Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 55: Lục vương tử (length: 10588)

Kinh Châu phủ, thành Giang Lăng.
Khách sạn Duyệt Lai.
Đại Minh nằm trên giường, hai mắt vô hồn nhìn vách tường.
Bỗng nhiên.
Một bàn tay duỗi tới, nắm chặt cổ áo Đại Minh.
"Ngươi còn muốn nằm đến bao giờ?"
Hùng Sơn giọng có chút phẫn nộ.
Đại Minh vẻ mặt đờ đẫn nhìn Hùng Sơn, trong mắt không có chút sắc thái nào.
Tú Tú chết đối với hắn mà nói, là một đả kích cực lớn.
Đại Minh không biết ngày đêm chặt hơn hai mươi ngày cây, sau đó lại đi hơn hai mươi ngày đường.
Rốt cuộc đến được thành Giang Lăng.
Vốn cho rằng lập tức có thể nhìn thấy nàng, cô gái mình hết lòng nhớ nhung.
Nhưng không ngờ, nhận được tin Tú Tú đã chết.
Giờ khắc này, Đại Minh chỉ cảm thấy mệt mỏi quá.
Thật sự mệt mỏi quá.
Còn mệt mỏi hơn cả đốn cây.
Hùng Sơn nhìn vẻ mặt ngây dại, hai mắt vô thần của Đại Minh, trong lòng có chút tức giận.
Đường đường nam tử hán, bất quá chết một người đàn bà mà thôi.
Cái này có gì quan trọng?
Thiên hạ nhiều phụ nữ như vậy, cần gì phải chết vì một người.
Hôm qua, Đại Minh biết tin Tú Tú chết, tâm tình kích động, gào khóc đòi đi nhìn thi thể.
Hùng Sơn kiên quyết ngăn cản hắn lại.
Nha môn sao có thể để Đại Minh xem xét thi thể.
Về phần lẻn vào… Hai người lại không biết khinh công, làm sao mà lẻn vào được.
Sau khi được Hùng Sơn khuyên can.
Đại Minh tỉnh táo lại, về phòng, đờ đẫn nhìn vách tường.
Cơm không ăn, ngủ cũng không ngủ.
Cả ngày đều cái bộ dạng như quỷ này.
Ban đầu Hùng Sơn rất thưởng thức Đại Minh, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn bộ dạng này, trong lòng giận không ít.
"Tú Tú đã chết, vậy ngươi thì sao?"
"Ngươi cũng định tự sát theo nàng?" Hùng Sơn lạnh lùng hỏi.
Đôi mắt đờ đẫn của Đại Minh có chút dao động, hắn cúi đầu.
Trong đầu vô thức hiện lên dáng vẻ của Trần Diệp.
Nếu hắn chết, cha nhất định sẽ rất đau lòng phải không?
Đại Minh nghĩ tới đây, nước mắt không nhịn được trào ra từ hốc mắt.
"Hùng huynh, ta…"
"Ta…"
"Ta chỉ là trong lòng khó chịu…"
"Ta cảm thấy mệt mỏi quá, còn mệt mỏi hơn cả đốn cây…"
Đại Minh nghẹn ngào khóc lớn.
Hắn giờ phút này nào còn là cái bộ dáng một búa đánh chết cao thủ Nhị phẩm ở trên núi nữa.
Lộ rõ bản chất.
Bộ dạng nức nở ngược lại giống một đứa trẻ mười hai tuổi.
Thấy Đại Minh nghẹn ngào khóc, Hùng Sơn thở dài một tiếng.
Lúc này hắn mới nhớ ra, Đại Minh chỉ mới mười hai tuổi.
Nhìn thân thể cao một mét tám, cường tráng của Đại Minh, Hùng Sơn kiểu gì cũng quên tuổi thật của Đại Minh.
Hùng Sơn nắm lấy Đại Minh, vỗ nhẹ bờ vai hắn, an ủi.
"Chỉ là một người đàn bà, chết thì đã chết!"
"Ngươi mới gặp nàng có vài lần, ngươi liền thành cái bộ dạng này."
Đại Minh ôm chặt lấy Hùng Sơn.
Hai tay hắn ghìm chặt Hùng Sơn, phát tiết tâm tình trong lòng, nước mắt lăn xuống, dính vào quần áo Hùng Sơn.
Một lúc lâu sau.
"Khụ khụ khụ khụ…"
Hùng Sơn an ủi vài câu, ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ lên.
Hắn vội vàng vỗ vai Đại Minh: "Minh đệ, thả lỏng tay."
"Không thở được."
Đại Minh nức nở buông lỏng tay ra.
Hùng Sơn vội vàng thở dốc.
Lực tay của Đại Minh thật sự rất lớn, vừa nãy ghìm chặt hắn, Hùng Sơn suýt chút nữa cho là mình bị ghìm chết rồi… Thở hổn hển mấy lần, Hùng Sơn lau đi nước mắt trên mặt Đại Minh, bất mãn nói: "Ngươi cứ ngẩn người thế này thì có ích gì?"
"Nếu ngươi trong lòng không cam tâm, vậy thì đi tìm cái tên Lãng Lý Bạch Điều kia báo thù!"
"Ngươi một búa có thể đánh chết cao thủ Nhị phẩm, cái tên Lãng Lý Bạch Điều đó đỡ nổi ngươi sao?"
Nghe Hùng Sơn an ủi, Đại Minh lắc đầu.
Nức nở một hồi, Đại Minh cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Giọng hắn có chút khàn khàn nói: "Không…"
"Hùng huynh, Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận tuyệt đối không làm ra chuyện này."
"Kẻ giết Tú Tú là một người khác."
Trong đôi mắt sưng đỏ của Đại Minh lóe lên một tia sáng sâu sắc.
Hùng Sơn không hiểu, hoang mang hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Trên gương mặt thật thà của Đại Minh lộ ra một nụ cười khổ.
"Bởi vì…"
"Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận, hắn là huynh đệ của ta."
"Cái biệt danh này, chỉ có ta và hắn mới hiểu được ý nghĩa trong đó."
Vẻ mặt Đại Minh hiện lên một nỗi buồn vô cớ.
Dục Anh Đường trong có vô số sách cho bọn nhỏ xem.
Nhưng hai năm trước, bộ truyện tranh «Thủy Hử truyện» bị Trần Diệp thu lại, không cho bọn nhỏ đọc nữa.
Tôn Thắng chính là chịu ảnh hưởng của «Thủy Hử truyện » mà đi lên con đường lục lâm thảo khấu.
Trần Diệp không muốn những đứa trẻ khác cũng đi vào vết xe đổ đó.
Vì vậy trong Dục Anh Đường, chỉ có Đại Minh và Tôn Thắng xem « Thủy Hử truyện » biết ý nghĩa tên hiệu của một trăm lẻ tám hảo hán.
Vẻ mặt Hùng Sơn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cái tên Lãng Lý Bạch Điều này nghe nói là thủy phỉ ở Thái Hồ, Đại Minh chỉ là một tiều phu, sao hắn lại nói hai người là huynh đệ?
Tuy trong lòng nghi hoặc.
Nhưng Hùng Sơn cũng hiểu được ý của Đại Minh.
Hắn gật đầu nói: "Cho nên, ngươi hiểu hắn, biết hắn sẽ không làm chuyện như vậy?"
Đại Minh nắm chặt hai nắm đấm, dùng sức nhẹ gật đầu: "Không tệ."
Trên mặt hắn có thêm một chút mỏi mệt.
Ý nghĩ báo thù, Đại Minh cũng đã nghĩ qua.
Nhưng hắn biết, Tôn Thắng sẽ không giết bừa người vô tội.
Hung thủ chắc chắn là một người khác hoàn toàn.
Hùng Sơn ngồi ở bên cạnh, nhíu mày nghĩ ngợi, không nghĩ ra chuyện gì xảy ra sau đó.
Hắn ngẩng đầu thấy ánh mắt Đại Minh không còn chất phác, thần thái cũng khôi phục bình thường.
Trong lòng Hùng Sơn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn rất thích Đại Minh, sợ Đại Minh vì đau buồn mà chết, không ăn không uống, học theo mấy văn nhân nghèo kiết hủ lậu chơi trò tuẫn tình.
Hiện tại thấy Đại Minh khóc một trận, khôi phục bình thường, nỗi lòng lo lắng của Hùng Sơn cũng được buông xuống.
"Trong lòng dễ chịu hơn chút ít?" Hùng Sơn ôn tồn hỏi.
Đại Minh nhẹ gật đầu, mắt sưng đỏ, trên mặt còn mang theo một chút khô khan.
Cái chết của Tú Tú đối với hắn mà nói là một đả kích lớn.
Hắn không thể nào chấp nhận được, nhưng lại chỉ có thể tiếp nhận.
Hùng Sơn rộng lượng vỗ nhẹ vai Đại Minh.
"Vi huynh có chuyện quan trọng cần làm, bây giờ ngươi có đói bụng không?"
"Ta bảo tiểu nhị quán trọ làm vài món đưa lên?"
Đại Minh lắc đầu.
"Tốt, minh đệ, ngươi đợi ta một canh giờ, đợi ta trở về, ta mua chút thịt kho ngon nhất, chúng ta ăn một bữa."
Hùng Sơn vỗ nhẹ vai Đại Minh, an ủi.
Hôm qua hắn đến thành Giang Lăng, vốn dĩ nên đi làm chuyện kia trước.
Hùng Sơn lo lắng cho Đại Minh, cứng rắn kéo dài một ngày.
Bây giờ thấy Đại Minh trong lòng đã dễ chịu hơn chút ít, sẽ không làm chuyện tuẫn tình này nữa.
Hùng Sơn cũng nên đi làm chuyện của mình.
Đại Minh nhẹ gật đầu, gượng cười có chút cứng ngắc trên mặt.
"Hùng huynh, huynh đi làm việc trước đi, cảm ơn huynh."
Hùng Sơn cười sảng khoái một tiếng: "Cái này coi là gì!"
"Hai người chúng ta cũng coi như là có chung nghĩa khí, nếu không có ngươi, ta có lẽ cũng đã chết trên triền núi rồi."
Nói xong, hắn phóng khoáng cười hai tiếng, với lấy chiếc mũ rộng vành trên bàn, đội lên đầu.
Hùng Sơn đẩy cửa phòng ra, nhanh chân rời khỏi khách sạn.
Đại Minh ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Rất lâu sau, hắn đưa tay sờ vào trong ngực, lấy ra một cái túi gấm.
Đại Minh mở túi gấm, lấy ra chiếc vòng cổ răng nanh.
Ba chiếc răng nanh màu vàng nhạt, trên đó khắc hoa văn, sáng bóng ấm áp nằm trong tay.
Bàn tay thô ráp của Đại Minh nắm chặt chiếc vòng cổ.
Nắm thật chặt.
Rất căng.
...
Hùng Sơn đội mũ rộng vành, nhanh chân bước đi trên đường.
Lúc này trời Giang Lăng đã tạnh, bầu trời xanh một màu.
Mặt trời lên cao, nước mưa trên mặt đất bốc hơi, có chút cảm giác oi bức nhàn nhạt.
Trong không khí lại càng hỗn tạp đủ loại mùi vị.
Mùi sau cơn mưa, mùi bùn đất, mùi thi thể thối rữa... đủ loại mùi vị hòa trộn vào nhau, rất khó ngửi.
Hùng Sơn nhíu mày, tăng nhanh bước chân.
Bỗng nhiên, Hùng Sơn dừng bước, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía đường đá xanh.
Chỉ thấy trên đường đá xanh, hơn mười chiếc xe đẩy bị người đẩy.
Phía sau xe đẩy có một người trung niên mặc quan phục màu xanh đậm, xung quanh hắn còn có mấy tên sĩ tốt.
Hùng Sơn liếc mắt một cái liền nhận ra những chiếc xe đẩy đó là chở tiền cứu tế.
Hắn lộ vẻ nghi hoặc.
Chuyện này là sao?
Hùng Sơn nhìn chằm chằm vào những người kia, quan sát thấy trên vạt áo của bọn họ đều thêu hình một chiếc lá cây.
"Ngọc Diệp Đường!"
"Là người của Ngọc Diệp Đường!"
Hùng Sơn bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ thân phận của những người này.
Ngọc Diệp Đường là tổ chức sát thủ lớn mạnh nhất ở vùng Đông Nam của Đại Vũ Vương Triều.
Nghe nói đứng sau lưng có một vị Tông Sư, trên giang hồ cũng coi như một thế lực nhất lưu.
Hùng Sơn có chút không hiểu.
Vì sao người của Ngọc Diệp Đường lại phát hiện ra tiền cứu tế?
Hắn suy nghĩ hai lần, nghĩ mãi không ra, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nếu Ngọc Diệp Đường giúp vận chuyển tiền cứu tế, vậy chứng tỏ thế lực này không xấu.
Hôm qua Thiên Hùng Sơn bận việc của Đại Minh, đều quên báo với quan phủ.
Bây giờ Ngọc Diệp Đường ra tay, cũng tiết kiệm cho Hùng Sơn một chuyến.
Hùng Sơn thu hồi ánh mắt.
Hắn xác định phương hướng, dọc theo con phố dài, hướng nam mà đi.
Rất nhanh, Hùng Sơn đi đến một con hẻm nhỏ có chút tiêu điều.
Hẻm nhỏ nhìn qua đã cũ kỹ, mặt đường đá xanh cũng đã vỡ vụn.
Hai bên hẻm là tường gạch xanh, bị mưa gió bào mòn, lồi lõm, lộ ra màu xám trắng.
Nhà cửa hai bên hẻm càng thể hiện sự rách nát, cửa gỗ đỏ cũng đều mất màu sơn.
Toàn bộ hẻm nhỏ đều toát lên vẻ âm u, đầy tử khí.
Hùng Sơn bước vào hẻm nhỏ.
Hắn đếm số nhà, đi một mạch đến căn nhà thứ ba từ cuối hẻm.
Hùng Sơn dừng bước, nhô ra nắm đấm lớn như đống cát, nhẹ nhàng gõ vào cửa gỗ.
"Cộc cộc cộc..."
Trong sân truyền ra tiếng bước chân kéo dài.
"Két két..."
Cửa gỗ mở ra.
Một lão nhân mặc áo gai vải thô mở cửa.
Hắn nhìn thấy Hùng Sơn, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ.
Hùng Sơn cũng nhẹ gật đầu với hắn.
Lão nhân cảnh giác liếc nhìn xung quanh, mở cửa, để Hùng Sơn tiến vào.
Hùng Sơn tiến vào trong sân, lão nhân còng lưng, một gối quỳ xuống, giọng nói khàn khàn: "Thuộc hạ tham kiến lục vương tử!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận