Chuế Tế

Chương 1357: Thiên Hạ Anh Hùng hội Giang Ninh (5)

Mười bốn tháng tám, sáng tỏ dưới ánh trăng, trận vây bắt vừa mới bắt đầu ở trong ngoài sân nhỏ thành Giang Ninh đã trở nên hỗn loạn một mảnh.
Người áo đen bị đám người vây bắt, trong tay kiếm Khổng Tước Minh Vương múa may rộng mở, hất văng một thành viên Bất Tử vệ xuống đất, chạy gấp trái phải muốn phá vòng vây, thành viên Bất Tử vệ phụ trách vây bắt đuổi theo ngay sau, bên trong viện cũng đã có người cầm thương xông ra, hiển nhiên là chủ nhân sân viện Miêu Tranh.
Một bóng người từ xa lao đến xẹt qua tường viện, lập tức vượt qua đường thủy, đã nhào tới chỗ bóng đen đang cố phá vòng vây. Thân pháp của hắn cao tuyệt, lần này lao đến như bão táp, phối hợp với Bất Tử vệ vây bắt, muốn một kích bắt gọn địch, nhưng bóng đen kia đã sớm nhận được cảnh báo, người cong xuống, đao kiếm trong tay gầm rú, sát chiêu kiếm Khổng Tước Minh Vương triển khai, thừa lúc đối phương xông tới không kịp trở tay, liền dùng khí thế mạnh nhất chém loạn xạ về phía trước.
Bên đường thủy, Du Hồng Trác từ trên mái nhà nhảy xuống, đánh "phịch" một tiếng đè gã lâu la cầm lưới bắt cá bên cạnh Huống Văn Bách xuống đất. Tên lâu la cùng Huống Văn Bách vốn tập trung tinh thần nhìn đối diện, lúc này lưng đột nhiên bị một thân thể hơn trăm cân giáng xuống, mang theo xung lực lớn, cả khuôn mặt trực tiếp bị đập lên tảng đá ven đường thủy, như dưa hấu nổ tung, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Biến cố bất ngờ xảy ra bên cạnh, Huống Văn Bách dù sao cũng là lão giang hồ, roi đơn trong tay vung lên liền đánh về phía trước. Bóng người kia lại lăn sang một bên, lăn đến sát chân hắn, Huống Văn Bách giật mình trong lòng, vội vàng lui lại, bóng người kia bật dậy, ngay sau đó, Huống Văn Bách chỉ cảm thấy đầu "ông" một tiếng trầm đục, trong miệng mũi nổi lên vị ngọt, cả người bay ra phía sau, rơi vào đống bùn đất gạch ngói bên cạnh.
Tên lâu la bên này bị nện xuống đất, Du Hồng Trác lăn đến trước người Huống Văn Bách, đứng dậy liền đấm một quyền, đã sớm luyện thành phản xạ có điều kiện, cả quá trình động tác nhanh nhẹn, không hề tốn một nhịp thở.
Năm xưa ở đất Tấn bảy người kết nghĩa, võ nghệ Huống Văn Bách đương nhiên cao hơn Du Hồng Trác, nhưng sau mấy năm trôi qua, động tác của hắn trong mắt Du Hồng Trác đã quá ngây thơ, theo bản năng đánh vào mặt là vì không muốn lưu lại vết đao. Ai ngờ một quyền này qua đi, đối phương trực tiếp ngã ngửa ra đống bùn ngói, khiến cho Du Hồng Trác có chút sững người, sau đó đột ngột quay người, nhặt chiếc lưới đánh cá đủ loại móc câu lên, hai tay vung mạnh, vừa chạy vừa múa gào thét.
"Thu, thu, thu, chiêm chiếp..."
Biến cố trước mắt không cho người do dự, bên này Du Hồng Trác vung lưới lớn dọc theo đường thủy phóng đi, trong miệng còn huýt sáo đoạn ám hiệu của lục lâm từng dùng ở đất Tấn, đối diện bóng người kiếm Khổng Tước Minh Vương một bên chém đứt những cây trúc, cây gỗ bên cạnh, một bên nhanh chóng bỏ chạy, bóng người khinh công cao tuyệt đuổi theo phía sau, chỉ vừa bị cây gậy trúc bị chém đứt quấy nhiễu trong chốc lát.
Bóng dáng kiếm Khổng Tước Minh Vương bất chợt tăng tốc hướng về bên này, lao về phía Du Hồng Trác bên kia đường thủy.
Nàng lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác, lưới lớn trong tay Du Hồng Trác chính là lợi khí đối phó cao thủ lục lâm, phía trên toàn móc câu, một khi ai bị bao phủ, móc câu cắm vào thịt, liền mất đi khả năng phản kháng. Nếu Du Hồng Trác là kẻ địch, lần này lao đến của nàng chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Du Hồng Trác vung lưới bắt cá, quăng về phía đầu đường thủy, hắn từng được huấn luyện bài bản món nghề này ở Hoa Hạ quân, lưới lớn tung ra, mép lưới dưới vừa hay cao hơn bóng dáng đánh tới, đối với đám người đuổi theo bên kia đường thủy lại giống như một bức bình phong chụp xuống.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đội trưởng Bất Tử vệ đuổi theo phía sau giơ gậy trúc lên, ném vào lưới bắt cá. Cây gậy trúc chặn lại lưới bắt cá, hất ra giữa đường thủy, bóng dáng kia vừa buông trường đao, tay vịn đao chụp vào bờ đá xanh bên này, Du Hồng Trác tiến lên, tiện tay túm nàng một cái, trong tầm mắt, kẻ địch khinh công cao tuyệt đã xông tới, trường đao trong tay chém xuống về phía hai người.
Du Hồng Trác kéo tay cô gái kia lộn về phía trước, trường đao vung hư chiêu, cô gái kia ý thức chiến đấu cũng vô cùng xuất sắc, bị kéo lên bờ, thanh kiếm dài còn lại trong tay vung chém bảo vệ thân. Còn kẻ địch lao tới chém ra một đao, chỉ phát ra một tiếng "Đốt" rất nhỏ, đây là dấu hiệu của kẻ am hiểu ám sát dùng thân pháp cao siêu, mà một đao đó chưa thành toàn công, Du Hồng Trác thấy hắn tay trái vung xuống, một bóng roi xẹt ngang bầu trời đêm, đánh xuống phía dưới.
Du Hồng Trác và nữ tử kiếm Khổng Tước Minh Vương theo bản năng né tránh, roi dài sượt qua người hai người, rơi xuống đất văng tung tóe mảnh vụn.
Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, kẻ trước mắt tay phải cầm đao, tay trái cầm roi, với khinh công và cách dùng roi của đối phương, nếu lùi lại kéo dài khoảng cách định chạy trốn thì thật không khôn ngoan, trong lúc này cần lập tức xông lên, đao quang chém tới.
Bên bờ sông chật hẹp, người nọ vung roi dài như trăn lớn quật ngang, đánh rung cả con đường lẫn tường viện, ngói trên tường rơi rụng ầm ầm, đao trong tay cũng giao chiến vài chiêu với Du Hồng Trác và nữ tử dùng kiếm. Bên kia đường thủy, các thành viên "Bất Tử vệ" hét lên một tiếng liền xông đến bao vây hai đầu.
Roi dài sở trường vươn xa, một khi để đối phương kéo dài khoảng cách, chẳng khác nào lấy chỗ yếu của mình tấn công vào chỗ mạnh của địch, mà dựa theo khinh công của đối phương, muốn kéo dài khoảng cách mà chạy trốn thì quả thật là người si nói mộng. Đôi bên giao đấu vài lần, Du Hồng Trác không làm gì được đối phương, đối phương nhất thời cũng không làm gì được Du Hồng Trác và nữ tử kiếm Khổng Tước Minh Vương, nhưng các thành viên "Bất Tử vệ" đã xông tới trong nháy mắt, kẻ này nắm chắc thắng lợi, cười lớn.
"Ha ha, võ công tiểu bối không tệ, bản tọa 'Hàn Nha' Trần Tước Phương, ngươi là !"
Một trời vôi bột nổ tung.
Du Hồng Trác đẩy cô gái kia ra sau, cầm đao liền xông tới chém vào phía trước, phải thừa cơ trong nháy mắt này, trực tiếp muốn lấy mạng đối phương.
Sương mù xám dâng lên bên rìa đường sông, Trần Tước Phương vung vẩy đao quang, bóng roi tung hoành, cả thân hình mặc áo choàng gần như xoay cuồng điên dại, đạp đạp đạp đạp không biết lui bao nhiêu bước mới thoát khỏi vùng vôi bột bao phủ. Hắn lúc này nửa người trắng xóa, áo choàng, y phục rách bươm, trên thân không biết trúng mấy vết đao.
Thấy bóng người hung hãn kia không thể đánh chết hắn trong một lần, lại hét lớn một tiếng rút đao lui về phía sau, lúc này mới cùng nữ nhân lúc trước chạy vào đường tắt bên cạnh.
"Hàn Nha" Trần Tước Phương đứng ở đó, nhất thời toàn thân phát run, hắn vừa một khắc trước còn cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, ai ngờ khoảnh khắc sau đã suýt mất mạng, lúc này trên người trúng mấy đao, tự nhiên không cách nào đuổi theo. Qua một lát, những thủ hạ "Bất Tử vệ" cũng đã chạy tới, đao quang trong tay hắn chấn động.
"Phát tín hiệu, gọi người đến. Dù có xới tung cả thành Giang Ninh, cũng phải bắt được chúng cho ta!"
Hắn gầm lên như sấm, sau đó tốn không ít dầu mới rửa sạch vôi trên người.
.
Tín hiệu pháo hoa đuổi theo hung thủ bay lên không trung, tô điểm cho đêm Giang Ninh.
Du Hồng Trác cùng nữ tử cầm kiếm dài chạy vội qua mấy con hẻm tối, dừng lại một chút ở dưới một vòm cầu.
"Lương Tư Ất."
Du Hồng Trác chỉ vào đối phương, rồi chỉ vào mình, "Du Hồng Trác, chúng ta gặp nhau ở Chiêu Đức rồi."
Đối phương nhìn hắn, sau khi nghe tên hắn, lại nhìn vào mắt hắn, gật nhẹ đầu, quay đầu nhìn ra ngoài vòm cầu:
"Ta nghe danh ngươi rồi."
"Sao các ngươi lại đến đây?"
"Ngươi thì sao?"
"Mở đại hội anh hùng, tham gia cho vui."
"Ừ."
Người phụ nữ gật đầu nhẹ, lại nhìn ra ngoài vòm cầu, không muốn trả lời câu hỏi của hắn, lúc này không biết nghĩ đến cái gì, khẽ nói, "Nguy rồi."
Rồi muốn xông ra ngoài.
Du Hồng Trác giữ chặt tay cô:
"Muốn ra ngoài lúc này ngươi có đi cũng đã muộn."
Nữ tử khẽ giãy giụa tay kiếm, trừng hắn một cái:
"Ngươi biết gì chứ!"
"Cái tên Miêu Tranh đó đúng không?"
Ánh mắt nữ tử trầm xuống, lại quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm bắt đầu náo loạn.
"Nếu hắn không tự bảo vệ được mình, ngươi đi cũng vô dụng."
"Có lẽ có cách."
Có lẽ bị lời của Du Hồng Trác thuyết phục, lúc này cô mới ngồi xuống dưới vòm cầu, đặt kiếm dài xuống bên cạnh, duỗi thẳng hai chân, dưới ánh sáng nhợt nhạt, Du Hồng Trác mới thấy rõ mặt mũi cô, tướng mạo của cô có chút hào hùng, đặc điểm nhận dạng lớn nhất có lẽ là vết sẹo ở đuôi lông mày bên trái, vết sẹo cắt ngang lông mày, khiến cho mặt cô thêm vài phần sắc sảo, cũng thêm vài phần sát khí. Cô nhìn Du Hồng Trác, lại nói:
"Mấy năm trước ta nghe nói về ngươi, làm việc dưới trướng nữ tướng, ngươi là một nhân vật."
Du Hồng Trác đương nhiên không tự khen mình, người phụ nữ lại nói:
"Không thể nói mục đích của ta cho ngươi biết."
Ánh mắt của nàng thẳng thắn, Du Hồng Trác gật đầu:
"Biết rồi, đơn giản cũng chỉ có bấy nhiêu chuyện. Bên này muốn mở đại hội anh hùng, Vương tướng quân là lão nhân của Vĩnh Nhạc triều, Đại Quang Minh giáo, Ma Ni giáo, Di Lặc giáo, Vĩnh Nhạc triều, đều là một bọn. Cái tên gọi Miêu Tranh kia..."
Hắn nói đến đây, chạm đến là thôi ngậm miệng, người nữ nhân tên là Lương Tư Ất kia từ chối cho ý kiến lắc đầu, đôi mày tuy có khí khái hào hùng, nhưng lệ khí đã rút đi. Du Hồng Trác nói:
"Có chỗ nào để đi chưa?"
Lương Tư Ất nói:
"Có."
"Ta dạo gần đây mấy ngày sẽ ở tại khách sạn mọc ở phía đông thành nam, khi nào đi cũng không biết, nếu có việc gì cần, đến đó cho một tên gọi Trần Tam lưu lời nhắn, có thể giúp ta tận lực giúp."
"Được."
Lương Tư Ất ngồi ở đó, làm ra bộ dạng còn muốn nghỉ ngơi một chút, phẩy tay ra ngoài, Du Hồng Trác liền thu hồi trường đao đi ra ngoài, hắn đi ra vài bước, nghe được Lương Tư Ất ở phía sau một tiếng:
"Cảm tạ."
Du Hồng Trác quay đầu lại, thấy bóng dáng nữ nhân đã vọt đi vùn vụt khỏi vòm cầu, hướng phía phương hướng ngược lại với hắn chạy đi, có lẽ vẫn là không tin được hắn, sợ hắn ở phía sau theo dõi.
Du Hồng Trác cười cười, mắt thấy tín hiệu trong thành liên tục phát ra, một lượng lớn "Bất Tử vệ" bị điều động, thế lực của "Chuyển Luân vương" trên đường phố khua chiêng gõ trống, hắn liền thoáng thay đổi trang phục, lại hướng chỗ náo nhiệt nhất tiềm hành đi qua, cũng là để xem tình hình của tứ ca Huống Văn Bách thế nào, theo lý thuyết mình một quyền kia đánh xuống, chỉ là làm hắn choáng váng, còn lâu mới chết, nhưng lúc đó tình hình khẩn cấp, không kịp cẩn thận xác nhận, lúc này cũng hơi lo lắng.
Nếu như một quyền kia xuống, ót của đối phương đập trúng gạch, như vậy chết rồi, mối thù lớn đã báo, mình mới thật sự là không biết phải làm sao mới tốt.
Như thế, hắn ở trong bóng đêm quan sát một hồi, đêm nay ngược lại không còn gặp lại Huống Văn Bách, chỉ là nghe nói Miêu Tranh kia cùng Lương Tư Ất đã bị bại lộ, quay đầu liền dẫn người nhà xông vào địa bàn của "Diêm La vương" Chu Thương. Đêm đó hai bên chính là một trận giằng co, cãi cọ, suýt chút nữa đánh nhau.
Bởi vì tới rạng sáng cũng không thực sự đánh nhau, Du Hồng Trác lúc này mới mất hứng trở về ngủ.
Thành Giang Ninh ở trong ồn ào náo động đã qua hơn nửa đêm, tới gần bình minh, mới chìm vào sự yên tĩnh ấm áp nhất.
Khi chân trời lộ ra tia sáng bạc đầu tiên, trên sườn núi cách phía tây thành thị hơn hai mươi dặm, thiếu niên Long Ngạo Thiên cùng tiểu hòa thượng đầu trọc đã đi lên. Tiểu hòa thượng đầu trọc lốc đang bên dòng suối vừa đánh quyền, làm một lượt luyện công buổi sáng.
Quyền pháp của hắn cao minh, ở cái tuổi này, chú trọng là ôn dưỡng khí lực, duy trì sự mềm dẻo, co giãn vừa phải, giống như chính mình năm đó, rất rõ ràng là có cao nhân sư phụ chuyên môn truyền thụ phương pháp, đương nhiên trong đó cũng có một chút phương pháp vô cùng bá đạo, khiến Long Ngạo Thiên cảm thấy sư phụ của đối phương không đủ công chính hào phóng.
Hắn hiện giờ là một nhân vật đại phu, khá ít người biết, đối mặt với tên tiểu trọc đầu này am hiểu công việc, phương pháp rèn luyện ban đầu dùng trước mặt Lục Văn Kha và đám thư sinh là không thích hợp lắm, liền dứt khoát luyện một bộ võ công tuyệt thế học được từ cha "Tập thể dục theo đài", khiến tiểu hòa thượng nhìn thấy có chút trợn tròn mắt.
"Long ca, ngươi không phải đánh Ngũ Cầm Hí sao?"
"Nhìn không hiểu à?"
"Ừm."
"Long ca đánh đương nhiên là tuyệt thế võ học, ngươi xem không hiểu là phải rồi... Ngươi xem, cái này nhảy bật, nó... nó sẽ khiến người trở nên rất nhanh nhẹn..."
Hắc a, hắc ha... Long Ngạo Thiên trước mặt tiểu hòa thượng nghiêm túc nhảy bật, tiểu hòa thượng há hốc miệng nhìn, cuối cùng giơ hai tay có chút sùng bái lại có chút phức tạp vỗ tay một cái.
Bữa sáng là bánh bao thịt mua ở chợ phía trước. Hắn chỉ tiểu hòa thượng mấy cái, đi được một đoạn đường, lại chia mấy cái. Đợi đến lúc ăn xong bánh bao, hai bên mới ở chỗ ngã ba gần đó mỗi người đi một ngả.
Tuy gặp một lần thấy hợp ý, nhưng hai bên đều có chuyện của mình phải làm. Tiểu hòa thượng phải đi đến chùa miếu ngoài thành xem có thể ngủ nhờ hoặc xin ăn chút gì không, Ninh Kỵ thì quyết định sớm tiến vào thành Giang Ninh, du lãm một phen cái gọi là "quê quán" của mình. Đương nhiên, đây cũng coi như "lấy cớ", nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là cả hai đều không hiểu rõ nhau, trên đường ăn một bữa cơm coi như có duyên phận, không nhất thiết phải cùng đường mà đi.
Đương nhiên, ngày sau nếu gặp nhau ở thành Giang Ninh, vậy vẫn có thể vui vẻ cùng nhau nô đùa.
"Ngộ Không à."
Sắp chia tay, Ninh Kỵ sờ đầu tiểu trọc đầu nói:
"Sau này nếu ngươi gặp vấn đề nan giải gì trên giang hồ, nhớ báo tên ta Long Ngạo Thiên, ta đảm bảo ngươi sẽ không bị ai đánh chết."
"Tốt, ha ha ha."
Tiểu hòa thượng nở nụ cười, hắn vốn tính thuần lương, tính tình vô cùng tốt, nhưng không phải không hiểu thế sự, lúc này chắp tay trước ngực, nói một tiếng:
"A Di Đà Phật."
Hai người hướng về hai ngả khác nhau đi, tiến lên một lúc, cả hai đều quay đầu lại, vẫy tay với đối phương. Lúc này mới nhanh chân bước đi.
Bên này xua tay chào tiểu hòa thượng, Ninh Kỵ đi lại nhẹ nhàng, một đường hướng phía mặt trời mọc tiến lên, sau đó sải bước bắt đầu chạy. Như thế chỉ gần nửa canh giờ, vượt qua con đường quanh co, hình dáng thành cổ đã xuất hiện trong tầm mắt.
Mang theo hương hoa quế và vị sương mai, gió sớm nhẹ nhàng khoan khoái đang thổi qua miền quê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận