Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 266: Tuyển ra một cái võ lâm minh chủ (length: 8285)

"Tiểu Diệp Tử, Tiểu Thành Tử!"
Trần Vũ vừa thu hồi ánh mắt, liền nghe được giọng của Tưởng Vân Tuyết từ phía sau vang lên.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Tưởng Vân Tuyết cõng một thanh đại đao, đứng bên cạnh Ngụy Hoài, mặt tươi cười nhìn Trần Vũ và Vương Thành.
Phía sau hai người là Tưởng Kình, tay cầm tẩu hút thuốc, đang rít điếu thuốc sợi "Bá Vương Đao".
"Hai người các ngươi sao lại đứng lệch thế kia, vừa nãy tìm hai người lâu lắm."
Tưởng Vân Tuyết cười nói: "Đi nhanh thôi, chúng ta cùng vào xem."
"Ta nghe cha ta nói, lần trước võ lâm đại hội là hai mươi năm trước, Vũ Đương, Thiếu Lâm cùng nhau tổ chức võ lâm đại hội, bàn chuyện tiêu diệt Ma giáo."
"Không biết Vương lão gia tử tổ chức võ lâm đại hội muốn làm gì."
Tưởng Vân Tuyết kéo trượng phu Ngụy Hoài, dẫn đầu đi về phía Thần Quyền Sơn Trang.
Trần Vũ và Vương Thành hai người đi theo nàng bên cạnh.
Mấy người đi theo các võ giả giang hồ phía sau, một đường đi vào đại viện rộng lớn của Thần Quyền Sơn Trang.
Vương Liệt và chưởng môn các môn phái đều đã vào trong phòng.
Những người tự biết thực lực và địa vị không đủ của các tiểu môn phái đều chen chúc trong sân.
Vương Liệt tổ chức võ lâm đại hội, người đến từ giang hồ rất đông.
Đại viện rộng mấy trăm mét vuông, người đứng kín cả chỗ.
Tưởng Vân Tuyết ló đầu ra nhìn, ánh mắt xuyên qua viện tử, hướng vào phía trong thính đường.
Nàng nhìn kỹ hai mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hôm qua ta nghe mấy người ở Tư Dương huyện nói, Thần Quyền Sơn Trang có hai cậu thiếu gia."
"Ngoại trừ Vương Đằng, Vương lão gia tử Vương Liệt còn có một người con thứ hai."
"Sao không thấy người con thứ hai đâu?"
"Võ lâm đại hội trọng yếu như vậy, vì sao chỉ có Vương Đằng cùng ba đệ tử của Thần Quyền Sơn Trang?"
Vương Thành nghe vậy, giọng không mặn không nhạt bình tĩnh nói: "Ta nghe nói Nhị thiếu gia của Thần Quyền Sơn Trang không được sủng ái, mà lại tư chất võ đạo cũng không mạnh."
"Nếu xuất hiện, nói không chừng sẽ làm xấu mặt Thần Quyền Sơn Trang."
Trên mặt Vương Thành vẫn đang đeo mặt nạ màu bạc.
Tướng mạo của hắn không giống Vương Đằng, càng giống mẫu thân, chỉ giống Vương Liệt khoảng ba bốn phần.
Tưởng Vân Tuyết tuy đã thấy mặt thật của Vương Thành, nhưng nàng không hề liên tưởng tới Vương Liệt.
"Thì ra là thế," Tưởng Vân Tuyết hơi xúc động nói: "Thần Quyền Sơn Trang nhìn khắp giang hồ cũng coi như là thế lực nhất đẳng."
"Một môn có hai người đạt Nhất phẩm, trước đây duy nhất có thể so sánh được, chỉ có Hải Kình Bang."
"Hiện tại Hải Kình Bang thành Hải Kình thương hội, Quỳnh Ngạo Hải lại vào Đông xưởng."
"Thần Quyền Sơn Trang có thể có hiệu triệu lực như vậy, thật không đơn giản."
Vương Thành nghe những lời này, không nói gì thêm.
Thiên phú võ đạo của đại ca hắn thật sự hơn người một bậc.
Là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp.
Điểm này, hắn Vương Thành thừa nhận.
Ánh mắt Tưởng Vân Tuyết lướt trong sân, tìm kiếm người hoặc chuyện thú vị.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng lại, khóa chặt mấy người.
"A Hoài, Tiểu Diệp Tử, Tiểu Thành Tử các ngươi mau nhìn, đó là môn phái gì vậy?"
"Sao sáu người đều mang mặt nạ nền trắng?"
"Trên giang hồ có môn phái, sơn trang nào như vậy sao?"
Tưởng Vân Tuyết chỉ vào một nhóm người cách đó không xa.
Đứng đó sáu người, hai nam bốn nữ.
Trên mặt đều mang mặt nạ nền trắng vẽ đường vân màu đỏ, giữa đám võ giả tán nhân, tương đối nổi bật.
"Bọn họ à. . ."
"Ờ...Ta biết chút truyền văn giang hồ."
Một giọng nói có chút khinh bạc vang lên từ bên cạnh.
Tưởng Vân Tuyết, Vương Thành, Trần Vũ, Ngụy Hoài quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy mấy người bên cạnh chẳng biết từ khi nào có thêm một người trẻ tuổi.
Trên mặt đối phương cũng đang mang mặt nạ, nhưng là mặt nạ bà lão đầu trọc buồn cười.
Mặt nạ giống thật đến nỗi, dưới cằm lại còn có một túm râu trắng.
"Mấy ngày nay, có chút truyền văn giang hồ, nói là đường chủ Hồng Yến đường của Vạn Kim Đường, ở trên chiếu bạc đã thua cả bản thân mình."
"Nàng có chơi có chịu, đi theo bên người thắng làm tỳ nữ."
Nghe được tiếng của thanh niên, Trần Vũ khẽ cau mày.
Hắn luôn cảm thấy giọng này giống như đã nghe ở đâu, có chút quen thuộc.
Nhưng lại nghĩ không ra, lúc đối phương nói chuyện, cố ý bóp giọng, nghe không thật.
Thanh niên mặt nạ bà lão đầu trọc chỉ vào người mang mặt nạ nền trắng khuôn mặt tươi cười trong sáu người.
"Chính là hắn."
"Mấy ngày nay tin này trên giang hồ rộ lên sùng sục."
Thanh niên kể lại chuyện đã xảy ra cho bốn người nghe.
"Có người nói, là mặt nạ tươi cười kia và mặt nạ Hồng Nguyệt liên thủ làm ván cờ, hố Liễu Hồng Yến."
"Công tử Nguyệt kia, vốn dĩ là người quen của Trần lão gia, mục đích chính là Liễu Hồng Yến."
Giọng thanh niên khinh bạc đưa ra kết luận.
Tưởng Vân Tuyết nghe được tin đồn giang hồ thú vị này, mắt lập tức trợn to, nhìn thanh niên mặt nạ bà lão thêm một chút.
Nàng chắp tay ôm quyền nói: "Huynh đài xưng hô thế nào?"
Thanh niên thấy Tưởng Vân Tuyết ngôn hành cử chỉ giống nam nhi thoải mái, không khỏi cười nói: "Ta tên Trương Hoành, tên hiệu giang hồ 'Thuyền Hỏa Nhi'."
"Nguyên lai là Trương huynh! Kính đã lâu! Kính đã lâu!" Tưởng Vân Tuyết lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ôm quyền hành lễ.
"Dễ nói dễ nói." Thanh niên tên là Trương Hoành cười tủm tỉm đáp lễ.
Ánh mắt hắn đảo qua Trần Vũ, Vương Thành, và Ngụy Hoài mặt không có chút huyết sắc, hỏi: "Mấy vị xưng hô thế nào?"
Tưởng Vân Tuyết nghe vậy, lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Nàng vung tay lên: "Chúng ta là Quan Ngoại Tứ Hiệp."
"Tại hạ Tưởng Vân Tuyết, đây là nhị đệ ta Diệp Vô Song, tam đệ Toàn Thành, và em út Ngụy Hoài."
"Nha!" Trương Hoành cũng than một tiếng: "Kính đã lâu kính đã lâu!"
Tưởng Vân Tuyết cũng cười phá lên.
Bởi vì tiếng cười của Tưởng Vân Tuyết quá mức phóng khoáng, lập tức thu hút sự chú ý của không ít võ giả.
Mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, đồng loạt nhìn lại.
Thấy người phát ra tiếng cười phóng khoáng như vậy lại là một nữ tử xinh đẹp, họ càng thêm kinh ngạc.
Trong số sáu người đeo mặt nạ nền trắng.
Trần Diệp ghé mắt, liếc qua.
Trong lòng mở hệ thống địa đồ.
Thấy trên bản đồ hệ thống, không xa mình lắm, có hai điểm đỏ lóe lên.
Trần Diệp lập tức hiểu.
Hắn nhìn Trần Vũ bên kia một cái, rồi thu hồi ánh mắt.
"Lão gia."
"Có vấn đề gì sao?"
Liễu Hồng Yến mang mặt nạ Phi Yến cất tiếng hỏi.
"Không có." Trần Diệp giọng bình thản đáp.
Tiểu Liên bên cạnh liếc Liễu Hồng Yến, mím môi nhẹ.
Tưởng Vân Tuyết thấy tiếng cười của mình thu hút quá nhiều người, vội im bặt, mặt đỏ lên.
Có chút xấu hổ.
Cách nàng mấy trượng, một lão giả áo xám đứng đó.
Râu tóc lão giả bạc trắng, trên mặt mang một mặt nạ trắng rất đỗi bình thường.
Lão thân đứng thẳng, nhìn về hướng sáu người Trần Diệp.
Ánh mắt Bách Hoa lão nhân rơi vào Hoa Tịch Nguyệt, người đeo mặt nạ Hồng Nguyệt nền trắng.
Dưới lớp mặt nạ, gương mặt già nua lộ vẻ cô đơn.
Trong viện ồn ào một hồi.
Trong thính đường, Vương Liệt đột nhiên đứng lên từ vị trí chủ tọa, đôi mắt uy nghiêm như sư tử đảo qua đám người.
Hắn vận nội lực từ đan điền, trong tiếng hít thở, âm thanh chấn động ầm ầm: "Chư vị đồng đạo giang hồ!"
Thấy Vương Liệt mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người im lặng lại, ngẩng đầu nhìn về phía ông.
Vương Liệt trầm giọng nói: "Gần đây võ lâm có nhiều loạn tượng, tranh giành bảng xếp hạng, phạm cấm, các sơn trang đánh giết lẫn nhau thường xuyên xảy ra!"
"Những chuyện này, các vị hẳn là đã nghe nói đến."
Mọi người nghe vậy gật đầu nhẹ, trong lòng suy đoán ý đồ của Vương Liệt khi nói những lời này.
"Lão phu không giỏi ăn nói, xin nói thẳng." Vương Liệt mắt lấp lánh, khí thế uy nghiêm nói: "Lão phu tổ chức võ lâm đại hội, mục đích có hai."
"Thứ nhất, là muốn chọn ra một vị minh chủ võ lâm!"
"Lãnh đạo chính đạo, chỉnh đốn giang hồ, khôi phục tinh thần hiệp nghĩa đạo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận