Chuế Tế

Chương 1175: Bước ngoặt (4)

Hàn Xí Tiên không tiếp tục phản bác.
Tông Hàn ở một bên chậm rãi thở dài:
- Nếu cho ngươi đi tấn công, mãi không đánh chiếm được thì làm sao?
- Nhi thần ... sẽ ưu tiên giữ gìn lực lượng, nếu thắng được thì sẽ giành thắng lợi, nếu không thể thắng, cố gắng hết sức bám giữ Hoa Hạ quân, để phe ta đưa càng nhiều binh lực đến Vũ Thủy Khê, giảm bớt căng thẳng cho thế cục xung quanh.
Tông Hàn nhìn thoáng qua Hàn Xí Tiên, Hàn Xí Tiên nhẹ lắc đầu, nhưng Tông Hàn cũng lắc đầu với đối phương:
- Nếu ngươi giống như hôm trước, trả lời là làm gương trước binh sĩ, mang đầu tới gặp gì đó thì không cần đi. Xí Tiên, ngươi đi ra ngoài trước, ta có vài lời muốn nói với hắn.
Hàn Xí Tiên lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Trong lều trại, Tông Hàn đứng trước bàn cát, chắp hai tay sau lưng trầm mặc thật lâu sau mới mở miệng nói:
- Mấy năm đại chiến ở Tiểu Thương Hà Tây Bắc, lần lượt mất Lâu Thất, Từ Bất Thất, ta và Cốc Thần liền biết rồi sẽ có ngày Hoa Hạ quân trở thành họa lớn. Chúng ta chuẩn bị mấy năm cho cuộc chiến Tây Nam, nhưng việc hôm nay chứng minh chúng ta vẫn là khinh địch.
Thiết Dã Mã hé môi:
- Trời nam đất bắc, tin tức khó thông thoáng, nhi tử cho rằng đây không phải lỗi của cuộc chiến.
- Đánh nhau sẽ không nói mấy điều này với ngươi.
Tông Hàn cười với Thiết Dã Mã, giơ tay ngoắc hắn lại gần, vỗ vai hắn:
- Mặc kệ là tội gì, tóm lại đều phải gánh trách nhiệm đánh thua. Ta và Cốc Thần định thừa dịp này bình định Tây Nam, khiến Nữ Chân ta có thể thuận lợi phát triển tiếp, nay xem ra không thể làm được. Chỉ cần vài năm thôi, Hoa Hạ quân tiêu hóa hết thành quả chiến đấu lần này thì sẽ quét ngang thiên hạ, đất Bắc dù xa tới đâu bọn họ cũng nhất định sẽ đánh qua.
Thiết Dã Mã siết chặt nắm tay, không nói chuyện.
Tông Hàn chậm rãi nói:
- Ngày trước trên triều đình nói Đông triều đình, Tây triều đình, vi phụ khịt mũi khinh bỉ, không làm biện giải, chỉ vì Nữ Chân ta một đường khẳng khái đại thắng, những chuyện này đều không là vấn đề. Nhưng thất bại ở Tây Nam, quân ta bị thương nguyên khí nặng, quay đầu ngẫm lại thì những chuyện này sắp xảy ra vấn đề.
- Dù ít người nhưng nhi tử chưa chắc sợ Tông Phụ, Tông Bật!
- Không liên quan Tông Phụ, Tông Bật. Chân Châu à, qua trận này, Bảo Sơn không trở về được mà tầm nhìn của ngươi vẫn chỉ có bấy nhiêu hay sao?
Tông Hàn nhìn chăm chú vào Thiết Dã Mã, giây phút này ánh mắt đó hiền hoà nhưng cũng kiên quyết:
- Dù Tông Phụ, Tông Bật có thể lấn lướt một lúc thì sao? Phiền phức thật sự là Hắc Kỳ ở Tây Nam này. Đáng sợ là Tông Phụ, Tông Bật không biết chúng ta thua như thế nào, bọn họ chỉ cho rằng ta và Cốc Thần đã già rồi, đánh không nổi nữa, còn bọn họ thì vẫn trẻ trung khỏe mạnh.
Tông Hàn khẽ thở dài:
- Hai bên Đông - Tây Nữ Chân ta không thể tranh giành nữa. Lúc trước phát động lần Nam chinh thứ tư này, vốn nói dùng thành tích chiến đấu luận anh hùng, hiện giờ ta thua hắn thắng, về sau để bọn họ định đoạt Kim quốc ta cũng không có gì.
- Phụ vương!
- Ngươi hãy nghe ta nói!
Tông Hàn nghiêm khắc ngắt lời Thiết Dã Mã:
- Vi phụ đã suy nghĩ việc này rất nhiều lần, chỉ cần có thể về phương Bắc thì còn muôn vàn việc lớn, hãy đặt việc chuẩn bị chiến tranh Hắc Kỳ lên hàng đầu. Tuy Tông Phụ, Tông Bật đánh thắng, nhưng chỉ cần ta và Cốc Thần vẫn ở, quan viên, tướng lĩnh già trên toàn bộ triều đình đều phải cho chúng ta mấy phần mặt mũi. Chúng ta không cần thứ trên triều đình, nhường ra quyền lực có thể nhường. Ta sẽ thuyết phục Tông Phụ, Tông Bật dồn tất cả lực lượng vào chuẩn bị chiến tranh với Hắc Kỳ, ta nhường ra mọi chỗ tốt. Bọn họ sẽ đồng ý, dù họ không tin thực lực của Hắc Kỳ, nhưng thuận lợi nhận lấy quyền lực của Tông Hàn này vẫn tốt hơn ra tay đánh nhau nhiều!
- Làm như vậy có lẽ sẽ để lại cơ hội kéo dài cho Đại Kim ta. Nói những điều này với ngươi là bởi vì lần này rút quân Tây Nam, nếu không thể thuận lợi, hai phụ tử chúng ta không ai có thể quay về phương Bắc.
Tông Hàn gằn từng chữ:
- Ngươi vẫn trẻ tuổi, những năm gần đây có nhiều khiếm khuyết, thoạt nhìn ngươi trầm ổn, kỳ thực dư dũng mãnh mà thiếu ứng biến linh hoạt. Bảo Sơn ngoài mặt hào phóng lỗ mãng, thật ra lại tỉ mỉ nhạy bén, chẳng qua hắn chưa được mài giũa nhiều ...
Nói đến Tà Bảo đã chết, Tông Hàn lắc đầu không nói nhiều:
- Trải qua đại chiến lần này, ngươi đã hơi trưởng thành, sau khi trở về có thể miễn cưỡng nhận y bát vương phủ, về sau có chuyện gì hãy nghĩ nhiều đến đệ đệ của ngươi. Lần này lùi lại phía sau, tuy ta đã có ứng đối, nhưng Ninh Nghị sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đại quân ta ở Tây Nam, kế tiếp vẫn hung hiểm trùng trùng. Chân Châu à, lần này quay về phương Bắc, nếu trong hai phụ tử chỉ có một người sống được, ngươi hãy ghi nhớ kỹ lời ta nói hôm nay, vô luận chịu nhục hay nén giận thì đều là trách nhiệm nửa đời sau của ngươi.
Mắt Thiết Dã Mã đỏ ngầu:
- Phụ vương, nhi nhất định sẽ không ...!
Tông Hàn vươn ra bàn tay to bỗng chộp lấy giáp sắt trên người Thiết Dã Mã:
- Đừng lộ ra bộ dạng ủy mị sướt mướt đó, thắng bại là chuyện thường của binh gia, nhưng thua thì phải thừa nhận! Ngươi của hôm nay không thể bảo chứng được cái gì! Ta chết không đáng tiếc, ngươi chết cũng không tiếc! Chỉ riêng số phận tương lai của tộc Nữ Chân ta mới là việc đáng để ngươi lo lắng!
Đôi mắt Thiết Dã Mã đỏ rực, nét mặt trở nên kiên quyết.
Tông Hàn buông giáp của Thiết Dã Mã ra:
- Đi đi, đánh một trận quy củ cho ta, không thể lỗ mãng, không cần khinh địch, cố gắng hết sức sống, nâng cao lòng quân của đại quân lên một chút đã là giúp đỡ rồi.
Thiết Dã Mã lui về phía sau hai bước, quỳ trên mặt đất.
- Rõ!
Bên ngoài lều trại, mưa xuân vẫn rơi, Thiết Dã Mã mang theo đội ngũ ra doanh địa, chốc lát sau điểm tinh binh, đi hướng Vũ Thủy Khê. Đây là buổi chiều hôm nay, ngày hai mươi tháng ba, Thiết Dã Mã trong lòng khẳng khái không sợ, nhưng cũng có lý trí mạnh mẽ chi phối hắn, trong óc suy xét vài kế hoạch tác chiến.
Đường núi khó đi, đằng trước và phía sau thường có binh lực ngăn chặn đường. Đến buổi sáng ngày hai mươi mốt, Thiết Dã Mã mới tới gần Vũ Thủy Khê, khảo sát sơ qua, trận chiến này hắn sắp đối mặt tướng lĩnh khó cắn nhất Hoa Hạ quân, Cừ Chính Ngôn. Nhưng may mắn ước chừng đối phương chỉ mang theo số ít tinh nhuệ, hơn nữa mưa làm ướt ưu thế của hỏa khí.
Không lâu sau, thám báo đi đằng trước nhất tra xét trở về, lắp bắp nói:
- Ninh ... Ninh Nghị ... đến, dường như trú ở Vũ ... Vũ Thủy Khê ...
Đôi mắt đỏ tươi của Thiết Dã Mã hơi đông lại, mưa rơi tầm tã.
- Bố ... bố tiên sư cha nhà nó!
Chiều ngày hai mươi mốt, Thiết Dã Mã phát động tấn công Vũ Thủy Khê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận