Chuế Tế

Chương 1402: Đại giang ca bãi điệu đầu đông (2)

Thành thị nơi xa, có bạo động đang vang lên.
Tầm mắt bên trong thổi lên mấy phần bụi mù.
Ở trên hành lang cùng đang muốn rời đi "Chuyển Luân vương" Hứa Chiêu Nam hàn huyên vài câu. Đi vào trong viện, Vương Nan Đà trông thấy sư huynh chắp hai tay sau lưng, đang ở sân thượng xa xôi ngắm, ngắm nhìn nơi loạn lạc trong thành.
"Sư huynh."
Hắn ở phía sau cách đó không xa thi lễ một cái.
Lâm Tông Ngô không quay đầu lại, qua một hồi, Vương Nan Đà nghe được hắn có chút thở dài một tiếng:
"Hữu sinh đều khổ."
"Sư huynh vì cái gì mà cảm thán vậy?"
"Giang sơn nửa bên, ngàn dặm đất đai, cục diện rất tốt."
Lâm Tông Ngô thở dài, "Có những lúc, bọn hắn lại muốn đánh nhau, ngay cả bản tọa cũng cảm thấy có chút không hiểu nổi."
Trong lời nói rất có một loại cảm giác thổn thức kiểu "Ta dạng phần tử khủng bố này còn không rõ các ngươi nghĩ như thế nào".
Vương Nan Đà nhẹ gật đầu, rất hiểu.
"Hứa công... Đã nói ý định của hắn với sư huynh?"
"Hà Văn làm điều ngang ngược, nên giết."
Nghe được câu này, Vương Nan Đà nhíu mày:
"Hứa công hắn... Để sư huynh đi giết Hà Văn?"
"Không đến mức đó."
Lâm Tông Ngô cười lắc đầu, "Chiêu Nam nói với ta về một chút biến hóa gần đây, Công Bình vương tâm tư khó dò, hắn và ba vị còn lại đã bắt đầu điều binh, cố gắng đạt tới việc chuẩn bị cho chiến tranh lớn trong vòng nửa tháng. Nhưng sự phát triển này quá mức trực tiếp, Công Bình vương gần như công khai nhận vụ Hội đọc sách về mình, làm vậy không khôn ngoan, ngược lại làm cho người ta cảm thấy phía sau còn có đảo ngược... Sư đệ thăm dò được thế nào?"
Vương Nan Đà thấp giọng:
"Ngoài việc Bình Đẳng vương đưa ra lý do thoái thác ngày đó ra thì trước mắt chỉ có Hầu Vương chứng minh người Tây Nam đã đến, nhưng chuyện này vẫn rất kỳ lạ, người đuổi giết con trai Bình Đẳng vương tự xưng Long Ngạo Thiên, ở huyện Thông Sơn giết không ít người trong nhà Hầu Vương, nói là từ Tây Nam đến, thật ra cũng không có chứng cứ quá chắc, hơn nữa người đi cùng Long Ngạo Thiên đó... tự xưng thích khách Tề Thiên Tiểu Thánh, nghe như là... Sư điệt."
"Hừ hừ."
Lâm Tông Ngô vẻ mặt nghiêm nghị, cười có chút cổ quái, sau đó nói:
"... Ngươi nói."
"Tính tình Long Ngạo Thiên tùy tiện, không coi ai ra gì, coi như thật sự là người Tây Nam thì cũng không phải sứ giả gì, còn chuyện Hầu Vương giao thủ với một người Tây Nam khác ngày hôm đó thì không có người ngoài chứng kiến, Hầu Vương bị đánh không nhẹ, nói đối phương luyện Kim Chung Tráo khổ luyện của Thập Tam Thái Bảo, hình dạng giống 'Hắc Thiết Thần' thuộc hạ của Lục Hồng Đề, nhưng tạm thời vẫn chưa thấy tin tức 'Hắc Thiết Thần' mặt đen, thân thủ cao cường kia xuất hiện ở đâu cả."
"Tiểu bằng hữu kia, ở Lữ Lương ngày đó cũng không phải chưa từng thấy, chỉ là so với người khác đen hơn chút, đâu có khoa trương đến mức mặt đen như than như vậy, tìm kiểu đó chắc chắn là không tìm thấy..."
Lâm Tông Ngô lắc đầu mỉm cười, "Bất quá, đối với việc sứ đoàn Tây Nam có đến hay không, sư đệ nghĩ thế nào?"
"... Tuy đối địch nhau nhưng đại hội của đảng Công Bình lần này đúng là một việc lớn. Bình thường thì Hà Văn và Ninh Nghị bất hòa, nhưng đại hội lần này lại cố ý chiếm lợi của Tây Nam, vì thế mọi người đều cho rằng Tây Nam sẽ không phái người đến, nhưng giờ nghĩ lại, phải thừa nhận Ninh Nghị là người làm việc lớn, nếu hắn phái người đến cũng không có gì lạ. Chỉ là theo ta thấy, hắn chưa chắc sẽ liên thủ với Hà Văn."
"Vì sao biết?"
"Người ta nói Nê Bồ Tát cũng có ba phần lửa giận, mà Ninh Nghị này thì lửa giận rất lớn."
Vương Nan Đà không nói thêm về lửa giận của Ninh Nghị, nhưng Lâm Tông Ngô tự nhiên là hiểu. Hắn chắp hai tay sau lưng, thở dài.
"Thái độ của Công Bình vương Hà Văn với Hội đọc sách mập mờ, nếu trong tình huống bình thường, lập tức sẽ gây phản phệ của bốn nhà còn lại. Nhưng chỉ vì một tin đồn người Tây Nam đã tới mà các nhà giờ đều như chim sợ cành cong, chỉ có thể tiêu diệt toàn bộ Hội đọc sách để tạm thời gây áp lực lên Hà Văn. Chiêu Nam vừa tới đây, hắn lo lắng, không chỉ việc Hà Văn đang bí mật liên lạc với Tây Nam mà người Tây Nam liên lạc không chỉ có một nhà."
Vương Nan Đà nhíu mày:
"Cao Sướng..."
"Mấy ngày qua, mọi người đều nói, Cao Thiên Vương và Công Bình vương cùng một phe, ba nhà còn lại một phe, nhưng nghĩ kỹ thì 'Diêm La vương' Chu Thương tính cách cấp tiến, nhưng sao lại không phải vì những lý luận từ Tây Nam truyền đến? Hắn không chỉ chê Hà Văn trói tay trói chân không làm được việc lớn mà thậm chí còn cho rằng Tây Nam làm việc cũng chưa đủ triệt để, theo tác phong của Ninh Nghị, hắn chưa chắc đã không có trò chuyện cùng Chu Thương. Còn vị Bình Đẳng vương kia, ông ta kinh doanh đường thương mại, của cải đầy đủ, lại luôn nói Tâm Ma thứ hai, nếu Ninh Nghị thực sự muốn đàm phán với ông ta, ngươi nghĩ ông ta có vui vẻ mà vồ lấy không?"
"Nhưng dù sao con trai của ông ta..."
"Mấy người có địa vị lớn, con trai chết còn có thể nhịn, huống chi chỉ là mất một cánh tay. Hắn làm ầm ĩ lên trước để gây chuyện, rốt cuộc mang tâm gì, ai có thể chắc chắn? Nếu bốn nhà liên thủ chống lại Công Bình vương, sắp tới thì hai nhà trở mặt, hai nhà còn lại sẽ bị chia rẽ hết. Chiêu Nam vừa tới là lo lắng những chuyện này."
Lâm Tông Ngô hơi dừng một chút, "Cục diện tốt đẹp như vậy, ngàn dặm Giang Nam, ngươi nghi kỵ ta, ta nghi kỵ ngươi... Thật khiến người ta cảm thấy, tội gì phải như thế chứ?"
Hắn võ nghệ cao cường, gần như đứng đầu thiên hạ, chỉ là khi bước vào chính trường thì liên tiếp thất bại, ở Trung Nguyên hay đất Tấn đều không thể làm nên chuyện lớn. Lần này đến Giang Nam, ban đầu cũng còn chút cẩn trọng, nhưng lập tức nhận ra thanh thế lớn mạnh của đảng Công Bình. Người phương Bắc chuyển về phía Nam, tinh hoa thiên hạ tập trung ở Giang Nam, bây giờ tuy rằng núi sông tàn phá nhưng sau khi đảng Công Bình quét sạch, thế lực của nó vẫn là đứng thứ hai thiên hạ, không biết bao nhiêu người hâm mộ.
Bây giờ Giang Ninh tụ hội các phương, năm hệ hợp lưu, thấy tình hình một mảnh tươi đẹp, đảng Công Bình tràn đầy tiền đồ, ai ngờ sắp đến nơi thì bản thân Công Bình vương lại làm ra loại chuyện tự thiêu thân không thể tưởng tượng này, đẩy cả đảng Công Bình đến bờ vực đại loạn.
Dù sao cũng phải làm tranh đấu gì thì sát nhập thành công rồi làm không phải tốt hơn sao?
Lâm Tông Ngô cũng vì đó mà thấy bực bội và tiếc nuối.
"Tình hình các nhà bên ngoài, hiện tại thế nào?"
"Các bên đều tích cực tiếp xúc, nhưng có mấy nhà hành tung quỷ dị."
Vương Nan Đà nói, "Đại hội lần này, thế lực thiên hạ đâu đâu cũng có người sắp xếp, nhưng thế lực bên ngoài lớn nhất chỉ có mấy bên. Lâm An Ngô Khải Mai, Thiết Ngạn thì đi cầu đảng Công Bình giơ cao đánh khẽ, một thời gian chạy đôn chạy đáo tích cực, nhưng từ sau sự kiện Kim lâu thì một số người lại hướng mũi nhọn vào họ, đoàn sứ giả này lẩn tránh mấy ngày, bây giờ lại không có tin tức, có người bí mật truyền tin là bọn họ đã bị giết."
Lâm Tông Ngô gật đầu.
Triều đình nhỏ Ngô Khải Mai và Thiết Ngạn này là do quân Nữ Chân Đông Lộ nâng đỡ mà lên, bây giờ lại vô cùng đáng thương, vì bất luận xét về mặt đạo nghĩa hay thực lực thì bọn họ đều đã lâm vào cảnh ngộ cả thiên hạ đều muốn giết. Triều đình Phúc Kiến phía đông nam muốn giết họ, Lưu Quang Thế, Đới Mộng Vi muốn giết họ lấy danh nghĩa Vũ triều, Tây Nam sớm đã tung tin muốn giết họ, còn như Trâu Húc ở Trung Nguyên không liên quan hay nữ tướng ở đất Tấn nếu có cơ hội cũng không ngại tiện tay giết họ, dù sao triều đình nhỏ đầu nhập Nữ Chân tiếng tăm đã xấu, ai xử lý cũng có thể kiếm thêm tiếng vang chứ không chỉ là lợi ích.
Còn về đảng Công Bình đang ở Giang Nam, đánh thổ hào chia ruộng đất, đứng mũi chịu sào chính là đám thân hào địa chủ chiếm cứ Lâm An, Chu Thương sớm đã coi chúng như vật trong tay, dự trữ lương thực trong mùa đông. Ngược lại Hà Văn thuộc phái lý trí, Thì Bảo Phong thuộc phái tài nguyên thì chủ trương phải có quy củ, có thể mở đường cho những ai tự cải tạo và không có ác ý lớn, ngược lại cho đối phương một tia hy vọng, thế là nhân đại hội đến đã đi khắp nơi du thuyết, mới đầu đã tìm đến rất nhiều cửa, thậm chí đưa ra không ít vàng bạc.
Chỉ là sau vụ thích khách ở Kim lâu thì sứ giả của Lưu Quang Thế bị giết, có người đã bí mật đồn là bây giờ ở Giang Ninh, người sợ việc sáp nhập nhất của đảng Công Bình chính là triều đình nhỏ Lâm An đang đứng mũi chịu sào, sau đó lại dần lan ra là kẻ ra tay thực sự có thể là đại kiêu lục lâm hòa thượng Thôn Vân, mà hòa thượng Thôn Vân từng hoành hành Giang Nam từng được Ngô Khải Mai và Thiết Ngạn thuê.
Sứ đoàn Ngô, Thiết phái ra tự nhiên cũng cố gắng giải thích nhưng trong tình huống không tìm ra hung thủ thì không khí trong thành rất có khuynh hướng kiểu "Mọi người đã quyết định", "Dù sao nói ngươi là người xấu cũng không oan". Dẫn đến đoàn sứ giả này phải rời đi trong đêm để lẩn tránh. Không biết trốn đi đâu, đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
"... Sứ đoàn của tiểu hoàng đế phía đông nam bây giờ là do Tả Gia Tả Tu Quyền dẫn đầu, họ đã rất kín tiếng trong một thời gian, nhưng mấy ngày gần đây đã bắt đầu bí mật liên lạc với người khác.
Chúng ta đang âm thầm tìm hiểu quá, tạm thời vẫn còn không rõ bọn hắn sẽ đem lá bài tẩy đặt ở ai trên thân, nhưng sơ bộ xem ra, Hà Văn và Chu Thương trước tiên sẽ xảy ra xung đột. Đối với người ở phía đông nam mà nói, hai người này ý chí quá kiên quyết, bọn họ một khi thoát ra khỏi Phúc Kiến liền sẽ gặp phải đảng Công Bình, bởi vậy cho dù ngắn ngủi kết minh thì hai người này cũng không phải là lựa chọn tốt, bây giờ xem ra, bọn họ và Cao thiên vương đi lại gần nhất, nhưng cùng Bình Đẳng vương hoặc là chúng ta bên này, cũng không phải không thể đàm."
Vương Nan Đà nói đến đây, thấp giọng:
"Nghe nói Hứa công đã phái người tới mời hợp tác."
"Tả gia địa vị siêu nhiên, cùng Tây Nam quan hệ cũng rất tốt."
Lâm Tông Ngô cười cười, "Nếu đối phương nguyện ý hợp tác, có lẽ tin tức về Tây Nam, bọn họ cũng biết đôi chút."
Vương Nan Đà gật đầu:
"Ngoài ra, Lưu công và Đới công hai vị phái sứ đoàn tới khá thú vị. Sau khi Cổ An Hà gặp chuyện, chức trách chính sứ rơi vào Hầu Vương, sư huynh biết đấy, Hầu Vương người này rất có dã tâm, gần đây đại diện Lưu công cùng Hứa công đàm phán, trong bóng tối hẳn là cho mình vơ vét không ít chỗ tốt. Nhưng ngoài Hầu Vương, trong sứ đoàn này còn có một phó sứ khác cũng hoạt bát, ngược lại khiến tình huống có chút thâm sâu."
Lâm Tông Ngô suy nghĩ:
"Lữ Trọng Minh?"
"Chính là vị đệ tử của Đới công."
Vương Nan Đà nói, "Lưu công và Đới công kết minh, bề ngoài mọi chuyện đều do Lưu công dẫn đầu, nhưng Đới công này uy vọng cũng không ít, Lữ Trọng Minh lấy thân phận phó sứ tới, ban đầu ở những chuyện khác thì không cùng người đàm nhiều, chỉ một lòng chào hàng cái kế hoạch 'Hội Võ thuật Trung Hoa', liên tục hứa hẹn với mọi người, rằng chỉ cần Đới công một ngày kia tiến vào Biện Lương, hội Võ thuật Trung Hoa này liền sẽ thành lập, những việc đã hứa hẹn với mọi người cũng sẽ được thực hiện. Vì chuyện này, hắn còn đi tìm sư huynh."
Lâm Tông Ngô gật đầu:
"Đới công này đức hạnh vững vàng, Lữ Trọng Minh kia cũng rất có lễ phép, mang theo một phong thư tới, nói nếu đại sự có thể thành, hy vọng ta đi làm chủ tịch hội Võ thuật Trung Hoa, nếu ta không muốn làm chủ tịch, thì có thể treo cái danh hiệu Thái Thượng trưởng lão, chủ tịch danh dự. Đây là một sự kiện tốt có lợi cho giới võ học, ta liền cũng thuận miệng đồng ý hắn. Lữ Trọng Minh này làm việc rất có chừng mực, sau đó cũng không mượn danh tiếng của ta khắp nơi tuyên truyền, ta có chút thưởng thức."
Vương Nan Đà nói:
"Sau khi Cổ An Hà chết, Hầu Vương xác định kết minh cùng Hứa công, Lữ Trọng Minh vẫn cứ đi khắp nơi thuyết phục, tuyên truyền kế hoạch hội Võ thuật Trung Hoa này. Mấy ngày gần đây, ngược lại có không ít người coi hắn là đại diện của Đới công, trong bóng tối cùng hắn bàn rất nhiều hợp tác... Đương nhiên, những chuyện này thật giả lẫn lộn, bây giờ vẫn còn chưa chắc chắn, chẳng qua là sau khi Hầu Vương đã nói xong, Hứa công cũng âm thầm gặp Lữ Trọng Minh hai lần, như thế có chút ý tứ là người sau vượt người trước."
"Hợp tung liên hoành, ngay cả người Tây Nam cùng người Nữ Chân đều bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, Đới Mộng Vi không đơn giản. Đệ tử hắn phái ra cũng không thể xem thường."
"Về phần hai nhà khác, sứ đoàn Lâu Sách Uyển phái đến là do vị An Tích Phúc tiểu bằng hữu kia dẫn đầu, thời gian trước hắn bị Hứa công và Chu Thương hai bên đuổi bắt, bây giờ không có tin tức. Đất Tấn quan hệ với Tây Nam không ít, nếu bắt được người này, có lẽ cũng có thể hỏi ra một chút tình hình Tây Nam... Còn một bên khác, nghe nói Trâu Húc cũng phái một đội sứ giả, trong bóng tối có lẽ đã từng liên lạc với Hứa công, nhưng từ khi tin tức về Tây Nam được truyền ra từ Bình Đẳng vương, thì đội người này đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, theo chúng ta, hẳn là sợ bị người Tây Nam đến trả thù."
"Phái người đi, cố gắng tìm chút tung tích đội người của Trâu Húc."
Nghe Vương Nan Đà nói đến những việc này, Lâm Tông Ngô nói, "Liên quan tới nội tình Tây Nam, Trâu Húc rõ nhất, nếu có thể thì kéo hắn về phía chúng ta, về phần vấn đề an toàn, bản tọa nguyện ý cho họ một sự đảm bảo. Nếu như cần ta ra mặt, vậy cũng không sao."
"Đúng."
Vương Nan Đà gật đầu nói, "Bây giờ Tây Nam danh tiếng vang lên, bên phía Trâu Húc mọi người cũng đều đã phái người đi tìm. Bên ta chỉ cần thả chút tin tức, tin là không lâu sẽ có kết quả."
"Về phần An Tích Phúc..."
Lâm Tông Ngô trầm ngâm một lát, khẽ thở dài, "Thôi bỏ qua đi... Năm đó lão nhân Ma Ni giáo, bây giờ còn lại cũng không nhiều, Tiểu An là đệ tử của Phương Bách Hoa, nhưng Phương Bách Hoa đã chết, mấy năm gần đây cậu ta ở đất Tấn đi theo Vương Dần... Không dễ dàng gì. Năm đó ở đất Tấn cùng nhau kháng Kim, ta và Vương Dần, không có ân oán gì. Nếu có thể gặp được cậu ta, có thể dẫn cậu ta đến gặp ta."
Trong thành phố, bụi mù trong ánh nắng mùa thu phiêu đãng, thân hình cao lớn của Lâm Tông Ngô trong tiếng thở dài dường như cũng trở nên ôn hòa, Vương Nan Đà cảm nhận được tâm tình của hắn, khẽ gật đầu.
Thực tế lúc ban đầu kéo quân đội ở đất Tấn, cùng nhau tụ nghĩa kháng Kim, Lâm Tông Ngô và Vương Dần vốn dĩ có cơ hội làm hòa, nhưng lúc đó thế lực dưới trướng của Lâm Tông Ngô khổng lồ, giáo chúng đông đảo, Lâu Sách Uyển và Điền Thực đối với hắn đều vô cùng cung kính, khiến hắn có chút coi thường "Loạn Sư" quần áo rách nát đao thương không đầy đủ kia của Vương Cự Vân, nên đôi bên đều rất có ý không làm quen.
Không lâu sau hắn kháng Kim thất bại, nghĩ lại mới thấy, cảm thấy Loạn Sư cũng có những chỗ rất tốt, nhưng đến lúc đó, hắn lại không tiện đến nhà nói chuyện cùng Vương Dần nữa... Những chuyện này nói thì đơn giản, nhưng bên trong cũng có những nguyên do phức tạp, ví dụ như nữ tướng của Lâu Sách Uyển kia, lúc đó có bày trò cản trở, có mấy lần nhìn như muốn nói hòa, thực tế lên hiệu quả ngược. Hắn lười nghĩ lại chuyện này, nếu nói đến, cũng chính là giới chính trị này quá hiểm ác, lòng người quá dơ bẩn. Thật buồn nôn.
Hai sư huynh đệ nói chuyện này, chủ đề ngược lại thoải mái hơn một chút. Đã hơn một tháng. Các đoàn đại biểu trong thành âm thầm hợp tung liên hoành, kết giao khắp nơi, nhưng chỉ cần có quyền lựa chọn, cũng vẫn cất chút ý muốn treo giá, cho dù là đảng Công Bình năm bên, cũng không thực sự muốn đàm thỏa thuận với một bên nào - điều này là vì theo kế hoạch dự kiến, đảng Công Bình năm bên là muốn liên minh, những nhà còn lại, đều là kiểu đến ôm bắp đùi.
Nhưng vừa rồi Hà Văn có động thái lạ, mặc dù Thì Bảo Phong Hứa Chiêu Nam bọn người còn không cách nào xác định mục đích của hắn, nhưng chỉ cần sơ ý một chút, đại hội đảng Công Bình sẽ biến thành nội chiến, ít nhất một hai nhà sẽ bị thanh lý. Dưới tình huống này, mỗi một thế lực lớn bên ngoài đứng vào đội nào đều trở nên rất quan trọng, các nhà đều như nghe thấy tiếng kèn lệnh, nhao nhao ra ngoài tranh thủ lôi kéo người. Một khi thật muốn đánh nhau, mặc kệ Hà Văn có nhiều âm mưu hơn nữa không, làm cho bản thân lớn mạnh luôn luôn không sai.
Nói chuyện về thái độ của các nhà trong thành một hồi, Vương Nan Đà có chút muốn nói lại thôi:
"Thực ra... Sư huynh..."
"Ừm?"
"Sự tình của sư điệt, bên ta có phải nên nhúng tay một chút không? Ý ta là, nên để nó quay về đi..."
"Ồ? Vì sao?"
"Cái người tự xưng 'Minh chủ võ lâm' Long Ngạo Thiên cùng một thanh niên hành động, cùng sư điệt thực sự có chút tương tự, phần nhiều là hắn, bên ngoài đầu hắn tự xưng 'Tề Thiên Tiểu Thánh' Tôn Ngộ Không, nhưng mà... Cái này..."
Lâm Tông Ngô nhìn hắn.
Vương Nan Đà do dự một chút:
"Lục lâm cũng đặt biệt hiệu cho bọn họ, một cái là Yin ma năm thước, một cái là bốn thước... Bốn thước kia, chính là sư điệt..."
Lâm Tông Ngô nhìn hắn, hai tay đang chấp sau lưng buông xuống.
"Lời đồn trong giới lục lâm này, sức tàn phá rất lớn, bên sư điệt, cũng không biết..."
"Phụt. ha ha..."
Lâm Tông Ngô bật cười, tiếng cười vang vọng khắp giữa sân, theo nội lực dâng trào, dần dần bao phủ nửa tòa cung Tân Hổ.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười kia đến đột ngột, người trong cung điện gần xa nghe được âm thanh này đều cảm thấy phục nội lực này, chỉ là ý cười của Lâm Tông Ngô sảng khoái, cũng không mang theo cảm xúc nào khác, đám người đều đoán đây là gặp chuyện gì vui.
Vương Nan Đà đang ở gần trước hết ngạc nhiên, sau đó hơi có chút bất đắc dĩ, hắn nói:
"Sư huynh..."
Lâm Tông Ngô lúc này mới chậm rãi ngừng cười, hắn nói:
"Nói kỹ một chút."
"A?"
"Hắn đã tạo ra danh tiếng là Yin ma bốn thước, rốt cuộc là đã làm chuyện Y vô sỉ gì, ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe, ta muốn nghe xem."
Vương Nan Đà thở dài:
"Chính là không có làm Y, nghe nói hắn là bị cái Yin ma năm thước kia làm hư..."
"Nếu đã làm hư, ắt phải có việc Y, chuyện này thú vị, ngươi nói kỹ càng xem..."
"Không phải là làm hư, là bị liên lụy . liên lụy!"
Vương Nan Đà dở khóc dở cười, "Sư huynh, huynh đừng cảm thấy thú vị, người trẻ tuổi đi giang hồ, thanh danh rất quan trọng, nếu lỡ thật bị dơ bẩn thanh danh, tương lai không sửa lại được..."
Lâm Tông Ngô lại cười, một lát sau mới nói:
"Người trẻ tuổi đi giang hồ, ta chỉ lo cậu ta trải qua sự tình quá ít, quá ít đặc sắc, Giang Ninh tuy loạn, nhưng Bình An tính tình quá bình thản, trong suy nghĩ của ta ban đầu, là sợ cậu ta ngày ngày tu dưỡng, núp trong bóng tối không dám gây chuyện. Bây giờ xem ra, Yin ma bốn thước, độ đặc sắc này ngược lại còn vượt quá sự mong đợi của bản tọa."
Hắn hơi dừng một chút:
"Ác ý, chửi rủa, ô danh, dối trá, âm mưu, đối thủ, tranh đấu... Trên đời này chỗ nào mà không có những thứ này? Người trải qua mấy lần những điều này, vẫn có thể sống sót, chính là nhân kiệt."
"Chúng ta có thể dạy Bình An chỉ là võ công thôi sao, trên giang hồ gặp trắc trở, hắn hôm nay không xông pha, tương lai ngươi ta không còn ở đây, hắn còn có thể tránh được sao? Năm thước Yin ma... À, cái tên này ta có ấn tượng, ngày đó ở Thông Sơn, cùng Hầu Vương kết oán chính là hắn, đêm Kim lâu, Hầu Vương cùng người giao đấu, bộ dạng chật vật, chúng ta 'Bốn thước Yin ma' ở..."
Vương Nan Đà lại thở dài:
"Nghĩ lại thì, bị Hầu Vương cùng tên Kim Dũng Sanh kia đuổi giết, chính là hai đứa bé này, chỉ là chuyện này nói ra có chút mất mặt, Lý, Kim hai người đối với lần đánh nhau này đều có chút suy đoán mập mờ, bên ngoài thì lại chĩa mũi dùi vào Mạnh Trứ Đào, chiếm được chút lợi lộc."
"Ha ha ha..."
Lâm Tông Ngô cười lớn một tràng, "Ngươi xem, cùng Lý Ngạn Phong, Kim Dũng Sanh hai vị cao thủ thành danh đối đầu, cuối cùng vẫn có thể chạy thoát, quay đầu lại, hai người này trên đường dài ám sát tên Thì Bảo Phong công tử kia, gọi là gì ấy nhỉ... Tùy tiện, ám sát xong lại vẫn nghênh ngang rời đi được, thân thủ như vậy, uy phong bực này, không hổ là đệ tử ta Lâm Tông Ngô, sư đệ, ngươi sao có thể không cười to. Nếu là ta, tên kia lúc chết chắc rồi, ta còn phải giết hắn thêm một lần, ha ha ha ha, tốt! Tráng quá!"
Lâm Tông Ngô cười phóng khoáng và vui vẻ, nói đến cuối thì ống tay áo rung lên, dường như muốn thay đồ đệ đi giết Thì Duy Dương, cũng chẳng buồn cân nhắc việc bên mình và Thì Bảo Phong có phải đồng minh hay không.
"Nếu biết tung tích của Bình An, ngươi là sư thúc, đối với chuyện của sư điệt, nên quan tâm hơn một chút. Ta bây giờ ở cái cung Tân Hổ này làm tượng bùn Bồ Tát, có vài chuyện ngầm, không tiện tự mình đi nghe ngóng..."
Lâm Tông Ngô cười, nhỏ giọng, "Ngươi đi tìm hiểu xem, xem cái danh bốn thước Yin ma kia, rốt cuộc là từ đâu mà ra, chắc là thú vị lắm. Mà lại ngươi xem, sao hắn lại là bốn thước Yin ma, không phải sáu thước... Đến cả làm Yin ma cũng phải theo cái mông người khác, sau này nói ra danh hiệu trưởng bối, ngươi ta thật sự có chút mất mặt, đệ tử chúng ta, phải sáu thước mới đúng..."
Vương Nan Đà biết hắn đang đùa, lại thở dài:
"Cái tên năm thước Yin ma kia, nghe nói là người Tây Nam, chúng ta và Tây Nam, dù sao cũng có thù không đội trời chung."
"Thù hận của trưởng bối, đến đời sau, không cần tiếp tục nữa."
Lâm Tông Ngô nói, "Con đường của Bình An, tương lai để chính hắn chọn."
Một lúc sau, lại cười nói:
"Mau đi nghe ngóng đi, ta chờ nghe thằng nhóc đó làm chuyện xấu đây."
Vương Nan Đà nhìn hắn mấy lần, cuối cùng vẫn là gật nhẹ đầu, quay người rời đi. Nhưng đi được vài bước, lại quay đầu lại.
Mặt hắn nghiêm túc lên:
"Sư huynh, còn một chuyện, ta..."
"Nói."
"... Ngày đó đảng Công Bình quét sạch Giang Nam, đánh vào hào tộc, chia ruộng đất, Hứa công cùng Công Bình vương đi cùng một hướng, chiếm lấy danh nghĩa chính nghĩa, bởi vậy ta mới nhận lời giúp đỡ lên phía bắc, cầu sư huynh rời núi. Lần này quả thật Công Bình vương người này tâm tính khó lường, làm điều ngang ngược, nhưng nếu cả đảng Công Bình thật sự nội chiến, Hứa công bên này, chính nghĩa khó giữ... Sư huynh, chúng ta rời đi, hoặc là giúp bên nào có danh nghĩa chính nghĩa, cũng không sao cả..."
Vương Nan Đà cùng Lâm Tông Ngô ở chung hơn nửa đời người, đối với sư huynh cả đời theo đuổi và chấp niệm, hiểu rất rõ. Tuy rằng đã từng vì đại tộc mà làm việc, bất đắc dĩ lang bạt kỳ hồ, nhưng hắn đối với danh vọng của mình, kỳ thật khá coi trọng, rất nhiều khi làm việc đều cần sư xuất nổi danh.
Lúc trước đối phó Phương Tịch, lấy điểm xuất phát là báo thù; giết Tần Tự Nguyên, lúc ấy nói là trừ gian thần, vì nước giết giặc, chỉ là những năm gần đây cờ đen lớn mạnh, Tần Tự Nguyên bị Ninh Nghị kia dần dần "tẩy trắng" mà thôi; trở thành "Thiên hạ đệ nhất" những năm này, hắn vẫn luôn có đủ khả năng chiêu hiền đãi sĩ; cho dù ở đất Tấn, lựa chọn duy nhất lập trường của hắn, cũng luôn là kháng Kim. Tóm lại, sư huynh cả đời này, đều hy vọng được người ta xưng tụng.
Lần này đảng Công Bình, tự thân cũng chiếm chính nghĩa, nhưng nếu hiện tại cái đảng Công Bình này thật sự nội chiến, "Chuyển Luân vương" Hứa Chiêu Nam chiếm cái gì, vậy thì khó nói vô cùng, có lẽ chỉ là một nhà chỉ là tạo phản tà giáo? Đến bước đó, hắn biết sư huynh ở lại đây, chắc chắn sẽ rất khó chịu, bởi vậy lặp đi lặp lại suy xét, cuối cùng vẫn quyết định nói ra lời này.
Lâm Tông Ngô hơi ngẩn người, sau đó bật cười.
"Sẽ có cách."
Hắn phẩy tay:
"Lại đi nghe ngóng đi."
Vương Nan Đà khẽ gật đầu, xoay người đi.
Sau khi Vương Nan Đà rời đi, Lâm Tông Ngô lại quay đầu lại, chắp tay sau lưng nhìn khói lửa trong thành.
Do việc bắt giết thành viên Hội đọc sách mà gây ra hỗn loạn đang lan rộng ở thành Giang Ninh, lúc này, những hỗn loạn tương tự cũng đang diễn ra trên khắp Giang Nam.
"Chuyển Luân vương", "Bình Đẳng vương", "Diêm La vương" thậm chí cả "Cao thiên vương" các thế lực bốn phe liên quan đến lệnh thanh trừng thành viên Hội đọc sách, đều đã lần lượt hạ xuống, mức độ có nặng có nhẹ, nhưng đều đã xác định rõ lập trường, đây là đợt tạo áp lực đầu tiên đối với "Công Bình vương" Hà Văn và Hội đọc sách.
Đối với sự lôi kéo giữa các thế lực, sự trao đổi khẩn cấp bí mật, cũng đã diễn ra liên tục trong vòng hai ba ngày. Đương nhiên, việc đạt được nhận thức chung và tin tưởng lẫn nhau không dễ dàng như vậy, mệnh lệnh từ Giang Nam hơn nghìn dặm được đưa ra, thậm chí các cuộc điều động quân đội, thay đổi nhân sự đi kèm theo đó, cũng không thể nhanh chóng đúng chỗ được. Nếu như coi đảng Công Bình là một đội ngũ, thì mỗi một người khổng lồ trong đó khi chuyển mình, đều cần mười ngày nửa tháng để hoàn thành.
Trong thành phố ồn ào.
Lâm Tông Ngô đứng trong cung Tân Hổ nhìn khói lửa, cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thành, Cao Sướng, Cao thiên vương, người đã từng có một cuộc trò chuyện thẳng thắn với Hà Văn, càng chính thức và kín đáo tiếp kiến Tả Tu Quyền, đại biểu đến từ đông nam.
Trong gian phòng trên cao, cũng có thể nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong thành, sau khi Cao Sướng pha trà một cách thô ráp, Tả Tu Quyền giành lấy chén trà, một lần nữa rót trà ngon vào mới từ từ mở miệng.
"Lần này vào thành Giang Ninh, có ba sứ đoàn, là đặc biệt nhất, bởi vì chỉ có ba nhà này chiếm được danh nghĩa chính nghĩa. Cho dù Cao thiên vương có muốn hay không, ngươi dù sao cũng phải chọn một nhà, tiến hành hợp tác..."
Gặp phải một vài chuyện, được vài người bạn giúp đỡ, rất khó khăn mới gom nhặt lại được trái tim, chuyện này năm gần đây sơ qua kinh lịch kỳ lạ hơn, cụ thể chi tiết hiện tại không có cách nào nói, có thể mấy năm nữa mới có thể tổng hợp lại những chuyện này, nếu như cần nói về cảm giác, đại khái là "Cái kẻ biên soạn cuộc đời tôi chính là một biên kịch ba xu, hơn nữa hắn mẹ nó còn là dân viết văn học truyền thống" ... Ân, hi vọng tôi có thể nhanh đổi vận, những thứ khác không bàn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận