Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 35: Đại Minh lần đầu trải qua giang hồ. (length: 9029)

Kinh Châu phủ, Sa huyện.
Bầu trời âm trầm, mây đen dày đặc.
Giọt mưa lớn như hạt đậu bay lả tả, từ không trung rơi xuống, trên mặt đất vũng nước bị nện ra từng đạo gợn sóng.
Trên quan đạo.
Một thân hình khôi ngô, cao lớn lực lưỡng đang bước đi trên vũng bùn lầy trên đường.
Hắn mặc giày cỏ, ống quần xắn lên, trên chân và giày đầy bùn đất.
Nam nhân hất áo tơi lên, đầu đội nón lá, vác ngang một vật lớn.
Vật kia hình dạng vuông vắn, được vải gói kỹ, không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Nhưng dựa vào kích thước suy đoán, có chút giống quan tài, nhưng lại nhỏ hơn quan tài vài vòng.
Trên quan đạo người đi đường không nhiều, nhưng tất cả những ai nhìn thấy hắn đều kinh ngạc, thán phục sức lực của hắn.
Đi trên vũng bùn được một lát, nam nhân dừng chân.
Hắn ngẩng đầu, mưa từ trời bị gió thổi xiên, rơi vào mặt hắn.
Đó là một gương mặt chất phác thật thà.
Đại Minh nhìn tường thành màu nâu xanh ở đằng xa, miệng nở một nụ cười.
Hắn lau mặt, lau đi nước mưa.
Từ Dục Anh Đường rời đi, Đại Minh một đường đi về phía Kinh Châu, trên đường lúc đi bộ, lúc thuê xe ngựa.
Gian nan vất vả, mất hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng đến Kinh Châu phủ Sa huyện.
Sa huyện cách Giang Lăng huyện không quá hai ngày đường.
Một đường nghe ngóng, Đại Minh biết Kinh Châu Tri phủ ở ngay Giang Lăng huyện.
Tương tự, Tú Tú cô nương cũng ở Giang Lăng huyện.
Nhanh, lại đi hai ngày nữa, sẽ có thể gặp Tú Tú.
Đại Minh thầm nghĩ.
Hắn lại bước đi, gánh Kỳ Lân Phủ, kiên định đi về phía Sa huyện.
Đến chân tường thành, Đại Minh ngẩng đầu, thấy bốn chữ lớn "Sa huyện thành nam" trên tường, mặt lộ vẻ ngây ngô cười.
Lúc này trước cổng thành không có nhiều người qua lại, chỉ có mấy người thưa thớt.
Lính gác thành cũng chỉ có hai người, lười biếng ngồi trên ghế.
Đại Minh nhìn qua, đi thẳng về phía cổng thành.
"Dừng lại!"
Một tên lính phụ trách kiểm tra người vào thành đột nhiên quát.
Đại Minh dừng chân, ngơ ngác nhìn hai tên lính.
Môi hắn mấp máy hai lần, cười ngây ngô nói: "Hai... hai vị quân gia!"
Trong suốt quãng đường này, Đại Minh học được không ít kiến thức đối nhân xử thế.
Đương nhiên, lúc đầu hắn cũng không ít lần bị thiệt.
Hai tên lính đều đội nón lá, bên hông đeo trường đao.
Bọn hắn vây quanh Đại Minh, trong mắt mang vẻ cảnh giác.
Thỉnh thoảng lại liếc nhìn vật sau lưng Đại Minh.
Đại Minh hiểu ý hai người ngay lập tức, hắn đi một quãng đường, Kỳ Lân Phủ phía sau không ít lần bị lính gác để ý.
Dù sao vật lớn thế này vẫn quá gây sự chú ý.
Đây là do Đại Minh cố ý dùng vải cuốn lấy, nếu không những đường vân Kỳ Lân sống động, đoán chừng sẽ càng thu hút sự chú ý hơn nữa.
Đại Minh cười ngây ngô, nói: "Hai vị quân gia, đây là quan tài."
Nghe vậy, hai tên lính đều biến sắc, một bộ vẻ xui xẻo.
Bọn hắn ghét bỏ liếc qua Đại Minh, xua tay nói: "Lệ phí vào thành năm mươi đồng."
Đại Minh cười ngây ngô gật đầu, lấy từ trong ngực năm mươi đồng tiền, đưa cho lính gác.
Tên kia không nhận, trực tiếp chỉ vào rương tiền bên cạnh.
Đại Minh đã quen với điều này, hắn bỏ tiền vào rương, phối hợp đi vào trong thành.
Bước vào thành, chân chạm trên phiến đá xanh, Đại Minh tươi cười rạng rỡ.
Chốc nữa sẽ tìm một quán trọ, hảo hảo tắm rửa.
Mấy ngày nay, trời cứ mưa mãi, dù mặc áo tơi, quần áo của Đại Minh cũng đã ướt sũng.
Lúc này.
Bên cạnh Đại Minh vang lên một giọng nói thô kệch.
"Cái quan tài lớn thế này cũng không dễ thấy."
Nghe thấy tiếng nói, Đại Minh khựng lại một chút, quay đầu nhìn.
Cách hắn không xa, một gã hán tử cao bảy thước, thân hình vạm vỡ, râu ria xồm xoàm.
Gương mặt hắn kiên nghị, trong đôi mắt to như chuông đồng chứa vẻ tự tin, uy nghiêm.
Gã hán tử cũng giống Đại Minh, sau lưng cũng có đồ vật.
Khác với Đại Minh, hắn vác một cây côn sắt to, chừng miệng bát, trông vô cùng nặng nề.
Gã hán tử lại vác nhẹ như không.
Đại Minh liếc đối phương, cười ngây ngô, không nói gì.
Không nên tùy tiện kết giao với người lạ.
Lời khuyên nhủ của Trần Diệp lúc hắn rời nhà hiện lên trong đầu Đại Minh.
Trên đường đi, hắn đã ghi nhớ lời khuyên nhủ của Trần Diệp trong lòng.
Bởi vậy, Đại Minh chỉ cười cười, không nói gì.
Hắn vác Kỳ Lân Phủ, đi về phía quán trọ trong thành.
Gấu núi nhìn bóng lưng Đại Minh đi khuất, cười ha ha thô kệch.
"Lòng cảnh giác cũng không tồi."
Cười hai tiếng, Gấu núi thu ánh mắt.
Theo quan sát của hắn, thứ mà người vừa nãy vác trên lưng chắc chắn không phải là quan tài.
Rất có thể là binh khí của chiến tướng trên chiến trường.
Nhìn kích thước kia, chắc chắn không tầm thường.
Gấu núi không để ý đến Đại Minh nữa, hắn đi mấy ngày, cũng nên tìm quán trọ nghỉ ngơi.
Xong việc ở đây, hắn sẽ nhanh chóng về.
Cách cuộc thi đấu của tộc không còn mấy tháng nữa.
Năm nay thế nào hắn cũng phải trở về.
Gấu núi trong lòng thở dài một tiếng.
… Duyệt Lai khách sạn.
Đại Minh vác Kỳ Lân Phủ, đi đến trước cửa khách sạn.
Hắn bỏ mũ rộng vành xuống, giũ nước bên trên, đặt bên cạnh cửa khách sạn, cởi áo tơi, đứng bên cạnh.
Xong xuôi, Đại Minh ôm Kỳ Lân Phủ vào khách sạn.
Trong đại sảnh chỉ có vài vị khách, trước mặt bày mấy đĩa thức nhắm, đang vừa ăn vừa uống.
Đại Minh cười ngây ngô, đi đến chiếc bàn bên cạnh cửa, nơi có thể nhìn thấy nón lá, áo tơi bên ngoài, đặt Kỳ Lân Phủ xuống.
Tiểu nhị tiến đến, cung kính hỏi: "Vị khách này, ngài dừng chân hay là trọ ạ?"
"Trọ." Đại Minh cười ngây ngô.
Tiểu nhị gật đầu nhẹ, cung kính hỏi: "Vậy ngài dùng gì ạ?"
"Mười cái màn thầu, thêm hai cân thịt muối, hai ấm trà."
Đại Minh nuốt một ngụm nước bọt, giọng ồm ồm nói.
Trên đường đi tới, bụng hắn sớm đã đói đến cồn cào.
Bây giờ vào đến trong thành, hắn phải ăn một bữa thật no.
Tắm rửa xong, đêm sẽ ngủ một giấc thật ngon.
Lại đi thêm hai ngày nữa, sẽ đến Giang Lăng thành.
Tiểu nhị nghe yêu cầu của Đại Minh, sững người, có chút lắp bắp.
Nhưng hắn vẫn cung kính nói: "Ngài chờ một chút, sẽ có ngay ạ!"
Đại Minh ngây ngô cười một tiếng, không nói gì thêm.
Tiểu nhị rời đi, vào báo cho nhà bếp.
Đại Minh ngồi bên cạnh cửa, nhìn mưa ngoài trời.
Trời âm u, xám xịt.
Những hạt mưa lớn như hạt đậu không ngừng rơi từ trên trời, dường như không có điểm dừng.
Bỗng nhiên, Đại Minh nhìn thấy vài người, hắn sững người.
Đối diện đường, dưới hiên cửa hàng, mấy đứa trẻ rách rưới, gầy trơ xương đang nép vào nhau.
Bọn chúng ngóng nhìn Duyệt Lai khách sạn, thỉnh thoảng cổ họng khẽ động, nuốt nước bọt.
Nhìn mấy đứa trẻ đó, Đại Minh như thấy được chính mình ngày xưa.
Khuôn mặt thật thà của hắn lộ ra nụ cười.
Nếu không có cha, có lẽ hắn đã chết đói ở ngoài đường rồi.
Rất nhanh, tiểu nhị bưng màn thầu và thịt muối lên.
Đại Minh nhìn hắn, giọng khờ khạo: "Cho thêm mười cái màn thầu nữa."
Tiểu nhị ngơ ra, ánh mắt kỳ quái.
Đại Minh tháo túi tiền bên hông, đếm tiền cơm đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị đếm kỹ tiền, cười tươi nói: "Khách quan, xin mời ngài dùng bữa."
Đại Minh cầm một cái bánh bao, nhìn ra ngoài cửa, vẫy hai lần về phía mấy người ăn xin.
Mấy người ăn xin nuốt một ngụm nước bọt, cùng nhau đứng lên, dầm mưa chạy vào khách sạn.
Tiểu nhị định nói gì đó, nhưng há miệng, lại không nói được.
Đại Minh đưa mỗi đứa một chiếc bánh bao.
Mấy đứa trẻ vừa nhai vừa nuốt ngấu nghiến, chỉ vài miếng đã nuốt hết bánh bao vào bụng.
Bọn chúng trơ mắt nhìn Đại Minh, trong mắt tràn đầy khao khát.
Đại Minh cầm bánh bao, định đưa thêm cho bọn chúng.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói thô kệch.
"Ngươi cho hết bánh bao cho chúng, ngươi ăn gì?"
Đại Minh ngẩng đầu nhìn, thì thấy gã đại hán mà ban nãy hắn gặp trên đường cũng đi tới.
Gã đại hán mặt mỉm cười, chỉ vào bên hông Đại Minh, nói: "Ngươi sờ xem túi tiền của mình còn ở đó không?"
Nghe vậy, sắc mặt Đại Minh biến đổi, vô ý thức sờ về phía bên hông.
Mấy đứa trẻ vừa vây quanh hắn, không do dự, lập tức nhanh chân bỏ chạy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận