Chuế Tế

Chương 1336: Hoan tụ tu vô định, hồi thủ cánh mạch nhiên (2)

Đột ngột trong sự huyên náo, xông vào khách sạn nha dịch tất cả bốn người, có người cầm côn, có người cầm đao, có người kéo xích sắt, thấy Lục Văn Kha và những người khác đứng dậy, liền chỉ tay về phía đám người, lớn tiếng quát tháo đi tới, sát khí rất lớn.
"Ai cũng không được nhúc nhích! Ai động đậy sẽ bị coi là đồng bọn với kẻ lưu manh!"
"Ta là Lục Văn Kha của Lục gia ở Hồng Châu, hắn đã phạm tội gì?"
Mặc dù nha dịch ăn nói nghiêm khắc, nhưng Lục Văn Kha và những người khác vẫn tiến lên. Phạm Hằng, Trần Tuấn Sinh và những người khác cũng báo danh, là một nhóm người có học thức, trên nguyên tắc bọn hắn không sợ đám nha dịch này, nếu là tình huống bình thường, ai cũng phải nể mặt bọn hắn vài phần.
"Hắn là trọng phạm! Các ngươi tránh ra !"
Hai bên giằng co trong chốc lát, nha dịch dẫn đầu đẩy Lục Văn Kha ra, phía sau có nha dịch hô to:
"Các ngươi cũng muốn bị bắt!?"
Phạm Hằng đập tay lên bàn:
"Còn có vương pháp không?"
Trần Tuấn Sinh nói:
"Ít nhất ngươi phải nói ra cái lý do chứ."
Tiếng la hét om sòm một trận, Vương Giang người đầy máu me ngã trên đất, Ninh Kỵ nhanh chóng kiểm tra thương thế trên người hắn. Vương Giang là người mưu sinh trong giới giang hồ, đã luyện qua mấy chục năm khí công cứng rắn, không có nhiều bản lĩnh đánh nhau, nhưng khả năng chịu đòn thì vượt xa người bình thường. Cũng bởi vì thế mà, toàn thân hắn bị đánh chừng mấy chục chỗ, phần lớn chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vết thương trên đầu và trong gân cốt rất có thể gây ra phiền phức lớn, chỉ là trong chốc lát khó kiểm tra rõ được.
Nhiều thương tích như vậy, không phải trong khi đánh nhau xuất hiện.
Vừa kiểm tra, Ninh Kỵ đã nhanh chóng có phán đoán. Vương Giang mặc dù nói là người trong giới giang hồ, nhưng bản thân võ nghệ không cao, lá gan cũng không lớn, những nha dịch này bắt hắn, hắn không chạy trốn, tình trạng hiện tại, hiển nhiên là sau khi bị bắt đã trải qua thời gian dài bị đánh đập rồi mới phản kháng, chạy đến khách sạn cầu viện.
Dù đã ngã trên đất, giờ phút này Vương Giang vẫn không quên chuyện của con gái, hắn đưa tay chụp vào ống quần Lục Văn Kha:
"Lục công tử, cứu, cứu Tú Nương... Tú Nương bị... bị bọn hắn..."
Hắn vừa nói tới đây, đám nha dịch cũng đến gần, nhắm vào đầu Vương Giang hung hăng đá tới. Lúc này bốn phía hỗn loạn, Ninh Kỵ thuận tay đẩy một chiếc ghế dài bên cạnh, chỉ nghe "phịch" một tiếng, chiếc ghế dài làm bằng gỗ bị đá bay lên, tên nha dịch hét lên thảm thiết, ôm bắp chân nhảy nhót không ngừng, trong miệng mắng chửi:
"Ta thao !"
Đại sảnh khách sạn toàn bàn bát tiên và ghế dài, tên nha dịch đá mạnh một cú vào ghế, người bên ngoài cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra. Mấy thư sinh đang kêu:
"Có chuyện thì nói đàng hoàng !"
nha dịch phía sau đã lao đến, có người lật bàn:
"Các ngươi muốn bao che hung đồ!"
Phạm Hằng và những người khác nói:
"Người này đi cùng chúng ta, tuyệt đối không phải hung đồ, chúng ta không chạy."
Vương Giang phun bọt máu, khóc nói:
"Tú Nương bị bọn hắn bắt... Lục công tử, phải cứu nàng, không thể bị bọn hắn, bị bọn hắn... A !"
hắn nói đến đây thì gào khóc.
Ninh Kỵ từ bên cạnh hắn đứng lên, trong tình hình hỗn loạn tiến đến chỗ bàn đánh bài trước đó, cầm một chiếc bát, đổ nước nóng, hòa tan một viên thuốc, chuẩn bị trước cho Vương Giang sơ cứu. Tuổi hắn không lớn, mặt mũi lại hiền lành, bộ khoái, thư sinh và thậm chí cả Vương Giang lúc này cũng không để ý đến hắn.
Lúc này Lục Văn Kha đang chất vấn mấy bộ khoái:
"Các ngươi còn bắt cả con gái của hắn? Cô ấy phạm tội gì?"
Nha dịch vội tới muốn đá Vương Giang, vốn là để ngăn hắn nói chuyện, lúc này lại làm lộ việc Vương Tú Nương bị bắt, giờ khắc này liền cũng nói:
"Cha con hắn rất giống người nhìn trộm quân cơ ở ngoài thành mấy hôm trước, đang lúc chiến tranh, các ngươi dám bao che hắn? Hay là các ngươi là đồng phạm?"
"Bọn bộ đầu bắt Tú Nương, bọn bộ đầu bắt Tú Nương... Ở trong viện phía bắc, các ngươi mau đi đi !"
Vương Giang kêu lên trên đất. Hắn vừa nói như vậy, mọi người cũng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, có người nhìn Lục Văn Kha, mặt Lục Văn Kha thì lúc đỏ lúc xanh lúc trắng, bộ khoái mắng:
"Ngươi còn dám ngậm máu phun người!"
Ninh Kỵ cầm thuốc hoàn nhanh chóng quay lại bên cạnh Vương Giang:
"Vương thúc, uống cái này trước."
Vương Giang lúc này chỉ nhớ tới con gái, giãy giụa nắm chặt quần áo Ninh Kỵ:
"Cứu Tú Nương..."
Lại không chịu uống thuốc. Ninh Kỵ nhíu mày nói:
"Được, cứu Tú Nương tỷ, ngươi uống cái này đã, chúng ta cùng đi cứu."
Ánh mắt của hắn lúc này đã hoàn toàn trở nên âm trầm, trong lòng đương nhiên có chút xoắn xuýt: Rốt cuộc có nên ra tay giết người hay là hoãn lại. Vương Giang có thể tạm thời cầm cự được một chút, Tú Nương tỷ bên kia mới thật sự quan trọng, có lẽ chuyện xấu đã xảy ra rồi, có nên liều mình bại lộ rủi ro, giành lấy chút thời gian. Mặt khác, liệu bọn người "hủ nho" có thể dàn xếp được mọi chuyện hay không...
Nghe được giọng nói bình tĩnh của Ninh Kỵ, Vương Giang lúc này mới run rẩy môi bắt đầu uống thuốc. Mấy tên bộ khoái cãi nhau với các thư sinh mấy câu, tỏ vẻ muốn dùng vũ lực, nhưng vì chuyện đã bị lộ, cuối cùng cũng không đánh nhau, dù sao Vương Giang và những thư sinh này cuối cùng vẫn phải đến nha môn một chuyến, trong cảnh hỗn loạn như vậy, mấy người căn bản không biết mình đã nhiều lần ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
"Các ngươi bắt con gái của hắn đến đâu?"
Lục Văn Kha mắt đỏ ngầu quát lên, "Có phải ở nha môn không, các ngươi làm vậy có còn tính người không!"
"Đằng nào cũng phải đi nha môn, vậy đi luôn bây giờ đi!"
Vương Giang lắc đầu trên mặt đất:
"Không ở nha môn, không ở nha môn, ở phía bắc..."
"Các ngươi đây là tư thiết công đường!"
Trong tiếng xôn xao của đám người, Ninh Kỵ thấy Vương Giang đã uống thuốc, liền muốn quyết định. Cũng vào lúc này, ngoài cửa lại có tiếng ồn ào, có người đang gọi:
"Phu nhân, ở đây!"
Sau đó có đoàn xe lớn kéo đến, hơn chục thanh niên trai tráng từ ngoài cửa xông vào, còn có một bóng dáng nữ nhân, mặt âm trầm, nhanh chóng tiến vào cửa chính khách sạn.
Thấy tình hình như vậy, mấy nha dịch nhất thời lộ vẻ sợ hãi. Nữ nhân được thanh niên trai tráng bảo vệ mặc đồ trắng, dáng dấp nhìn thoáng qua thì được, chỉ là hơi mập, thấy nàng nâng váy bước đến, liếc mắt nhìn xuống tên nha dịch vừa ra lệnh lúc nãy:
"Tiểu Lư, ta hỏi ngươi, Từ Đông đang ở đâu?"
Tên nha dịch tên tiểu Lư nhíu mày:
"Từ bộ đầu bây giờ... Đương nhiên là ở nha môn nghe lệnh quan trên, nhưng ta..."
Hắn chưa kịp nói hết, nữ nhân mặc đồ trắng đã cầm chiếc chén trà trên bàn ném tới, chiếc ly không trúng người, nhưng cũng khiến người giật mình:
"Không ở nha môn! Không ở nha môn! Họ Lô, đừng có giả ngơ với ta! Đừng để ta thù hận ngươi! Ta nghe nói các ngươi bắt phụ nữ, đi đâu rồi!?"
Giọng của nữ nhân này rất lớn, tên nha dịch họ Lô còn đang do dự, bên này Phạm Hằng đã nhảy dựng lên:
"Chúng tôi biết! Chúng tôi biết rồi!"
Hắn chỉ vào Vương Giang, "Người bị bắt là con gái của hắn, vị... vị phu nhân này, hắn biết chỗ!"
Bọn nha dịch này vốn là kẻ xấu, tưởng rằng nhất thời khó mà đối kháng được, ai ngờ lại có một nhóm người tốt có thế lực lớn đối đầu với bọn nha dịch xuất hiện, Vương Giang như nhìn thấy hy vọng, vịn bàn giãy giụa đứng dậy, nói:
"Ta biết... là ở phía bắc, phía bắc có một viện, ta... ta có thể dẫn đường."
Nữ nhân mặc đồ trắng liếc mắt nhìn Vương Giang, ánh mắt hung ác phất tay:
"Người đỡ hắn đi, để hắn chỉ đường!"
Vương Giang loạng choạng đi ra ngoài, Ninh Kỵ một bên đỡ lấy hắn, miệng nói:
"Phải kiếm một chiếc cáng cứu thương! Phá cánh cửa đi!"
Nhưng ngay trong khoảnh khắc này không ai để ý đến hắn, thậm chí Vương Giang lúc này nóng như lửa đốt cũng không dừng bước.
Một đoàn người liền ầm ầm đi ra khỏi khách sạn, theo con đường trong huyện tiến về phía trước. Dưới chân Vương Giang đi không vững, quệt vào người Ninh Kỵ toàn máu, trên chiến trường hắn thấy những chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ lo lắng thuốc lúc trước có thể lại làm tiêu hao thêm sinh lực của người đàn ông trung niên này.
Qua một hồi, bước chân mọi người đã tới một căn nhà nhỏ ở phía bắc huyện thành. Đây xem ra đúng là nơi Vương Giang đã trốn đến, cửa ra vào còn có một nha dịch canh giữ, thấy đám người này tới, liền mở cửa chạy vào trong viện. Cô gái mặc đồ trắng nói:
"Vây lại cho ta, thấy người thì đánh! Để Từ Đông cút ra đây cho ta! Đánh!"
Nàng ra lệnh rời rạc, không có quy tắc gì, nhưng thủ hạ bên cạnh đã hành động, có người ầm ầm phá cửa, có người che chở cho nữ nhân đi vào trong sân, có người chắn ở cửa sau. Bốn nha dịch có chút khó xử, ở phía sau hô hào:
"Tẩu phu nhân không được..."
cũng đi theo vào.
Ninh Kỵ dìu Vương Giang vào viện thì đã thấy trước sau đều có người đập phá nhà, đánh người, một giọng lớn từ phía bên trong sân truyền tới:
"Ai dám!"
Nữ nhân mặc đồ trắng hét:
"Ta dám! Từ Đông, ngươi dám sau lưng ta lăng nhăng!"
"Lăng nhăng cái gì, mắt nào của ngươi thấy?"
Từ trong phòng bên cạnh đi ra là một dáng người cao lớn, vẻ mặt hung dữ của một người đàn ông. Hắn bước tới, liếc nhìn xung quanh rồi quát:
"Tất cả dừng tay cho ta!"
Nhưng không ai dừng lại, một phụ nữ mặc áo trắng xông tới, một tay đánh vào đầu hắn:
"Từ Đông, đồ chết tiệt!"
"Đã nói hay chưa hả!"
Người đứng đầu Từ Đông này giọng nói hùng hồn, uy nghiêm, người phụ nữ lại tát một cái, làm lệch mũ của hắn.
"Đó là phạm nhân!"
Từ Đông quát. Người phụ nữ lại một cái tát.
"Không ai được phép làm loạn, ta nói!"
Người phụ nữ giận dữ lại tát một cái.
"Đây là nàng dụ dỗ ta!"
Người phụ nữ lại tiếp tục tát. Từ Đông kia hết tay này đến tay khác hứng chịu, nhưng không phản kháng, chỉ gào thét lớn, xung quanh đã vang lên tiếng đánh nhau loảng xoảng. Vương Giang giãy giụa tiến về phía trước, mấy thư sinh cũng nhìn cảnh tượng hoang đường này, muốn xông lên nhưng bị cản lại. Ninh Kỵ đã buông Vương Giang ra, đi về phía trước, một thanh niên trai tráng giơ tay định ngăn cản hắn, người hắn khom xuống, trong nháy mắt chạy vào sân trong, chạy về phía gian phòng phía sau Từ Đông.
Từ Đông vẫn còn gào thét, người phụ nữ kia vừa đánh vừa dùng tiếng địa phương chửi bới, chỉ trích, sau đó kéo tai Từ Đông đi vào trong phòng, trong miệng có thể đang nói những lời như "hồ ly tinh", Từ Đông thì cứ lặp lại:
"Nàng dụ dỗ ta!"
Người phụ nữ kéo đầu lĩnh Từ vào phòng, lúc này Ninh Kỵ cũng đã theo vào tới, người phụ nữ kia có vẻ muốn đánh "hồ ly tinh" một trận, nhưng thấy cảnh tượng trong phòng thì cau mày lại dừng tay. Ninh Kỵ đi qua bên cạnh hai người, lúc này trong phòng nồng nặc mùi máu tanh và mùi hôi thối, Vương Tú Nương co ro trong góc phòng, trên người không chỉ có máu, còn có cả vết tích của chất thải.
Ninh Kỵ ngồi xổm xuống, nhìn y phục của nàng rách tả tơi chỉ còn một nửa, khóe mắt, khóe miệng, mặt đều bị đánh sưng vù, trên mặt có cả vết phân và nước tiểu. Hắn quay đầu liếc nhìn cặp vợ chồng đang đánh nhau kia, sát khí trong lòng cũng sắp không kìm nén được. Vương Tú Nương dường như cảm thấy có động tĩnh, tỉnh lại, mở mắt nhìn người trước mặt.
"Tú Nương tỷ."
Ninh Kỵ nắm chặt tay nàng.
"Lục... Tiểu Long à."
Vương Tú Nương yếu ớt nói, sau đó cười:
"Không sao... tỷ, tỷ rất thông minh, không... không bị hắn... đạt được..."
"Ngươi làm sao mà..."
Ninh Kỵ nhíu mày, nhất thời không biết nên nói gì.
"Ngươi đừng có sờ tay ta... thối..."
Nàng giơ tay ra, cố hết sức lấy chất bẩn trên người, xoa lên mình, cười yếu ớt.
Ninh Kỵ khó khăn im lặng một lúc, rồi cắn răng cười:
"Không sao là tốt rồi... Lục đại ca hắn... lo lắng cho ngươi, ta dẫn ngươi gặp hắn."
Hắn bế Vương Tú Nương lên từ dưới đất, đi về phía cửa, lúc này hắn hoàn toàn không để tâm đến đôi vợ chồng đang đánh nhau kia, trong lòng đã quyết, kẻ nào vào lúc này còn cản trở sẽ bị hắn lóc xương xẻ thịt ngay tại chỗ, rồi cứ thế bước đi.
Hai vợ chồng kia cũng ngây ra, Từ Đông gào lên:
"Nàng là trọng phạm! Ta đang thẩm vấn nàng!"
Người phụ nữ nhảy dựng lên đánh vào đầu hắn:
"Thẩm nàng! Thẩm nàng!"
"Ta không thèm nói với ngươi, đồ bát phụ!"
Người phụ nữ đá vào mông hắn, rồi lại đánh vào đầu:
"Bát phụ!"
"Ngươi mới là bát phụ!"
Hai người ra khỏi phòng, Từ Đông lại gào:
"Không ai được phép đập phá!"
Ninh Kỵ bế Vương Tú Nương ra ngoài, đến chỗ Vương Giang, Vương Giang quỳ xuống khóc thương con gái, Phạm Hằng cùng những người khác căm phẫn:
"Sao lại thế này! Sao lại thế này! Huyện Thông Sơn không có pháp luật sao!"
"Chuyện này, các ngươi phải đòi một công đạo!"
Từ Đông kia vẫn gào:
"Hôm nay ai dám gây chuyện với Từ Đông ta, ta nhớ kỹ hết!"
Sau đó hắn nhìn thấy Vương Giang và mọi người, hắn đưa ngón tay ra, chỉ vào đám người, đi về phía bên này:
"Thì ra là các ngươi à!"
Lúc này tóc hắn bị đánh rối tung, người phụ nữ phía sau tiếp tục đánh, lại túm lấy tai hắn, mặt hắn dữ tợn, nhìn chằm chằm Vương Giang, sau đó lại nhìn chằm chằm Lục Văn Kha, Phạm Hằng và những người khác.
"Ta nhớ kỹ các ngươi!"
Người phụ nữ lại một tay đánh vào sau gáy hắn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó xòe hai ngón tay, chỉ vào mắt mình, rồi chỉ về phía này, mắt đỏ ngầu, miệng đầy nước bọt.
"Ta! Nhớ! Kỹ! Các! Ngươi!"
"Nơi này còn có pháp luật không? Chúng ta nhất định đến huyện nha kiện ngươi!"
Phạm Hằng quát.
Người phụ nữ kêu khóc, mắng lớn, sau đó túm lấy tai chồng là Từ Đông, hô lớn:
"Đuổi hết bọn người này ra ngoài cho ta a!"
Những lời này lại là hướng về phía cha con Vương Giang, Phạm Hằng, Ninh Kỵ mà nói.
Trong đám thanh niên trai tráng nàng mang đến, liền có người tiến lên, bắt đầu thuyết phục và xô đẩy đám người rời đi, trong viện người phụ nữ vẫn tiếp tục đánh chồng, lại thấy đám người này đi quá chậm, kéo tai chồng gào loạn:
"Xéo đi! Xéo đi! Để đồ vật này mau cút đi a!"
Thanh niên trai tráng đến phía bên này càng lúc càng đông. Trong một thoáng, lưỡi dao giải phẫu trong tay áo Ninh Kỵ đã lóe sáng, nhưng nhìn Phạm Hằng, Lục Văn Kha cùng những người khác, cuối cùng hắn vẫn là thu dao lại, cùng mọi người rời khỏi cái sân kia.
Mọi người đều không ăn cơm trưa, trở về khách sạn, Ninh Kỵ băng bó vết thương cho cha con Vương Giang, Phạm Hằng cùng những người khác thì đi nha môn tìm hiểu tình hình, chuẩn bị kiện cáo, đòi lại một công đạo.
Sau khi băng bó xong, Vương Giang thương thế nặng, không biết có sao không đã mê man đi. Vương Tú Nương chỉ bị các vết thương ngoài da, thân thể không có vấn đề gì, nhưng tinh thần suy sụp, nói muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, không muốn gặp ai.
Nàng đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, hai tháng nay cùng Lục Văn Kha đã có tình cảm với nhau, nữ nhân luôn làm đẹp vì người mình yêu, trước giờ cách ăn mặc càng thêm xinh đẹp. Ai ngờ lần này ra ngoài biểu diễn, lại bị tên đầu lĩnh kia để ý, liệu định người biểu diễn thế này không có ai chống lưng, liền muốn dùng vũ lực, Vương Tú Nương trong lúc khẩn cấp đã lấy phân và nước tiểu bôi lên người, tuy bị Từ đầu lĩnh giận dữ đánh đập tàn nhẫn, nhưng vẫn bảo toàn được sự trong sạch. Nhưng chuyện này qua rồi, Lục Văn Kha lại có ý nghĩ gì, thực sự rất khó nói.
Ninh Kỵ tạm thời chưa nghĩ đến những chuyện này, hắn cảm thấy Vương Tú Nương rất dũng cảm, còn Lục Văn Kha sau khi trở về lại có vẻ tâm tình không ổn định. Nhưng đây cũng không phải chuyện cấp bách lúc này.
Không lâu sau khi băng bó xong cho hai cha con, Phạm Hằng, Trần Tuấn Sinh từ bên ngoài trở về, mọi người ngồi trong phòng trao đổi tình hình, ánh mắt và lời nói đều lộ vẻ phức tạp.
"Cái Từ Đông này nghe nói là đầu lĩnh nha môn địa phương, cũng không tính là nhân vật lớn gì, nhưng người có thể trị hắn lại có rất nhiều. Nhưng vấn đề là ở bà vợ Lý Tiểu Thiến kia, người đàn bà này là con gái của Lý Nhược Khuyết, em gái của Lý Ngạn Phong, năm đó gả cho Từ Đông khi nhà họ Lý còn chưa phải là thế gia vọng tộc, nhưng hôm nay... nhất là sau tai họa chiến tranh với quân Kim, nhà họ Lý ở nơi này, đó chính là hoàng đế vườn nhà nói một không ai dám cãi..."
"Chúng ta đã lót tay chút tiền, người nào mở miệng cũng nói cho chúng ta biết, vụ này khó mà thắng kiện. Từ Đông cùng Lý Tiểu Thiến như thế nào, đó là chuyện riêng của nhà họ, nhưng nếu chúng ta nhất định phải kiện cáo Từ Đông... Nha môn chỉ sợ khó mà vào, có người còn nói, muốn rời khỏi đây cũng khó."
"Vậy là chúng ta không kiện nữa sao?"
"Vậy chúng ta đi kiện đi chứ."
Mọi người nói đến đây, đều rơi vào khó xử, sau một hồi thương nghị, có người nói:
"Xem ý của Lục huynh thế nào?"
Lục Văn Kha hai tay nắm chặt thành quyền, mắt đỏ ngầu:
"Ta còn có thể có ý gì."
Mọi người thấy hắn như vậy, cũng không thể nói thêm gì.
Vào giữa chiều, gió thu thổi trong sân, trời bắt đầu chuyển âm, sau đó chủ quán đến thông báo, có nhân vật lớn muốn gặp mặt mọi người.
Mọi người đi đến đại sảnh của khách sạn, người xuất hiện ở đó là một người đàn ông trung niên mặc áo dài, trông như một người đọc sách, nhưng trên người lại có mấy phần khí phách giang hồ, trên mặt có vết sẹo do đao chém. Hắn thông báo danh tính với mọi người:
"Ta là quản sự nhà họ Lý, họ Ngô, Ngô Khẩu Thiên."
"Ngô quản sự có phải đến giải quyết chuyện hôm nay không?"
Phạm Hằng hỏi.
"Coi như vậy đi."
Ngô quản sự gật nhẹ đầu, sau đó ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, bản thân ngồi xuống trước bàn, hạ nhân bên cạnh liền rót cho hắn một chén trà.
"Chư vị đều là người đọc sách cả nhỉ."
Ngô quản sự mở lời một cách khách sáo, "Người đọc sách tốt, ta nghe nói người đọc sách hiểu lý lẽ, sẽ biết làm việc. Chuyện hôm nay của tiểu thư nhà ta cùng Từ đầu lĩnh, vốn có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng nghe nói, có người ở trong đó ăn nói lỗ mãng."
"Ăn nói lỗ mãng?"
Phạm Hằng, Trần Tuấn Sinh nhíu mày, Lục Văn Kha mắt lại đỏ lên. Ninh Kỵ ngồi ở một bên quan sát.
"Chuyện hôm nay xảy ra là việc riêng của nhà họ Lý, về phần hai cha con kia, bọn họ có hiềm nghi thông đồng với địch, có người kiện cáo bọn họ... Đương nhiên chuyện này bây giờ, có thể cho qua, nhưng các vị hôm nay ở kia làm ầm ĩ, thì không hay lắm... Ta nghe nói, các vị lại còn chạy đến nha môn đưa tiền, nói là kiện cáo tới cùng không bỏ qua, chuyện này truyền đến tai tiểu thư nhà ta..."
"Tiểu thư nhà ta mới gặp phải chuyện bực mình thế này, đang rất phiền não, các vị lại ở đây gây thêm phiền phức. Đúng là người đọc sách, không biết làm việc."
Hắn dừng lại một chút, uống một ngụm trà:
"Cho nên tiểu thư nhà ta nói, những người này à, không cần ở lại Thông Sơn nữa, để tránh gây thêm chuyện gì... Cho nên các vị, bây giờ hãy đi đi, trước khi trời tối, nhất định phải đi."
"Ai."
Sờ tay vào ngực, móc ra mấy thỏi bạc đặt ở trên mặt bàn, kia Ngô quản sự thở dài một hơi:
"Ngươi nói, đây coi như là, chuyện gì chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận