Chuế Tế

Chuế Tế - Q.11 - Chương 1196: Ba mươi năm qua tìm đao kiếm (trung) (length: 35560)

Đất đá văng khắp nơi, gỗ ván bay tứ tung, sắt thép nổ vang.
Buổi sáng ánh nắng chan hòa, dưới chân núi Cửu Tiên, đường đi không có nhiều người. Khi pháo hiệu lệnh vừa bắn lên không, những người đi đường đang đi trên con đường đất vàng bên cạnh đầm Hà Vân cũng đã thấy phía trước bỗng nhiên bùng phát một trận giao chiến ác liệt.
Vị lão giả mặc quan phục tay cầm trường đao, lập tức cùng người mặc áo bào tro chém giết lẫn nhau. Những người đi đường bình thường vốn không biết những chiêu thức lợi hại gì, thoáng nhìn còn tưởng chỉ là một vụ xung đột bình thường.
Nhưng mỗi khi thanh trường đao kia chém xuống, cùng vũ khí của người áo bào tro va chạm, không khí lại phát ra tiếng nổ như sấm rền, tựa như tiếng búa tạ và phôi sắt va chạm nhau trong lò rèn. Nhất là khi Phàn Trọng mở quạt trong tay ra, trường đao bổ xuống, không khí như bị một chiếc búa lớn gõ vào tấm thép dày, âm thanh không giống tiếng người thường, đủ thấy được sự bá đạo trong từng nhát đao của lão giả mặc quan phục.
Phàn Trọng lùi về sau mấy bước, thân hình như dây cung, lắc lư trước sự công kích của trường đao. Nhưng ông ta cũng rất giỏi nghề, dùng quạt sắt đỡ lấy thanh cửu hoàn đao Thiết Thiên Ưng đang vung tới. Mỗi lần đỡ đều đẩy được cự lực từ đao của đối phương, đến khi đỡ được đao thứ ba thì ông ta mở rộng quạt sắt trong tay ra, rồi khép lại, hai tay cầm chặt quạt đón đỡ đao quang.
Phanh phanh phanh phanh phanh —— mỗi bước chân của ông ta giẫm xuống đất đều đạp ra những dấu chân rõ ràng, đất đá bay lên không trung, hai người giao đấu, bàn ghế, kể cả hàng rào quán trà đều bị cuốn vào, trong chốc lát phảng phất như đa số mọi thứ xung quanh đều nổ tung. Những người đi đường đứng quan sát ở phía xa đều trợn mắt há mồm.
Ngày càng có nhiều người từ trên sườn đồi và trong rừng cây lao ra, xông thẳng đến.
Nhạc Vân, Ngân Bình và hòa thượng Thôn Vân chỉ trong nháy mắt đã vượt qua mấy trượng, Nhạc Vân mang theo lửa giận, đao cương bao phủ xuống Phàn Trọng. Nhưng vẫn còn cách hai bước, thân hình Thôn Vân như chim ưng sải cánh, gào thét chụp tới.
Nhạc Vân vốn còn trẻ, bị Trần Sương Nhiên vu oan giá họa, bày kế, đã sớm tức giận đến cực điểm, tay trái vung ra muốn thoát khỏi Thôn Vân, dưới chân vẫn không ngừng bước, định thừa dịp lúc Thiết Thiên Ưng đang dốc toàn lực mà giết chết tên áo bào tro có thể là chủ mưu. Nhưng Thôn Vân đâu phải loại tầm thường, Nhạc Vân vừa vung nắm đấm trái thì Thôn Vân đã lao vào, miệng quát lớn: "Làm càn!"
Một tay tóm lấy cánh tay trái Nhạc Vân, móng vuốt sắt trên tay kia chộp về phía cổ họng Nhạc Vân.
Nhạc Vân đưa cánh tay phải lên đỡ, tay trái thử phản công, dưới chân mượn thế xông mạnh mà lao tới, định trực tiếp đụng vào Thôn Vân.
Phía sau, thương của Ngân Bình cũng đã nhắm vào lưng Thôn Vân mà đâm tới.
Trong chốc lát, tình thế va chạm giữa ba người đều vô cùng dữ dội, dường như sắp đụng vào Phàn Trọng ở bên này, nhưng ngay sau đó, cà sa trên người Thôn Vân bỗng bành ra, lớp áo giáp sắt ngăn cản mũi thương của Ngân Bình, Nhạc Vân bị lực tác động khiến bước chân loạng choạng, biết là không thể tiếp tục truy đuổi người áo bào tro, nên liền ghìm cánh tay Thôn Vân lại, tay phải tung ra cú đấm mạnh về phía đối phương. Hắn dựa vào sức trẻ cường tráng, giờ khắc này chỉ công không thủ, hai quả đấm giáng xuống nhưng đều trúng vào lớp Thiết Cà Sa, còn móng vuốt sắt của Thôn Vân lại làm cánh tay hắn rách da chảy máu, một cú đấm mạnh vào người Nhạc Vân, kéo lê chân khiến Nhạc Vân mất thăng bằng ngã nhào ra đất.
Oanh một tiếng.
Mắt Thôn Vân và Thiết Thiên Ưng giao nhau trong tích tắc, đao quang gào thét lao đến chỗ cà sa.
Phàn Trọng đang giơ quạt sắt lên định tấn công Thiết Thiên Ưng, Ngân Bình cũng đã xông đến gần hơn, thương pháp Ngũ Bộ Thập Tam Thương lướt qua người Nhạc Vân và Thôn Vân, nhắm thẳng vào mặt Phàn Trọng, khiến ông ta buộc phải giơ quạt lên đỡ.
Đao cương chém lên cà sa, vải và những miếng sắt của áo giáp bay tứ tung.
Thân hình Thôn Vân hạ xuống, kéo Nhạc Vân đang mất thăng bằng lăn xuống đất.
Trong khoảnh khắc, đất đá bị cày lên, một nửa quán trà còn sót lại bị phá tan tành, mảnh vỡ văng khắp nơi. Phàn Trọng tung một chiêu quạt, hất mảnh vỡ như ám khí ra ngoài, Thiết Thiên Ưng trong lúc đó vung đao, trường thương của Ngân Bình cũng đâm theo Thôn Vân đang lăn trên đất; Thôn Vân lộn mấy vòng, bật dậy, Nhạc Vân cũng lăn lộn, xông lên một cách không mục đích vào Phàn Trọng, Thôn Vân đụng phải mà đẩy ra, Nhạc Vân tràn đầy tức giận, cho dù là đá tảng, cũng phải bị hắn đâm đến tan nát.
"Nhanh lên ——" Phàn Trọng gào lớn.
Từ trong rừng cây ở xa hơn, bảy tên lục lâm hảo hán xông ra, bọn chúng đều đã nhận được sự chỉ điểm của Phàn Trọng, Thôn Vân, lúc này như một ngọn lửa đang bùng cháy trên giang hồ, cũng đã xông được hơn một nửa khoảng cách, thấy sắp vây đến gần, một tên trong đó thậm chí còn không đợi được, ném viên Phi Hoàng Thạch trên tay ra.
Bảy người này tất nhiên không thể đạt tới cảnh giới của Phàn Trọng, Thôn Vân, Thiết Thiên Ưng, nhưng ở đất Phúc Kiến, riêng mỗi người bọn chúng đều tính là những hảo hán có võ nghệ hạng nhất.
Luận bàn võ thuật trên giang hồ, có trận kéo dài, có trận ngắn ngủi. Nhưng khi lập ván cục mai phục, nếu thuận lợi thì thời gian thường không lâu, cho dù thân thủ kém nhưng nếu trong khoảng thời gian ngắn hình thành thế bao vây cao thủ, đồng thời hạ sát thủ thì cả nhân vật tông sư cũng phải lo sợ mà chết.
Năm xưa bộ Hình vây giết Lưu Đại Bưu chính là theo chiến lược này, lợi dụng tính cách phóng khoáng tự đại của đối phương mà cùng nhau xông lên trong thời gian ngắn, thắng bại chỉ trong chớp mắt. Chỉ có điều việc này đòi hỏi người ra tay phải được huấn luyện kỹ, hung hãn không sợ chết, những đám ô hợp tập hợp vội vàng trong lục lâm khó lòng thực hiện được.
Lần này Phàn Trọng đã mưu tính từ lâu, có những cao thủ như ông ta và Thôn Vân trấn giữ, lại thêm bảy võ giả tuy hơi kém, chỉ cần có cơ hội, thì việc đánh giết Thiết Thiên Ưng trong chớp mắt là điều có thể nắm chắc. Cho dù ngoài ý muốn xuất hiện thêm Nhạc Vân, nhưng thế chín đánh ba, phe mình không nghi ngờ gì chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhất là khi có hai người trẻ tuổi xuất hiện, Thiết Thiên Ưng lại càng không thể bỏ rơi họ mà chạy trốn, quyết chiến là điều khó tránh khỏi.
Mọi người mắt thấy sắp lao vào một trận đánh lớn.
Phàn Trọng hai tay cầm quạt đỡ một chiêu bổ xuống của Thiết Thiên Ưng, thân hình lùi lại như sóng biển, hổ khẩu tê rần, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh bộ Hình và Lưu Đại Bưu chém giết nhiều năm về trước.
Năm xưa Lưu Đại Bưu nổi danh nhờ Bá Đao, đao pháp tung hoành như sấm sét giáng thế, mãnh liệt khác thường. Lúc đó, bộ Hình cùng các cao thủ của Ma Ni giáo Lâm Tông Ngô, Vương Nan Đà cuối cùng đã tìm ra cơ hội, vây công hắn, khiến một vài cao thủ gần như bị chém thành hai đoạn trong cơn giận dữ cuối cùng của ông ta. Sau khi trận vây giết kết thúc, mọi người mới phát hiện ra Thiết Thiên Ưng khi đó vẫn còn non nớt đã bị một đao đánh bay vào vũng máu.
Nhưng sau mấy chục năm, giờ xem ra đao pháp của Thiết Thiên Ưng, lại như có sự liên hệ ẩn hiện với sự bá đạo của Lưu Đại Bưu lúc xưa. Phàn Trọng mơ hồ hình dung được, trong mười mấy năm sau khi trúng đòn kia, Thiết Thiên Ưng đã không ngừng nhớ lại trận chiến ác liệt năm đó như thế nào.
Mà trận chiến năm đó, mắt thấy sắp tái diễn ở đây.
Chỉ khác ở chỗ, Lưu Đại Bưu đã đạt tới cảnh giới đao pháp, ngang hàng với Thiết Tí Bàng Chu Đồng, Thánh Công Phương Tịch. Năm đó ông ta vung Bá Đao tung hoành, đủ làm khiếp đảm lòng người, khi biết mình bị bao vây, ông ta không những không chạy mà còn một đường chém giết, gần như khiến các cao thủ vây giết đều mất ý chí chống cự, kể cả những người giờ đây được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất Lâm Tông Ngô cùng Hổ Điên Vương Nan Đà, lúc đó công phu chưa đại thành, khi gặp phải khí thế hung hãn cũng bị lấn át một đầu.
Mà lúc này, dù đao pháp Thiết Thiên Ưng đã có dáng dấp của sự thành công, nhưng bất luận là đại sư Thôn Vân hay là chính mình đều có lực để cùng chiến, lại thêm lợi thế quân số chín đánh ba, nắm chắc vây giết thành công chắc chắn rất lớn.
Ông ta hét lớn một tiếng, nghênh chiến ——
. . .
Ở phía xa bên kia đường đất, một thiếu niên che mặt bằng vải hoa cùng hai gã lục lâm hán tử rũ rượi đang đi về phía này, người trung niên mặt mày bầm dập, còn người trẻ thì khóc nức nở. Khi nhìn thấy uy thế giao chiến kịch liệt bất ngờ xảy ra, bước chân cả hai đều chậm lại.
"Đi đi ——"
Thiếu niên che vải hoa đá một chân, vào mông người trung niên khiến hắn lảo đảo ngã nhào trên đất. Lúc bò dậy, hắn nhìn cảnh giao chiến trên đường đất vàng mà không chịu đứng dậy nữa.
"Ha ——"
Thiếu niên đảo mắt nhìn gã lục lâm trẻ tuổi, gã này cũng xị mặt, quỳ sụp xuống.
"Tha mạng đại hiệp ——"
"Ha ha!" Thiếu niên tức giận đến bật cười, "Có tin ta lập tức cho các ngươi ——"
"Gia gia tha mạng a. . ."
Người lục lâm trung niên bỗng nhiên dập đầu xuống đất, dù thế nào cũng không chịu đi nữa. . .
. . .
Bên kia, bảy tên cao thủ xông tới cũng đã đến gần, bọn chúng tạo thành vòng tròn, tìm cách chém giết, Ngân Bình múa trường thương trong tay, ý định hất đám người ra, Thiết Thiên Ưng vung đao chém tới, đồng thời chém về phía Thôn Vân, Phàn Trọng và một võ giả ở gần đó, một đao kia tuy mạnh mẽ bá đạo, nhưng đồng thời chém về phía ba người nên không quá uy hiếp.
Ầm ầm hai tiếng, trong đám cao thủ vây quanh có hai người ném ra bao vôi, bụi trắng dính một ít vào phía sau Ngân Bình, cũng có chút bay về phía Thiết Thiên Ưng bên này —— từ khi tên Huyết Thủ Nhân Đồ không màng võ đức tàn sát giang hồ bắt đầu, thủ đoạn này đã trở nên quá cũ trong các cuộc chém giết dùng mọi thủ đoạn, vì vậy ra tay đột ngột cũng không hiệu quả, nhưng không sao, chín phần ba, bọn người ném vôi, ném lưới đánh cá còn có nhiều thủ đoạn sắp xếp, dù sao là đủ.
"Hừ —— "
Phàn Trọng nghe Thiết Thiên Ưng hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã an tâm, sát chiêu sắp thi triển, trong đám người lại có người móc bao vôi, ba người Thiết Thiên Ưng rõ ràng có chút khẩn trương.
Bên cạnh, Nhạc Vân mang đầy máu trên người làm ra một động tác gì đó, nhìn như tùy ý.
Phàn Trọng không hiểu sao trong lòng giật mình, hắn còn chưa kịp phản ứng, Thôn Thiên Thủ bên cạnh vung ống tay áo sắt, đã 'phanh' mang theo đất đá bay tứ tung, miệng quát: "Ta thao ——"
Thân hình bay ngược.
Phàn Trọng dưới chân cũng lui nhanh, những cao thủ xông tới chung quanh sau một khắc cũng như thỏ, như chim ưng chó săn nhảy lên, có người nhanh một chút, có người chậm một chút, người định ném bao vôi kia, tay đưa giữa không trung đã bị thương của Ngân Bình chọc trúng, máu tươi bắn ra.
Trên đường, Nhạc Vân ném ra ba viên lựu đạn mà lúc này nhìn qua thì chẳng có gì lạ.
Đây là thứ còn hơi xa lạ trên giang hồ, vì vậy không có nhiều kế hoạch và chuẩn bị tâm lý, cũng không ai phát ra chỉ thị rõ ràng, trong không khí bóng người đan xen, hô hấp trở nên rõ ràng, tựa như có chút xấu hổ và ngạt thở trong chốc lát.
Ầm —— . . .
Ầm —— Ầm —— Ba tiếng vang liên tiếp.
Không gian rung chuyển, đất đá bay tứ tung. Bụi mù ngập tràn lan rộng ra xung quanh, những người đi đường xem trò vui gần đó bị dọa té ngồi dưới đất, rồi đứng lên chạy tán loạn.
Bên này, có người ù ù trong tai, Phàn Trọng vội lui vào sau gốc cây bên đường đất, cảm thấy từng đợt đất đá ập tới, trong tai cũng không ngừng có âm thanh run rẩy.
Càng nhiều là tâm tư trầm xuống.
Đứng ra, nhìn về nơi vừa đi qua, bụi mù sau vụ nổ vắt ngang con đường đất nhỏ, vẫn còn lan rộng vào rừng bên cạnh. Trong bụi mù, có một thân ảnh từ dưới đất bò dậy, dường như hơi choáng váng, đây là một hảo thủ mình chiêu mộ đến, tên là Tần Nhạc, một cao thủ lục lâm biệt hiệu "Thái Sơn Hùng", thân hình hắn cao lớn, cũng giỏi đao pháp.
Là một dân liều mạng trên giang hồ liếm máu trên lưỡi đao, "Thái Sơn Hùng" Tần Nhạc thoát được vụ nổ, đồng thời lập tức kéo xuống chiếc lưới đánh cá nhỏ đeo bên hông, trên lưới này gắn đầy móc sắt, nếu ném ra móc vào người địch, cho dù là cao thủ như Thiết Thiên Ưng cũng sẽ bị hạn chế rất lớn, khó tránh khỏi bị vây giết.
Nhưng lúc này, hắn lấy lưới ra rõ ràng là dùng làm công cụ bảo mệnh.
Một bóng người màu xám tro từ trong bụi mù bên cạnh hắn bước ra không vững.
"Coi chừng —— "
Phàn Trọng hô lên một tiếng.
Tần Nhạc cảm nhận được tiếng hô này, nhưng có lẽ do quá gần vụ nổ, hắn không nghe rõ, nên quay về phía Phàn Trọng nhìn một cái.
Vòng chín Đại đao vang lên một tiếng chém tan sương mù, chém ngang vào bên cạnh thân "Thái Sơn Hùng", một đao kia chém từ một bên cổ, nghiêng xuống dưới gần như bổ đôi Tần Nhạc, máu thịt tung tóe, cảnh tượng tàn khốc dữ dằn lờ mờ chính là cảnh Bá Đao toàn lực chém người năm xưa.
"Ha ha ha, Phàn Trọng." Thiết Thiên Ưng cười to hét lớn trong ánh sáng màu máu, "Hôm nay ngươi phải chết ——"
Bụi mù chưa tan, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá cây ven đường làm rung động tầm mắt, Thiết Thiên Ưng hô lên những lời không có gì mới mẻ, nhưng phối hợp với vụ nổ lựu đạn, cảnh giết người lại đủ sức làm người giang hồ mất hết hồn vía. Phàn Trọng cắn răng, đang suy nghĩ xem có nên lập tức thoát thân không, thì bên cạnh lại có một thân ảnh như pháo bắn về phía bên kia.
"Ha ha ha ha —— Thiết Thiên Ưng." Thôn Vân nhiệt huyết sôi trào trong lúc cười lớn, "Ngươi đã đáng giá bản tọa toàn lực ra tay!"
Trong tầm mắt, thân hình Thôn Vân gào thét, bay nhanh như gió, trong nháy mắt làm bụi bay tung trời như núi lở biển trào, sau đó đao cương của y va chạm vào Thiết Thiên Ưng, thân hình xoay vòng, đan xen giữa lưỡi đao bá đạo lạnh thấu xương của Thiết Thiên Ưng, nhất thời không hề yếu thế chút nào.
"Thao —— "
Phàn Trọng lại chỉ thầm mắng trong lòng.
Trong số người mình mang đến, hòa thượng Thôn Vân là người có thân thủ cao nhất, đây đương nhiên không có gì phải nghi ngờ. Cho dù so với Thiết Thiên Ưng, thân thủ hòa thượng Thôn Vân có lẽ cũng phải hơn một bậc, nhưng một bậc này không có nghĩa là có thể ung dung giết đối phương.
Đối phương đã lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, võ nghệ và kinh nghiệm giang hồ so với ai cũng không hề kém cạnh, nhưng sở dĩ không thể có danh tông sư thực sự như Lâm Tông Ngô, những người này, là vì thói quen giữ gìn danh tiếng, tiếc cái mạng nhỏ. Nói cách khác, tóm lại y thích đánh những trận có lợi, còn đối với những trận tông sư đấu sống chết, thì y không muốn.
Giờ phút này Thiết Thiên Ưng có thủ đoạn dữ dằn, mắt thấy khí thế đã lên tới đỉnh điểm, Thôn Vân thì nhiệt huyết dâng trào, có lẽ y muốn trấn áp đối phương để mình nổi danh, nhưng một mặt, cũng vì y biết, cho dù Thiết Thiên Ưng đao pháp bá đạo, dù sao cũng không thể có thực lực như Lâm Tông Ngô, Chu Đồng, nếu thật sự đánh đến sống chết thì y tùy thời có thể lấy mạng.
Cùng tông sư có tâm lý như thế liên thủ, cái khiến người xoắn xuýt là ở chỗ này. Nếu là thuận gió, đối phương là một trợ thủ đắc lực, còn nếu ngược gió, khi thấy giết được lên hứng thì y có thể chạy mất trong nháy mắt, những người còn lại sẽ bị y hại chết.
Ý nghĩ nhanh như điện, sau một khắc Phàn Trọng cũng cắn răng xông lên, miệng hô: "Giết Thiết Thiên Ưng ——"
Nhân thủ vẫn đủ, hắn cũng muốn thử thêm một lần nữa, đồng thời, trong sâu thẳm nội tâm, hắn mơ hồ biết, còn có một khả năng sau tay không thể nào phát.
Trước khi xuất chiêu, mắt hắn liếc về phía sau.
Bên kia đường, những người xem náo nhiệt cùng hai tên lục lâm đang chạy trốn.
Thiếu niên che vải hoa kia giờ phút này đã không thấy bóng dáng.
Nhớ lại buổi tối hai hôm trước ở phường Ngân Kiều thoáng nhìn thấy...
Nếu người này đứng về phe mình, thêm vào việc Thôn Vân toàn lực ra tay...
Sự tình có lẽ vẫn có một đường chuyển biến...
Phàn Trọng xông lên, vung quạt sắt vào Thiết Thiên Ưng, cùng lúc đó, bột vôi và lưới đánh cá đan xen mở rộng trên không trung——** ** **—— Bên trong thành, bên ngoài phủ Tả gia, trà lầu Đỉnh Thái, tầng hai.
Lửa nhỏ màu vàng đốt nóng nước, từ từ sắp sôi.
Khúc Long Quân ngồi cạnh bàn, nhìn nơi hỗn loạn phía xa trong thành, thần sắc bình tĩnh không chút cảm xúc.
Trong trà lầu, tiếng người ồn ào, mọi người bàn tán về loạn cục lan đến từ hướng huyện Hậu Quan, thậm chí có người tụ tập bên cửa sổ, chỉ trỏ về phía xa. Không ít người nhắc đến tên Trần Sương Nhiên, Bồ Tín Khuê, nói liên quan đến mấy tin đồn tặc phản ở Phúc Kiến, có người lớn tiếng kể về nhận định của mình về tình thế hỗn loạn, nói lên quan điểm của mình đối với chính sách của triều đình gần đây.
Trong tiếng bàn tán ầm ĩ, thỉnh thoảng lại có người đứng lên, ngâm một bài trường ca.
Từ sau khi Triều đình phái người tiếp quản Phúc Kiến, trong thành xuất hiện một vài nơi là trung tâm dư luận, đầu tiên là xã báo của Lý Tần, ở những quán rượu trà lầu gần đó thu thập tin tức, sau đó dần biến thành nơi tập trung đủ loại tin tức.
Rồi sau đó người Tả gia từ tây nam trở về, đội lên danh hiệu chính thức đó, thỉnh thoảng có đủ loại người đến bái phỏng, có người hiến kế, có người luận đạo, có người đưa ra phê bình, muốn so tài cao thấp với truyền nhân tây nam.
Nhưng trên thực tế, "Người Tả gia" chỉ là một khái niệm giả lập, những người trẻ tuổi từ tây nam tới đều có bản lĩnh nghiên cứu riêng, cũng đang nhận nhiệm vụ của Triều đình, không hứng thú với việc chuyên ngồi đàm đạo, hùng biện.
Những người này tới bái phỏng phần lớn bị cự tuyệt, liền thường chạy đến trà lâu đối diện ngồi tán gẫu, vì quán trà này cũng là nơi theo dõi tốt, Tả Văn Hiên đã cho người thu mua nó một thời gian trước. Một mặt là xem có nhân vật khả nghi không, mặt khác cũng để người tiện thể ghi chép những ý tưởng hay từ cuộc bàn tán của đám đông, lâu dần hình thành cảnh tượng bàn tán khó phân hôm nay.
Mấy ngày nay có mấy vụ xung đột, đồng nghĩa mâu thuẫn giữa Triều đình và thế lực địa phương Phúc Kiến đã gần đến mức bùng nổ, vì vậy trong lầu những lời bàn luận cũng trở nên vô cùng kịch liệt, không ít người hy vọng “sách lược” do mình đưa ra được chấp nhận, từ đó được trọng dụng——trên thực tế, đây không phải là điều hoang tưởng.
Sau khi triều đình nhỏ nhập chủ Phúc Kiến, bởi vì Quân Vũ muốn xây dựng lại một lượt quy tắc trò chơi, nên sau hai năm, quả thực có không ít người trẻ tuổi không có bối cảnh nhờ đầu óc linh hoạt, qua các vụ việc dư luận tương tự mà được phát hiện, đồng thời sau khi học tập nửa năm đến một năm ở trường võ bị, đã được đưa vào quan trường, trở thành lại viên hoặc quan viên cấp thấp. Con đường này cũng tương tự với việc đề bạt một lượng lớn trướng phòng thậm chí thương nhân không có bối cảnh ở tây nam.
Khúc Long Quân bình tĩnh cảm thụ trà lâu và mọi thứ ở xa xa, lúc này cũng không có quá nhiều suy nghĩ.
Theo như phỏng đoán lúc trước, lúc này, Tiểu Long ở bên kia...cũng sắp phải đối mặt với người của Trần Sương Nhiên.
Nàng đang cảm nhận sự sợ hãi trong lòng.
Từ sau khi phụ thân mất, bị Văn Thọ Tân thu dưỡng mấy năm nay, sợ hãi là điều thường xuyên có, nhưng không biết từ lúc nào, cảm giác ấy trở nên cực kỳ cùn.
Thực tế, trong khoảng thời gian đó, rất nhiều cảm xúc đều trở nên rất trì độn, vui sướng thì trì độn, đau khổ cũng vậy, sợ hãi như cách mình một lớp sa dày, không chân thực, thậm chí khi tự sát ở Thành Đô, tâm tư cũng có chút hư ảo, rốt cuộc tại sao tự sát, rốt cuộc đang sợ cái gì, chính nàng cũng không thể nói rõ được.
Sau khi Văn Thọ Tân chết, lớp sa dày đó mới dần dần được gỡ bỏ. Nàng cũng không phải người ngu, Văn Thọ Tân đã từng dạy nàng rất nhiều quy tắc thế tục, lý trí mà nói, sau đó nhất định phải rời khỏi tây nam, cũng là chuyện đáng sợ, nhưng trên thực tế, sợ hãi vẫn không sinh động, nàng theo đội ngũ quân Hoa Hạ rời Thành Đô, học một số kỹ năng sinh tồn, bao gồm dịch dung hóa trang này kia, nhưng trên thực tế, cách tốt hơn là lăn một vòng trong bùn nhão, biến mình thành ăn mày——dù từng trải qua cuộc sống sấu mã, nàng cũng không kiêng kỵ mấy chuyện này.
Đến Hàng Châu về sau, tâm tư mới trở nên chân thật hơn một chút, lại đến khi gặp lại Tiểu Long, dù không biết nó mang ý nghĩa gì, nhưng tâm tình đã nhấp nhô, những thứ từng vướng bận trong lòng, tựa hồ cũng dần được thanh lý mở ra.
Tiểu Long là người rất lợi hại, cho dù trên chiến trường hiểm tượng hoàn sinh, hắn cũng vẫn thong dong như về nhà, cho dù đối mặt với những cao thủ võ lâm mạnh mẽ kia, hắn cũng chỉ có sự tự tin coi thường tất cả. Sự cường đại của hắn giống như mặt tây nam đang mạnh mẽ hướng về toàn bộ thiên hạ, có thể dù là như vậy, cảm giác sợ hãi trong lòng Khúc Long Quân, cũng ngày qua ngày trở nên sinh động, thỉnh thoảng gõ cửa lòng nàng, khiến nàng cảm thấy lo được lo mất.
Nàng nhớ đến nhiều năm trước phụ thân rời đi.
Lúc đó phụ thân, trong lòng nàng cũng cường đại, cường đại đến vô địch thiên hạ, nhưng rồi một ngày nọ ông xuất chinh, từ đó liền không trở về nữa...
Cường long khó áp địa đầu xà...
Nếu như Tiểu Long...
Ánh nắng buổi sáng không gay gắt, bùn trong lò thiêu đốt than, thành trì phía xa đang ồn ào, nơi gần có tiếng ồn ào của khách trà. Nàng ngồi ở đó, bàn tay mở ra rồi nắm lại, đi theo Tiểu Long luyện công, sau đó là những xúc chạm ấm áp và cảm giác đau nhức khi được hắn chạm khẽ vào cơ thể.
Những ngày qua, nàng đã hôn hắn, cũng đã được hắn chạm khẽ vào rất nhiều nơi, như một nghi thức nào đó, ở những nơi mà hắn đã chạm vào, thân thể của nàng dường như cũng có cảm nhận khác trước.
Tâm tư sợ hãi cuồn cuộn trong lòng, lạ kỳ thay, nàng cũng không ghét những sợ hãi này. Nàng muốn cùng hắn phóng ngựa giang hồ, cảm nhận rất nhiều điều, nếu có thể thật dài thật lâu, thì có lẽ thượng thiên lại cho nàng một lần sinh mệnh, nhưng nếu không được...nếu có bất trắc gì, đối với nàng, cũng có được sự lựa chọn và ứng đối vô cùng đơn giản.
Có lẽ nàng sẽ sợ Tiểu Long gặp chuyện không may, nhưng nàng cũng sẽ không sợ việc lựa chọn từ giờ trở đi. Trong chuyện này, đối với nàng có lẽ cũng có ý nghĩa sâu sắc.
Ngồi ở đó, không biết từ khi nào, nước mắt đã rơi.
Sau khi nàng phát hiện, liền giơ hai tay, lau đi những vệt trên mặt. Khóe miệng ngược lại hơi cong lên.
Đưa tay rót nước, lẳng lặng pha trà, ngồi yên lặng.
Không biết Tiểu Long ở bên kia ra sao.
Nếu ý của Trần Sương Nhiên là muốn để hắn ra tay với Thiết Thiên Ưng, thật sự sẽ xuất thủ sao?
Làm thế nào mới có thể từ chối một cách hợp lý đây...
Hoặc là không từ chối, thuận thế giết hắn? Đối với triều đình nhỏ thì phải giải thích như thế nào...
Trong lòng đang nghĩ đến chuyện này, cảm nhận thế giới sinh động và bản thân mình, không biết từ khi nào, trước mắt xuất hiện một bóng người.
"Vị công tử này, ghép bàn, được chứ?"
Khúc Long Quân ngước mắt nhìn, người xuất hiện bên cạnh bàn là một nho sinh trung niên có tóc mai điểm bạc. Đối phương cười tủm tỉm, trên người dường như có khí tức của người ở địa vị cao, Khúc Long Quân liếc mắt nhìn sang một bên, dường như có mấy tên hộ vệ thoắt ẩn thoắt hiện đang ngồi cạnh.
Không có chút ấn tượng nào...
Nàng hơi thẳng người lên, theo lời Ninh Kỵ đã dạy, tùy ý đặt hai tay lên đầu gối dưới bàn, đây là tư thế phòng bị để người trong lục lâm dễ dàng ra tay tập kích. Khi hắn vừa thể hiện tư thế này, những hộ vệ bên cạnh liền biến sắc, có người đứng dậy.
Nói: "Nếu không tiện thì sao?"
Đối phương cười, đã ngồi xuống ở phía trước.
"Là Long Ngạo Thiên, Long thiếu hiệp bên phường Ngân Kiều phải không? Trước kia có duyên, kỳ thực chúng ta từng gặp một lần, lại không ngờ hôm nay Long thiếu hiệp cũng đến Đỉnh Thái Lâu uống trà..."
"Các hạ là..."
Khúc Long Quân hoàn toàn không nhớ mình từng gặp người này ở đâu, nhưng việc nàng và Tiểu Long bày quầy hàng ở phường Ngân Kiều, bị người nhìn thấy cũng là chuyện có thể xảy ra.
Chỉ thấy đối phương mang nụ cười của người lớn tuổi, chắp tay.
"À, tại hạ họ Thành, tên một chữ Phóng, tự Chu Hải."
Hắn vừa xưng danh tính, ánh mắt Khúc Long Quân khẽ động, đầu óc như nổ tung, cũng không biết phải nói gì.
Lúc này đã có người chạy bàn mang trà lên, thấy đối phương bày chén trà, một mặt cười, một mặt tiếp tục nói chuyện:
"Cũng không biết thiếu hiệp hôm nay đến Đỉnh Thái Lâu này muốn làm gì, nói ra cũng chẳng sợ người ta cười, Thành mỗ còn có chút nhân mạch ở Phúc Châu, có thể nói chuyện với Tả gia sát vách, cùng cả Bộc Dương Dật là chủ quán của Đỉnh Thái Lâu này, nghĩa cử của thiếu hiệp ở phường Ngân Kiều ta cũng có biết, nếu hôm nay đến muốn gặp hai bên này, tại hạ cũng có thể thay dẫn mối..."
Chuyện ngoài ý muốn xuất hiện—— Gặp được một người hoàn toàn không ngờ đến——Khúc Long Quân nhìn người đối diện bàn trà. Ánh mắt đối phương sáng quắc, giọng nói thẳng thắn, như đang tra hỏi, nhìn thấu nàng. Nàng cố giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
"Ồ? Vậy Thành đại nhân... đã nghe nói được những gì rồi?"
Nàng dùng câu hỏi phản kích, lòng đã rối bời...
** ** ** Dưới núi Cửu Tiên, đầm Hà Vân.
Khi Khúc Long Quân đang gặp phải người ngoài ý muốn ở trà lâu Đỉnh Thái, tại nơi này, bụi mù bay lên, hạ xuống, đám người lăn lộn, bò lên, trong chớp mắt lại xông xáo chém giết thành một đám.
Ninh Kỵ mặt che vải hoa bước đi trong bụi mù bốc lên.
Hai tên truyền lời trong lục lâm quỳ trên mặt đất hấp hối, không chịu đi nữa, cũng không còn cách nào...
Có người tiếp tục ném bao vôi, lưới đánh cá đồng thời được thả xuống, những chiêu thức hiểm độc xen kẽ nhau, khiến Nhạc Vân, Ngân Bình và những người khác rối loạn.
Nhưng ở phía bên kia bụi mù, Nhạc Vân vừa né tránh vôi thì đột nhiên vung tay, ngay lập tức một vật gào thét lao ra, đó là một thanh bát giác chùy xích buộc dây xích sắt, theo hắn vung vẩy ném về phía đám người, cùng với trường thương của Ngân Bình, đẩy những cao thủ xung quanh ra hơn trượng, búa sắt quét qua mặt đất, đá sỏi bắn tung tóe như mưa.
Cái bát giác chùy xích này là một trong những vũ khí trên chiến trường, đầu búa nặng, dây xích có thể vươn xa, trên chiến trường, nó vô cùng thuận tiện khi xung trận đánh giết tiểu binh hay là trảm tướng, phá giáp. Chỉ là cây búa này mà vung toàn lực trúng ai thì cũng thành một đống thịt nát, chém giết trong lục lâm hoặc trong thành thì khó kiểm soát, có lẽ vì vậy mà ở Phúc Châu trong thành, hắn không dùng, lần này chính là vì quá hận kẻ gây rối nên mới mang ra.
Lúc này đột ngột ra tay, chùy xích vươn xa hơn trượng, một người trong lục lâm không kịp tránh trong tro bụi, bị xích sắt quấn chặt chân, treo lơ lửng giữa không trung, búa sắt bổ xuống ngay chỗ hông, nhìn thấy người đó ngã trên mặt đất như bao tải rách, lại bị múa đến máu thịt tung tóe, tất cả đều kinh hãi.
Nhạc Vân quyết tâm liên tục vung búa nện người kia, phía bên kia, Thôn Vân bằng thân pháp lao tới, Thiết Cà Sa trên người hắn cuộn lên múa bay, giống như một vòi rồng lớn, trong lúc Nhạc Vân vội vàng lấy chùy xích bổ ngược xuống, chỉ nghe đông —— một tiếng trầm đục nặng nề, chùy xích gào thét xoay tròn bay thẳng lên những cành cây cao ven đường, Nhạc Vân đột nhiên kéo mạnh một cái, rất nhiều cành cây gãy đổ xuống, còn thân thể hắn thì đã bị Thôn Vân một chưởng đánh bay, lăn lộn trên mặt đất.
Thôn Vân muốn đuổi theo, bên này, Thiết Thiên Ưng cất bước, trường đao trong tay vung mạnh một cái, trong phút chốc, lưỡi đao sáng loáng gào thét thành một vòng tròn, gần như cùng với bước chân im lìm của hắn quét ngang không gian trong vòng một trượng, Phàn Trọng vội vàng cản lại, sau đó một sức mạnh như thủy triều ào tới, không xa đó, cà sa của Thôn Vân cùng lưỡi đao đập vào nhau, mảnh sắt bay tứ tung.
"Ngươi cái tên này..."
Trước mắt một đao kia, đồng thời chiếu cố hai đại cao thủ. Phàn Trọng không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn lại nhận ra một đao này lai lịch.
Lúc trước chém giết bên trong, hắn có thể cảm nhận được Thiết Thiên Ưng đao pháp đột phá, cũng có thể cảm nhận được hắn cương mãnh đao pháp phong cách cùng năm đó Lưu Đại Bưu cực kỳ tương tự. Hắn chỉ cho là Thiết Thiên Ưng tịch lấy năm đó cùng Lưu Đại Bưu chém giết kia một trận chấp niệm dần dần ngộ đạo, đặt vững bây giờ đao pháp phong cách. Nhưng mà trước mắt một đao kia chém xuống tới, toàn bộ sự tình lại rõ ràng có không giống ý vị.
Một đao phía dưới, cuốn lên mây trôi chi ý, đao giấu sau kình như thủy triều, này một trọng kình lực cùng đao ý, rõ ràng chính là năm đó Bá Đao bên trong cơ hồ làm chiêu bài một thức "Trảm Khước Vân Sơn".
Thiết Thiên Ưng cùng mình, chính là năm đó tham dự qua vây giết Lưu Đại Bưu chủ yếu người tham dự một trong, muốn nói tịch lấy cùng đối thủ chém giết ngộ đạo, bắt chước đối phương phong cách, này cũng không lạ thường. Nhưng như thế nhiều năm trước tới nay, hắn ở Thiên Nam Bá Đao tuyệt sát trên bảng tuyệt đối thoát không ra năm vị trí đầu.
—— hắn chỗ nào học được một thức này đao pháp?
Trong lúc vội vã, trong đầu nghĩ đến một khả năng, trong lúc nhất thời cảm thấy hợp lý, lại cảm thấy hoang đường.
Người Tả gia theo tây nam học trở về Bá Đao, dạy cho Thiết Thiên Ưng?
Có thể cố nhiên là có thể —— nhưng Lưu Dưa Hấu thế nào nghĩ?
Dạng này suy nghĩ, đối với trước mắt tình thế, cũng không thể coi là cái gì đại sự, chỉ là một lát huy sái bên trong, Thiết Thiên Ưng hành đao như sóng triều như giang hà, bá đạo mà hòa hợp, mắt thấy vừa đối mặt đã bắt không được đối phương, mong muốn bên trong cái nào đó sau tay tựa hồ cũng chẳng nhiều sao đáng tin cậy, Phàn Trọng liền muốn phát ra tín hiệu đồng loạt rút đi.
Nhộn nhạo trong tro bụi, đột nhiên nghe được có người hét to: "Ngươi là ai ——"
Ở này tiếng vang bên trong, tựa hồ còn có người nói một câu: "Ngươi lên a."
Sau một khắc, ánh sáng màu máu nổ tung nở rộ ra.
. . .
Biến cố phát sinh ở Phàn Trọng phía bên phải hơn một trượng về khoảng cách.
Giờ phút này xuất hiện ở nơi đó, muốn chiếu vào Thiết Thiên Ưng xông đi lên chính là một vị phỉ hào "Thương Hải Nhất Đao" đao khách họ Hồ, lúc này đám người chính nhất cổ tác khí đi Thiết Thiên Ưng bên này vây kín, Thiết Thiên Ưng một thức "Trảm Khước Vân Sơn" nhào về phía hòa thượng Thôn Vân, cũng ở trong chốc lát cùng người này kéo ra một chút khoảng cách.
Đao khách này dưới chân phát lực, chính đập ra không đến nửa trượng, não sau chợt sinh cảnh giác, hướng về phía sau hét lên một tiếng: "Ngươi là ai ——"
Một thân ảnh giờ phút này chính như ảnh tùy hình cùng ở hắn chếch phía sau, lấy biến thái vải hoa phủ mặt, thâm trầm ánh mắt, nhìn chằm chằm cách đó không xa Thiết Thiên Ưng thân ảnh, hắn liền như là phía sau linh, tựa hồ cũng muốn cùng nhau hướng bên kia bổ nhào qua.
"Thương Hải Nhất Đao" sao có thể ngờ tới phía sau đột nhiên xuất hiện một người, trong lúc vội vã muốn thu lực về chém, ánh mắt cũng cùng đối phương giao thoa một cái chớp mắt.
Hắn bước chân trở nên chậm, ánh mắt của đối phương tựa hồ cũng tức rồi.
"—— ngươi lên a."
Đẩy hắn một thoáng.
Đao khách bước chân lảo đảo, sau một khắc, tiến vào Thiết Thiên Ưng đao khí cảnh giác phạm vi.
"Trảm Khước Vân Sơn" thế đi chưa hết, nhưng cũng vừa vặn đến biến chiêu vị trí tốt nhất, Thiết Thiên Ưng thân hình như ảo ảnh, ngay sau đó một đao kia, chiếu vào bên này toàn lực bổ trở lại!
Đao khách họ Hồ vẫn không có thể phản ứng kịp, một cái tay của hắn đã gãy mất, vòng chín Đại đao mượn cùng hòa thượng Thôn Vân liều mạng một kích lực đạo phản chấn, ở thích hợp nhất khoảng cách cùng tư thái lên, hung hăng bổ ra hắn toàn bộ lồng ngực, một nháy mắt, xương vỡ thịt bay, máu tươi nổ tung như hoa đóa, hù dọa đầy trời vẩy mực. Này chỉ sợ là Thiết Thiên Ưng luyện tập lúc đều khó mà hiện ra hoàn mỹ một đao, bị đối phương lấy thân thể làm mồi, hoàn mỹ hiện ra ra tới!
"Thương Hải Nhất Đao" trong nháy mắt này đã hóa thành thi thể.
Nhưng này thi thể ở nổ tung về sau, vẫn còn ở bị đẩy hướng phía trước đánh tới —— Máu tươi phong mang ở phía sau hắn, ngập trời mà lên.
Thiết Thiên Ưng "Oa ——" một tiếng, đem trong tay lưỡi đao cuốn nhảy múa, hóa thành dày đặc mà hung ác đao võng, chặt chém dư âm ở kia Thương Hải Nhất Đao trên thân thể ầm ầm nổ tung, mà ở kia thi thể bên cạnh, khát máu Song đao theo chỗ thấp nhào ra tới, lấy đao khách thân thể vì che lấp, trong nháy mắt, bay nhảy lên vô số hung lệ đao mang, chiếu vào Thiết Thiên Ưng trung lộ, đánh giết mà vào!
Cặp kia đao vung chém hung ác cùng bá đạo, tại thời khắc này xem ra, lại so Thiết Thiên Ưng trong tay chính tông Bá Đao còn muốn ngang ngược cùng mãnh liệt.
Huyết hoa cũng ở trên người lão nhân đột nhiên nở rộ ra.
Giận dữ tiếng hò hét rung khắp tứ phương.
"Thiết Thiên Ưng ——"
"Ta giết ngươi cả nhà —— —— —— ——"
. . .
Thôn Vân, Phàn Trọng nắm lấy cơ hội, đồng thời nhào tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận