Chuế Tế

Chương 1096: Ngập trời (2)

Mặt đất lờ mờ truyền đến chấn động, trong không khí có tiếng xì xào bàn tán. Bách tính trong huyện thành tụ tập lại đây, nhất thời không dám lên tiếng phát biểu ý kiến, trước mặt các vệ sĩ đứng trong sân họ bày tỏ thiện ý của mình, nhưng đương nhiên trong đó cũng có người thần sắc cảnh giác rục rịch muốn động. Ninh Nghị đưa mắt nhìn bọn họ, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.
Lúc này mới nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gọi:
- Đừng làm bị thương Trần huyện lệnh...
Đối với loại xưng hô của quan viên này Hoa Hạ quân đã đổi thành huyện trưởng, nhưng dân chúng thuần phác rất nhiều vẫn tiếp tục sử dụng tên gọi trước đó, thấy Ninh Nghị đóng cửa lại, có người bắt đầu sốt ruột. Trần Thiện Quân trong viện vẫn khom người ôm quyền như trước:
- Ninh tiên sinh, bọn họ không hề có ác ý.
Ninh Nghị đã quay đầu lại, có người cầm đao tới gần Trần Thiện Quân, Ninh Nghị khoát tay.
- Bắt đầu từ tháng hai năm ngoái, kỳ thực đã có người đưa ý kiến đến chỗ ta, liên quan đến xử lý đối với địa chủ thân sĩ, liên quan đến chỗ tốt của việc làm như vậy, cũng như... một bộ lý luận hoàn chỉnh. Trần huynh, trong này không có ngươi...
Trần Thiện Quân càng cúi đầu thấp hơn:
- Tại hạ tâm tư lỗ mãng, lý giải đối với những cách nói này, không bằng người khác.
- Cho nên... do ngươi phát động chính biến, ta không nghĩ tới.
- Chúng ta không hề có ý muốn tổn hại tiên sinh.
- Vậy thì là ý gì?
Ninh Nghị đi tới trước ghế đá trong sân ngồi xuống.
- Những năm gần đây, tiên sinh nói với mọi người về tầm quan trọng của tư tưởng, văn hóa, nói Nho học đã không còn hợp thời, tiên sinh đưa ra ví dụ về đủ loại cách nghĩ, nhưng mà ở Hoa Hạ quân, lại không thấy phổ biến một cách triệt để. Tư tưởng người người bình đẳng, tư duy dân chủ mà ngài nói đến, khiến người ta mê mẩn như vậy, nhưng quy về hiện thực, làm thế nào để phổ biến nó, làm thế nào để làm đây?
Trần Thiện Quân nói lời này, tay vẫn chắp, đầu đã ngẩng lên:
- Chỉ là dựa vào học thuyết truy nguyên phổ cập sách vở đến toàn bộ thiên hạ? Vậy phải làm đến bao giờ mới có thể thành công? Hơn nữa tiên sinh đã từng nói, sau khi có sách, giáo hóa vẫn là quá trình dài đằng đẵng, không phải trăm năm thậm chí mấy trăm năm cố gắng thì không thể thực hiện. Ninh tiên sinh, mà giờ Trung Nguyên đã mất vào tay giặc, ngàn vạn bách tính chịu khổ, Vũ triều cũng nguy khốn, thiên hạn tiêu vong ngay trước mắt, không cho phép chúng ta chầm chậm mưu toan...
- Ở đâu ra mà chầm chậm mưu toan.
Ninh Nghị nhìn hắn, lúc này mới cười chen lời:
- Cách nói dân sinh dân tộc dân quyền dân trí, cũng đều đang không ngừng phổ biến, mặt khác, các nơi của Thành Đô thúc đẩy phương pháp truy nguyên, cũng có rất nhiều thành quả...
- Nhưng phương pháp truy nguyên chỉ có thể bồi dưỡng ra người tham lam, Ninh tiên sinh chẳng lẽ thật sự nhìn không thấy!?
Trần Thiện Quân nói:
- Không sai, trong bài giảng trước đây tiên sinh cũng từng nói, tiến bộ tinh thần cần có sự chống đỡ của vật chất, nếu chỉ đề xướng tinh thần với người khác, mà buông bỏ vật chất, đó chỉ là lời nói suông không thực tế. Phương pháp truy nguyên quả thật mang đến rất nhiều thứ, nhưng mà khi nó kết hợp với thương nghiệp, các nơi như Thành Đô, thậm chí là nội bộ Hoa Hạ quân ta, lòng tham đã nổi lên mạnh!
- Ninh tiên sinh, Thiện Quân đến Hoa Hạ quân, trước hết là làm việc trong Bộ Thương Nghiệp, hiện nay nếp sống trong Bộ Thương Nghiệp đã thay đổi lớn, mọi việc đều dựa trên tiền tài và lợi nhuận, từ khi quân ta ra khỏi ba huyện Hòa Đăng, chiếm lĩnh một nửa bình nguyên Thành Đô, thói quen xa hoa lãng phí đã ngóc đầu dậy, năm ngoái tới năm nay, trong Bộ Thương Nghiệp có bao nhiêu kẻ lén lút cho nhận với người ta, tiên sinh còn từng yêu cầu chỉnh đốn tác phong không kiêng nể trên hội nghị vào cuối năm ngoái. Cứ như vậy mãi, những người bị lối sống tham lam lôi kéo có khác gì với quan viên Vũ triều đâu? Chỉ cần có tiền, bảo bọn họ bán Hoa Hạ quân chúng ta đi, sợ rằng cũng chỉ là một khoản mua bán mà thôi, những ác quả này, Ninh tiên sinh cũng nhìn thấy được nhỉ.
- Nhưng Lão Ngưu Đầu thì khác.
Trần Thiện Quân vung tay ra phía ngoài sân.
- Ninh tiên sinh, chỉ vỏn vẹn trong một năm, Thiện Quân cũng chỉ là để cho dân chúng đứng trên vị trí tương tự, để bọn họ trở thành người bình đẳng, lại thực hành giáo hóa với bọn họ, bèn thấy được thành quả trên người rất nhiều người. Hôm nay mặc dù bọn họ đi về phía sân của Ninh tiên sinh, nhưng Ninh tiên sinh, đây chẳng lẽ không phải là một loại giác ngộ, một loại dũng khí, một loại bình đẳng? Con người, nên trở thành người như vậy.
Ninh Nghị ngẫm nghĩ:
- Làm sao biết không tính là ngươi cho bọn họ đồ, mua bọn họ nói chuyện? Trong bọn họ, người thật sự hiểu được bình đẳng, có thể có bao nhiêu chứ?
- Nhưng đó vốn dĩ nên là thứ của bọn họ. Có lẽ như tiên sinh nói, bọn họ vẫn chưa phải rất hiểu được chân lý bình đẳng, nhưng khởi đầu như vậy, chẳng lẽ không khiến người ta phấn chấn sao? Nếu cả thiên hạ đều có thể dùng phương thức như vậy bắt đầu đổi mới, thời đại mới, Thiện Quân cảm thấy, rất nhanh sẽ đến.
- Quả thực khiến người ta phấn chấn...
Trong sân không nhìn thấy quang cảnh bên ngoài, nhưng thanh âm xao động vẫn còn truyền đến, Ninh Nghị lẩm bẩm nói một câu, sau đó không nói nữa. Trần Thiện Quân nói tiếp:
- Ta và chư vị đồng chí không có ý đối địch với Ninh tiên sinh, đều bởi vì những cách nghĩ này đều xuất phát từ bút tích của tiên sinh, nhưng những năm gần đây, mọi người trước sau đưa ra lời khuyên can với tiên sinh, đều không được tiếp thu. Trong mắt một số đồng chí, so với sự quyết đoán lúc tiên sinh giết vua, cách làm hiện giờ của tiên sinh, khó tránh quá mức tạm bợ ôn hòa. Những điều chúng ta làm hôm nay, cũng chỉ muốn bày tỏ lời khuyên can và quyết tâm của chúng ta đối với tiên sinh, chỉ cầu tiên sinh tiếp thu kế sách này, Trần Thiện Quân bằng lòng lấy cái chết chuộc tội mạo phạm tiên sinh.
Trần Thiện Quân đi tới sân viện này, cố nhiên cũng có vài tên tùy tùng, nhưng lúc này đều bị ngăn ra bên ngoài, trong sân viện nho nhỏ, Ninh Nghị nếu muốn giết hắn, hắn không có khả năng phản kháng, nhưng cũng nói rõ người này vì cầu tư tưởng quan niệm mà bỏ mặc sống chết.
Ninh Nghị cười cười:
- Nếu thật sự người người bình đẳng, ngươi chỉ mạo phạm ta mà thôi, việc gì phải đi chết. Có điều đồng chí của ngươi rốt cuộc có những ai, thiết nghĩ sẽ không nói ra.
Trần Thiện Quân nói:
- Hôm nay bất đắc dĩ ra hạ sách này, tổn hại đến uy nghiêm của tiên sinh, chỉ cần tiên sinh bằng lòng tiếp thu lời khuyên can, cũng lưu lại văn tự bằng văn bản, Thiện Quân nguyện vì bảo vệ uy nghiêm của tiên sinh mà chết, cũng buộc phải vì thế mà chết.
Ninh Nghị nhìn hắn một hồi lâu, sau đó vỗ vỗ tay, đứng dậy khỏi ghế đá, chậm rãi mở miệng.
- Ta nhớ... trước đây đã nói, mâu thuẫn bản chất của sự vận hành xã hội nằm ở cuộc chơi và sự cân bằng giữa lợi ích dài hạn và lợi ích ngắn hạn, người người bình đẳng là lợi ích dài hạn vĩ đại, nó cùng với lợi ích ngắn hạn nằm ở hai đầu của cán cân, phát đất cho người dân, đây là lợi ích ngắn hạn to lớn, nhất định phải ủng hộ, trong một khoảng thời gian nhất định, nó có thể tạo cho người ta ảo giác duy trì lợi ích lâu dài. Nhưng mà một khi cảm giác thỏa mãn do phần lợi nhuận này mang đến biến mất, thay vào đó sẽ là khao khát của nhân dân đối với việc không làm mà hưởng, đây là lợi ích ngắn hạn hoàn toàn trái ngược với lợi ích lâu dài người người bình đẳng, nó quá mức to lớn, sẽ triệt tiêu cảm giác thỏa mãn do mọi mỹ đức mang đến như người dân giúp đỡ lẫn nhau, phục tùng đại cục. Mà để duy trì hiện trạng bình đẳng, các ngươi phải hạn chế sự chênh lệch về tích lũy của cải giữa người với người do trí tuệ và nỗ lực mang lại, điều này sẽ dẫn đến... sự biến mất của lợi ích trung hạn và lợi ích trung dài hạn, cuối cùng lợi ích ngắn hạn và dài hạn hoàn toàn lệch lạc và tách rời, xã hội sẽ vì vậy mà sụp đổ...
Lời nói của Ninh Nghị bình tĩnh và thản nhiên, nhưng Trần Thiện Quân cũng không hoang mang, tiến thêm một bước:
- Chỉ cần thực hành giáo hóa nghiêm ngặt, có cơ sở của bước thứ nhất, Thiện Quân cho rằng, tất nhiên có thể tìm ra bước thứ hai đi về đâu. Tiên sinh từng nói, đường luôn là do con người đi ra, nếu như hoàn toàn nghĩ kỹ rồi mới làm, tiên sinh cần gì phải đi giết hoàng đế chứ?
Ninh Nghị gật đầu:
- Ngươi nói như vậy, đương nhiên cũng có đạo lý. Nhưng mà vẫn không thuyết phục được ta, ngươi trả lại đất đai cho người bên ngoài sân, trong vòng mười năm, ngươi nói cái gì hắn cũng nghe ngươi, nhưng mười năm sau hắn sẽ phát hiện, tiếp theo đây sự đạt được giữa cố gắng và không cố gắng chênh lệch quá nhỏ, mọi người tự nhiên cảm nhận được sự đẹp đẽ của không cố gắng, chỉ dựa vào giáo hóa, sợ rằng không thu hẹp được khoảng cách tâm lý như vậy, nếu như coi người người bình đẳng là mở đầu, như vậy để duy trì quan niệm tư tưởng này, tiếp theo sẽ xuất hiện rất nhiều rất nhiều hậu quả xấu, các ngươi không khống chế được, ta cũng không khống chế được, ta không thể lấy nó mở đầu, ta chỉ có thể lấy nó làm mục tiêu cuối cùng, hy vọng có một ngày dưới tình huống vật chất phát triển, nền tảng và phương pháp giáo dục được cải thiện, khiến cho sự khác biệt về tư duy, năng lực suy đoán và năng lực làm việc giữa con người với nhau sẽ được rút ngắn lại, từ đó tìm được một khả năng tương đối bình đẳng...
- Ninh tiên sinh, những ý tưởng này quá lớn, nếu không đi thử xem, ngài làm sao biết thôi diễn của mình sẽ đúng?
Lời nói của Trần Thiện Quân khẩn thiết, chỉ là một câu liền cắt trúng điểm trung tâm. Ninh Nghị dừng lại, hắn đứng ở đằng kia, tay phải ấn lòng bàn tay trái, hơi trầm mặc, sau đó có chút chán nản thở dài.
- Đúng vậy... không đi thử, làm sao có thể biết được chứ...
Nghe Ninh Nghị nói ra những lời này, Trần Thiện Quân cúi người thật sâu.
- Nên! Mong tiên sinh tiếp thu khuyên can! Thiện Quân nguyện lấy cái chết cảm tạ!
Tinh tú trên trời luân chuyển, quân đội khả năng cũng đã tới, Ninh Nghị nhìn Trần Thiện Quân, thật lâu sau mới cười một cách phức tạp:
- Trần huynh niềm tin kiên định, đúng là đáng mừng. Vậy... Trần huynh có từng nghĩ tới, nếu ta thà chết cũng không tiếp nhận, hôm nay các ngươi làm sao để kết thúc?
Trần Thiện Quân cắn răng:
- Ta và chư vị đồng chí đã thảo luận nhiều lần, đều cho rằng không thể không làm hạ sách này, vì vậy... mới có hành động lỗ mãng. Những chuyện này nếu đã bắt đầu, rất có khả năng sẽ không thể vãn hồi, giống như lúc trước đã nói, đi ra bước thứ nhất rồi, có thể bước thứ hai cũng bắt buộc phải đi. Thiện Quân cùng chư vị đồng chí đều ngưỡng mộ tiên sinh, Hoa Hạ quân có tiên sinh tọa trấn, mới có tiền đồ ngày hôm nay, chuyện tới nước này, Thiện Quân chỉ hy vọng... tiên sinh có thể nghĩ rõ ràng, thu nạp lời khuyên này!
- Nói cách khác, cho dù không thể vãn hồi, sự tình cũng đã bắt đầu.
Ninh Nghị mỉm cười.
- ... Phải.
Trần Thiện Quân nói:
- Ta chính là muốn nghe câu này...
Ninh Nghị thấp giọng nói một câu, rồi tiếp:
- Trần huynh, không cần khom lưng, ngươi ở trước mặt bất cứ kẻ nào cũng không cần khom lưng. Có điều... có thể cùng ta đi dạo chút không?
Trần Thiện Quân ngẩng đầu lên, hơi cảm thấy nghi hoặc đối với ngữ khí của Ninh Nghị, miệng nói:
- Đương nhiên, nếu Ninh tiên sinh có hứng thú, Thiện Quân bằng lòng dẫn tiên sinh đi gặp gỡ đám đông ngoài kia...
- Không đi ra ngoài nữa, dạo trong này thôi.
- .
Trần Thiện Quân hơi ngẩn người, cái sân này cũng không lớn, trước sau hai phòng san sát nhau, sân đơn giản mà mộc mạc, lại bị tường vây vây lại, làm gì có bao nhiêu nơi có thể đi. Nhưng lúc này, hắn tự nhiên không có quá nhiều ý kiến, Ninh Nghị chậm rãi bước đi, đưa mắt ngắm sao khắp trời rồi đi dưới mái hiên.
- Lịch sử nhân loại, là một con đường rất dài rất dài, có đôi khi nhìn từ góc độ lớn, một người, một đám người, một thế hệ đều quá nhỏ bé, nhưng đối với mỗi người mà nói, cuộc đời nhỏ bé hơn nữa, cũng đều là cuộc đời của bọn họ... có đôi khi, ta cực kỳ sợ hãi sự so sánh như vậy...
Ninh Nghị đi về phía trước, mãi cho đến khi đi vào trong một thư phòng nhỏ bên cạnh.
- Nhưng sợ hãi là một chuyện...
Trần Thiện Quân đi theo vào, sau đó lại có tùy tùng đi vào, có người dời bàn làm việc dưới đất, nhấc tấm ván gỗ dưới bàn lên, bên dưới lộ ra lối vào đường hầm, Ninh Nghị đi về phía cửa động:
- Trần huynh và đám người Lý Hi Minh cảm thấy ta quá mức thiếu quyết đoán, ta không tán đồng, có đôi khi... ta là đang sợ chính mình...
Trần Thiện Quân muốn kêu lên, nhưng ai đó phía sau đã chẹn lấy cổ họng hắn, đẩy hắn vào trong đường hầm. Đường hầm không biết đã xây xong từ bao giờ, bên trong lại khá rộng rãi, trong sự ra sức vùng vẫy của Trần Thiện Quân, đám đông lục tục tiến vào, có người đậy nắp lại, người khống chế Trần Thiện Quân dưới sự ra hiệu của Ninh Nghị giảm bớt lực đạo, Trần Thiện Quân sắc mặt đỏ bừng, cật lực thở dốc, vẫn đang giãy giụa, khàn giọng nói:
- Ta biết nếu chuyện này không thành, người bên trên đều phải chết, Ninh tiên sinh không bằng giết ta ở chỗ này trước đi!
- Sẽ không có ai chết, đi dạo cùng ta chút đã.
Ninh Nghị nhìn hắn rồi nói:
- Hay là nói, trong mắt các ngươi, ta đã hoàn toàn trở thành người không có uy tín nữa sao?
Ánh mắt Trần Thiện Quân phức tạp, nhưng rốt cuộc cũng không giãy giụa và có ý định kêu lên nữa, Ninh Nghị xoay người lại, đường hầm dốc xuống, cũng không biết dài cỡ nào, Trần Thiện Quân nghiến răng nói:
- Gặp phải loại phản loạn này, nếu không xử lý, uy nghiêm của ngươi sẽ phải tổn hại, mà nay Vũ triều thế cục nguy cấp, Hoa Hạ quân không chịu nổi sự rung chuyển lớn như thế, Ninh tiên sinh, nếu ngươi đã biết Lý Hi Minh, đám người chúng ta chung quy sống không bằng chết.
- Đúng vậy, dưới thế cục như vậy, Hoa Hạ quân tốt nhất không nên trải qua rung chuyển quá lớn, nhưng như lời ngươi nói, các ngươi đã phát động, ta có biện pháp nào đây...
Ninh Nghị khe khẽ thở dài:
- Đi theo ta, các ngươi đã bắt đầu, ta thay các ngươi khắc phục hậu quả.
- Cái, cái gì?
- Làm ra phản đối bằng vũ trang thế này, không xử lý các ngươi, Hoa Hạ quân khó lòng quản lý, nếu xử lý các ngươi, con đường này của các ngươi sẽ đứt đoạn. Ta không tán đồng con đường này của các ngươi, nhưng như ngươi đã nói, không đi thử, ai biết được nó có đúng không? Lực lượng của các ngươi quá nhỏ, không có tư cách đàm phán ngang hàng với toàn bộ Hoa Hạ quân, chỉ có ta mới có thể cho các ngươi tư cách như vậy... Trần huynh, hơn mười năm qua, mây tụ mây diệt, duyên khởi duyên tán, ta đã thấy qua quá nhiều ly hợp, đây có thể là đoạn đường cuối cùng chúng ta đồng hành, ngươi đừng đi quá chậm, theo kịp đi.
Ninh Nghị đi dọc theo đường hầm không biết dẫn tới đâu, Trần Thiện Quân nghe đến đó, mới nhắm mắt theo đuôi đi theo, bước chân của bọn họ cũng không chậm.
- Loại như quan niệm tư tưởng này, không nhìn thấy không thể chạm, để một ý tưởng đi vào lòng mọi người trong xã hội, có khi phải cần đến mười năm, trăm năm cố gắng, chứ không phải nói là, ngươi nói cho bọn họ biết thì bọn họ có thể hiểu, đôi khi chúng ta thường đánh giá thấp sự khó khăn của vấn đề này... ta có cách nghĩ của ta, thiết nghĩ các ngươi cũng vậy, ta có con đường của ta, nhưng điều đó không có nghĩa con đường của các ngươi là sai, thậm chí trong quá trình mười năm trăm năm, ngươi đụng đến đầu rơi máu chảy, cũng không thể luận chứng điểm đến cuối cùng là sai, nhiều nhất chỉ cho thấy, chúng ta phải càng thêm thận trọng đi về phía trước...
Ninh Nghị quay đầu lại cười cười, trong nụ cười kia mang theo cảm giác trống rỗng rợn người khiến người ta sợ hãi.
- Nhưng trên quy mô lớn như vậy, mỗi sai lầm chúng ta trải qua, đều có thể dẫn đến sự hy sinh của mấy chục vạn đến mấy trăm vạn người, vô số người cả đời bị ảnh hưởng, đôi khi sự hy sinh của một thế hệ có thể chỉ là một va chạm nhỏ trong lịch sử... Trần huynh, ta không muốn ngăn cản các ngươi tiến về phía trước, các ngươi đang nhìn thấy thứ vĩ đại, bất cứ ai nhìn thấy nó đều sẵn sàng bước đi với bước chân cực đoan và mạnh mẽ nhất, vậy thì cứ đi đi... không thể nào ngăn cản các ngươi, hơn nữa cũng sẽ không ngừng xuất hiện, có thể đưa ngọn nguồn và hạt giống của loại ý tưởng này tới các ngươi, ta cảm thấy rất vinh hạnh.
- Nhưng mà...
Trần Thiện Quân do dự chốc lát, sau đó lại kiên định nói rằng:
- Ta xác định chúng ta sẽ thành công.
- Nếu như các ngươi thành công, ta tìm một nơi cuốc đất trồng rau, đó đương nhiên cũng là một chuyện tốt.
Ninh Nghị đang nói chuyện, ánh mắt thâm thúy mà bình tĩnh, nhưng không có thiện ý, nơi đó có sự lạnh lẽo như chết, con người có lẽ chỉ có trong cảm xúc lạnh giá cực lớn đủ để giết chết chính mình, mới có thể đưa ra được sự quyết đoán như vậy.
- Đã sẵn sàng quyết tâm để chết, vậy cứ tiến lên phía trước đi, sau này... chúng ta sẽ ở trên hai con đường, các ngươi có lẽ sẽ thành công, cho dù không thành công, mỗi một lần thất bại của các ngươi, đối với hậu nhân mà nói, cũng đều là kinh nghiệm thử sai quý giá nhất, có một ngày các ngươi có thể sẽ căm hận ta... có thể rất nhiều người sẽ căm hận ta.
- Nhưng không sao cả, vẫn là câu nói đó.
Khóe miệng Ninh Nghị xẹt qua nụ cười:
- Sinh mệnh con người, chỉ có thể dựa vào chính mình giành lấy.
Đầu óc Trần Thiện Quân vẫn còn hơi mơ hồ, đối với rất nhiều điều mà Ninh Nghị nói, hắn không thể hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Hắn vốn tưởng rằng cuộc chính biến này từ đầu tới cuối đều đã bị phát hiện, tất cả mọi người đều phải vạn kiếp bất phục, nhưng không thể tưởng được Ninh Nghị xem ra định dùng một loại phương thức khác để kết thúc. Hắn không rõ đây sẽ là phương thức thế nào, có lẽ sẽ khiến lực lượng của Hoa Hạ quân bị ảnh hưởng? Trong lòng Ninh Nghị rốt cuộc đang nghĩ cái gì...
Họ đi dọc theo con đường dài và đi ra từ phía bên kia của ngọn núi. Đó là một đêm đầy hoa dại và vì sao khắp trời, gió thổi lên tiếng vang hiu quạnh giữa cánh đồng hoang. Họ nhìn lại sườn núi Lão Ngưu Đầu, ngọn lửa tượng trưng cho sự tụ tập của đám đông lơ lửng trên bầu trời đêm, cho dù sau rất nhiều năm, Trần Thiện Quân vẫn chưa bao giờ quên cảnh tượng này.
Ở nơi hoang dã vắng vẻ này, Ninh Nghị vỗ vỗ vai hắn.
- Ngươi xem, đó là ánh sáng của hy vọng...
Giữa trời đất này, mọi người sẽ dần dần mỗi người đi một ngả. Quan niệm tư tưởng vì vậy sẽ được giữ lại.
Đó là ngọn đèn không bao giờ tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận