Chuế Tế

Chương 1165: Khúc ca băng và lửa (6)

Nửa cái đầu vỡ nát được đặt trong một cái giỏ trúc, đưa đến trước bàn đàm phán phía trước.
Tiếng rít gào của Cao Khánh Duệ ngừng lại, nghe đồn sau khi hắn nhìn thấy đầu của Tà Bảo, trầm mặc hồi lâu, sau đó nói với Lâm Khâu:
- Khinh người đến mức này, các ngươi không cảm thấy nên sợ sao?
Lâm Khâu trả lời:
- Hơn mười năm nay, các ngươi làm vô số chuyện như vậy, nhìn thấy kết cục của hắn, nên bắt đầu ngẫm lại thấy sợ rồi.
Đàm phán đình chỉ hơn nửa canh giờ.
Sắc trời dần dần ảm đạm, đuốc được thắp sáng lên, các quân đội trên trận địa đều nghiêm túc chờ đợi, trong bóng đêm tiểu đội điều tra đi ra ngoài từng nhóm một.
Không lâu sau, Cao Khánh Duệ trở lại trước bàn đàm phán, yêu cầu Hoa Hạ quân đưa thi thể Hoàn Nhan Tà Bảo về, Lâm Khâu vẫn tỏ vẻ từ chối:
- Ninh tiên sinh chỉ dặn dò ta đàm phán chuyện trao đổi tù binh với Cao tướng quân, người không liên quan đến chuyện này, ta không có quyền hạn thương lượng. Hay là nói, Cao tướng quân vẫn muốn lãng phí thời gian quý báu trên một thi thể?
- Vậy……
Ánh mắt Cao Khánh Duệ lạnh như băng, nhưng cuối cùng cắn răng nói:
- Đợi lát nữa khi người của các ngươi trở về thông báo tin tức, vui lòng nhân tiện trình lên Ninh tiên sinh yêu cầu này.
Toàn bộ đàm phán bắt đầu trong bầu không khí nghiến răng nghiến lợi này, hơn một canh giờ sau, lính truyền lệnh mang về cách xử lý thi thể Tà Bảo của Ninh Nghị:
- Nếu chuyện đổi tù nhân thuận lợi tiến hành, thi thể Tà Bảo sau khi đổi tù nhân sẽ coi như lễ vật đưa về, để an ủi nỗi đau mất con của Niêm Hãn đại soái.
Cao Khánh Duệ bày tỏ sự cảm ơn.
……
Bóng đêm yên tĩnh.
Trong bầu không khí đàm phán nhìn như hòa bình phía trước Sư Lĩnh, trong núi rừng đen kịt có càng nhiều giao thoa và chém giết đang phát sinh.
Chưa tới giờ Hợi, trong dãy núi cách Sư Lĩnh vài dặm về phía tây nam, liền bộc phát hai lần chém giết quy mô trung bình, đội thám báo gặp nhau trong rừng, trong đêm tối triển khai đối sát mạo hiểm nhất cũng trí mạng nhất, túc tướng Nữ Chân Dư Dư đích thân tới tiền tuyến, dẫn đầu giết ra.
Giờ Hợi một khắc, ánh sáng của “Đế Giang” dâng lên trong bóng tối xa xa, bên phía Sư Lĩnh này đều loáng thoáng có thể nhìn thấy, đạn tên lửa tiến hành năm quả xạ kích đối với sườn núi mà đám người Dư Dư tập kết, ngọn lửa thắp sáng rừng cây, đội thám báo do Đỗ Sát suất lĩnh thực hiện một lần tập kích quy mô lớn đối với thám báo Nữ Chân.
Đột phá và cứu viện về phía Vọng Viễn Kiều một lần nữa bị ngăn chặn, trong tiến trình đàm phán Sư Lĩnh, sau đó thêm vào khâu chỉ trích và đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau.
Bên phía quân doanh Nữ Chân, phương án cứu viện và đột phá của đám người Hoàn Nhan Thiết Dã Mã, Bạt Ly Tốc cũng được tiến hành đồng thời.
Tới gần nửa đêm, trong đại doanh sở bộ của Hán quân Lý Như Lai trong dãy núi hướng đông bắc, ánh sáng có vẻ trầm thấp mà âm u, trong đại trướng chỉ có ánh sáng như hạt đậu, Lý Như Lai ở trong doanh trướng đã nhận được tin tức của Hoa Hạ quân, đang chờ đợi người đàm phán của Hoa Hạ quân đến.
Ánh lửa và hỗn loạn đột nhiên bùng nổ trong doanh địa bên ngoài đại trướng, có người hét lớn:
- Bắt gian tế!
Trong gió lửa lạnh thấu xương, vẫn đang xen lẫn vô số tiếng la hét của người Nữ Chân, hắn vén rèm đại trướng ra ngoài, phó tướng chạy tới:
- Hoàn Nhan Tát Bát tới rồi...
- Bên đó...
Lý Như Lai cau mày, nhìn về phía đầu kia hỗn loạn, phó tướng nói:
- Có gian tế lẻn vào, may mắn bị người ta phát hiện, dẫn tới hỗn loạn, gian tế dường như thừa dịp loạn chạy ra.
- Chạy thoát rồi?
- Chạy thoát rồi.
- Phong tỏa doanh trại lục soát khắp cả, ta phải tra rõ việc này!
Hắn nhíu mày nhìn lại, đuốc của đội ngựa Hoàn Nhan Tát Bát đã đến gần, đợi đến khi đại đội chạy tới trước mặt, hắn nhìn thấy Hoàn Nhan Tát Bát mặc áo lông lớn từ trên chiến mã xuống:
- Lý tướng quân, đại soái đang chuẩn bị phát động tiến công quy mô lớn ở Sư Lĩnh, Vọng Viễn Kiều, Hắc Kỳ quân đã sợ hãi, thám tử bên ta điều tra, đối phương tối nay bắt đầu có dị động lớn, đại soái lệnh ta đến đây hỗ trợ Lý tướng quân tiến công.
Hán tướng hành lễ quỳ xuống:
- Lý Như Lai tuân lệnh!
Nghiêng tai lắng nghe, tiếng chém giết trong bóng tối, hóa thành tiếng gió gầm nhẹ mà đến.
Vọng Viễn Kiều. Gió nức nở mà qua.
Rạng sáng, Phó Tán Hồn cảm thấy rét lạnh.
Đã không biết là lúc nào, hắn ngủ gật một giấc, lúc tỉnh lại, sao đầy trời, hắn cảm thấy người bên cạnh đang phát run. Tay hắn cũng đang run rẩy.
Đã nhiều năm rồi hắn không cảm thấy lạnh.
Thứ lạnh nhất trên đời, là mùa đông đất bắc, tuyết lớn gào thét kéo dài mấy tháng, người trong nhà quây quần bên lò sưởi. Lương thực trong mùa đông thường không đủ, lúc hắn còn thiếu niên, rất nhiều người bị chết đói chết rét trong mùa đông như vậy.
Sau khi nhập ngũ thì rất ít khi có những ngày tháng như thế.
Phó Tán Hồn là quân tham gia vào cuối thời bình Liêu, lúc ấy hắn đã hơn hai mươi tuổi, vòng quân công lớn thứ nhất hắn không theo kịp, nhưng bởi vì thân phận người Nữ Chân, dám đánh dám liều, sau khi tòng quân làm trung kiên quân đội, hắn vẫn từng tham gia không ít trận đánh, từng giết không ít người, cũng kiếm được không ít lợi ích.
Năm Thiên Hội thứ mười một, hắn làm tinh nhuệ tiến vào Diên Sơn Vệ, thăng làm Mưu Khắc. Ở Kim quốc người Nữ Chân ít, chiến sĩ Nữ Chân bình thường chỉ cần đầu óc rõ ràng, thăng quan đều rất nhanh, nhưng Mưu Khắc Phó Tán Hồn lại không giống với những người khác trong quân, dưới trướng của hắn, phần lớn là chiến sĩ tinh nhuệ với nòng cốt là người Nữ Chân. Đây là chiến lực tinh nhuệ thủy chung tồn tại để bảo vệ cho danh tiếng “vạn người không thể địch” của Nữ Chân, đặt ở quân đội bình thường của Kim quốc, có thể làm tới được Thiên phu trưởng, nếu ở trước mặt Hán quân, sẽ tương đương với tướng quân đứng đầu Vạn phu.
Lúc đó Diên Sơn Vệ tuy rằng đã trải qua cái chết của Lâu Thất, nhưng tố chất binh lính của bản thân là cực cao, đám người Tông Hàn Hi Doãn vì cuộc chiến Tây Nam mà bố cục trước, để Tà Bảo tự mình thống lĩnh nhánh quân đội này, xây dựng cường quân chỉ kém Đồ Sơn Vệ, thể hiện sự coi trọng cực lớn, Phó Tán Hồn là nòng cốt trong quân như vậy, tự nhiên cũng nhận được rất nhiều ưu đãi.
Vinh hoa phú quý, phong đất phủ đệ, mỹ nữ tiền tài, đối với người Nữ Chân giờ phút này mà nói, loại hưởng thụ này không thành vấn đề. Giờ phút này Phó Tán Hồn hơn ba mươi tuổi không hề lạc lối, trên thực tế, cũng giống như rất nhiều người lập nên sự nghiệp đời thứ nhất gian nan vất vả giết ra, thành công của bọn họ là đã trải qua khảo nghiệm chân chính, trải qua chém giết, trải qua sinh tử, thứ thật sự có thể làm bọn họ cảm thấy si mê, là loại cảm giác sức mạnh từ trong hoàn cảnh không có áo mặc đến khi dần dần trở thành người trên người trong hơn mười năm qua.
Giết qua vô số người, tiền tài mỹ nhân cứ vậy tự nhiên tới, từng đánh qua từng trận một, sự lấy lòng và tôn kính của người khác hiện ra một cách đương nhiên. Phó Tán Hồn yêu thích cảm giác khi chiến đấu, yêu thích danh dự “vạn người không thể địch”, điều này sẽ mang đến cho bọn họ tất cả tốt đẹp, giải quyết tất cả vấn đề.
Sau khi gia nhập Diên Sơn vệ có “ô danh” bại chiến, quân đội vẫn luôn chuẩn bị cho chinh phạt Hắc Kỳ, thượng tầng cũng hô hào phải rửa nhục cho Lâu Thất, Phó Tán Hồn không có cảm giác cảm giác quá lớn đối với việc này. Thỉnh thoảng bại trận cũng không đại diện cho cái gì gì, Lâu Thất đại soái chết bởi một trận phục kích của Hắc Kỳ quân, điều này cũng không có nghĩa quân đội có vấn đề. Lúc đó Diên Sơn vệ dưới sự chỉ huy của Tà Bảo bình định vài lần phản loạn nhỏ, cũng từng triển khai chém giết với một nhánh kẻ địch giảo hoạt trên thảo nguyên. Đối phương bị dọa sợ từ đằng xa bỏ chạy, tất cả trận chiến đều đánh đâu thắng đó. Nữ Chân vẫn là vạn người không thể địch.
Lão binh đã trải qua cuộc chiến Tây Bắc trong Diên Sơn Vệ thỉnh thoảng sẽ nói đến kẻ địch gặp phải trong trận chiến kia, dưới tình huống cực ít, sẽ có binh sĩ cho rằng chiến lực của Hắc Kỳ cường đại. Phó Tán Hồn đối với cách nói như vậy khịt mũi coi thường, kẻ địch cường đại, vậy thì sao? Cho dù là đối thủ thực lực ngang nhau, chính diện đánh tan là được! Sự nổi dậy của Đại Kim, chẳng lẽ chỉ vì kẻ địch quá mức nhỏ yếu sao?
Thua trận, vậy đánh thêm trận nữa, có nợ máu, vậy thì đòi lại kẻ địch. Người Nữ Chân nắm chắc vận mệnh của mình trong bóng đao ánh kiếm, những năm gần đây, Phó Tán Hồn cũng thủy chung đều cảm nhận được sự cường đại như vậy.
Cùng với sự bắt đầu của cuộc Nam chinh lần thứ tư, đối với Phó Tán Hồn mà nói, càng giống như là một hồi du sơn ngoạn thủy quy mô lớn đã bắt đầu. Quân Tây lộ một đường xuôi nam, có dừng lại ở đất Tấn, Tương Dương, trong chiến tranh cũng từng gặp qua mấy đối thủ, nhưng đối với tinh nhuệ như Diên Sơn Vệ, kẻ địch ngoan cường hoặc yếu ớt, kết quả cuối cùng thực ra cũng không khác mấy, Phó Tán Hồn hưởng thụ cảm giác sau khi từng trận chiến thắng lợi, trong lúc này, hắn từng giết một số người, cướp được một ít kỳ vật trân ngoạn, dùng qua một số nữ nhân, nhưng đó cũng chẳng qua là tiêu khiển kèm theo trong chiến đấu mà thôi.
Cho dù là tiến về phía trước thong thả sau Kiếm Các, Hoa Hạ quân chống cự kịch liệt mà ngoan cường, Phó Tán Hồn đi theo Diên Sơn Vệ lên phía trước cũng thủy chung vẫn duy trì ý chí chiến đấu và quyết tâm tác chiến tràn đầy.
Tất cả những thứ này, mãi cho đến Vọng Viễn Kiều.
Lúc ba vạn đại quân từ trong núi giết ra, hắn biết được phía trước phải đối mặt chính là vị Ninh tiên sinh Tây Nam kia. Có rất nhiều cách nói về người này, cho dù trong quân Đại Kim, thường cũng sẽ thừa nhận người này là đối thủ khó chơi, giết hoàng đế của người Hán, là kẻ điên đối kháng với người thiên hạ.
Người này dùng mấy ngàn quân lực nghênh đón ba vạn người, trong quân mọi người cũng chỉ có thể cho rằng hắn có âm mưu quỷ kế thế này thế kia, tỷ như phục binh, tỷ như địa lôi, tỷ như cái gọi là đập nồi dìm thuyền. Đương nhiên, thời gian có thể cho bọn họ suy nghĩ cũng không nhiều, cũng không ra được kết quả cụ thể, đại chiến đánh tới bây giờ, tổng số Hoa Hạ quân cũng chẳng qua năm sáu vạn người, cho dù có mai phục, kỳ binh gì đó, ba vạn Diên Sơn vệ cũng đủ có thể đánh với hắn một trận.
Không ai nghĩ tới, sẽ là một trận chiến như vậy.
Trong thời gian chưa đến một canh giờ, mấy ngàn Hắc Kỳ quân hung hăng nện cho ba vạn Diên Sơn Vệ đang trong đỉnh cao về ý chí và quyết tâm chiến đấu phải ngã sấp xuống đất.
Hàng ngàn người đã chết trên chiến trường, hơn hai vạn người bị bắt làm tù binh. Giờ khắc này, trên bãi cát bên bờ sông gần Vọng Viễn Kiều, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là bóng người đen kịt chen chúc cùng một chỗ, từng chiếc thuyền nhỏ sáng đèn tuần tra trên lòng sông. Trong sự run rẩy của cánh tay, trong đầu Phó Tán Hồn đang hiện lên, là tình hình một bộ phận chiến sĩ của Diên Sơn Vệ nhắc tới Hắc Kỳ và lúc đại chiến Tây Bắc trong thời gian mấy năm của quá khứ.
Hắc Kỳ rất mạnh...
Bắt đầu đánh là không cần mạng...
Ninh Nghị kia, rất am hiểu tranh giết trong tuyệt cảnh...
Ai có thể tưởng tượng, thời gian mấy năm sau đó, cái mạnh của Hắc Kỳ, sẽ là mạnh đến như vậy?
Xế chiều hôm trước sau khi chiến bại, tất cả tù binh cũng chưa từng ăn cơm, cho dù là lão binh, chiến đấu anh dũng trong đại chiến nửa canh giờ có thể hao hết thể lực một người, trong thời gian mấy canh giờ sau khi chiến bại, đám tù binh bị xua đuổi phân cách trong hỗn loạn, một là không thể nào tiếp nhận sự thật chiến bại, hai là kinh sợ tất cả mọi thứ đã xảy ra trên chiến trường, trong đầu thậm chí còn tưởng rằng gặp phải yêu pháp. Đến ngày mùng một này, đói khát dần dần trở lại, lý trí cũng dần dần trở lại.
Đã xảy ra chuyện gì...
Thiên hạ sẽ như thế nào...
Đại Kim sẽ như thế nào...
Cũng có người sẽ bắt đầu nghĩ: Hắc Kỳ có yêu pháp, Cốc Thần và các Shaman, khi nào mới tới, đại soái có phương pháp ứng phó không...
Thậm chí là... làm sao phản kháng?
Hoa Hạ quân đã tịch thu tất cả đao thương đồ quân nhu, các tù binh bị phân cách trên bãi đất trống bên đường sông, nguyên một ngày mùng một tháng ba, Phó Tán Hồn đều nhìn con sông nhỏ cách đó không xa. Diên Sơn Vệ đều là người phương bắc, người biết bơi không nhiều, nhưng dù sao sông ngòi không rộng, nếu có thể mạo hiểm xuống nước, nói không chừng có thể chạy trốn tới bờ bên kia? Hay là theo dòng mà xuống, chạy trốn sự đuổi theo?
Cho dù ở bờ bên kia sông, lúc này cũng vẫn là địa bàn của Hoa Hạ quân, đội ngựa đi dọc theo đồng ruộng, người chạy trốn cũng không có cơ hội quá lớn. Nhưng không có cơ hội quá lớn, dù sao cũng tốt hơn một chút so với không có cơ hội.
Trong đêm chiến bại hôm đó, mọi người sợ hãi đan xen, phần lớn không ngủ, cả ngày mùng một, Phó Tán Hồn đầu suy nghĩ loạn lên, bụng đói khát, tinh thần cũng luôn khẩn trương. Thứ trong đầu nhớ tới, là trân ngoạn cướp được, vơ vét được cả một đường. Lúc Kim quân chiến liên tục thắng liên tục, hắn không hề cảm thấy những thứ này quý giá cỡ nào, nhưng giờ nghĩ tới, trong lòng nổi lên ý nghĩ, mình có lẽ không mang về nổi những thứ tốt này rồi.
Còn có nữ nhân, hài tử trong nhà, cũng không biết có thể gặp lại hay không.
Những ý nghĩ này, dần dần biến thành dũng khí cuối cùng, hắn muốn làm chút gì đó. Cứ như thế mãi cho đến đêm khuya, hắn lại không tự chủ được mà ngủ gật, lúc tỉnh lại, đã là rạng sáng như vậy. Ánh mắt của hắn nhìn về lòng sông bên kia, cảm nhận được cánh tay run rẩy, run rẩy này đến từ đói khát, rét lạnh, cũng đến từ sợ hãi.
Hắn đang muốn hành động, đột nhiên, có thanh âm bén nhọn vang lên trong bóng đêm!
Rạng sáng mùng hai tháng ba, cùng lúc với một tuyến Sư Lĩnh, Tú Khẩu chém giết trở nên kịch liệt, phụ cận Vọng Viễn Kiều, hỗn loạn cũng bắt đầu.
Đây là một biến cố ngoài dự liệu, trong thời gian sau đó biến thành thảm kịch không thể thu dọn.
Giờ Sửu hai khắc, đêm dài đang say sưa, thám báo Nữ Chân ẩn nấp ở Vọng Viễn Kiều mấy dặm về phía bắc trong núi nhìn thấy ánh sáng bốc lên trong đêm tối. Trên Vọng Viễn Kiều, ánh lửa nổ tung trong đêm tối có vẻ cực kỳ rực rỡ.
Thám báo chạy như điên về phía trước, trong tầm nhìn tốt nhất dùng kính viễn vọng xác nhận hỗn loạn phát sinh bên kia sông: Một hồi đại đồ sát đang bộc phát trong tầm mắt, ở một đầu của Vọng Viễn Kiều kia, nhóm tù binh bạo động ý đồ tấn công trận địa của Hoa Hạ quân, hoặc là chạy vào sông thử chạy trốn, Hoa Hạ quân đầu tiên là dùng trận thương nghênh kích, sau đó tổ chức trận thương thuẫn thật dài, ngăn cách tù binh Nữ Chân lao tới ở bên ngoài huyết tuyến tàn sát.
Từng thi thể trôi dạt trên sông nhỏ, chồng chất trên bờ.
Đối với Nữ Chân thám báo đã trải qua nhiều năm chinh chiến chém giết mà nói, cảnh tượng như vậy, sớm đã thấy qua vô số lần, nhưng xảy ra trên người người Nữ Chân, có lẽ vẫn là lần đầu tiên từ nhiều năm nay.
Quân Hoa Hạ vậy mà dám tàn sát tù binh Nữ Chân!
Sau khi giết chết Bảo Sơn Đại Vương trước mặt mọi người, bọn họ vậy mà dám tàn sát tù binh Diên Sơn Vệ đã đầu hàng!
Khuất nhục và lửa giận nổ tung trong đầu thám báo, sau khi xác nhận lại hình ảnh trước mắt, hắn chạy như điên về phía Sư Lĩnh, không lâu sau, cao tầng Nữ Chân chưa nghỉ ngơi trong đêm dài này, đều biết được tin tức tàn bạo thậm chí cực kỳ tàn nhẫn đó.
Hoàn Nhan Thiết Dã Mã tập kích mạnh Vọng Viễn Kiều không có kết quả mặc khôi giáp nửa người là máu chạy như điên vào đại doanh, trong mắt đỏ như máu, nhe răng nghiến lợi:
- Khinh người quá đáng, họ Ninh khinh người quá đáng, ta nhất định phải giết cả nhà hắn, tru cửu tộc hắn! Nếu không, Thiết Dã Mã thẹn với các đời tổ tiên Nữ Chân.
Mắng chửi và gào thét là âm thanh chủ yếu trong đại doanh Nữ Chân, ngay cả Hàn Xí Tiên luôn luôn ổn trọng bình tĩnh cũng đập nát chén trà trên bàn, có người hét lớn:
- Trong tình huống này, chỉ có thể quyết một trận tử chiến với Hoa Hạ quân! Không cần lui nữa!
Cũng có người tự xin làm tiên phong, không phá được Hoa Hạ quân, liền chết trên chiến trường. Hoàn Nhan Tông Hàn vừa mới trải qua nỗi đau mất con nắm chặt hai tay, trong tiếng la hét nghị luận của mọi người, một quyền nện lên bàn:
- Có tác dụng sao!? Đều đang hét loạn cái gì! Ninh Nghị làm ra hành động này, chính là muốn bức chúng ta quyết chiến với hắn lúc này! Các ngươi không biết nặng nhẹ, uổng làm đại tướng!
Trong cơn cuồng nộ của Tông Hàn, mọi người lòng đầy căm phẫn lúc này mới dừng lại. Trên thực tế, tướng lĩnh Kim quân có thể đi theo Tông Hàn đến giờ khắc này, người nào không phải là hào kiệt có tầm mắt chiến lược xuất chúng? Chỉ là cho tới bây giờ, bọn họ chỉ có thể nói ra lời cổ vũ sĩ khí, mà quyết định lui về phía sau, cũng chỉ có thể do Tông Hàn tự mình đưa ra.
Tàn sát sau chiến bại, rơi xuống trên đầu mình, quả thật làm người ta oán giận, khó chịu, nhưng trong thời gian trước kia, bọn họ từng giết đâu chỉ có mười vạn trăm vạn người? Tây Bắc bị giết thành đất trắng, Trung Nguyên hoang tàn đến gần như không còn, đây đều là chuyện bọn họ đã từng làm, đến trước mắt, Ninh Nghị cũng hung tàn như vậy, một mặt, rõ ràng là tiểu nhân đắc chí sau chiến thắng, làm dữ phát tiết, mặt khác, hiển nhiên cũng là muốn chọc giận tất cả quân đội Nữ Chân, ở lại chỗ này, tiến hành một trận đại hội chiến.
Đằng sau cơn cuồng nộ của mọi người là suy đoán và tính toán như vậy, trong bộ chỉ huy Sư Lĩnh Hoa Hạ quân, lại hiện ra một quang cảnh khác.
Ninh Nghị mới ngủ không tới một canh giờ bị người ta đánh thức trong giấc ngủ, báo cáo chuyện bùng nổ ở Vọng Viễn Kiều. Ninh Nghị sắc mặt âm trầm, đồng dạng vỗ bàn:
- Làm trò gì thế này!
Cầm lấy tình báo bèn đi ra ngoài.
Đêm nay chuyện người Nữ Chân sẽ làm ra rất nhiều phản ứng kịch liệt sớm đã nằm trong dự liệu, tiền tuyến cũng đã sắp xếp xong các loại đối sách, bạo phát ra xung đột thế nào cũng không có gì đặc biệt. Nhưng sơ suất của Vọng Viễn Kiều quả thật ngoài dự liệu.
Trên thực tế, đây cũng bởi vì binh lực Hoa Hạ quân không đủ mới dẫn tới vấn đề. Sau trận chiến Vọng Viễn Kiều, chiến sĩ có thể chuyển hướng lên tiền tuyến đều đã di chuyển về phía trước, có nhiều quân đội thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị tiến công thêm một bước nữa, hiện tại dừng lại ở phụ cận Vọng Viễn Kiều trông coi tù binh, đến đêm ngày mùng một, chỉ còn lại khoảng gần ba ngàn binh sĩ Hoa Hạ quân.
Ba ngàn quân nhân Hoa Hạ vũ trang đầy đủ, đối mặt với hơn hai vạn Diên Sơn Vệ giải trừ vũ trang, trong lòng cũng không có bất kỳ sợ hãi nào, nhưng dưới tiết tấu tác chiến cường độ cao, công tác trông coi đám tù binh, trên thực tế cũng rất khó trở nên tỉ mỉ trong khoảng thời gian ngắn. Điều động binh lực quy mô lớn trước sau ngày mùng một, cũng rất khó lập tức tiến hành di dời tù binh gấp mười lần mình, càng đừng nhắc tới còn có rất nhiều thương binh cần bố trí sắp xếp.
Mà sau khi trải qua một ngày đói khát đầu tháng ba, bụng của đám tù binh Nữ Chân cố nhiên vẫn rỗng tuếch, nhưng tâm tư bị đánh đến mơ hồ một ngày trước, đến lúc này rốt cuộc bắt đầu hoạt động trở lại.
Rạng sáng ngày mùng hai, một bộ phận binh sĩ Nữ Chân lựa chọn chó cùng rứt giậu, trốn ra khỏi doanh địa tù binh đơn sơ, qua đường sông thử chạy trốn. Hành động chạy trốn này lập tức bị phát hiện, binh lính phụ trách tuần tra dùng trường thương đâm chết kẻ chạy trốn trong lòng sông, có tướng lĩnh Nữ Chân ẩn núp lớn tiếng hô to, ý đồ thừa dịp bóng đêm, lợi dụng sơ hở nhân số không đủ của Hoa Hạ quân, kích động chạy trốn quy mô lớn.
Đây là chiến bại lần đầu tiên trong mấy năm nay của Diên Sơn Vệ, tuy rằng thảm thiết, nhưng đã trải qua thời gian một ngày, vẫn có thể nhặt về một phần dũng khí.
Có hai doanh địa tù binh bị chia ra đại khái hơn sáu ngàn người tham dự cuộc chạy trốn dần dần mở rộng quy mô này. Do hạn chế về địa hình sông ngòi, họ không có nhiều hướng để lựa chọn. Phụ trách nghênh kích bọn họ chính là đội hỏa thương ước chừng năm trăm người, tại mỗi cửa doanh địa, sau khi tiến hành ba lần cảnh cáo, đội hỏa thương không chút do dự bắt đầu xạ kích, hai vòng xạ kích qua đi, binh lính đổi sang đao thuẫn, trường thương, kết trận đẩy mạnh về phía trước.
Là một trong những bộ đội tinh nhuệ nhất của Nữ Chân, sự hung tàn của binh sĩ Diên Sơn Vệ thiên hạ biết rõ, cho dù không có binh khí, đối với người bình thường mà nói, bọn họ dùng tay không đều là vũ khí trí mạng, hung thú thô bạo. Nhưng ở phương diện này, quân nhân Hoa Hạ quân cũng không hề thua kém chút nào. Đối mặt với tường chắn đơn bạc xếp thành hàng dài, các binh sĩ Diên Sơn vệ liều cả tính mạng, ý đồ bằng vào hung tính khó khăn lắm mới ngưng tụ được để phá vỡ một con đường, bọn họ sau đó giống như thủy triều gào thét nhào lên đá ngầm kiên định.
Tường chắn tập kết chống đỡ được sự xung kích cực lớn, trường thương lập tức đâm ra, đâm thủng binh sĩ Nữ Chân hàng đầu trong vũng máu, sau đó tường chắn mở ra, đao quang chém giết, chém giết đợt chiến sĩ Nữ Chân đầu tiên lao tới ngay trước mắt. Sau đó tấm khiên trở về, lại lần nữa hình thành bức tường chắn, nghênh đón đợt xung kích tiếp theo.
Ánh lửa của Đế Giang cũng bắn về phía đầu doanh địa gần sông.
- Kẻ nào chạy trốn phải chết !
Tiếng hô hào lạnh như băng vang vọng bầu trời đêm, giờ khắc này, đối với những tù binh Nữ Chân còn dám phản kháng, những người trông coi của Hoa Hạ quân trên thực tế cũng không cho bất cứ sự thương hại nào.
Gần hai ngàn người đã chết trong đêm hỗn loạn này. Ý chí phản kháng của hơn hai vạn người Diên Sơn Vệ cũng bị dập tắt sau đó.
Ninh Nghị ở trong Bộ chỉ huy lẳng lặng nghe hết quá trình áp chế phản loạn bên Vọng Viễn Kiều, sắc mặt của hắn âm trầm:
- Phụ trách nhiệm vụ trông coi Vọng Viễn Kiều, là Trần Uy của sư đoàn Hai phải không?
Bàng Lục An gật đầu:
- Đúng vậy. Người của hắn mới từ phía trước rút về, vốn dĩ muốn để hắn nghỉ ngơi và hồi phục một chút……
- Cách chức lữ đoàn trưởng, lập tức khai báo vấn đề, tại sao lại làm thành như thế này? Là cố ý lơ là hay vô ý lơ là. Ta biết người nhà của hắn có người chết trên tay người Nữ Chân, chiến hữu của hắn có người chết trên tay người Nữ Chân, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không cần lĩnh binh nữa!
Bầu không khí trong Bộ chỉ huy lập tức trở nên ngưng trọng:
- Các ngươi cho rằng thế này đã hả lòng hả dạ rồi! Hơn hai vạn người đã bỏ đao thương xuống, giết sạch thì có gì ghê gớm! Nhưng các ngươi là quân nhân! Cho các ngươi nhiệm vụ là làm cho đám khỉ này nghe lời, không phải để người ta báo thù giết lấy chơi! Mấy ngày nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, nếu như là vô ý lơ là, ta giáng chức hắn, nếu như là cố ý, vậy hắn không xứng làm một quân nhân! Làm bừa!
Bàng Lục An gật đầu:
- Phải điều tra kỹ chuyện này.
Toàn bộ sự tình cứ vậy được quyết định, Lâm Khâu phụ trách công việc đàm phán đứng ra nói:
- Chuyện này, hiện tại phỏng chừng bên kia cũng biết, sau khi trời sáng, có lẽ sẽ mượn chuyện này làm ầm lên, chúng ta nên ứng phó thế nào?
Đám đông nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị phất tay:
- Biết rồi thì thế nào? Kéo tên lửa ra, bắn mấy phát về phía Tông Hàn kia, nổ chết đám khốn nạn đó! Ngoài ra, đêm nay chết bao nhiêu người, ngày mai kéo đầu người tới gửi cho bọn họ, ngươi nói với Cao Khánh Duệ, người của bọn họ lén lút tới, kích động tù binh chạy trốn, còn xảy ra loại chuyện này, không cần bàn nữa! Lập tức đánh!
Bên trong đại doanh Nữ Chân, Cao Khánh Duệ nói:
- Sau bình minh, ta nhất định lấy việc này chất vấn Hoa Hạ quân!
Đội kỹ thuật Hoa Hạ quân kéo tên lửa, tiến về phía trước, tiến hành trả thù đối với chuyện người Nữ Chân kích động tù binh chạy trốn ở Vọng Viễn Kiều.
Hết đêm trời sáng, trận địa Sư Lĩnh. Lâm Khâu đi về phía Cao Khánh Duệ, mắng hắn một trận trước khi đối phương mở miệng, cuộc mắng mỏ giận dữ cứ như vậy triển khai.
Đầu tháng ba, Tây Nam, che giấu trong bầu không khí hòa bình đàm phán ở Sư Lĩnh, một trận chiến dịch quy mô lớn kéo ra tấm màn chém giết trong núi rừng gập ghềnh đan xen, mấy chục vạn người chạy trốn, truy đuổi trên đường núi giữa Kiếm Các và Tử Châu. Cột khói và ngọn lửa màu đen lan tràn, máu tươi và hài cốt của vô số người làm màu mỡ cho khu rừng vốn đã rậm rạp này.
Đây là khởi đầu của cục diện nghịch chuyển toàn bộ thiên hạ.
Mấy ngày sau, tin tức này giống như một lời nói dối lan tràn trên mặt đất Giang Nam, có người kinh ngạc, có người nghi ngờ, có người nổi giận, có người mờ mịt, có người rơi lệ, có người mừng rỡ, có người phức tạp không rõ ràng, có người không biết làm thế nào...
Dường như trong mộng cảnh, thế giới đã đổi một diện mạo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận