Chuế Tế

Chương 1102: Ngập trời (8)

Ánh nắng như nước, gió mang đích âm.
Khi tên vang bay lên bầu trời, tiếng nổ mạnh và sự hỗn loạn của chém giết đã nổ ra trên con phố dài, giữa các tửu lâu trà quán hai bên đường phố, cảnh tượng máu tanh đang lan tràn xuyên thấu qua từng cánh cửa sổ. Những người đang chém giết nhảy ra từ cửa sổ, từ tầng cao nhất của phòng xá phụ cận, trên con đường phía xa, có người đánh đội xe lao giết tới.
- Giết Kim cẩu!
- Nam nhi Vũ triều, tuyệt đối không đầu hàng!
- Tránh ra !
Tiếng hò hét xen lẫn trong tiếng vang hỗn loạn, đội ngũ cấm quân kết trận xung phong dưới cái phất tay của tướng lĩnh.
Trong một sân xa hơn, Lý Tần đang họp bí mật với vài tướng lĩnh chú ý tới tiếng vang truyền đến từ không trung, quay đầu nhìn lại, ánh mặt trời buổi sáng đang trở nên chói mắt.
Mấy tên tướng lĩnh lần lượt chắp tay rời khỏi, tham dự vào hành động của bọn họ, giờ Tỵ hai khắc, tiếng chuông giới nghiêm của thành thị kèm theo tiếng quân hiệu thê lương vang lên. Dân chúng trong thành hoảng sợ chạy về nhà mình, không bao lâu, trong đám người hoảng loạn lại bộc phát mấy lần hỗn loạn. Ngột Truật ở ngoài thành Lâm An mấy tháng, ngoại trừ có quấy rối tới Lâm An lúc đầu năm, sau đó không tiến hành công thành nữa, hôm nay đột nhiên xuất hiện giới nghiêm ban ngày, đa số người không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đương nhiên đã có chuyện xảy ra.
Hầu hết mọi người đổ xô về nhà mình, cũng có người tay xách đao thương xuống đường vào thời điểm nhạy cảm này. Tây nam thành thị, trong phường giấy và tòa soạn báo mà Lý Tần mở ra, một bộ phận công nhân, học sinh đi lên đầu đường, hô to với đám người tin tức triều đình muốn hòa, Kim cẩu đã vào thành, chỉ chốc lát sau, liền giằng co với bộ khoái tuần thành.
Ngũ Hành Quyền quán ở thành đông, mười mấy quyền sư và hơn trăm võ giả đầu đội khăn đỏ, thân mang đao kiếm, đi về phía An Định Môn. Sau lưng bọn họ cũng không phải là thế lực của phủ công chúa, nhưng quán chủ Trần Hồng Sinh từng tập võ ở Biện Lương, năm xưa từng tiếp nhận hai lần chỉ điểm của Chu Đồng, từ đó về sau vẫn luôn hô hào kháng Kim, hôm nay bọn họ nhận được tin tức hơi muộn, nhưng đã không bận tâm được nữa.
Thành tây, cấm quân thiên tướng Ngưu Hưng Quốc một đường phi nước đại, sau đó tập hợp hơn trăm thân tín, “chi viện” về phía An Định Môn trước khi lệnh giới nghiêm vẫn chưa hoàn toàn ban xuống.
Nhiều người hơn và nhiều lực lượng hơn chuyển động trong thành trì này, một số trong số đó có thể được mọi người nhìn thấy, nhưng nhiều hành động hơn lại bị che giấu khỏi tầm nhìn của mọi người.
Cách thành Lâm An năm mươi dặm, lúc này kỵ binh của Ngột Truật đã nhổ trại, tiếng vó ngựa tung lên bụi bặm mù mịt kinh người.
Đường phố phụ cận An Định Môn, cấm quân cuồn cuộn không ngừng tới đã chặn mấy giao lộ, khi tiếng nổ vang lên, trong bụi bặm đẫm máu có thể nhìn thấy chân tay cụt và thịt nát. Một đội binh sĩ dẫn theo đội xe sứ thần của người Kim bắt đầu đi đường vòng, Thiết Thiên Ưng toàn thân đầy máu chạy băng băng trên nóc nhà của thành Lâm An, theo tiếng gầm vang như mãnh hổ, lao về phía những ngôi nhà ở phía bên kia bên đường, có những thân ảnh khác cũng đang chạy đuổi, chém giết.
Trường đao chém kẻ địch nghênh đón đến bay ngược trên không trung, đốm lửa và máu tươi văng tung tóe, thân hình Thiết Thiên Ưng hơi thấp xuống, giống như mãnh hổ đang lao tới, cắn nuốt người, trong nháy mắt chạy như bay qua đài treo bên ngoài ba gian nhà. Bộ khoái tay cầm thước thép đón lên, bị hắn một đao chém rách vai. Bóng tối bao phủ tới, trên nóc nhà bên kia con phố dài, một gã cao thủ như phi ưng nhào tới, trong nháy mắt kéo gần khoảng cách, Thiết Thiên Ưng cầm một đầu thước thép, trở tay quất lên, thước thép kia quất trúng cằm và mặt nghiêng đối phương, trong không trung là tiếng vang rợn người, xương cốt, hàm răng, da thịt trên mặt trong nháy mắt đều đang bay múa về phía bầu trời, Thiết Thiên Ưng đã lao ra khỏi đài treo đối diện.
Xe ngựa của sứ giả Kim quốc đang quay đầu, tên bay vù vù qua đỉnh đầu và cạnh người, xung quanh dường như có vô số người đang chém giết. Ngoại trừ người ám sát của phủ công chúa, còn có trợ thủ không biết từ đâu tới, cũng đang làm chuyện hành thích tương tự, Thiết Thiên Ưng có thể nghe được trên không trung có tiếng hỏa thương vang lên, đạn dược và mũi tên bay ra đánh xuyên qua vách sườn xe ngựa sứ thần Kim quốc, nhưng vẫn không ai có thể xác nhận liệu hành thích thành công hay không, quân đội đang dần bao vây và chia cắt đám đông ám sát.
Sau khi trao đổi một đao với một cao thủ chặn đường, Thiết Thiên Ưng vẫn đang giết về phía trước, vài tên binh lính cầm thương vọt tới, hắn chém giết một phen, nửa người máu tươi, đi theo đoàn xe một đường, sứ thần Kim quốc nửa người nhuốm máu từ trong xe ngựa chật vật thoát ra, lại được vệ sĩ mặc giáp vây lấy đi về phía trước, Thiết Thiên Ưng băng qua cầu thang phòng ốc lên lầu hai, giết lên nóc nhà lại đi xuống, trong lúc vật lộn với hai kẻ địch, một thân ảnh dính máu từ một bên khác đuổi ra, trong lúc giương đao thay hắn giết một kẻ địch, Thiết Thiên Ưng chém ngã người còn lại, đang định tiếp tục đuổi theo, nghe được người kia lên tiếng:
- Thiết bộ đầu đứng lại! Gọi người của ngươi đi!
Người đến là một nữ nhân trung niên, trước đó tuy rằng đã giúp đỡ giết địch, nhưng giờ nghe nàng nói ra loại lời này, mũi đao của Thiết Thiên Ưng ghì xuống phía sau, lập tức lưu tâm đề phòng đánh lén, nữ nhân kia theo tới:
- Ta là Ngụy Lăng Tuyết của Hoa Hạ quân, còn không đi sẽ không thể đi được nữa.
Nghe đến ba chữ Hoa Hạ quân, Thiết Thiên Ưng hơi sửng sốt, dừng chân lại. Nữ nhân gương mặt chữ quốc tên Ngụy Lăng Tuyết kia bị thương cũng không nhẹ, đang thở hổn hển:
- Kế sách hiện tại là nhanh chóng đến hoàng cung đón trưởng công chúa, sứ thần Kim quốc giết hay không giết đã không còn ý nghĩa, các ngươi giữ lại lực lượng...
Lời của nàng nói tới đây, đầu đường đối diện có một đội binh lính bắn tên vào trong phòng, Thiết Thiên Ưng múa đao thép điên cuồng, tiến tới gần bên cạnh nữ tử của Hoa Hạ quân kia, nhưng bản thân hắn đang đề phòng đối phương, hai người cách nhau hơi xa, khi mưa tên dừng lại, giữa ngực đối phương lắc lư hai cái, ngã xuống.
Thiết Thiên Ưng theo bản năng bắt lấy bả vai đối phương, lăn xuống phía sau cột gỗ trong phòng ốc, máu tươi trên ngực nữ nhân trào ra, một lát sau, đã không còn sự sống.
Lão bộ khoái do dự một chút, cuối cùng điên cuồng rống một tiếng, lao ra bên ngoài...
- Giết !
Tiếng hét kia chấn động phố dài, trong nháy mắt, lại bị tiếng người nhấn chìm.
Giờ Tỵ ba khắc, rất nhiều tin tức đều đã phản hồi lại, Thành Chu Hải đã sắp xếp xong xuôi, ngồi xe ngựa rời khỏi cửa sau phủ công chúa. Trong hoàng cung đã xác định bị Chu Ung hạ lệnh, trong khoảng thời gian ngắn trưởng công chúa không thể ra ngoài bằng thủ đoạn bình thường.
Nên thông báo đã thông báo qua, càng nhiều thủ đoạn và xâu chuỗi sợ rằng vẫn phải tiến hành sau đó. Toàn bộ cục diện ở Lâm An đã bị Hoàn Nhan Hi Doãn và người dân trong thành dày vò bức bối suốt bốn tháng, mọi người đều ở trong trạng thái nhạy cảm, có người châm lửa, lập tức mọi thứ sẽ nổ tung. Giờ khắc này, những người đang quan sát trong bóng tối vội vàng tranh nhau chọn phe, chỉ sợ rằng mình sẽ bị tụt lại phía sau.
Giới nghiêm bất ngờ xảy ra của cả thành thị vẫn chưa hoàn thành, nhưng cấm quân, bộ khoái, nha dịch tuần thành đều đã đổ ra đường. Thành Chu Hải xuống xe ngựa ở một góc phố, đi về phía một sân nhỏ không bắt mắt ở đầu ngõ bên kia, sau khi vào sân, mấy người đi cùng hắn bắt đầu phòng bị, Thành Chu Hải đi vào phòng nhỏ trong sân sắp xếp lại đồ đạc, nhưng một lúc sau, vẫn có tiếng gõ cửa truyền tới.
Một người mở cửa viện, bên kia liền có tám gã bộ khoái nối đuôi nhau đi vào:
- Phủ nha Lâm An, đại nhân chúng ta mời Thành tiên sinh qua một chuyến.
- Thành tiên sinh gì, nhầm lẫn rồi chăng? Chỗ này không có...
- Đừng rầy rà nữa, chúng ta biết ở bên trong, Thành tiên sinh, đi ra đi, biết ngài là quý nhân phủ công chúa, huynh đệ chúng ta vẫn là lấy lễ mời, đừng làm cho tình cảnh quá khó coi được không, đều là phụng mệnh mà làm.
Thành Chu Hải mở cửa phòng nhỏ, sáu gã bộ khoái quan sát tình hình trong sân, cũng tùy thời đề phòng có người sẽ động thủ, hai gã bộ khoái đi tới:
- Tham kiến Thành tiên sinh.
- Nơi này đều tìm được, La Thư Văn không có bản lĩnh này nhỉ? Các ngươi là của nhà nào?
- Đây là lệnh bài của huynh đệ chúng ta, đây là lệnh dụ, Thành tiên sinh đừng suy nghĩ nhiều, đích thực là phủ doãn đại nhân của chúng ta muốn mời ngài.
Hai gã bộ đầu giơ ra lệnh bài và văn thư, ánh mắt Thành Chu Hải lay động, thở dài:
- Được, ta cầm theo đồ.
- Đồ đạc không cần lấy...
Bộ đầu xua tay, ánh mắt Thành Chu Hải sắc bén:
- Đừng có nể mặt mà không biết điều!
Thường ngày trong phủ công chúa hắn dưới một người trên vạn người, trong cái nhìn này, ánh mắt vô cùng uy nghiêm, vài tên bộ đầu tuy rằng cậy thế, trong lúc nhất thời cũng bị dọa nhảy dựng. Thành Chu Hải xoay người đi vào, khép hờ cửa phòng, qua một lát, hai gã bộ đầu cảm thấy không đúng, trước sau xông vào trong phòng.
Trong phòng không có ai, bọn họ xông về phía cửa sau giá sách, ngay sau khi cửa phòng đẩy ra, ngọn lửa hừng hực bùng phát.
Toàn bộ sân nhỏ tính cả phòng ốc trong sân, đất trống trong sân lần lượt nổ tung trong tiếng gầm rú, nhấn chìm tất cả bộ khoái, vụ nổ giữa ban ngày làm rung chuyển cả khu vực lân cận. Trong đó một gã bộ đầu lao ra cửa sau bị sóng khí hất bay, lăn lộn vài vòng. Võ nghệ trên người hắn không tệ, lúc giãy giụa ngẩng đầu trên mặt đất, Thành Chu Hải đứng ở phía trước đang giơ một cái ống tròn ngắn ngủn, chỉ vào ngay trán hắn.
“Pằng” một tiếng, cơ thể bộ đầu ngửa ra sau một chút, đầu bị bắn nổ tung.
- Đồ của Ninh Lập Hằng, thật đúng là có chút hữu dụng...
Tay Thành Chu Hải đang run rẩy, thì thào nói, xung quanh tầm mắt, vài thân tín đang từ các phương hướng khác nhau đi tới, tàn tích nổ tung của tiểu viện khiến người ta kinh hãi, nhưng trong mắt Thành Chu Hải, cả tòa thành trì, đều đã chuyển động.
Nếu như bình thường, một phủ doãn Lâm An không cách nào làm ra bất cứ chuyện gì đối với hắn, thậm chí vào ngày thường, với uy nghiêm tích lũy lâu nay của trưởng công chúa phủ, cho dù hắn phái người trực tiếp tiến vào hoàng cung đoạt Chu Bội ra, chỉ sợ cũng không ai dám cản. Nhưng giờ khắc này, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cũng không phải hai phái đấu tranh hoặc là kẻ thù thanh toán đơn giản.
Hoàng đế Chu Ung chỉ là phát ra một tín hiệu vô lực, nhưng trợ lực chân chính đến từ sự sợ hãi đối với người Nữ Chân, vô số bàn tay nhìn thấy được không nhìn thấy được, đang không hẹn mà cùng vươn ra, muốn hoàn toàn ép xuống con quái vật khổng lồ là phủ công chúa này, trong này thậm chí bao gồm cả bản thân phủ công chúa.
Cho dù trong quá khứ trưởng công chúa phủ có uy nghiêm đến thế nào, đối với công tác tư tưởng của một hệ phủ công chúa suy cho cùng cũng không làm đến mức hoàn toàn ngăn chặn mức độ ảnh hưởng của Chu Ung. Hơn nữa Chu Bội cũng không bằng lòng cân nhắc đến vấn đề đối đầu với Chu Ung sẽ như thế nào, loại chuyện này thật sự quá mức đại nghịch bất đạo, Thành Châu Hải tuy rằng thủ đoạn ác độc, trên chuyện này, cũng không thể vượt qua ý chí của Chu Bội mà làm việc.
Vì thế đến lúc này, khi Chu Ung quyết tâm đứng về phía phái chủ hòa, chuỗi lợi ích của phủ công chúa cũng đột nhiên sụp đổ. Vào thời điểm này, vẫn còn chi phối rất nhiều người đứng về phe Chu Bội đã không còn là sự uy hiếp của đao thương nữa, mà vỏn vẹn quyết định bởi lương tâm của họ mà thôi.
Thành Chu Hải không cách nào tính toán lương tâm trong thành này trị giá bao nhiêu.
Nhìn vào mảnh sân bị nổ tung, hắn biết rất nhiều đường lui, đã bị chặn kín.
Hắn hơi thở dài, cùng vài tên tâm phúc nhanh chóng chạy trốn rời khỏi trước khi đám người bị kinh động vây tới...
Giờ Ngọ sắp tới.
Ánh mặt trời đầu hạ trên bầu trời cũng không có vẻ cực nóng, Thiết Thiên Ưng trèo qua tường viện thấp bé, đi về phía trước trong sân nhỏ hoang vu, tay của hắn chống lên vách tường, để lại từng vết máu.
Sự hỗn loạn đang tiếp diễn trên đường phố bên ngoài.
Dư Tử Hoa cưỡi ngựa tới, có chút sợ hãi nhìn thi thể sứ thần Kim quốc trong đám binh lính trên đường phố.
Cây liễu trong thành lắc lư trong ánh mặt trời, phố xá xa xa gần gần, có thi thể khó có thể thống kê, máu tươi khó có thể tả hết, màu đỏ máu đó phủ kín mấy con phố trước sau.
Có người cười trong vũng máu.
Dư Tử Hoa xoay người lại, gầm to, binh lính gần đó đi qua, mặt do dự đâm chết thích khách đang cười ha ha dưới mũi thương.
Ở chỗ xa hơn nữa, Hoàn Nhan Thanh Giác ăn vận thành tiểu binh đi theo hai tay chắp sau lưng, mặc sức hít thở không khí trong tòa thành thị này, máu tanh trong không khí cũng làm cho hắn cảm thấy mê say, hắn bỏ mũ xuống, đội mũ quan lên, vượt qua thi thể đầy đất, đi về phía trước với sự hộ tống của nhân viên đi theo.
Máu tươi khắp nơi, là thảm đỏ trong mắt hắn.
Không lâu sau, khuôn mặt hắn lạnh lùng nói ra thân phận phó sứ với Dư Tử Hoa, cũng lấy ra văn thư Hi Doãn tự tay viết. Dư Tử Hoa hơi thở phào nhẹ nhõm, xuống ngựa, giang tay về phía trước với hắn.
Có tùy tùng ôm lấy thi thể sứ thần Kim quốc đã chết, Hoàn Nhan Thanh Giác đi về phía trước, hắn biết ở cuối con đường dài này, tòa hoàng cung nguy nga tượng trưng cho tôn nghiêm Nam triều kia đang chờ đợi hắn chất vấn và giẫm đạp, hắn lấy tư thái thắng lợi đi qua con đường trải bằng máu tươi của vô số người Vũ triều, ánh mặt trời ven đường xuyên qua lá cây chiếu xuống, dưới bóng cây là thi thể người chết, trên thi thể có ánh mắt không thể nhắm lại. Tiếng gió khẽ động, giống như tiếng nhạc thắng lợi, đang tấu vang giữa trưa hè êm đềm này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận