Chuế Tế

Chương 926: Hoa khai Bỉ Ngạn, nhân lão thương hà (4)

Gió thu đã nổi.
Trung Nguyên, Uy Thắng.
Trong biệt uyển của Hổ Vương, yến hội long trọng đang được tiến hành say sưa. Đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình, lúc một đám đại thần, tướng lĩnh bắt đầu có hành vi phóng túng, ôm ấp cung nữ bắt đầu đùa bỡn trước mặt Hổ Vương, Vu Ngọc Lân cầm theo một bình rượu nhỏ từ trong điện đi ra.
Bên ngoài điện là đình đài và thủy tạ đẹp đẽ, từng ngọn đèn lồng chiếu sáng hành lang dài xây trên mặt nước kia, hắn men theo hành lang đi lên phía trước, qua khỏi mặt hồ là khoảng sân với hòn giả sơn và đường quanh co chiếm đa số, vòng quanh dọc theo bờ hồ, nguy nga lộng lẫy. Vệ binh canh gác gần đó cứ ba bước một trạm năm bước một đồn, có kẻ thần thái lười nhác, thấy Vu Ngọc Lân đi tới, toàn bộ đều xốc lại tinh thần.
Một nơi tĩnh mịch đi tới không xa nữa, là đình đài tọa lạc bên cạnh hồ. Khi tới gần, mơ hồ có thể nghe thấy một giai điệu lười nhác đang ngân nga, giai điệu Giang Nam, Ngô nông nhuyễn ngữ cũng không biết đang ngân nga về cái gì, Vu Ngọc Lân vòng qua núi đá bên ngoài để qua đó, trên ghế dài của đình đài dựa vào hồ nước kia, hắn nhìn thấy nữ tử mặc trường bào màu xám ngồi tựa vào cột, trong tay đang ôm lấy bình ngọc đựng rượu, vừa ngân nga điệu hát vừa khẽ lắc lư trên nước, dường như đã hơi say.
Mấy năm nay, nữ tử có thể mặc trường bào nam tử tùy tiện đi lại trong trạch viện của Hổ Vương, đại khái cũng chỉ có một người ấy mà thôi. Tiếng bước chân của Vu Ngọc Lân vang lên, Lâu Thư Uyển quay đầu lại, nhìn thấy là hắn, lại nghiêng đầu về, giai điệu trong miệng không dừng lại.
- Lâu cô nương thật có nhã hứng.
Vu Ngọc Lân cất tiếng nói.
- Vu tướng quân mới thật có nhã hứng đấy.
Ngân lên vài tiếng, Lâu Thư Uyển dừng lại, đáp một câu như vậy:
- Mỹ thực, mỹ nữ do Hổ Vương thiết đãi, Vu tướng quân vậy mà không động tâm.
- Tuy rằng bên ngoài khổ cực, nhưng đối với chúng ta, mỹ thực mỹ nữ còn không phải vung tay là có sao. Ngược lại là Lâu cô nương ngươi, Ninh ma đầu chết rồi, ta lại không nghĩ tới ngươi sẽ vui mừng như vậy.
- Hừm hừm.
Lâu Thư Uyển cúi đầu cười cười.
- Hay là nói, Lâu cô nương biết hắn chưa biết, cho nên mới thờ ơ như vậy?
- Hừm hừm.
Nàng lại mỉm cười, ngẩng đầu lên:
- Vu tướng quân, ngươi có nhàm chán không vậy? Vẫn là trẻ con à?
Vu Ngọc Lân nhìn nàng cười, sau đó nụ cười dần thu lại, mở miệng ra, lúc mới đầu không thể phát ra âm thanh gì:
- Cũng là vì mấy năm nay đánh quá mệt mỏi rồi, đột nhiên xảy ra chuyện này, trong lòng ta lại khó mà tin được. Lâu cô nương mưu trí hơn người, chuyện của Ninh ma đầu đó ngươi cũng quan tâm nhất, ta cảm thấy hắn có thể chưa chết, muốn cùng ngươi thương lượng một chút.
Lâu Thư Uyển nhìn ra mặt hồ:
- Đúng là ta có quan tâm hắn có chết không, nhưng ta cũng không phải thần tiên, chiến trường chưa đi, đầu người chưa thấy, làm thế nào để khẳng định. Ngươi cũng đã từng nói, chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Vu tướng quân, nếu có một ngày ngươi đột ngột chết đi, ta cũng không thấy kỳ lạ. Nếu hắn thật sự đã chết, cũng có gì lạ đâu chứ. Loại người như hắn, chết đi là phúc của thiên hạ, mấy năm này, dân chúng lầm than... Nếu không phải tại hắn còn có thể tại ai nữa... nhưng mà...
Lâu Thư Uyển nói đến đoạn sau, thanh âm dần dần thấp xuống, sau đó dần ngắt đoạn, Vu Ngọc Lân cũng khẽ thở dài, khi gió đêm thổi tới, bao trùm đình đài này trong một mảnh yên tĩnh.
Đúng vậy, mấy năm này, dân chúng lầm than. Bốn chữ này, chính là cảnh tượng khái quát của cả Trung Nguyên. Tình hình chiến sự với Tiểu Thương Hà, với Tây Bắc sẽ kéo dài trong thời gian dài như vậy, mức độ chấn động của cuộc chiến lớn như thế, đây là chuyện ba năm trước chưa từng có ai nghĩ tới. Thời gian ba năm, vì để phối hợp lần “chinh tây” này, nhân lực, vật lực trong lãnh thổ cả Đại Tề đều được điều động.
Dưới sự ép buộc của người Nữ Chân, cường độ động thủ của hoàng đế Lưu Dự là lớn nhất, trưng binh lượng lớn vượt quá lẽ thường, sự áp bức đối với hạ tầng trong thời gian ba năm, khiến cho đại bộ phận bách tính trong cả vùng Trung Nguyên hầu như khó mà sinh tồn. Sau ba lần nam chinh của người Nữ Chân, tài nguyên sinh tồn của những nơi này vốn dĩ đã cạn kiệt, trải qua thêm sự áp bức của chính quyền Lưu Dự, mỗi năm đều là đói khát từng lớp từng lớp, bán con lấy thức ăn, phần lớn lương thực đều bị nộp về quân lương, chỉ duy nhất kẻ tòng quân, quan lại tàn ác hỗ trợ thống trị, mới có thể có được chút thức ăn trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy.
Mà một số nơi không thuộc về quản lý trực tiếp của Lưu Dự, lại khá hơn một chút, địa bàn của Hổ Vương coi như là kẻ nổi bật trong số đó, một mặt là bởi vì tác dụng của việc coi trọng thương nghiệp trước tiên, sau khi quy hàng Nữ Chân, thế lực của Điền Hổ vẫn luôn duy trì mua bán qua lại với người Nữ Chân, lấy chút ít làm trợ cấp, một mặt khác, vì liên minh do đám người Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân, Điền Thực kết thành lấy hình thức kiểm soát quân sự gom một lượng lớn nông trang, thậm chí gom hết cả từng huyện từng huyện làm khu vực cấm, nghiêm cấm di chuyển dân cư. Vì vậy tuy rằng không ít lưu dân sau khi bị cự tuyệt bị chết đói hoặc bị giết chết bên ngoài phạm vi thế lực của Điền Hổ, nhưng cách làm này một là duy trì được trật tự sản xuất nhất định, hai là cũng đảm bảo được sức chiến đấu nhất định của binh sĩ dưới trướng, thế lực của Điền Hổ vì ưu thế như vậy mà thu hút được nhân tài, trở thành nơi khá có cảm giác ưu việt trong mảnh loạn thế này.
Dù là như vậy, so với cảnh tượng năm tháng thái bình, ngày tháng vẫn trôi qua cực kỳ gian nan.
Không thể không thừa nhận, công thần của một loạt những hành động này được xuất hiện, thúc đẩy, chủ yếu là Lâu Thư Uyển, sau khi tham khảo rất nhiều hành động của Ninh Nghị, phối hợp với sự nhạy bén của phái nữ, dâng lời can gián với đồng minh là đám người Vu Ngọc Lân, cháu của Điền Hổ là Điền Thực.
Mà dưới áp lực của người Nữ Chân cường hãn, Lưu Dự thống lĩnh Đại Tề, Điền Hổ ngày càng ý thức được lợi ích của việc có một “bà quản gia” như vậy. Cho nên, tuy rằng các nơi dưới sự cai trị của đám thân tộc không có chí tiến thủ của Điền gia vẫn quan lại thối nát dân chúng lầm than như cũ, nhưng đối với đám người Lâu Thư Uyển, Vu Ngọc Lân, hắn vẫn dành một lượng lớn quyền lực và sự bảo vệ, để lại vài nơi thi hành biện pháp chính trị nghiêm ngặt, gia tăng sản xuất, chống đỡ sự vận hành của cả địa bàn. Mà trong thế lực của Điền Hổ, sau khi Lâu Thư Uyển ngày càng quan trọng, được giữ chức vụ ngự sử, chuyên quản lý vạch tội người khác, từ đó kìm hãm cân bằng quan hệ của nàng với người khác.
Bên trong kẽ hở như vậy, Lâu Thư Uyển trên triều đường thường xuyên nã pháo khắp nơi, hôm nay vạch tội người này ăn hối lộ không làm tròn trách nhiệm, ngày mai vạch tội người kia kéo bè kết cánh, dù sao tất nhiên là vạch tội người nào đúng người đó. Sau khi quan hệ càng trở nên tồi tệ, đến bây giờ, ngược lại đích xác trở thành một trong những “quyền thần” quan trọng dưới trướng Hổ Vương rồi.
Đại chiến ba năm, Vu Ngọc Lân dựa vào quan hệ đồng minh với Lâu Thư Uyển, cuối cùng tránh được vận rủi phải xông lên tuyến đầu. Nhưng mà ngay cả ở hậu phương, ngày tháng gian khó có khổ tự biết, đối với sự thảm khốc của trận đại chiến tiền phương kia, cũng là trong lòng biết rõ. Ba năm này, quân đội lần lượt lấp vào cái hố không đáy đó nhiều đến mấy trăm vạn, tuy rằng không có thống kê cụ thể, nhưng quân đội từ đó không thể trở về được nữa cũng nhiều hơn cả trăm vạn.
Tướng lĩnh, binh sĩ bị phái tới mảnh vùng đất chết kia không chỉ dưới trướng Điền Hổ. Cho dù là dưới trướng Lưu Dự, cũng không có mấy người thật sự muốn đi, có lên chiến trường cũng đều muốn trốn tránh. Tuy nhiên, không trốn được sự giám sát của người Nữ Chân, cũng không trốn được sự tấn công của Hắc Kỳ quân. Những năm này, nhân vật quan trọng chết trong tay Hắc Kỳ quân đâu chỉ có Cơ Văn Khang dưới trướng Lưu Dự, đệ đệ ruột của Lưu Dự là Lưu Ích trước lúc chết từng khổ sở cầu xin, cuối cùng không thể tránh được một đao phủ đầu đó.
Trong sự xuất binh của Điền Hổ, Vương Viễn, Tôn An dẫn quân vào núi, ban đầu vẫn còn ôm suy nghĩ gặp địch thì lui, trúng một vòng đại pháo của Hắc Kỳ quân ngăn cách khe núi bên trong núi kia, vách núi sụp đổ chôn sống gần ngàn người trong sơn cốc, Vương Viễn, Tôn An không thể nào trở ra được nữa. Tướng quân Vũ Năng lúc trở về hơi thở thoi thóp, lúc gặp người nhà lần cuối cũng không thể nói ra được lời nào, mấy người Lăng Quang, Phàn Ngọc Minh sau khi bị tập kích bị tách ra, chết trong núi hài cốt đều không thể được nhặt về...
Ban đầu lúc gặp Ninh Nghị ở Lữ Lương Sơn, chỉ cảm thấy, hắn đích thực là một nhân vật lợi hại, một giới thương nhân có thể đạt đến trình độ này, rất ghê gớm. Cho đến đại chiến ba năm này, Vu Ngọc Lân mới thật sự hiểu được đối phương là người như thế nào, giết hoàng đế, giết Lâu Thất tạm không nói tới nữa, đám người Vương Viễn, Tôn An và cả Cơ Văn Khang, Lưu Ích đều không đáng nhắc tới, đối phương kéo theo mấy trăm vạn người đấu đá loạn xạ, đuổi cho danh tướng như Chiết Khả Cầu liều mạng chạy trốn, trực tiếp chém giết đại tướng Từ Bất Thất đã bị bắt ở đầu thành Diên Châu, cũng tuyệt không hòa đàm với Nữ Chân. Người như thế sớm đã không thể dùng nhân vật lợi hại để khái quát nữa rồi.
Cả vùng Trung Nguyên, chỉ cần chiến đấu với hắn, đều bị hắn hung hăng kéo xuống vũng bùn. Không ai may mắn thoát khỏi.
Vu Ngọc Lân thậm chí có một bận cảm thấy, cả thiên hạ này đều sắp bị hắn kéo đến chết chìm.
Nhưng mà đột nhiên có một ngày, nói hắn chết rồi, tuy rằng trong lòng Vu Ngọc Lân không cho rằng điều đó hoàn toàn không thể, nhưng một số ý nghĩ nào đó, chung quy không buông xuống được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận