Chuế Tế

Chương 1360: Lại là Trung thu, Nguyệt nhi tròn

Ngày này chính là rằm tháng tám, Tết Trung thu.
Ánh trăng như mâm bạc treo trên bầu trời đêm, đường phố ồn ào, một bên là phế tích của những tòa nhà cao cửa rộng, gã ăn mày rách rưới cất tiếng hát những câu từ Trung thu năm nào, giọng nói khàn khàn cất lên, khiến cho xung quanh dường như bỗng nổi lên một cảm giác kinh hãi. Bốn phía người cười nói ồn ào lúc này cũng không khỏi yên lặng một thoáng.
Lão nhân tên Tả Tu Quyền nghe được những lời hát đó, ngón tay gõ mặt bàn, nhưng cũng chỉ im lặng thở dài. Bài ca này ra đời gần hai mươi năm trước, vào dịp Trung thu, khi đó Vũ triều phồn hoa giàu có, Trung Nguyên Giang Nam một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình.
Đến hôm nay hai mươi năm sau, lại nói đến câu "Người có vui buồn ly hợp, trăng có mờ tỏ đầy vơi, việc này xưa nay khó trọn vẹn. Chỉ mong người sống lâu dài, ngàn dặm cùng nhau ngắm trăng tròn", cũng không biết là lời ca viết nên hết thảy sự đời, hay là sự đời này giải thích cho lời ca.
Hắn hôm qua cùng Ngân Bình, Nhạc Vân bọn người vào thành Giang Ninh, hôm nay cảm thán thời gian là Trung thu, sau khi xử lý xong mấy mối đại sự quan trọng liền cùng mọi người tới thăm lại nơi cố hương của "Tâm Ma". Trong thời gian này, Ngân Bình, Nhạc Vân tỷ đệ năm xưa từng được Ninh Nghị cứu giúp, nhiều năm nay lại nghe phụ thân kể nhiều chuyện về vị ma đầu Tây Nam vừa chính vừa tà này, cũng có chút kính phục, chỉ là đến sau này, cảnh hoang tàn đổ nát bốc mùi hôi thối khiến người ta khó mà hào hứng nổi.
Lúc này gã ăn mày kia nói chuyện bị không ít người chất vấn, nhưng Tả gia, từ Tả Đoan Hữu trở lên, đối với những chuyện về Ninh Nghị đều hiểu quá rõ. Ninh Nghị từng bị người đánh vào đầu, từng có tin đồn mất trí nhớ, dù năm xưa Tần Tự Nguyên, Khang Hiền bọn người không thể tin được, nhưng tin tức vẫn truyền lại.
Lúc này nghe gã ăn mày nói, từng sự từng việc Tả Tu Quyền lại cảm thấy hơn phân nửa là thật. Hắn hai lần đến Tây Nam, những gì cảm nhận được ở Ninh Nghị đều là khí thế thôn thiên hạ của đối phương, trước đây lại chưa từng nghĩ nhiều, thuở còn trẻ, cũng từng có những cuộc tranh giành tình nhân, cuốn vào vòng xoáy ganh đua trong văn đàn.
Trăng trên trời sáng như mâm bạc, như thể treo ngay trên lầu phía cuối đường, gã ăn mày ven đường hát xong những lời thơ, lại luyên thuyên kể chuyện liên quan đến "Tâm Ma". Tả Tu Quyền cầm một nắm đồng tiền nhét vào tay đối phương, chậm rãi ngồi trở lại, cùng Ngân Bình, Nhạc Vân hàn huyên vài câu.
Hắn vẫy tay gọi chủ quán lại.
"Người này trước kia thật sự là thiếu gia của hãng vải Đại Xuyên?"
"Hắn sao lại thành ra thế này?"
Tả Tu Quyền liên tiếp hỏi mấy câu, chủ quán ban đầu có chút ấp úng, nhưng khi lão nhân móc tiền ra, chủ quán liền kể lại sự tình.
Đó là chuyện xảy ra mấy tháng trước.
Đảng Công Bình tiến vào Giang Ninh, giai đoạn đầu đương nhiên có cướp bóc, nhưng đối với các phú hộ trong thành, cũng không phải là cứ gặp là cướp giết.
Theo quy định của Công Bình vương, mọi người trên thiên hạ đều bình đẳng, một số phú hộ tích trữ nhiều ruộng đất, tài sản là không công bằng, nhưng những người này không phải tất cả đều là kẻ ác, vì vậy mỗi khi đảng Công Bình chiếm một nơi, đầu tiên sẽ "tra tội", những ai có nhiều dấu hiệu ác độc, tự nhiên là bị giết cả nhà. Còn những ai ít tội, thậm chí thường ngày giúp đỡ người nghèo, có chút danh vọng và làm việc thiện, thì sẽ tuyên truyền cho bọn họ về lý niệm của đảng Công Bình, yêu cầu họ tự nguyện nhường lại tài sản lớn.
Hình thức "thuyết phục" này trên thực tế cũng là một dạng uy hiếp, trước phong trào Công Bình mạnh mẽ, hễ là người còn muốn sống thì đương nhiên sẽ chọn an toàn.
Tiết gia ở Giang Ninh không có nhiều tội ác, ngoại trừ việc cậu ấm năm xưa từng dùng gạch nện vào đầu một người tên Ninh Nghị, nhưng về cơ bản, gia đình này ở Giang Ninh vẫn được coi là lương thiện. Vì vậy, trong đợt "tra tội" đầu tiên, điều kiện chỉ là muốn thu hết gia sản của họ, Tiết gia đã chấp thuận.
Việc giao nhận tài vật đương nhiên phải có trình tự, trong thời gian này, những gia tộc quyền thế nhiều tội ác sẽ bị xử lý trước, còn Tiết gia cần phải kiểm kê toàn bộ tài sản, đợi khi đảng Công Bình có thể ra tay thì chủ động nộp những tài vật đó cho công, sau đó trở thành tấm gương về việc gia nhập đảng Công Bình một cách triệt để.
Nhưng đợt giết chóc đầu tiên còn chưa kết thúc, "Diêm La vương" Chu Thương đã vào thành.
Họ tiếp tục xét tội vòng hai với các phú hộ trong thành chưa bị giết ở đợt đầu.
Chuyện xảy ra bốn tháng rưỡi trước, cả nhà Tiết gia mấy chục người bị lôi ra, áp giải đến quảng trường trong thành, nói là có người tố cáo tội của họ, vì vậy cần phải xét tội lần thứ hai, họ phải đối chất để chứng minh sự trong sạch của mình, đây là thủ tục quen thuộc của "Diêm La vương" Chu Thương, dù sao hắn cũng là một nhánh của đảng Công Bình, cũng sẽ không "giết người bừa bãi".
Một trong những người tố cáo tội của Tiết gia là một phụ nữ trung niên dẫn theo đứa trẻ, bà ta kể rằng, hơn mười năm trước từng làm nha hoàn ở Tiết gia, bị lão thái gia Tiết gia cưỡng hiếp, sinh ra đứa trẻ này, sau đó bị gia nô của Tiết gia ép đi khỏi Giang Ninh, trên trán bà ta còn có vết sẹo do bị đánh năm đó.
Người phụ nữ kể đến đây thì khóc nức nở, từng câu từng chữ phát ra từ tận đáy lòng, lão thái gia Tiết gia mấy lần muốn lên tiếng, nhưng đám thuộc hạ của Chu Thương nói không được cắt ngang, phải đợi bà ta nói xong mới được biện hộ.
Người Tiết gia chờ đợi được biện hộ. Nhưng khi người phụ nữ vừa dứt lời, vừa khóc ngất, lão thái gia Tiết gia vừa đứng lên, những hòn đá đã từ dưới đài ném lên tới, đá ném vào đầu người tóe máu, đám đông dưới đài phẫn nộ, căm hờn, bọn họ xông lên đài, điên cuồng đánh giết, càng nhiều người dưới trướng Chu Thương xông vào Tiết gia, thực hiện một vòng cướp bóc, trước cả khi thủ hạ của "Công Bình vương" đến nhận tài sản của Tiết gia, liền càn quét sạch sẽ.
"Thuộc hạ của 'Diêm La vương' làm việc là như thế đấy, mỗi lần cũng xét hỏi, xét xong thì ít ai còn sống."
Dưới ánh trăng, người bán hàng rong thu tiền thấp giọng kể lại chuyện này. Gian hàng của gã treo cờ của Chuyển Luân vương, gần đây theo Đại Quang Minh giáo chủ vào thành, thanh thế càng lớn, nói đến thủ đoạn của Chu Thương, ít nhiều có chút khinh thường.
"Lần nào cũng đều như vậy sao?"
Tả Tu Quyền hỏi.
"Vậy thì đương nhiên không thể lần nào cũng dùng một thủ đoạn."
Chủ quán lắc đầu, "Cách thức thì nhiều, nhưng kết quả đều như nhau. Hai năm nay, hễ ai rơi vào tay Diêm La vương, phú hộ hầu như đều chết sạch, chỉ cần đưa lên đài, người dưới đài ai quan tâm ngươi phạm tội gì, cứ ném đá mà giết, cướp sạch đồ đạc, cho dù Công Bình vương tự mình tới cũng chẳng tìm được ai. Mà thôi, dù sao thì bọn nhà giàu chẳng ai tốt đẹp gì, tôi thấy họ cũng đáng đời."
"Tiểu ca ở đây buôn bán, không muốn thành người giàu có?"
"Ta muốn làm người giàu có cũng không thể làm chuyện trái lương tâm, anh nhìn xem, mỗi ngày tôi bận rộn đâu phải là."
Chủ quán khoát tay, nhét tiền vào trong ngực, "Lão nhân gia, đừng có gài bẫy tôi, cái bọn Diêm La vương đó không tuân theo quy củ, mọi người thấy cũng không ưa, nhưng chẳng ai chống lại nổi bọn chúng, anh nghĩ những người ném đá trên quảng trường đều là người của Chu Thương à? Không phải đâu, muốn phát tài thì ai chẳng làm vậy. ... À mà, những lời này, ở đây thì nói được, sau này đi nơi khác, mọi người phải cẩn thận đấy, đừng có đắc tội với bọn chúng."
Chủ quán vừa nói vừa chỉ vào cờ hiệu "Chuyển Luân vương", coi như là lời khuyên thật tình.
Lúc này ở một bên dưới đất, gã ăn mày tay run rẩy cầm đồ ăn thức uống được người ta bố thí, từ từ đổ vào chiếc túi bên trong người, không biết là định mang về cho ai ăn. Gã làm ăn mày chưa lâu, hơn chục năm trước vẫn sống trong nhung lụa, lúc này im lặng nghe chủ quán kể về những gì mình trải qua, nước mắt lẫn với bụi bẩn trên mặt...
Tả Tu Quyền thở dài, đợi khi chủ quán rời đi, ngón tay gõ lên mặt bàn, trầm ngâm một lát.
"Công Bình vương Hà Văn, ở đâu nhắc tới cũng đều là người không tầm thường, nhưng sao Giang Ninh thành lại thành ra thế này. ... Rốt cuộc là vì cái gì vậy?"
Ở một bàn bên cạnh, Ninh Kỵ nghe lão nhân lẩm bẩm, ánh mắt quét tới, đánh giá cả đoàn người một lượt.
Trong đó một cái tựa hồ là nữ giả nam trang thân ảnh cũng đem ánh mắt quét về phía hắn, hắn liền bất động thanh sắc đem lực chú ý rời đi.
Hắn biết đoàn người này hơn phân nửa có chút lai lịch, đoán chừng cũng như đám người Nghiêm Vân Chi kia, là từ nơi nào tới đại tộc, giờ phút này, hắn cũng không tính cùng những người này kết oán thù, ngược lại là vấn đề của lão nhân, làm hắn trong lòng cũng khẽ động.
Hắn vốn không phải là người am hiểu suy nghĩ tổng kết, khi còn ở Tây Nam, bên cạnh đủ loại nhân vật, tiếp xúc đều là thông tin phong phú nhất thiên hạ, đối với thế cục thiên hạ, đều có kiến thức nhất định. Đối với "Đảng Công Bình" Hà Văn, trong bất kỳ loại hình phân tích nào, đều không ai phớt lờ hắn, thậm chí phần lớn người, bao gồm cả phụ thân, đều xem hắn là mối đe dọa lớn nhất, là địch nhân có khả năng khai thác cục diện nhất.
Nhưng mà, chỉ dựa vào những người trước mắt này, thật có thể khai thác cục diện được sao?
Hắn có chút cảm nhận được một tia mê hoặc...
Đương nhiên, truy tìm ngọn nguồn nghiêm túc mấy vấn đề này không phải là sở thích của hắn. Hôm nay là rằm tháng tám, Tết Trung thu, hắn đến Giang Ninh, muốn tham dự, tóm lại vẫn là trận đại náo nhiệt hỗn loạn này, muốn hơi truy tìm, cũng đơn giản là cha mẹ năm xưa từng sinh sống ở đây một chút dấu vết.
Lúc này mặt trăng dần dần lên cao, phía xa thành thị mờ tối lại có pháo hoa bay lên trời, không biết nơi nào đã bắt đầu chúc mừng ngày Tết Trung thu này. Không xa tên ăn mày kia trên đất xin ăn một hồi, không thu được bao nhiêu, lại chậm rãi bò dậy, một chân hắn đã bị cà thọt, lúc này xuyên qua đám người, khập khiễng chậm rãi đi về phía đầu phố.
Ninh Kỵ liền cũng trả tiền, ở phía sau đi theo.
Bóng dáng tên ăn mày cô đơn, xuyên qua đường phố, xuyên qua hẻm sâu nước bẩn đen ngòm chảy, sau đó dọc theo bờ mương nước thối đi tới, dưới chân hắn không tiện, đi lại khó khăn, đi một quãng lại ngã xuống đất, hắn giãy giụa đứng dậy, tiếp tục đi, cuối cùng đi đến, là dưới một cái cầu nhỏ chỗ khúc quanh của mương nước, chỗ vòm cầu này mùi cũng khó ngửi, nhưng ít nhất có thể che gió che mưa.
Ninh Kỵ thấy hắn đi vào vòm cầu, sau đó thấp giọng đánh thức một người ở bên trong.
Hắn loạng choạng mà dìu người kia ra, dáng người người kia xem ra cũng rất suy yếu, hai người vừa dìu vừa tựa vào nhau, như là dính chặt vào nhau, hai người cứ như vậy chậm rãi bò lên bờ mương nước, ngồi ở chỗ là bờ mương lại cũng là lề đường, qua lại dựa vào.
"Tháng, Nguyệt Nương, ta... ta mang đồ ăn, đồ ăn... đồ ăn..."
Tên ăn mày giật ra túi tiền trên người, trong túi chứa đồ ăn hắn xin được lúc nãy.
Bệnh nói lắp của hắn có lẽ do bị đánh vào đầu, còn thân ảnh kia bên cạnh không biết bị tổn thương như thế nào, từ phía sau Ninh Kỵ chỉ thấy một cánh tay của nàng vặn vẹo, về phần những thứ khác, thì khó có thể phân biệt. Nàng dựa vào thân tên ăn mày, chỉ khẽ lung lay.
"Tháng, Nguyệt Nương, nay... hôm nay là... là, Tết Trung thu, ta..."
"Ta vừa nhìn thấy chỗ... chỗ kia... có pháo hoa..."
"Ngay... ngay chỗ kia..."
"Ngươi ăn... ăn chút đi... bọn họ chắc là, chắc là..."
"Bọn họ chắc là..."
"Sẽ còn bắn nữa..."
Hai thân ảnh co rúm vào nhau bên trên mương nước trong gió đêm, bị bóng tối bao phủ, yếu ớt như muốn tan theo gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận