Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 17: Nhất niệm Thiên Đường, nhất niệm Địa Ngục! (length: 8732)

"Bành" một tiếng.
Đường Phong trên mặt lộ ra vẻ không cam lòng, từ từ ngã quỵ trên mặt đất.
Chỗ cổ máu tươi không phun ra, miệng vết thương kết một tầng băng sương màu máu, như bị hàn băng đông cứng.
Đường Phong hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt, hắn còn Long Tu Châm chưa dùng, cứ thế mà chết.
Nhìn thấy kiếm bất ngờ kia, tiểu Liên trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thắng!
Nữ nhân váy đen thắng!
Nhưng sau một khắc, tiểu Liên thấy nữ tử váy đen thân thể mềm nhũn, xụi lơ xuống.
Nàng tay phải chống tường, chèo chống thân thể, nhưng tay trái kiếm lại rơi xuống đất.
Chuyện gì xảy ra?
Trong mắt tiểu Liên lóe lên một vòng kinh ngạc.
Không thắng sao?
Cùng chết?
"Ba ba..."
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng vỗ tay.
Tần Nhất biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Một người mặc cẩm y trắng bước vào, dung mạo tuấn lãng, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Khí chất ôn hòa, hào hoa phong nhã, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ âm lãnh như rắn độc.
Sau khi vào, nam nhân vỗ tay mấy cái, đối với Tần Nhất đang gắng gượng chèo chống thân thể, tán thán: "Không hổ là Ngọc la sát của Phong Vũ Lâu."
"Giết tên sư đệ bất tài này của ta, chỉ cần một kiếm."
Thấy nam nhân đột nhiên xuất hiện, con ngươi Tần Nhất ngưng lại, ngữ khí lạnh băng: "Đường Hạo, hạng năm bảng săn giết địa cấp, chân truyền Đường Môn, thực lực Nhị phẩm trung kỳ."
"Giết, thưởng 1000 lượng hoàng kim, ba quyển bí tịch Nhị phẩm."
"Không sai, là ta." Đường Hạo mỉm cười, áo trắng tuấn lãng, ánh mắt âm lãnh như rắn độc lè lưỡi nhìn chằm chằm Tần Nhất.
Nói xong, Đường Hạo nhìn Đường Phong đang nằm dưới đất, cảm khái: "Tên sư đệ này của ta đúng là một kẻ đa tình."
"Hắn thấy Ngọc cô nương thân thể uyển chuyển, chỉ xem dáng người đã biết là một mỹ nhân hiếm có, thương hoa tiếc ngọc, cố ý không dùng Long Tu Châm."
"Nhưng không thể không nói, tên sư đệ này của ta thực sự thông minh, ngắn ngủi nửa tháng có thể nghiên cứu bảy tám phần Phích Lịch Tử của Phích Lịch Đường, còn tự tiện đem thuốc nổ bên trong đổi thành Nhuyễn Cân Tán của Đường Môn."
"Đáng ngưỡng mộ hơn nữa là, đối đầu với Ngọc cô nương, hắn lại dám dùng cái Phích Lịch Tử đã cải tiến đó!"
Đường Hạo vừa nói vừa lắc đầu, trong ánh mắt nhìn xác Đường Phong thoáng có chút cảm khái: "Thật là không biết sống chết."
"Đối mặt với biển chữ vàng Phong Vũ Lâu, trong đầu lại nghĩ đến những chuyện đó."
"Nếu dùng bản lĩnh thật sự, cũng không chết nhanh như vậy."
Ánh mắt Đường Hạo nhìn thi thể Đường Phong biến thành trào phúng.
Tần Nhất mặt không đổi sắc, đôi mắt lạnh lùng nhìn Đường Hạo dưới lớp lụa mỏng.
"Ngươi ở phòng số 2 khu Địa?"
"Thông minh."
Đường Hạo cười nhạt.
Hắn không vội giết Tần Nhất, người trúng Nhuyễn Cân Tán của Đường Môn sẽ toàn thân mềm nhũn vô lực, chờ thêm một chén trà nữa, không có giải dược độc môn của Đường Môn thì không giải được.
Tần Nhất rũ mắt xuống, giọng điệu bình thản: "Ngươi đã sớm tìm ra tung tích của Đường Phong?"
Đường Hạo nghe vậy bật cười: "Không phải tìm, mà là ta vẫn luôn ở đây."
Nghe câu này, lần đầu tiên trong mắt Tần Nhất có dao động.
Hắn vẫn luôn ở đây...
Câu này nghĩ kỹ lại đáng sợ.
Vài loại phỏng đoán nhanh chóng lướt qua trong đầu Tần Nhất, nàng từng cái loại bỏ.
Đường Hạo cùng Đường Phong đi cùng, hai người luôn ở cùng nhau.
Chẳng lẽ hai người cùng đi trộm?
Không, nếu vậy, Đường Môn nhất định truy sát cả Đường Phong và Đường Hạo.
Chứ không phải chỉ mình Đường Phong.
Suy đoán như vậy.
Vậy đã rõ đồ phổ Long Tu Châm bị trộm là giả.
Nghĩ thông suốt những mấu chốt này, Tần Nhất nhìn Đường Hạo, ánh mắt lạnh lùng nói: "Đường Phong không hề trộm đồ phổ Long Tu Châm, đây là cái bẫy do Đường Môn giăng ra."
"Ừm? Ngọc cô nương quả thực thông minh, lại nghĩ ra được điều này."
Nghe phỏng đoán của Tần Nhất, trên mặt tuấn lãng của Đường Hạo lộ vẻ kinh ngạc.
Được câu trả lời chắc chắn, Tần Nhất chợt ngẩng đầu, trong mắt lạnh lẽo thoáng gợn sóng: "Đây là cái bẫy giăng ra cho Phong Vũ Lâu?"
"Vì sao?"
Nụ cười trên mặt Đường Hạo đột ngột tắt, biểu cảm trở nên lạnh lùng, ánh mắt như rắn độc lè lưỡi, vô cùng âm lãnh.
"Vốn còn muốn giữ lại Ngọc cô nương, để trước khi chết ngươi cảm thụ một chút cảm giác làm nữ nhân."
"Nhưng vì ngươi đã nghĩ ra đến nước này, vậy thì mời Ngọc cô nương lên đường sớm một chút đi, tên sư đệ bất tài của ta chắc chưa đi xa đâu."
"Muốn trách thì trách Phong Vũ Lâu quá phô trương đi."
Đường Hạo không nói nhiều, trong tay thoáng chốc bắn ra năm sáu loại ám khí của Đường Môn, bao phủ về phía Tần Nhất.
Tần Nhất vốn vịn tường bỗng nhẹ người, tránh hết các ám khí, như quỷ mị xông đến trước người Đường Hạo, bàn tay trắng như tuyết của tay phải đánh về phía mặt Đường Hạo.
Đường Hạo kinh hãi, trong lúc vội vàng không kịp nghĩ nhiều, tay phải nghênh tiếp bàn tay Tần Nhất.
Hai tay chạm vào, mặt Đường Hạo ửng đỏ, trừng to mắt, tay phải hơi run.
Ánh mắt Tần Nhất bình tĩnh, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn phẳng phiu, một luồng nội lực băng hàn theo tay nàng hung hãn đâm thẳng vào lòng bàn tay Đường Hạo.
Một lớp sương trắng nhanh chóng nổi lên trên tay phải của Đường Hạo.
Hai người đang so đấu nội lực.
Tiểu Liên đứng trong góc khuất thấy màn này, có chút há hốc miệng anh đào nhỏ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến nàng có chút thất thần.
Có nên thừa dịp này bỏ trốn?
Ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu tiểu Liên.
Nhưng ý niệm vừa mới nảy sinh đã bị nàng dập tắt.
Cuộc đối thoại giữa Đường Hạo và Tần Nhất, nàng đều đã nghe được.
Hai người đang đánh nhau, còn không biết ai thắng ai thua.
Nếu Đường Hạo thắng, thứ đợi nàng cũng chỉ có đường chết.
Giết người diệt khẩu.
Tuy không biết nếu nữ nhân váy đen thắng sẽ như thế nào.
Nhưng tiểu Liên không chọn.
Đúng lúc nàng đang suy tư, chiến cuộc lại biến đổi.
Thân thể Tần Nhất mềm nhũn, bàn tay vừa chạm vào tay Đường Hạo của nàng tách ra, người bất lực xụi lơ.
Đường Hạo hoảng hốt lùi lại mấy bước, ngồi bệt xuống đất.
Tiểu Liên kinh ngạc phát hiện, trên mặt và lông mày Đường Hạo phủ đầy sương trắng, mặt trắng bệch như tờ giấy, hai hàm răng run cầm cập.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng Đường Hạo lại như sống giữa mùa đông giá rét.
Đường Môn nổi tiếng về ám khí, về nội công thì không cao thâm.
Nội lực Tần Nhất mang hàn tính, lại ở cảnh giới cao thâm.
So nội lực, Đường Hạo cảm giác như tay phải mình đã biến thành khối băng, từng thớ da đều đau nhói như kim châm.
May mà, Nhuyễn Cân Tán trong người Tần Nhất phát tác, khiến nàng không còn sức chống đỡ.
Nếu không, Đường Hạo đối mặt với Tần Nhất bất chấp tất cả tiến công nội lực như thế, hươu chết vào tay ai, chưa biết chắc.
Đường Hạo ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tức, vận chuyển tâm pháp Đường Môn để xua tan nội lực băng hàn trong người.
"Tiểu cô nương..."
Tần Nhất bỗng mở miệng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Nghe vậy, tiểu Liên nhìn Tần Nhất đang xụi lơ trên mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ biểu cảm gì.
Nghe Tần Nhất nói, Đường Hạo chợt mở mắt ra, nhìn về phía tiểu Liên.
"Tiểu cô nương, giết hắn!"
"Tiểu cô nương, giết nàng!"
Tần Nhất và Đường Hạo đồng thời lên tiếng.
"Tiểu cô nương, ta là đệ tử Đường Môn, con ma nữ kia là sát thủ nổi danh trên giang hồ, trên tay nợ máu chồng chất."
"Nàng giờ không còn sức phản kháng, ngươi giết nàng là tạo phúc cho dân chúng, công đức vô lượng!"
"Đường Môn ta sẽ thưởng cho ngươi 1000 lượng bạc, cả đời này ngươi không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc."
Răng Đường Hạo run rẩy, chậm rãi nói ra đoạn này.
Đầu tiên là chỉ ra thân phận của Tần Nhất, dùng đạo đức để đề cao mình, lại hứa hẹn lợi ích lớn, ngôn ngữ khéo léo đến cực điểm.
"Tiểu cô nương, vừa rồi ngươi cũng đã nghe rồi, nếu hắn hồi phục lại, sẽ không tha cho ngươi, nhất định sẽ giết ngươi diệt khẩu."
Hiện tại Tần Nhất suy yếu hết sức, giọng nói nhỏ đến không thể nghe được.
Giờ đây sinh mệnh của hai người đều đặt trên tay tiểu Liên.
Một ý niệm thiên đường, một ý niệm địa ngục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận