Chuế Tế

Chương 1291: Bụi bặm (1)

Chương 992: Bụi bặm (thượng) Trong đêm tối chỉ có ánh sao, đường Bình Nhung nam thành Thành Đô, trước viện chữ Ất, hết bước chân này đến bước chân khác vội vã vượt qua bên cạnh vị tiểu quân y làm chủ nhà. Bầu không khí lo lắng ngay lập tức tràn ngập cái tiểu viện rách nát này.
"Bên trong không có ai..."
"Xung quanh xem ra vẫn ổn..."
"Nhỏ tiếng chút..."
"Mau vào..."
"Thằng nhóc này quả thực ở một mình..."
Âm thanh gấp gáp bị đè nén nhưng lại vỡ vụn tinh tế vang lên, mấy người vào cửa đều cầm đao kiếm, trên người có vết tích đã từng chém giết. Bọn họ nhìn hoàn cảnh, nhìn xung quanh, đợi khi sự tình khẩn cấp nhất được xác nhận, mọi người mới dời ánh mắt lên mặt thiếu niên làm chủ nhà, tên là Hoàng Sơn, trong đó có Hoàng Kiếm Phi là hiệp khách lục lâm.
Kẻ cầm đao chỉ vào thiếu niên là một gã đàn ông xem ra hung thần ác sát, phỉ hiệu lục lâm "Tứ Châu Sát Nhân Đao", họ Mao tên Hải, mở miệng nói: "Có muốn làm thịt hắn không?"
Hoàng Sơn đứng một bên phất phất tay: "Chờ một chút đã, hắn là đại phu..."
Trong sân không có đèn, chỉ có ánh trăng sao từ trên trời rơi xuống, mấy người trong viện vẫn đang đi lại, để quan sát kỹ hơn. Thiếu niên vừa bị đẩy ngã xuống đất lúc này xem ra lại là một khuôn mặt lạnh lùng, hắn cũng mặc kệ lưỡi đao từ trên đầu chỉ tới, chậm rãi ngồi dậy từ dưới đất, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Hoàng Sơn. Mao Hải cầm đao vốn là một kẻ hung hãn, nhưng lúc này không biết có nên giết hay không, đành phải rụt lưỡi đao về sau.
Thanh niên lực lưỡng tên Hoàng Sơn, trên người có máu, cũng có không ít mồ hôi, lúc này đang ngồi xuống một gốc cây ở ven sân, điều hòa hơi thở, nói: "Long tiểu ca, ngươi đừng nhìn ta như vậy, chúng ta cũng coi như là lão giao tình. Không còn cách nào, đến chỗ ngươi trốn một chút."
"Lão giao tình? Ta đã cảnh cáo các ngươi không nên gây chuyện, các ngươi gây náo loạn này... các ngươi lại chạy đến đây..." Thiếu niên đưa tay chỉ hắn, ánh mắt bất thiện liếc nhìn xung quanh, sau đó kịp phản ứng, "Các ngươi theo dõi lão tử..."
Dưới ánh trăng sao u ám, giọng của hắn vì tức giận thoáng lên cao, đám người trong viện cũng không phải người lương thiện, Mao Hải cầm đao một cước đạp tới, đạp hắn lăn xuống đất, sau đó giẫm lên ngực hắn, lưỡi đao lại chỉ xuống: "Ngươi nhóc con này còn dám ở đây hoành ——"
Thiếu niên trên đất lại không hề sợ hãi, cố dùng sức định ngồi lên, nhưng vì ngực bị giẫm, chỉ giãy giụa một hồi, trên mặt hung ác gầm nhẹ: "Đây là nhà ta, mẹ nó ngươi có gan thì giết ta đi ——"
Khuôn mặt dữ tợn của Mao Hải liền muốn động thủ, một bàn tay từ bên cạnh đưa đến, lại là Hoàng Kiếm Phi nhà kia nổi tiếng đánh nhau nhất. Lúc này nói: "Cái tiểu đại phu này tính tình lớn, đi."
Mao Hải xác nhận thiếu niên này không có võ nghệ, dời bàn chân đang giẫm trên ngực đối phương đi. Thiếu niên tức giận ngồi dậy, Hoàng Kiếm Phi đưa tay kéo hắn lên, vỗ vỗ bụi trên ngực hắn, sau đó đẩy hắn lên ngồi xuống phía sau chiếc ghế đẩu, Hoàng Sơn hi hi ha ha dựa đến, Hoàng Kiếm Phi thì cầm một cái cọc gỗ, cũng ngồi xuống trước mặt thiếu niên.
"Long tiểu ca, ngươi hiểu chuyện, không vui thì không vui, chuyện đêm nay, thời khắc sinh tử không có lý lẽ gì để nói. Ngươi hợp tác thì thu lưu chúng ta, chúng ta bảo ngươi một cái mạng, ngươi không hợp tác, chắc chắn bọn ta sẽ giết ngươi. Ngươi từng trộm quân tư, bán thuốc cho chúng ta, phạm quân quy của Hoa Hạ quân, chuyện bại lộ ngươi cũng không thoát được. Cho nên hiện tại..."
Hoàng Kiếm Phi mở hai cánh tay ra: "Một bên là chết, một bên là cửu tử nhất sinh, coi như bán đứng chúng ta, ngươi cũng bị xử tội, quân quy của Hoa Hạ quân nghiêm khắc lắm, ta biết... ngươi chọn như thế nào."
Thiếu niên tên Long Ngạo Thiên ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm hắn nhất thời không nói gì.
Hoàng Kiếm Phi xách cọc gỗ xích lại gần một bước: "Ta cho ngươi thêm hai lựa chọn khác, thứ nhất, đêm nay chúng ta bình an vô sự, chỉ cần đến rạng sáng, chúng ta nghĩ cách ra khỏi thành, mọi chuyện cần thiết, sẽ không ai biết nữa, chỗ ta có một thỏi vàng, mười lượng, đủ cho ngươi xoay sở một phen."
Hắn dừng một chút: "Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy chuyện vẫn không ổn, ta nói thẳng, quân quy Hoa Hạ quân nghiêm khắc, ngươi cũng chẳng vớt được bao nhiêu, theo chúng ta đi. Chỉ cần ra khỏi Kiếm Môn quan, trời cao biển rộng, khắp nơi cần người tài. Long huynh đệ ngươi có bản lĩnh, lại ở Hoa Hạ quân nhiều năm như vậy, bên trong các ngóc ngách đều rõ ràng, ta dẫn ngươi đi gặp chủ nhân nhà ta, chỉ tiền nhà ta thôi, cũng đủ ngươi cả đời ăn ngon mặc đẹp, thế nào? Sống thoải mái hơn việc ngươi ở một mình ở Thành Đô bất chấp nguy hiểm, kiếm ít tiền lẻ. Bất kể thế nào, chỉ cần giúp đỡ, cái đĩnh vàng này, đều là của ngươi."
Hắn nhìn Ninh Kỵ, trong tay giơ ra một thỏi vàng: "Có một số việc có thể từ từ suy nghĩ, giúp hay không giúp, ngươi có thể nhanh chút."
Vẻ hung ác trên mặt thiếu niên giật giật hai lần.
Sau đó, hắn nắm lấy thỏi vàng: "Vẫn chưa đóng cửa, các ngươi vào trước đi, ta giúp các ngươi băng bó." Hắn đứng dậy nhìn đối phương trên người có một vết đao, nhíu mày nói, "Chỗ đó của ngươi cần sửa lại."
Ngồi đối diện Hoàng Kiếm Phi cười cười, sau đó cũng đứng lên: "Không vội, vẫn còn người."
Tiểu đại phu nhíu mày, hắn ra hiệu, liền có người từ cửa đi ra ngoài, một lát sau, lần lượt có người đi vào cửa. Lúc đầu trong viện vốn là bảy người Hoàng Kiếm Phi cầm đầu, nhưng ngay lập tức có thêm không chỉ bảy người, mà còn hai ba người bị thương nặng. Tiểu đại phu đi qua xem xét, cau mày nói: "Mau đỡ vào phòng bên trong lên giường, ai kia đi nấu nước nóng, các ngươi đây là... Đây là vết thương do đạn bắn, không chết xem như mạng lớn..."
Hoàng Kiếm Phi vừa chỉ huy tiểu đệ trong nhà đi ra ngoài che giấu mùi máu tươi cùng dấu chân, vừa cùng gia chủ Hoàng Nam Trung vừa đến báo cáo toàn bộ chuyện xảy ra, lúc này chạy đến: "Long tiểu ca, những huynh đệ bị thương này, có ứng phó được không?"
Mặt tiểu đại phu âm trầm, cắn răng một lát mới nói: "Đây là nhà ta, không có ta đồng ý, ai cũng không được chết."
Lời của hắn phóng khoáng, một bên Hoàng Sơn giơ ngón tay cái lên: "Long tiểu ca bá khí... Ngươi nhìn, bên kia là gia chủ nhà ta, lần này ngươi nếu cùng chúng ta một lượt ra ngoài, đêm nay biểu hiện tốt rồi, cái gì cũng có."
"Hừ." Tiểu quân y xuất thân từ Hoa Hạ quân dường như vẫn chưa quen lấy lòng ai đó hoặc là ở trước mặt ai đó biểu hiện, lúc này hừ lạnh một tiếng, quay người đi vào trong, lúc này trong sân đã có mười bốn người, nhưng lại có bóng người từ ngoài cửa tiến vào, tiểu đại phu cúi đầu nhìn, mười lăm, mười sáu, mười bảy... Trong lúc đó sắc mặt hắn lại biến đổi, lại là một thiếu nữ mặc đồ đen dìu một lão nho sinh cà nhắc, rồi mãi đến người thứ hai mươi bước vào, bọn họ mới đóng cửa lại.
Hoàng Sơn vẫn luôn ở bên cạnh quan sát sắc mặt, thấy sắc mặt thiếu niên lại biến, đang muốn mở miệng, thì nghe thấy thiếu niên nói: "Nhiều người vậy rồi, còn tới? Còn bao nhiêu nữa? Các ngươi xem nơi này của ta là khách sạn hả?"
"Chỉ nhiêu đây thôi." Hoàng Kiếm Phi đi tới nắm lấy vai hắn, ngăn không cho hắn tiếp tục nói bậy, miệng cười nói, "Long tiểu ca, trị thương trước đã, ta cũng qua giúp đỡ, giúp ngươi một tay, Hoàng Sơn, ngươi đi nấu nước đi, còn có cô nương kia, là cô nương họ Khúc... Khúc Long Quân à? Làm phiền ngươi cũng tới, làm chút việc chiếu cố người..."
"Chân cha ta đau..." Thiếu nữ váy đen tên Khúc Long Quân rõ ràng là vội vã chạy trốn, chưa kịp trang điểm nhưng cũng không giấu được vẻ đoan trang trời sinh, lúc này nói một câu, nhưng phụ thân sầu mi khổ kiểm bên cạnh đẩy nàng, nàng liền gật nhẹ đầu: "Được rồi, ta đến giúp."
Người phụ thân sầu mi khổ kiểm tên Văn Thọ Tân, lúc này được con gái dìu đến bậc thang trong viện ngồi xuống. "Tai bay vạ gió à, xong hết rồi..." Ông dùng tay che mặt, thì thào thở dài, "Xong hết rồi, tai bay vạ gió..." Không xa Hoàng Nam Trung và một nho sĩ khác đi đến an ủi ông.
Trong phòng thắp lên ánh nến, trong bếp nước nóng đang sôi, có người ở trên nóc nhà tối tăm quan sát, có người ở bên ngoài dọn dẹp dấu vết đào tẩu, dùng mảnh vụn đặc chế che đi mùi máu tanh, trong viện náo nhiệt lên, chỉ là nhìn từ xa thì vẫn là một góc yên tĩnh...
* * * * * * * * * * * * Năm Vũ Chấn Hưng nguyên niên, tháng bảy hai mươi, trong ghi chép của đời sau, sẽ cho rằng đó là thời điểm Hoa Hạ quân với tư cách một hệ thống chấp chính nghiêm ngặt, lần đầu tiên giao tiếp thực sự với các thế lực tàn dư Vũ triều bên ngoài.
Một bộ phận thế gia đại tộc, thế lực chia ngôi giữa Vũ triều cách ra các thế lực quân phiệt làm ra một cuộc thăm dò có hệ thống, có quy mô đối với Hoa Hạ quân, tựa như các anh hùng trong giang hồ gặp mặt, ở giây phút tương trợ này, mọi người mới có thể thấy được sức nặng của đối phương. Đêm ngày hai mươi tháng bảy ở Thành Đô, cũng vừa hay giống như sự giúp đỡ đó, cho dù kết quả của sự giúp đỡ không đáng nhắc tới, nhưng ý nghĩa của việc giúp đỡ, của việc chào hỏi vẫn tồn tại – đó là giây phút đầu tiên vô số người cuối cùng thấy rõ dáng vẻ giống như ngọn núi của quái vật khổng lồ tên Hoa Hạ này.
Từ đêm ngày hai mươi tháng bảy, đến rạng sáng ngày hai mươi mốt tháng bảy, các cuộc hỗn loạn lớn nhỏ đều xảy ra, đến đời sau, sẽ có vô số câu chuyện được tạo ra lấy đêm nay làm mô hình. Giang hồ mất đi, lý niệm bi ca, đối kháng oanh liệt... Nhưng nếu quay lại thời điểm đó, thì cũng chỉ là từng trận chém giết đổ máu mà thôi.
Ở trên đời này, vô luận là sự thay đổi đúng đắn, hay là sự thay đổi sai lầm, đều nhất định đi kèm với máu tươi chảy ra.
Đêm hai mươi tháng bảy, giờ Hợi sắp hết, Hoàng Nam Trung quyết định đổ máu của mình.
Đối với hắn mà nói, một đêm này trằn trọc dài dằng dặc mà dày vò, nhưng đưa ra quyết định này sau đó, trong lòng ngược lại dễ dàng hơn.
Trong kế hoạch ban đầu, một đêm này chờ đến trời sáng đánh nhau, vô luận làm gì thì khả năng thành công đều sẽ lớn hơn một chút. Bởi vì quân Hoa Hạ chính là tiếp tục phòng ngự, mà tập kích người dĩ dật đãi lao, đến đêm tận bình minh khoảnh khắc này, đã căng thẳng cả đêm quân Hoa Hạ có lẽ sẽ xuất hiện sơ hở.
Nhưng mà tin tức trong thành thỉnh thoảng cũng sẽ có người truyền tới, quân Hoa Hạ ngay từ đầu tập kích đã khiến nghĩa sĩ trong thành tổn thất nặng nề, nhất là Vương Tượng Phật, Từ Nguyên Tông cùng nhiều nghĩa sĩ ở giờ Thìn đầu tiên đã bị đánh tan, khiến càng nhiều người trong thành rơi vào trạng thái quan sát.
Dù rằng nghe qua loa cũng muốn gây ra một đoạn rối loạn, cũng có tiếng gõ chiêng bắt trộm, nhưng Hoàng Nam Trung trong lòng hiểu được, tiếp theo những người thật sự có dũng khí, nguyện ý ra tay e là sẽ không còn nhiều nữa – ít nhất so với cái giả tượng "đánh nhau" lớn trước đó, trên thực tế thanh thế có lẽ sẽ không đủ để gây ra ảnh hưởng, cũng không thể gây ra gánh nặng lớn cho quân Hoa Hạ.
Hắn đành phải đánh nhau trước nửa đêm, mà mục tiêu không còn ở gây ra rối loạn nữa, mà là muốn trực tiếp đến hồ Ma Ha, đường Nghênh Khách, tấn công vào trung tâm quân Hoa Hạ, cũng là nơi Ninh Nghị có khả năng xuất hiện nhất.
Vào khoảng thời gian không sai biệt, Quan Sơn Hải trong thành cũng rốt cục cắn răng đưa ra quyết định, mệnh lệnh thủ hạ Nghiêm Ưng và những người khác làm ra một cuộc đánh cược hiểm.
Hai nhóm người không ai đến đường Nghênh Khách, nhưng hành động của họ lại trùng khớp với một trận hỗn loạn bùng nổ ở hồ Ma Ha, đó là sát thủ Trần Vị dưới sự bày mưu của người được gọi là quỷ mưu Nhậm Tĩnh Trúc, cùng mấy đồng bọn gần hồ Ma Ha đánh ra một trận giương đông kích tây thanh thế lớn, đột nhập vào vòng trong hồ Ma Ha, còn đốt lên một trận minh hỏa.
Hoàng Nam Trung và mấy chục gia tướng tiềm hành theo hai ngả đường, liền có người đến báo cáo chuyện kích động lòng người này, bọn họ lập tức bị phát hiện, nhưng mấy nhóm người đều bị tin tức do Nhậm Tĩnh Trúc truyền ra cổ vũ, bắt đầu đánh nhau, trong đó có cả đội ngũ do Nghiêm Ưng dẫn đầu. Bọn họ giằng co một lát với một đội hai mươi người của quân Hoa Hạ, phát hiện ra ưu thế của mình quá lớn, Hoàng Nam Trung và Nghiêm Ưng chỉ huy đội ngũ xông vào chém giết.
Gần một trăm đội tinh nhuệ tấn công vào hai mươi quân nhân Hoa Hạ, sau đó là một trận hỗn loạn tưng bừng.
Trong đêm tối tiếng súng vang lên, máu tanh và tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Hoàng Nam Trung tuy ở trong đám người không ngừng cổ vũ sĩ khí, nhưng lập tức đã bị Hoàng Kiếm Phi và người khác kéo chạy về phía sau, trên đường phố, cảnh chém giết thảm liệt, đầu người nổ tung. Một thư sinh như hắn khi nhìn thẳng vào cảnh này căn bản không thể nhìn rõ tình hình trong đám người hỗn loạn, chỉ là trong lòng nghi hoặc: Sao có thể thua chứ, sao lại nhanh vậy chứ. Nhưng tiếng kêu thảm thiết trong đám người làm người ta kinh sợ, hắn lại vấp ngã một cái, cuối cùng chỉ có thể chạy tán loạn trong hỗn loạn.
Đợi đến khi tỉnh táo lại, bên cạnh chẳng còn hơn hai mươi người, trong đó còn có Nghiêm Ưng dưới trướng Quan Sơn Hải, có cả những người giang hồ không biết từ đâu tới. Hắn được Hoàng Kiếm Phi dẫn đường chạy trốn một mạch, cũng may tiếng vang lớn ở hồ Ma Ha vừa rồi như cổ vũ sĩ khí cho những người tạo phản trong thành, náo loạn thêm một chút, họ mới chạy xa hơn, giữa đường lại lạc mất mấy người, sau đó gặp mặt hai thương binh, hỏi qua danh tính mới biết hai người này chính là Trần Vị và sư đệ Tần Cương của hắn.
Hai người đều bị thương không nhẹ, có thể gặp được hai nghĩa sĩ này, Hoàng Nam Trung và Nghiêm Ưng đều rơm rớm nước mắt, thề dù thế nào cũng phải cứu họ ra ngoài. Lúc này cộng lại mà tính, Nghiêm Ưng nói với họ về một tòa nhà ở gần đó, đó là nơi ở của một nho sinh vừa gia nhập Sơn Công gần đây, đêm nay hẳn không tham gia tạo phản, trong tình huống không có cách nào khác, đành phải qua đó lánh nạn.
Lúc này đoàn người đến phủ của nho sinh tên là Văn Thọ Tân, sau đó gia tướng của Hoàng gia ra ngoài dập tắt dấu vết, mới phát hiện đã muộn, có hai bộ khoái đã phát hiện sự bất thường ở phủ này, đang điều binh đến.
Một đoàn người liền kéo theo Văn Thọ Tân và con gái hắn là Khúc Long Quân chạy trốn nhanh. Đến lúc này, Hoàng Nam Trung và Hoàng Sơn mới nhớ lại, chỗ này cách nơi ở của tiểu quân y Hoa Hạ mà họ để ý hơn một tháng trước không xa. Tiểu quân y kia là nội bộ nhân viên của quân Hoa Hạ, trong sạch về lai lịch, nhưng tay chân lại không trong sạch, có nhược điểm bị bọn người này nắm trong tay, cái đường dây ngầm để ý này vốn định dùng trong thời khắc mấu chốt, lúc này chẳng phải đúng là thời khắc mấu chốt sao.
Đoàn người liền hướng về phía đó đi qua, nơi ở của tiểu quân y không phải là khu phố sầm uất, ngược lại rất vắng vẻ, những người quấy rối trong thành không dễ gì đến được nơi này, quân Hoa Hạ bố trí nhân thủ cũng tất nhiên không nhiều. Bàn bạc một hồi, như là vớ được cọc, trên đường Hoàng Sơn, Hoàng Nam Trung, Nghiêm Ưng bàn về cái tên thiếu niên kia tính tình tệ, yêu tiền, nhưng y thuật đợi đặc biệt cao, người như vậy, vừa lúc có thể lôi kéo được.
Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Trần Vị, Tần Cương hai nghĩa sĩ trong đội ngũ, sau này nói ra, sự hy sinh hôm nay của hai đám người họ, cũng không vô nghĩa – dù sao đây là một lần những thích khách đem lưỡi đao rời khỏi trước mặt đại ma đầu của quân Hoa Hạ mà!
Sau lần định đoạt này, đoàn người trước hết cho Hoàng Kiếm Phi và vài người khác xông lên trước, có người đóng vai mặt đỏ có người đóng vai phản diện, hứa hẹn bao nhiêu chỗ tốt cũng không hề gì... Như vậy, một lúc sau, Hoàng Kiếm Phi quả nhiên không phụ kỳ vọng, đã thuyết phục được tiểu đại phu kia đứng về phía mình, chấp nhận hai mươi lượng vàng, thậm chí còn chỉ dùng mười lượng.
Mọi người lần lượt vào cái sân yên tĩnh kia, Trần Vị và những người khác được đưa vào phòng, bắt đầu được tiểu đại phu kia chữa trị. Hoàng Nam Trung cũng sắp xếp Hoàng Kiếm Phi và người khác ở bên cạnh trông nom, nhất định phải đảm bảo tiểu đại phu này không làm bậy, làm chết người. Bên ngoài phòng, trong sân, mọi người lần lượt ngồi xuống, qua một lúc, Hoàng Sơn ra hỏi thăm tình hình rồi xác nhận với Hoàng Nam Trung, y thuật của tiểu đại phu quả thực cao minh, nhìn cũng thực sự tận tâm cứu người, lúc này Hoàng Nam Trung mới yên lòng.
Chỉ có Văn Thọ Tân, hắn đã chuẩn bị rất lâu, lần này đến Thành Đô, vất vả lắm mới nương nhờ vào tuyến của Quan Sơn Hải, dự định từ từ mưu tính đợi tình hình Thành Đô chuyển biến dễ dàng hơn, rồi tìm cách đưa Khúc Long Quân vào tầng lớp cao của quân Hoa Hạ. Ai ngờ việc chưa thành, thân đã gặp nạn, lần này bị cuốn vào chuyện này, có thể sống sót rời Thành Đô cũng đã là vấn đề. Nhất thời than dài thở ngắn, khóc lóc không thôi.
Hoàng Nam Trung liền qua khuyên hắn: “Lần này chỉ cần rời Tây Nam, ta sẽ gánh chịu tất cả những tổn thất hôm nay của huynh. Ai, nói đến, nếu không phải tình huống đặc biệt, chúng ta cũng không liên lụy huynh, hai thích khách trong phòng kia chính là nghĩa sĩ, tối nay rất hỗn loạn, chỉ có bọn họ, việc ám sát ma đầu suýt nữa đã thành. Thực không đành lòng để những nghĩa sĩ như vậy loạn trốn trong thành, không có nơi nào đi…” Sau đó Nghiêm Ưng cũng tới khuyên nhủ, Sơn công tương lai nhất định sẽ nhớ những mất mát hôm nay của hắn, sẽ có báo đáp. Văn Thọ Tân lúc này mới ngừng than dài thở ngắn, Nghiêm Ưng sau đó liền cùng Văn Thọ Tân nói chuyện về cô con gái Khúc Long Quân của hắn - hắn là tâm phúc của Quan Sơn Hải, biết chút võ nghệ, cũng là người có học, vì vậy được Quan Sơn Hải giao quản lý gia tướng. Hôm đó Quan Sơn Hải lần đầu tiên đi gặp Khúc Long Quân, hắn chính là người đi theo, đã sớm thấy dung mạo và tài năng của đối phương, lòng không khỏi động, chỉ là Văn Thọ Tân nói phải dùng con gái làm gián điệp, hắn mới không tiện biểu lộ quá nhiều. Lúc này Văn Thọ Tân, Khúc Long Quân chỉ có thể rời đi, việc làm gián điệp hiển nhiên không thực hiện được, có vài lời, dưới mắt cũng có thể hàm hồ bộc lộ ra… Văn Thọ Tân mặt mày sầu khổ, lúc này cũng chỉ có thể khúm núm, mơ hồ hứa hẹn nếu có thể rời đi, nhất định sẽ sắp xếp cho con gái chung sống với đối phương một chút.
Ở xa trong thành, lại có rối loạn, mảnh đất này tạm thời yên tĩnh lại, nguy hiểm trong thời gian ngắn đã rời xa họ.
Trong phòng, tiểu quân y y thuật cao minh vừa chửi rủa vừa trị thương, đã mắng Hoàng Kiếm Phi, Khúc Long Quân và người khác giống như đầu heo, nhưng vết thương của các thương binh lại được hắn dùng kỹ thuật thành thạo xử lý trong thời gian ngắn nhất.
Trong một thoáng, một người bị thương tỉnh lại từ hôn mê, bất chợt đưa tay, nắm lấy bóng dáng người xa lạ phía trước, một tay khác dường như muốn nắm lấy vũ khí để phòng ngự. Tiểu quân y bị kéo cúi người xuống, Khúc Long Quân bên cạnh giật mình, muốn đưa tay giúp, bị tiểu quân y tính tình không tốt vung tay cản lại.
Thương binh chớp mắt, tiểu quân y trước mặt lộ ra nụ cười khiến người an tâm: “Không sao, vết thương của ngươi đã khống chế được, nghỉ ngơi trước, ngươi an toàn…” Hắn nhẹ nhàng vỗ tay thương binh, nhắc lại, “An toàn.” “An, an toàn?” Thương binh ngơ ngác một lúc, sau đó rốt cục thấy được Hoàng Kiếm Phi tương đối quen thuộc trước mắt, Hoàng Kiếm Phi gật nhẹ đầu, lúc này mới an tâm: “An toàn…” “An toàn.” Tiểu quân y khiến người an tâm mỉm cười, đem tay của đối phương, thả lại trên chăn. Trong phòng tám, chín cây nến đều được bày ra, trên cửa sổ treo một lớp chăn thật dày, bên ngoài dưới mái hiên, có người nhắm mắt trong chốc lát bắt đầu nghỉ ngơi, giờ khắc này, nơi này vốn là một cái viện tử cũ nát, nhìn cũng đúng là một mảnh Tịnh Thổ an toàn nhất. Bọn họ sẽ không ở trong thành tìm được chỗ nào an toàn hơn. . .
"Hắc hắc. . ."
Băng bó xong cho một thương binh, Khúc Long Quân dường như thấy được tiểu quân y tính tình cực kém kia khóe miệng khẽ nhếch lên cười một tiếng. . .
Tựa như là đang tính đã cứu được mấy người.
Vị tiểu quân y này mặc dù thích nói tục, nhưng tâm địa, vẫn là rất hiền lành.
. . . Nàng muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận