."
Hắn nhìn Hoàng Văn Đạo đang hấp hối, ánh mắt đã tan rã, rồi nhìn những bức tranh chữ treo trên tường xung quanh. Tự ti, mặc cảm thở dài.
Ở trong một thôn trang cách đó không xa, Vương Tú Nương đang trông nom cha và Lục Văn Kha, cô ngồi bên giường của chàng thư sinh ngủ gật. Vết thương trên mặt Vương Tú Nương đã mờ đi, Lục Văn Kha nắm tay cô, lẳng lặng nhìn nàng. Trên cơ thể và trong lòng mọi người, có những vết thương sẽ dần nhạt phai, cũng có những vết thương sẽ mãi mãi ở lại. Anh không còn nhắc đến câu cửa miệng "rất có triển vọng".
Những thư sinh như Phạm Hằng, Trần Tuấn Sinh, lúc này đang ở những nơi khác nhau, ngước nhìn bầu trời. Chúng ta cũng không biết họ đang ở đâu.
Bóng đêm trên bầu trời đen kịt như mực, tinh hỏa lờ mờ, có những ngọn dường như sắp lụi tàn, cũng có những ngọn vẫn kiên cường nhấp nháy.
Ánh nắng sẽ đến.
1. Chơi thì cứ chơi, nhưng mấy trò đùa dai quá ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc, mọi người kiềm chế chút. 2. Làn sóng BUFF này gọi là nghĩ thông suốt, sẽ kéo dài một thời gian rất dài, mọi người cứ thoải mái hưởng thụ là được. 3. Nội dung phim đã được định sẵn từ lâu, không hề thay đổi vì ngoại vật. Vì thiết lập của Ninh Nghị không thích hợp cho những cảnh võ hiệp nên bản thân Ninh Kỵ sẽ bù đắp cho điều đó. Phần này còn dài, ít nhất là Chương 200 trở đi, sẽ không qua loa cho xong chuyện. 4. Hay là... mọi người ném chút phiếu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận