Chuế Tế

Chương 796: Thiên địa sụp đổ, đường dài từ đầu (3)

Trên vách núi đá vốn đang tiến hành đào hang để dự bị qua mùa đông và chứa vật tư, lúc này đã có thêm mười hang, nhưng tạm thời chưa ai vào ở, có lẽ bên trong chưa thi công xong. Nhà gỗ ở một góc thung lũng cũng tăng nhiều, thoạt trông độ dày tạm được, đắp này vá kia có thể dùng tạm qua mùa đông, nhưng đông năm nay, một nửa người có lẽ đành phải ở trong lều mao chiên.
May mà Tô gia vốn kinh doanh vải, Lữ Lương Sơn đem đi buôn lậu, kinh doanh mặt hàng này gần như bị Ninh Nghị lũng đoạn, vốn tích trữ nhiều. Trước khi giết Chu Triết, Ninh Nghị lên kế hoạch hơn một tháng, cho dù vội vàng, mấy thứ này còn chưa đến mức khan hiếm.
Đứng chỗ cửa núi xem giây lát, mắt thấy đội ngựa tiến vào, mọi người ở trong núi nhìn qua bên này, tuy không lớn tiếng hét nhưng rõ ràng cảm xúc dâng trào. Ninh Nghị ngẫm nghĩ, đoán là người nhà của Võ Thụy Doanh nhóm đầu tiên đã tới, bởi vậy lòng người hưng phấn. Trong ánh lửa bên kia, có người đi đầu bước qua, là tướng lĩnh Tôn Nghiệp.
Ninh Nghị xuống ngựa, hai người chào hỏi nhau:
- Tổng cộng có bao nhiêu người đến? Đã sắp xếp xong hết chưa? Đủ chỗ ở không?
- Bảy trăm ba mươi sáu người đến, vốn là tướng sĩ trong Võ Thụy Doanh, có một trăm chín mươi ba người không đi cùng chúng ta, còn lại là người nhà của bọn họ, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Tôn Nghiệp nói xong thì thầm:
- Có một số người bị triều đình sai khiến âm thầm lẩn vào chúng ta, trong đó ...
Ninh Nghị nghe Tôn Nghiệp nói chuyện, gật gù, rồi cười bảo:
- Thảo nào sĩ khí bỗng nhiên lên cao như vậy.
- Sĩ khí ... là vì chuyện khác.
- Hừm ?
- Là bởi vì Biện Lương đã bị đánh chiếm ...
Tôn Nghiệp vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện.
Trong ánh sáng từ đuốc lửa, biểu cảm của Ninh Nghị hơi sửng sốt, chợt khựng bước chân, hắn ngửa đầu hít một hơi, gió đêm thổi lạnh lẽo đến.
Từ khi tới Vũ triều này, Ninh Nghị từ ban đầu thờ ơ hờ hững đến về sau lòng có vướng bận, có năng lực làm trong khả năng, rồi về sau gần như dâng hiến mạng sống bảo vệ tòa thành kia, chỉ vì không hy vọng nó có kết cục như vậy. Khi quyết định giết Chu Triết, Ninh Nghị biết kết cục này đã định sẵn, nhưng trong đầu chưa thật sự nghĩ kỹ, bây giờ thì rốt cuộc rõ ràng.
Vòng qua vòng lại lâu như vậy, mọi thứ rốt cuộc vẫn ập đến trước mắt. Trời đất sụp đổ, đốm sáng nhỏ bé trong thung lũng không biết sẽ đi hướng tương lai như thế nào.
Nhưng dù thế nào, cuối cùng đã rõ nguyên nhân sĩ khí trong thung lũng tăng vọt.
Ninh Nghị thở dài, bước tới trước.
Phía trước thung lũng, đi tới trước nữa là sông và đường khúc khuỷu kéo dài, trong mấy chỗ hang động ở chân núi đang phát ra ánh sáng. Bên này người canh gác tự thành một nhóm, có một căn nhà, nữ nhân ở bên trong đang cầm bút xem sổ sách, tính vật tư. Một nữ binh của trại Thanh Mộc đi vào, nói một câu bên tai nàng, nữ nhân ngước đầu lên, dừng ngòi bút đang viết. Nàng nói gì đó với nữ binh, chờ nữ binh ra ngoài, nữ nhân tên là Tô Đàn Nhi mới nhẹ nhàng vuốt tóc mai, nàng bình tâm lại, tiếp tục xem nội dung trang giấy này, sau đó chấm xuống một đốm đen nhỏ.
Tiếng sói hú dài lâu, gió đêm lạnh lẽo, đốm sáng leo lét lan tràn trong núi. Người với người gặp lại nhau là chuyện ấm áp duy nhất trong thiên địa không biết tương lai về đâu này.
Tiểu Thương Hà.
Bóng đêm sớm buông xuống, trên sườn núi, trong sân tổ hợp từ nửa hang động nửa nhà ở, còn đang chuẩn bị cơm chiều, không khí trong các căn nhà đã náo nhiệt lên.
Chủ nhà từ ngoài núi trở về lúc này đang ở trong nhà bếp quấy rối người nhà, đây không phải lần đầu tiên, trong thời đại chú trọng quân tử xa nhà bếp này, một đại phản tặc đã danh chấn thiên hạ ngẫu nhiên chạy vào nhà bếp nêu đề nghị cách nấu ăn, thậm chí muốn tự tay chiên trứng gà gì đó, đây là một hành động khiến người nhà và đầu bếp phiền não.
Ninh Nghị đang chiên trứng, trong sân vườn líu ríu các loại âm thanh, từ ngoài núi trở về, không tránh được cả đám người tìm tới cửa. Thí dụ như mấy người Trần Phàm, Đỗ Sát, Phương Thư Thường, bọn họ đến ăn chực uống ké. Trước khi giết Chu Triết, nghề chính của Trúc Ký là mở tửu lâu, Ninh Nghị có chút nghiên cứu về thức ăn, hắn không giống những nhà lớn như Thái Kinh vì một món ăn giết một trăm con gà chỉ để cắt đầu lưỡi làm một dĩa, chẳng qua hắn không thích thói quen ẩm thực phổ biến thấp hơn tiêu chuẩn của thời đại này.
Thế là lúc Ninh Nghị ở kinh thành đã lùng sục nhiều đầu bếp, đám người Trần Phàm lúc trước dốc sức làm ở Giang Nam, chưa hội hợp với Ninh Nghị, không thể hưởng thụ những đãi ngộ này, sau này qua nhiều trắc trở mới phát hiện có phúc lợi như thế. Lúc này tuy vào núi, không nhiều đầu bếp đi theo, đa số còn phải đi phụ trách cơm tập thể, nhưng trong nhà Ninh Nghị luôn giữ lại một vị đầu bếp. Đầu bếp đang ở nhà của Ninh Nghị tên là Đường Xu Liệt, vốn là người lục lâm, võ nghệ cao cường, chung đường với đám người Trần Đà Tử, chẳng qua tay nghề nấu ăn tinh tế hơn một chút, dần dà bị Ninh Nghị lải nhải đẩy đi làm quản gia và đầu bếp.
Đường Xu Liệt chỉ thích nấu ăn, cảm thấy là làm việc nhỏ, lúc trước hắn giống như đám người Trần Đà Tử, làm hộ viện cho Ninh Nghị. Về sau từng trải qua trận chiến Hạ Thôn, những lúc rảnh rỗi sau khi tập võ thì xin đầu bếp Trúc Ký dạy cho vài món ăn, lúc rảnh rỗi mới nấu, giờ hắn thật sự làm đầu bếp, thường xuyên có cảm giác minh châu bị phủ bụi. Đám người Trần Đà Tử khuyên Đường Xu Liệt hãy chấp nhận số phận, như vậy càng tiện bảo hộ Ninh tiên sinh, ý muốn thật sự của hắn rất khó nói ra. Lúc này Ninh Nghị còn chạy vào lãnh địa của hắn chiên trứng gà, đầu bếp Đường Xu Liệt mặt đen như than.
Đám người Trần Phàm, Đỗ Sát đứng ngoài cửa nhìn, mỏ nhọn đâm thọc:
- Bỏ thêm trứng đi, nhiều trứng vào! Đông người mà có chút xíu sao đủ ăn, Ninh lão đại, trời tối rồi mà ngươi còn thêm phiền.
- Thêm phiền cái gì! Nấu số lượng nhiều sẽ làm đổi mùi vị, cả đám không mời mà đến còn ý kiến ý cò! Đừng ăn đồ ta nấu!
- Đương nhiên không ăn! Lão Đường, nấu cho ta món ... ngươi nhìn mặt của lão Đường kìa.
- Đường đại ca, Đường đại ca, ta nói cho ngươi biết, Trần Phàm này không phải loại người thích đâm thọc. Ta không biết tính khí của ngươi như thế nào, nếu là ta thì tuyệt đối không nhịn nữa!
- Ông chủ, ngươi hãy ra ngoài đi.
- Đùa gì vậy! Lão Đường, ai là lão đại của ngươi hả? Ai cho ngươi ăn hả? Có biết là không được bắt nạt kẻ yếu? Trần Phàm kìa, ngươi kêu hắn ra ngoài đấu đơn đi, ta cược ngươi thắng!
Ninh Nghị vung nồi, cười nói giỡn.
Người ở trong và ngoài phòng đều cười phá lên. Đường Xu Liệt lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trần Phàm đứng ở cửa bĩu môi cười nhạt:
- Ta không thèm đánh với lão Đường.
Phương Thư Thường đứng ngoài cửa xem kịch vui bước tới ôm vai Trần Phàm:
- Đấu đơn cái gì? Ai đấu với ai? Trần Phàm chúng ta đã bao giờ sợ đấu đơn? Tiểu Phàm, ta không phải loại người thích đâm thọc, ta không biết tính khí của ngươi như thế nào, nếu là ta thì tuyệt đối không nhịn nữa ...
- Có gì không thể nhịn, đại trượng phu co được giãn được, đánh với lão Đường thì ta khỏi có cơm ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận