Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 06: Triệu Giáng Châu (length: 9047)

Đầu hổ to lớn lăn trên mặt đất mấy vòng, đầu nghiêng lệch dừng lại.
Nó trừng mắt mắt hổ, nhìn chòng chọc vào Đại Minh, trong mắt hào quang dần dần biến mất.
Mùi máu tươi nồng nặc bao phủ trong rừng.
Đại Minh nắm chặt cán búa trong tay, miệng há lớn thở dốc, lồng ngực cường tráng phập phồng, co rút.
Chỉ trong vài hơi ngắn ngủi, trán Đại Minh đã đầy mồ hôi lạnh.
Xác hổ ngã trên mặt đất, máu tươi từ chỗ cổ đứt gãy chảy ra.
Rất nhanh, trên lối đi trong rừng liền có thêm một vũng máu.
Đại Minh cảm thấy chân mình có cảm giác trơn trượt ấm áp, hắn vội vàng lùi lại mấy bước, giày vải đã bị máu tươi thấm qua.
"Hô hô..."
Trong lồng ngực trái tim như nhịp trống đập nhanh.
Đại Minh nuốt một ngụm nước bọt, trên trán mồ hôi lạnh túa ra.
Đây là lần đầu tiên hắn giết hổ.
Năm ngoái Đại Minh cùng Trương Long bọn người lên núi, thấy có hổ lảng vảng ở Nam Sơn.
Không ngờ hôm nay, hắn lại giết chết một con hổ.
"Đông đông đông!"
Tim đập không ngừng, sau khi hết căng thẳng và sợ hãi, trong lòng Đại Minh trào lên kích động và hưng phấn.
Hắn vừa tự tay giết chết một con hổ!
Đại Minh nhìn xác hổ ngã trên mặt đất, toàn thân nóng ran, trong mắt là sự hưng phấn khó tả.
Hắn liếc qua bóng dáng áo xanh đang nằm trong vũng máu, lúc này mới nhớ còn có người.
Đại Minh cầm theo búa sắt đi đến chỗ cô bé, ngồi xổm xuống.
Ngón tay dò vào dưới mũi cô gái.
Luồng khí nhè nhẹ từ chóp mũi cô gái phả ra.
Đại Minh nhẹ nhàng thở ra.
Còn tốt, còn tốt...
Không chết là tốt rồi.
Đại Minh ôm cô gái dính đầy máu hổ, đặt đến gần chỗ tảng đá mà hắn hay ngồi.
...
Một làn mát lạnh từ trên mặt truyền đến.
Triệu Giáng Châu cảm thấy trên mặt có chút ẩm ướt, mát lạnh.
Nàng chậm rãi mở mắt, ánh mắt có chút mơ hồ.
Cảm giác mát mẻ trên mặt không ngừng truyền đến.
Đại não Triệu Giáng Châu dần dần tỉnh táo, nàng nhận ra cái gì đang chảy trên mặt mình.
Là nước.
Nàng khẽ nhíu mày, cảnh tượng trước mắt dần rõ hơn.
Vừa nhìn rõ, tim Triệu Giáng Châu nhảy lên tận cổ họng.
Một thân hình cường tráng rộng lớn, trên quần áo dính đầy máu tươi.
Mùi máu tanh nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.
Mặt Triệu Giáng Châu tái nhợt, nhìn sang một bên.
Cách đó không xa trên mặt đất là xác một con hổ.
Đầu hổ to lớn lệch qua một bên, đôi mắt hổ trừng trừng nhìn nàng.
Trong mắt phảng phất mang theo oán hận sâu sắc.
Triệu Giáng Châu từ từ hít một hơi, vẻ mặt lộ ra chút ngưng trọng.
Sau một khắc, ánh mắt nàng khẽ đảo.
Linh hoạt hôn mê bất tỉnh.
Đại Minh: "? ? ?"
Cô bé này vừa mở mắt ra, sao lại ngất đi rồi?
Đại Minh tay phải cầm túi nước, mặt mày ngơ ngác.
Dòng nước trong từ túi nước chảy xuống mặt cô gái, rửa trôi vết máu trên mặt nàng.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, ngũ quan tinh tế hiện ra trước mắt Đại Minh.
Gương mặt cô gái trắng như tuyết, tựa đồ sứ láng mịn.
Da thịt ửng lên ánh sáng nhàn nhạt, làn da mịn màng cùng ngũ quan xinh xắn càng làm nàng thêm thanh lệ động lòng người.
Trong khoảnh khắc, Đại Minh có chút ngây người.
Gió nhẹ phảng phất qua.
Trái tim hắn phảng phất ngừng đập.
Không biết qua bao lâu.
Một giọt nước trong từ miệng túi nhỏ xuống, nước trong túi đã hết.
Giọt nước rơi trên mặt cô bé, từ từ trượt trên làn da mịn màng.
Đại Minh lúc này mới hoàn hồn.
Hắn vội vàng vặn chặt túi nước, cúi mắt, không dám nhìn cô gái nữa.
Đại Minh cất túi nước, cảm thấy máu trong người chảy nhanh hơn.
Một cảm giác nóng ran từ cổ kéo lên mặt, rồi lan ra tai.
Đại Minh nuốt nước bọt, tim trong ngực lại bắt đầu đập loạn.
Tần suất đập còn nhanh hơn khi hắn vừa gặp hổ.
Ta...
Ta làm sao thế này?
Đại Minh trong mắt lộ ra chút mờ mịt, một cảm xúc chưa từng có tràn ngập trong lồng ngực và trong lòng hắn.
Trong thoáng chốc, hắn có chút luống cuống.
Đại Minh đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không biết mình nên làm gì, muốn làm gì.
Một lúc sau, hắn chợt bừng tỉnh.
Người ta còn đang bất tỉnh đây!
Đại Minh vội vàng ngồi xổm xuống, tay phải nhẹ nhàng ấn vào người cô gái.
Động tác của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức không dám dùng lực.
Mấy hơi thở sau.
"Ư..."
Một tiếng rên khẽ.
Triệu Giáng Châu yếu ớt tỉnh lại.
Hai mắt nàng mơ màng thức giấc, cảnh vật trước mắt dần rõ hơn.
Một gương mặt đỏ bừng bừng, chất phác tới mức cực điểm xuất hiện trước mặt nàng.
Đại Minh thấy cô gái tỉnh lại, vô thức nhếch miệng cười.
Cô gái mở to đôi mắt có chút mờ mịt, kinh ngạc nhìn Đại Minh.
Dường như nàng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.
Đại Minh thấy cô gái vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, cảm thấy mặt nóng ran.
Hắn vội dời mắt, không dám nhìn cô gái nữa.
Đại Minh há miệng, muốn hỏi: Ngươi không sao chứ.
Nhưng môi hắn mở ra, lại không nói ra được chữ nào.
Giờ khắc này, yết hầu dường như không phải của hắn.
Những gì trong đầu nghĩ, đều mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra.
Đại Minh cắn răng, vẫn không thể thốt ra được một chữ.
Đôi mắt to tròn long lanh của cô gái nhìn chằm chằm vào Đại Minh, ánh mắt trong veo.
Đại Minh hơi đỏ mặt, dời mắt, rụt cổ lại.
Không biết vì sao, trong lòng hắn có chút hoảng hốt.
Hắn đỏ mặt, trầm mặc cầm búa sắt trở lại bên gốc cây.
Gió mát thổi qua, một mùi máu tanh nồng nặc từ trên người truyền đến.
Đại Minh lúc này mới nhớ, trên người mình vương đầy máu hổ.
Hắn vội cởi chiếc áo đầy máu hổ, lộ ra thân trên cường tráng màu lúa mì.
Cơ bắp cuồn cuộn trên người Đại Minh, mỗi một khối đều phồng lên, có thể thấy rõ.
Hắn vừa chặt cây xong, làn da màu lúa mì còn vương mồ hôi, ánh mặt trời chiếu vào, vô cùng bóng loáng.
Máu đỏ nhạt dính trên da, tạo cảm giác thô ráp, cuồng dã.
Triệu Giáng Châu dựa trên tảng đá, bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, ánh mắt nàng rơi vào người Đại Minh.
Nàng nhìn thấy thân hình rắn chắc, từng thớ cơ bắp của Đại Minh, trong lòng không khỏi nhảy lên.
Triệu Giáng Châu vội nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Không hiểu vì sao, khi thấy thân hình cơ bắp khoa trương của Đại Minh, nàng cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Có chút xấu hổ.
Phi lễ chớ nói, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn...
Triệu Giáng Châu nhỏ giọng lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng trong lòng cũng có một giọng nói khác: Lại nhìn một chút.
Thật lạ, lại nhìn một chút.
Dưới sự mê hoặc của giọng nói nội tâm.
Triệu Giáng Châu không nhịn được.
Nàng nhắm một mắt, lén lút mở mắt còn lại, nhìn trộm Đại Minh.
Đại Minh hoàn toàn không biết Triệu Giáng Châu đang nhìn hắn.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể nóng ran, toàn thân trên dưới như tràn đầy sức mạnh.
Nếu hắn không giải phóng sức mạnh này, cả người sẽ nổ tung.
"Bành!"
"Bành!"
Đại Minh không biết mệt mỏi vung búa sắt, ra sức chém vào thân cây.
Thân cây rung rinh, những cành nhỏ và lá cây trên ngọn cây rụng xuống lả tả.
Gió mát thổi qua, cảnh tượng có chút buồn cười.
Đại Minh đang chặt cây.
Triệu Giáng Châu dựa vào tảng đá, mở một mắt, nhắm một mắt nhìn trộm Đại Minh, trong mắt mang theo chút xấu hổ và hiếu kỳ.
"Bành bành!"
Đại Minh chém liên tục mấy chục nhát vào thân cây, lúc này mới cảm thấy cơ thể không còn nóng rực nữa.
Cánh tay cảm giác mệt mỏi dâng lên.
Hắn hít sâu một hơi, buông cán búa.
Đại Minh xoa nhẹ hai tay, không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Hắn muốn xem cô gái đẹp như tiên vừa nãy có còn ở đó không.
Đại Minh quay đầu lại.
Ánh mắt của hắn chạm phải mắt của Triệu Giáng Châu.
Triệu Giáng Châu đang mở một mắt, nhắm một mắt nhìn trộm hắn.
Thấy Đại Minh bất ngờ quay người, nhìn mình.
Triệu Giáng Châu vội vàng nhắm con mắt vừa mở, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng gò má trắng nõn của nàng lại ửng lên một màu đỏ đáng yêu.
Đại Minh xuất thần nhìn.
Trong khoảnh khắc, hắn lại ngây ra.
Triệu Giáng Châu nhắm mắt chờ một lúc, không nghe thấy tiếng bước chân.
Nàng cẩn thận mở mắt, vừa lúc thấy Đại Minh ngơ ngác nhìn chằm chằm mình.
Bốn mắt chạm nhau.
Bộp...
Triệu Giáng Châu cảm thấy mặt nóng lên, tai không biết vì sao cũng trở nên nóng bỏng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận