Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 92: Thư hương môn đệ, sáu an Liễu gia!

Chương 92: Dòng dõi thư hương, sáu an Liễu gia!
Mấy ngày sau.
Ngày hai mươi lăm tháng bảy.
Lư Châu Phủ, huyện Lục An.
Mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà màu vỏ quýt chiếu rọi chân trời, mây từng lớp chuyển màu, một vùng ửng đỏ.
"Kẽo kẹt... kẽo kẹt..."
Một cỗ xe ngựa sang trọng chạy đến trước cửa thành huyện Lục An.
Binh lính canh thành thấy trên xe ngựa treo một cái tộc huy cực lớn, trong lòng run lên, vội vàng phất tay, tránh ra một lối đi.
Trần Thực ngồi trong xe ngựa, nhìn qua cửa sổ thấy cảnh này, trong lòng không khỏi thêm một chút hiếu kỳ về tình hình của Liễu gia.
Mấy ngày nay trên xe ngựa, hắn chỉ nghe mẫu thân Nguyễn Thanh Nguyệt nói qua, Liễu gia là dòng dõi thư hương, rất nổi tiếng ở Lư Châu Phủ.
Cụ thể ra sao, hắn cũng không rõ ràng.
"Cuối cùng cũng về đến nhà." Nguyễn Thanh Nguyệt, trên gương mặt có vẻ hơi mệt mỏi, lộ ra một nụ cười.
Liên tiếp mấy ngày say xe mệt mỏi, lại thêm việc tìm được Trần Thực sau khóc lớn.
Nguyễn Thanh Nguyệt chỉ là một người nữ tử bình thường, làm sao có thể chịu đựng được những chuyện này.
Trên đường đi nếu không có Liễu Phong Cốt thỉnh thoảng độ chút "Chân khí" vào cơ thể Nguyễn Thanh Nguyệt, e rằng Nguyễn Thanh Nguyệt đã sớm không thể chống đỡ nổi.
"Tiểu Thập, đến huyện Lục An rồi, từ đây về nhà chỉ còn khoảng một khắc thời gian nữa."
"Đệ đệ con chắc giờ đã ở ngoài cổng chờ con rồi."
Nguyễn Thanh Nguyệt đưa tay sờ đầu Trần Thực, ánh mắt đầy vẻ từ ái.
Đệ đệ.
Nghe đến chữ đó.
Trần Thực khẽ nắm tay lại.
Liễu Vân Ngạn, đệ đệ song sinh của mình.
Năm đó lúc Nguyễn Thanh Nguyệt sinh con, là song thai.
Trần Thực bị người bắt cóc lúc còn nhỏ, hắn không còn chút ký ức nào.
Đối với người đệ đệ này hắn không có bất cứ ấn tượng gì.
Hắn chỉ từ miệng Nguyễn Thanh Nguyệt biết được, Liễu Vân Ngạn và mình gần như giống nhau như đúc.
Ngoại trừ khí chất, chỉ nhìn mặt, Nguyễn Thanh Nguyệt còn nói không phân biệt được hai người.
Trần Thực buông rèm cửa sổ xuống, nhẹ hít một hơi.
Nói thật, hắn có chút khẩn trương.
Cho đến tận bây giờ, ngoài việc không quá ưa thích Liễu Phong Cốt, Trần Thực rất chờ mong những người khác của Liễu gia.
Không biết đệ đệ của mình có được đáng yêu như Tiểu Thập hay không.
Trần Thực thất thần, khóe miệng hơi nhếch lên.
So với việc cùng Cửu ca học làm đồ ăn, thì việc dẫn dắt đệ đệ mới là sở trường nhất của hắn.
Xe ngựa đi được một khắc đồng hồ trong huyện Lục An.
Theo tiếng "Xuy!" của người đánh xe, roi khẽ quất vào mông ngựa, âm thanh vang lên.
Xe ngựa dừng lại.
"Lão gia, đến rồi!"
Người đánh xe nhảy xuống ghế, nhấc màn xe lên, cung kính nói.
"Ừm."
Liễu Phong Cốt xoay người, bước xuống xe ngựa.
Hắn vừa mới xuống xe.
"Cha!"
Một âm thanh vui sướng, mừng rỡ vang lên.
Từ trong đại viện vọng tộc treo biển "Sáu an Liễu gia" chạy ra một bóng người.
Trần Thực và Nguyễn Thanh Nguyệt theo sau.
Hai người vừa xuống xe liền thấy một người thanh niên tuấn tú mặc cẩm y màu lam có mây trôi văn, chiều cao không sai biệt lắm so với Trần Thực chạy đến trước mặt Liễu Phong Cốt.
Nhìn thấy người thanh niên chạy tới, Liễu Phong Cốt nhíu mày.
"Hùng hùng hổ hổ, không có chút nào điềm tĩnh."
Người thanh niên nghe vậy, vội vàng chỉnh trang quần áo, hành lễ một cái, nghiêm mặt nói: "Hài nhi đến đón cha, mẫu thân, ca ca về nhà."
"Mấy ngày không thấy cha, mẫu thân, Ngạn nhi vui quá, không thể nào kiềm chế."
"Xin cha trách phạt."
Liễu Phong Cốt nhíu mày phê bình nói: "Đọc sách dưỡng tính, cái tính của ngươi đã đi đâu hết rồi?"
Mặc dù giọng điệu nghiêm khắc, nhưng ánh mắt của hắn nhìn người thanh niên cũng rất hài lòng.
Đây mới là dáng vẻ nên có của Liễu gia!
"Rõ!"
"Hài nhi về tự nguyện chép sách năm lần, để răn mình."
Liễu Vân Ngạn cúi đầu, cung kính nói.
Cho dù là nhận lỗi, hắn cũng vẫn rất hào phóng, tự nhiên.
Liễu Phong Cốt thấy ấu tử của mình, nho nhã lễ độ, một thân văn nhân phong thái, không khỏi hài lòng khẽ gật đầu.
"Thôi bỏ qua chuyện phạt, hôm nay ca ca ngươi trở về nhà, là chuyện vui."
Người thanh niên mặc cẩm y màu lam có mây trôi văn ngẩng đầu lên, cười nhạt nói: "Cám ơn cha."
"Ừm," Liễu Phong Cốt quay đầu nhìn ra sau lưng: "Vân Hiên, đây là đệ đệ con, Vân Ngạn."
"Con lưu lạc bên ngoài nhiều năm, bỏ lỡ rất nhiều kiến thức, một vài lễ tiết, cấp bậc lễ nghĩa, con hỏi nhiều đệ đệ con."
"Liễu gia ta là đại tộc ở Lư Châu, trước đây từng có quan nhị phẩm, rất coi trọng lễ nghi."
"Không phải cái dạng nhà dân nghèo có thể so sánh."
Liễu Phong Cốt thản nhiên nói.
Trần Thực nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Ba ngày này ở trên xe ngựa, Liễu Phong Cốt rảnh rỗi đến phát chán, thế mà đọc thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh, kể lể cho hắn nghe.
Không gian trong xe vốn chật hẹp ngột ngạt, ở lâu tâm tình cũng bị kìm nén.
Trần Thực ghét nhất đọc sách, giảng kinh, Liễu Phong Cốt cứ đọc thuộc lòng kinh văn.
Nếu không bận tâm đến cảm nhận của Nguyễn Thanh Nguyệt, Trần Thực đã nhảy khỏi xe từ lâu rồi.
Hắn thật sự không hợp với Liễu Phong Cốt.
Trần Thực vốn nghĩ tất cả người đọc sách đều giống như Trọng Cửu Nguyên, tính cách phóng khoáng, không câu nệ lễ tục, khi viết các loại điển tịch kinh thư thì hạ bút thành văn, lại rất thú vị khi trò chuyện.
Liễu Phong Cốt xuất hiện, quả thực làm Trần Thực mở rộng tầm mắt.
Liễu Vân Ngạn ngẩng đầu nhìn Trần Thực.
Hắn quan sát Trần Thực một thân lam phục có mây văn, bắt được vẻ không kiên nhẫn chợt lóe lên trên mặt Trần Thực.
Liễu Vân Ngạn hơi nheo mắt, trên mặt đầy nụ cười, chắp tay hành lễ nói: "Vân Ngạn ra mắt huynh trưởng!"
Trần Thực thấy Liễu Vân Ngạn đối xử với mình rất cung kính, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Hắn định nói: Không cần đâu, đều là anh em, khách sáo làm gì.
Liễu Phong Cốt nhíu mày quát: "Trả lễ đi chứ!"
"Gãi đầu làm gì?"
Lời vừa nói ra, Trần Thực đang gãi đầu liền siết tay lại thành nắm đấm.
"Tiểu Thập, con cứ học theo dáng vẻ của đệ đệ, trả lễ là được, sau này hai anh em các con sẽ thân nhau." Nguyễn Thanh Nguyệt ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ Trần Thực.
Trần Thực hít sâu một hơi, hạ tay xuống, học theo động tác của Liễu Vân Ngạn, gượng gạo cười một cái, chắp tay hành lễ nói: "Không có gì, đều là anh em một nhà."
Nghe thấy thế.
Liễu Vân Ngạn rùng mình, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Trong ánh mắt nhìn Trần Thực, hắn lộ ra một vẻ khinh miệt mờ mịt.
Liễu Phong Cốt thì tức giận đến mức lắc đầu.
Nguyễn Thanh Nguyệt cười khẽ, sờ đầu Trần Thực: "Không sao, đợi con cùng phu tử học mấy lớp sẽ khá hơn."
"Chúng ta vào nhà trước đi."
"Trong nhà cũng đã chuẩn bị cơm nước xong."
"Mẫu thân, gia gia đã sai người ở phòng bếp chuẩn bị rồi, thêm hai khắc nữa là có thể mở tiệc."
"Con đã sai người chuẩn bị món vịt kho tương mà ngài thích."
Liễu Vân Ngạn tươi cười cúi người, lùi về bên cạnh Liễu Phong Cốt, đi theo sau một bước, nghiêng đầu nói với Nguyễn Thanh Nguyệt.
Nguyễn Thanh Nguyệt tươi cười: "Được."
Bốn người cùng nhau vào Liễu gia.
Trần Thực vừa bước vào Liễu gia, liền rùng mình, mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Liễu gia trạch viện lớn vượt xa tưởng tượng của hắn lúc còn trên xe ngựa.
Ngay cả sân vào nhà, cũng lớn gấp đôi Dục Anh Đường.
Lúc này đang là hoàng hôn, đèn lồng đã được thắp lên ở mọi ngóc ngách của sân.
Chỉ riêng việc thắp đèn trong sân cũng đã sáng như ban ngày.
Số tiền thắp nến này thôi, cũng đã là một con số thiên văn.
Đây chỉ là một khu vườn thôi.
Liễu gia, thật sự quá giàu có.
Trần Thực trừng lớn mắt, có chút kinh ngạc.
Nguyễn Thanh Nguyệt kéo tay Trần Thực, dừng bước nói với Liễu Phong Cốt: "Lão gia, để thiếp đưa Tiểu Thập đi xem phòng của nó trước."
"Ừm." Liễu Phong Cốt nhìn Trần Thực một chút, sắc mặt có chút không vui.
Liễu Vân Ngạn nhạy bén đứng ở phía sau bắt gặp ánh nhìn này.
Hắn mặt không biểu cảm, chỉ là đôi mắt cụp xuống.
Không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận