Chuế Tế

Chương 888: Nhà ai én lại vẩy đầy bùn xuân (2)

Ngồi bên cạnh hắn, đồng dạng là đồ nhà quê Hồng Đề, cũng đang xem đến trợn mắt há mồm, mở miệng tán thưởng. Trong nhất thời ngược lại quên mất nữ hiệp Lục Thanh do Nguyên Cẩm Nhi hóa trang trên sân khấu kia thực ra chính là bản thân mình, đối với tình tiết giết lão hổ tự dưng mà có kia, cũng xem tới mức vô cùng hăng say. Lần này những người tới trong nhà hát đều là lão nhân của trại Thanh Mộc, xem đến đoạn then chốt, có người thương tâm, có người căm phẫn, có người hoan hô, sau khi xem xong Ninh Nghị thầm nghĩ, mục đích soạn vở kịch này xem ra đã có thể đạt được rồi.
Hai ngày sau đó, "Thích Hổ" được diễn liên tục trong nhà hát kịch này, mỗi lần đến giờ diễn, đám người Hồng Đề, Đàn Nhi, Vân Trúc, Tiểu Thuyền bèn kết bạn đi xem, cảm nhận của đám người Tiểu Thuyền đại khái là “Lục cô nương lợi hại quá đi”, còn đối với Hồng Đề mà nói, điều thật sự cảm khái có lẽ là một số nhân vật ném đá giấu tay trong vở kịch, ví dụ như Lương Bỉnh Phu, Phúc Đoan Vân đã chết, mỗi lần nhìn thấy, hốc mắt đều đỏ ửng, sau đó nói:
- Thực ra không phải vậy đâu.
Thời gian Ninh Nghị có thể nhàn nhã trong trại Thanh Mộc dù sao cũng không nhiều, trong thời gian mấy ngày này, trong trại Thanh Mộc ngoài biểu diễn vở kịch mới, binh sĩ hai bên còn tiến hành một loạt hoạt động tỷ võ. Chuyện Ninh Nghị đã sắp xếp một số nhân viên tình báo dưới trướng đi lên phía bắc. Trong khoảng thời gian Hắc Kỳ quân đối đầu với Tây Hạ, đoàn đội do Lư Diên Niên, một trong những thủ lĩnh của hệ thống tình báo Trúc Ký suất lĩnh, đã thành công mở ra một mạng lưới bí mật mua lại tù binh Vũ triều ở Kim quốc, sau đó đủ loại tin tức truyền tới, chuyện người Nữ Chân bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật hỏa pháo, cũng đã hoàn toàn được xác định trước đó.
Từ việc thu thập được đủ loại tình báo cho thấy, quân đội của người Nữ Chân không hề trượt dốc sau cái chết của A Cốt Đả, cho đến tận bây giờ, bọn họ đều thuộc về thời kỳ phát triển nhanh chóng, sức sống của việc phát triển này thể hiện ở sự tiếp thu kỹ thuật mới và tiến bộ không ngừng của bọn họ.
Ban đầu người Nữ Chân vùng dậy, nửa ngày chiếm được Thượng Kinh của Liêu quốc, người không biết chuyện nghe thấy, có thể sẽ cho rằng người Nữ Chân nắm bắt được kỹ thuật công thành lợi hại. Nhưng trên thực tế không phải như vậy, quân đội Nữ Chân lúc đó thậm chí còn chưa từng có chiến pháp công thành mang tính hệ thống, cái chống đỡ bọn họ chiếm được tòa thành kiên cố đó, là dã tính thuần túy và ý chí chiến đấu không sợ chết. Chiến pháp công thành của người Nữ Chân, là không ngừng tiến bộ trong quá trình công chiếm được cả Liêu quốc và xâm lược Vũ triều sau đó, cho dù là vây thành Thái Nguyên, công phá Biện Lương ban đầu, đối với bọn họ mà nói, tương tự đều tồn tại tính chất luyện binh.
Sau khi chiếm được Biện Lương, người Nữ Chân cướp bóc một lượng lớn thợ thủ công đưa về bắc, cho đến bây giờ, quân đội Nữ Chân trong Vân Trung Phủ đều đang không ngừng tăng cường nghiên cứu đối với đủ loại khí giới chiến tranh, trong đó bao gồm cả một hạng mục hỏa khí. Trong phương diện này, Hoàn Nhan Tông Hàn đích thực là hùng tài đại lược, mà tồn tại một nhóm kẻ địch không ngừng tiến bộ như vậy, đối với Ninh Nghị mà nói, sau khi nhận được rất nhiều tin tức, cũng thường có cảm giác áp bức khiến người ta tê rần sau gáy.
Cùng lúc với những tin tức này lần lượt đến, tin tức về việc điều động đại quân Nữ Chân ở mạn bắc Nhạn Môn Quan cũng thỉnh thoảng tới. Dưới quốc sách nghỉ ngơi lấy sức của Kim đế Ngô Khất Mãi, phần lớn các nơi bên trong biên giới Kim quốc đã khôi phục lại sự lưu thông của thương mại và dòng người, sự vận động quy mô lớn của quân đội cũng không thể thoát khỏi con mắt của những người quan tâm. Lần này, sự điều động quân đội Kim quốc ổn định và yên tĩnh, nhưng bên trong sự ổn định này lại ẩn chứa sự trầm tĩnh và hơi thở mạnh đủ sức đè bẹp mọi thứ.
Nửa đầu năm ngoái, người Nữ Chân rút quân từ Biện Lương, lệnh cho Trương Bang Xương kế thừa đế vị, đổi hiệu Đại Sở. Đợi đến khi người Nữ Chân rời khỏi, Trương Bang Xương lập tức thoái vị, chuyện như vậy khiến người Nữ Chân phái sứ giả tới kháng nghị một phen, sau đó Khang Vương kế vị, người Nữ Chân kháng nghị một phen nữa. Vũ triều tự nhiên sẽ không vì người Nữ Chân một phen kháng nghị mà dừng việc lập tân đế, người Nữ Chân cũng sẽ không vì việc này mà lăn lộn khóc lóc om sòm, hoặc buông lời cay nghiệt gì đó.
Tuy nhiên, trong con mắt những người quan tâm, trong sự trầm mặc và tu dưỡng một năm này của người Nữ Chân, cũng dần tích tụ và ấp ủ nên bầu không khí khiến người ta ngột ngạt. Cho dù đang yên phận một chỗ trong vùng núi Tây Bắc, thỉnh thoảng nghĩ tới chuyện này, Ninh Nghị cũng không hề nhẹ nhõm chút nào.
Sau khi phái một nhóm nhân viên mới lên phía bắc, ngày mười hai tháng hai, đám người Ninh Nghị từ biệt Tô Dũ, bước lên đường trở về Tiểu Thương Hà. Lúc này mùa xuân vẫn chưa ấm áp, đã qua thời gian chín năm kể từ lần đầu tiên Ninh Nghị nhìn thấy thời đại này, ải bắc cờ xí phần phật, Hoàng Hà lại tiếp tục cuồn cuộn, Giang Nam còn là ca vũ ca ngợi ngày xuân thái bình. Ở mọi nơi trên thế gian này, con người, như mọi khi vẫn thực hiện sứ mệnh của riêng mình, đối mặt với số phận chưa biết trước.
Vân Trung Phủ, bởi vì sự điều động, tụ tập của đại quân, bầu không khí của thành thị lại trở nên lạnh lẽo hiu quạnh, nhưng đối với người Nữ Chân lớn lên giữa binh phạt mà nói, bầu không khí thế này cũng không có gì không đúng. Việc buôn bán ở chợ vẫn diễn ra bình thường, những bữa tiệc trong thanh lâu tửu quán vẫn được mở, bất luận tiếp theo đây là chiến tranh hay là gì khác, đối với bọn họ mà nói, chẳng qua đều là cơ hội.
Trần Văn Quân đuổi theo hài tử chạy qua vườn ngự uyển trong phủ, nhìn thấy bóng dáng trượng phu và đội trưởng cận vệ bên cạnh thấp giọng trao đổi lúc đi tới, nàng bèn ôm hài tử đi qua đó, Hoàn Nhan Hi Doãn phất phất tay với đội trưởng cận vệ:
- Cẩn thận một chút, đi đi.
- Về rồi à? Tình hình hôm nay thế nào? Có chuyện buồn bực sao?
Thị nữ đón lấy áo choàng mà Hoàn Nhan Hi Doãn cởi ra, Hi Doãn cười lắc lắc đầu:
- Đều là những chuyện nhỏ, đến lúc xử lý rồi.
- Tin tức bên phía tướng quân Lâu Thất thế nào?
- Xem ý của bệ hạ thôi, Tông Phụ tính tình trung trực, Tông Bật tầm nhìn hạn hẹp, Vũ triều không nghe lời, điều bọn họ muốn chính là giết chết Khang Vương kia, nhưng mà quốc chiến sao có thể hành động theo cảm tính……
Hắn nói tới đây, nhìn thê tử một cái, sau đó ôm nàng đi vào trong:
- Nàng thực ra không nên bận tâm những chuyện này…
Ánh mắt Trần Văn Quân bình tĩnh nhìn hắn, cười bất đắc dĩ:
- Ta lúc nào cũng phải bận tâm cả.
- Cũng phải…
Hi Doãn hơi sững sờ một chút, sau đó gật đầu.
- Bất luận thế nào, khí số Vũ triều đã tận, chúng ta đánh qua đó hết lần này đến lần khác, cướp một số người, một số thứ về hết lần này đến lần khác, chung quy là ngu xuẩn. Văn Quân, cách duy nhất có thể khiến thiên hạ thái bình, dân chúng bớt chịu khổ cực, chính là chúng ta nhanh chóng bình định Nam triều này……
Hắn vừa nói chuyện, vừa đi vào trong cùng thê tử, lúc bước qua ngưỡng cửa sân trong, Trần Văn Quân nghiêng nghiêng đầu, nhìn thoáng qua một cái, đội trưởng cận vệ đó đang dẫn một vài người trong phủ vội vã đi ra ngoài.
Khu chợ một bên mé Vân Trung Phủ, nam tử Hoa phục và một cường hào ác bá Nữ Chân được xưng là Thất gia lại đang bí mật gặp gỡ ở một khoảng sân trong, đôi bên hàn huyên mấy câu, vị “Thất gia” đó giả vờ ngoài mặt tươi cười trầm mặc một lúc:
- Nói thật, lần này tới, Lão Thất có một chuyện, khó có thể mở lời.
- Ồ? Thất gia cứ nói đừng ngại.
- Nghe nói sắp đánh trận rồi, bên ngoài thế cục căng thẳng, hàng lần này không dễ kiếm, phải tăng giá.
- Thất gia, trước đó đã bàn bạc xong, đâu phải như vậy. Hơn nữa, tin tức đánh trận ngài nghe được ở đâu đấy?
Thất gia đó nhếch khóe miệng:
- Người, một cặp mắt hai cái lỗ tai, xem nhiều nghe nhiều sẽ có thể hiểu rõ, thành thật mà nói, mấy lần giao dịch này, Lão Thất ta vẫn chưa thăm dò rõ ràng căn nguyên của các vị, lần này, không muốn quá hồ đồ mà tham gia, chư vị...
Hắn nói chuyện ung dung thong thả, một vệ sĩ trung niên sau lưng nam tử Hoa phục khẽ tới gần, chau mày:
- Có dối trá.
Vầng trán nam tử Hoa phục trầm xuống, đột nhiên tung áo rút đao ra, đối diện, vị Thất gia trước đó vẫn đang chậm rãi nói chuyện lập tức biến sắc, nhảy ra bên ngoài một trượng.
- Hắn đang kéo dài thời gian!
- Đi!
Mấy người quay người bèn đi, vị Thất gia đó dẫn theo mấy người bên cạnh vây tới, một người trẻ tuổi vẫn luôn tươi cười bên cạnh nam tử Hoa phục mới đi được hai bước, quay ngoắt người lại, lao về phía Lão Thất, vệ sĩ trung niên kia cũng cùng lúc vồ ra.
- Cứng chọi cứng không tốt! Bắt hắn làm con tin!
- Đi trước!
Ánh đao chém ra, mặt bên sân trong lại có người nhảy xuống, một võ sĩ bên cạnh Lão Thất bị người trẻ tuổi đó một đao chém lăn ra đất, mùi tanh của máu tươi lan tràn, Lão Thất lùi về sau vài bước, rút đao hét:
- Chuyện này không liên quan đến ta!
Công tử Hoa phục dẫn người xông ra khỏi cửa, đầu phố đối diện, đã có binh sĩ Nữ Chân giết tới……
Vào ngày này, trong thành của Vân Trung Phủ đã xảy ra một cuộc hỗn loạn quy mô nhỏ, một nhóm hung đồ chạy trốn trong thành, xảy ra chém giết với binh sĩ tuần tra, không lâu sau đó, đợt hỗn loạn này đã được dập tắt. Cùng lúc đó, trên vùng đất của mạn bắc Nhạn Môn Quan, hoạt động dọn dẹp gian tế miền nam xâm nhập vào đã được triển khai quy mô lớn bắt đầu từ ngày này, biên quan bắt đầu phong tỏa, bầu không khí xơ xác tiêu điều tới cực điểm.
Cốc Thần Hoàn Nhan Hi Doãn cũng đã tiện tay vung xuống một đao với rất nhiều thế lực ẩn nấp trong bóng tối.
Mặt nam, Tế Nam phủ, một vị tri phủ mới nhậm chức tên là Lưu Dự đã tới chỗ này. Không lâu trước đó, hắn bợ đỡ người có quyền thế ở Ứng Thiên với hy vọng có thể kiếm được một chức vị, sau khi đi cửa sau của Trung thư thị lang Trương Khác, có được vị trí trống của tri phủ Tế Nam. Tuy nhiên một vùng Sơn Đông dân phong hung hãn, nạn trộm cướp liên tiếp xảy ra, Lưu Dự lại dâng tấu lên tân hoàng đế, hy vọng có thể đổi cử đi làm quan Giang Nam, sau đó bị khiển trách nặng nề. Nhưng bất luận thế nào, có chức quan vẫn tốt hơn không có, cho nên hắn lại tức giận đùng đùng tới nhậm chức.
Không lâu sau đó, vị quan viên này sẽ nổi bần bật mà bước lên vũ đài lịch sử.
Bên ngoài Ứng Thiên phủ, trên cánh đồng cỏ xanh mướt, Quân Vũ đang cưỡi ngựa chạy nhanh, mấy ngày trước dưới sự giúp đỡ của đám người Lục A Quý, hắn đã đấu trí đấu dũng với một số lão quan lại, từ trong miệng hổ của Quân bộ, Hộ bộ moi được một lô quân giới, trợ cấp, và cả mộc du pháo được cải tiến tốt, gửi đi cho một số nhánh quân mà hắn ủng hộ. Chuyện này có được coi là thắng lợi không rất khó nói, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, chung quy vẫn khiến người ta cảm thấy tâm tình thoải mái. Chiều nay hắn ra ngoài thành thử nghiệm khí cầu mới, tuy rằng vẫn sẽ thất bại như thường lệ, nhưng hắn vẫn cưỡi lên ngựa, tùy tiện chạy một đoạn.
Ngựa dừng trên sườn đồi được ánh tịch dương chiếu sáng, tường thành của Ứng Thiên được trải ra ở đầu xa xa kia, Quân Vũ cưỡi trên lưng ngựa, nhìn vào một mảnh chói lóa, trong lòng cảm thấy, trở thành thái tử thực ra cũng không tệ. Hắn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, trong đầu nhớ tới mấy câu thơ, bèn đọc:
- Thanh hải trường vân ám tuyết san, Cô thành dao vọng Ngọc Môn quan. Hoàng sa bắc chiến xuyên kim giáp, Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn...
Đây là Bài Tòng quân hành kỳ 4 của Vương Xương Linh. Dịch nghĩa là:
Biển xanh, núi tuyết ẩn mây ngàn,
Thành côi xa ngắm ải Ngọc Quan.
Bắc phạt, bụi vàng xuyên áo giáp,
Chưa diệt Lâu Lan, chẳng về làng.
Hắn dù sao là nam nhi, có lúc cũng sẽ hy vọng bản thân có thể nâng gươm cưỡi ngựa, vùng vẫy trên chiến trường vạn dặm ngập tràn mưa máu, cứu giúp lê dân trong nước lửa. Nhưng đương nhiên, lúc này càng có vị trí phù hợp hơn với hắn.
Hắn đứng rất lâu rất lâu dưới ánh nắng đẹp đẽ này.
Đi về phía bắc, Nhạn Môn Quan.
Bức tường thành cao ngất nặng nề cổ kính, hư hỏng sau đại chiến với người Nữ Chân mấy năm nay vẫn chưa được sửa chữa, trong ngày xuân vẫn còn chút lạnh lẽo này, trông hiu quạnh vắng lặng, chim bay tới theo gió thổi, dừng lại trên lỗ châu mai cũ kỹ tồi tàn, có con đường dài lẻ loi trơ trọi ở hai đầu bức tường thành.
Sau thời gian đếm ngược chỉ còn tính bằng ngày, cờ xí phần phật che kín bầu trời, rừng đao bể thương kéo dài vô tận, tiếng vó sắt và trống trận tung trời, đã sắp sửa lan tới đây rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận