Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 253: Giả heo ăn thịt hổ (length: 7954)

"Đúng, chính là ngươi." Lưu Hồng nhìn chằm chằm Hoa Tịch Nguyệt, chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát.
Loại công tử trẻ tuổi tuấn tú, nam sinh nữ tướng này không thấy nhiều.
Còn tuấn tú hơn cả nữ nhân.
Nếu thu vào trong phòng, thì đúng là tuyệt diệu. . .
Còn diệu hơn cả nữ nhân.
Ánh mắt nóng bỏng của Lưu Hồng nhìn chằm chằm Hoa Tịch Nguyệt.
Hắn là tiểu quản sự của "Hồng Yến Đường" trong Vạn Kim Đường, kỹ thuật cờ bạc tinh xảo.
Được đường chủ Liễu Hồng Yến sắp xếp đến Tài Nguyên Phường làm quản sự.
Nếu không có chút bản lĩnh, Lưu Hồng sao có thể vào thời điểm võ lâm đại hội tổ chức lại được sắp xếp đến sòng bạc gần Tư Dương làm quản sự?
Hoa Tịch Nguyệt ngồi đối diện bàn đánh bạc, cảm nhận được ánh mắt Lưu Hồng nhìn mình, sắc mặt tối sầm.
Hận không thể lập tức một chưởng đánh chết hắn ngay trên bàn.
Nhưng nàng hít sâu một hơi, cố nén sự khó chịu trong lòng.
Mỗi người đều có sự tự do của con mắt.
Mình không thể vì ánh mắt không đúng của đối phương mà giết hắn.
Dùng ánh mắt thế nào nhìn người khác, đó là tự do của người khác.
"Tốt!" Hoa Tịch Nguyệt nhìn Lưu Hồng, trầm giọng nói: "Ta sẽ đặt cược cả ta."
"Ba người chúng ta, thêm cả ngân phiếu, tổng cộng một ngàn lượng, ta cùng ngươi cược thêm một ván nữa."
Lưu Hồng cười tủm tỉm gật đầu: "Nguyệt công tử thật sảng khoái."
"Mời."
"Chờ một chút!" Hoa Tịch Nguyệt đứng dậy khỏi ghế dài, nghiêm túc nói: "Trước khi bắt đầu, ta muốn kiểm tra xúc xắc."
"Ta nghi ngờ xúc xắc này có vấn đề."
"Không vấn đề."
Lưu Hồng sảng khoái đáp ứng.
Hắn dựa vào chiếu bạc nhờ kỹ pháp thành thạo và "Thuật nghe xúc xắc".
Chứ không phải là mấy trò rót chì vào xúc xắc rẻ tiền kia.
Lưu Hồng đẩy ống xúc xắc đến trước mặt Hoa Tịch Nguyệt.
Hoa Tịch Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhấc ống xúc xắc lên, một đôi tay nhỏ trắng nõn cầm lên ba hạt xúc xắc.
Ngay trước mặt mọi người, cẩn thận kiểm tra một lượt.
Sau mấy nhịp thở.
"Nguyệt công tử đã kiểm tra ra gì chưa?" Lưu Hồng cười hỏi.
Hoa Tịch Nguyệt kiểm tra một phen, không phát hiện vấn đề.
Nàng hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném ba hạt xúc xắc vào ống, ngẩng đầu: "Bắt đầu đi."
"Tốt!"
"Nguyệt công tử thật là người sảng khoái!"
Lưu Hồng nhìn những người đánh bạc khác xung quanh, cất giọng trầm xuống: "Các vị cũng có thể đặt cược!"
Ánh mắt những người đánh bạc xung quanh đảo qua người mặt bình tĩnh Hoa Tịch Nguyệt và Lưu Hồng đang cười giả tạo.
"Ta đặt cược cho Nguyệt công tử, có ai là dân cờ bạc mà toàn thua mãi được, cũng nên tới lúc đổi vận thôi!"
"Hừ hừ. . . Chút nhãn lực này cũng không có à? Ta cược Lưu quản sự."
"Được rồi, được rồi, đặt lớn nhỏ không có ý nghĩa, ta đặt ván này ra đôi."
Những người xung quanh nhao nhao đặt cược.
Mấy chục nhịp thở sau, những người đặt cược đã xong.
Lưu Hồng đưa tay ra, ra hiệu cho Hoa Tịch Nguyệt ném trước.
Hoa Tịch Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, khóe miệng hơi nhếch lên, tay phải chụp lấy ống xúc xắc, động tác nhanh nhẹn lắc.
"Ầm ầm. . ."
Xúc xắc trong ống lăn lộn, va vào nhau, phát ra tiếng kêu giòn giã.
Lắc vài nhịp.
Trong mắt Hoa Tịch Nguyệt lóe lên một đạo tinh quang, "Ba" một tiếng liền úp ống xúc xắc xuống bàn.
Nàng liền cầm lấy ống đậy.
Ba con xúc xắc ở đáy ống lắc lư mấy cái rồi chậm rãi dừng lại.
Mọi người xung quanh rướn cổ lên nhìn kết quả.
Thấy kết quả, có người lập tức kêu lên.
"Một hai năm!"
"Mẹ kiếp, còn nhỏ hơn vừa rồi!"
"Ta thao mẹ nó, Nguyệt công tử ngươi còn được gọi là Dư Hàng Đổ Thánh cái rắm gì, lại mẹ nó thua!"
"Tổng cộng có tám nút, sao thắng được?"
Một đám người đặt cược Hoa Tịch Nguyệt thắng đỏ mắt, chửi ầm lên.
Một đám khác đặt cược Lưu Hồng thắng thì cười toe toét.
"Gà béo, đúng là một con gà béo bự."
"Vận khí không tốt, kỹ năng cũng không được, chậc chậc. . ."
"Hắc hắc, đây gọi là ngu đợi tối, tối nay Lưu quản sự chỉ sợ phải bao ba người."
Hoa Tịch Nguyệt thấy mình lắc ra kết quả, mặt cũng biến thành trắng bệch.
Nàng cầm ống xúc xắc, giả bộ hoảng hốt nói: "Ván này không tính, vừa nãy có người đụng vào tay ta!"
"Làm lại!"
Nói xong, Hoa Tịch Nguyệt liền úp ống đậy lên ống xúc xắc, muốn lắc lại lần nữa.
Thấy thế, trong mắt Lưu Hồng lóe lên một tia lạnh lùng.
Hắn liền đặt một tay lên ống đậy.
"Nguyệt công tử. . ."
"Như vậy không đúng luật."
Sắc mặt Hoa Tịch Nguyệt tái nhợt, nghiến răng nói: "Vừa nãy có người đụng tay ta, ván này tính sao được?"
Những người cược Lưu Hồng thắng xung quanh lập tức hô: "Làm gì có cái luật đó."
"Là bao nhiêu thì là bấy nhiêu!"
"Nhanh lên đi, đừng có thua không gỡ nổi!"
Một đám võ giả gào thét.
Lưu Hồng đè lên ống đậy, nhìn ánh mắt Hoa Tịch Nguyệt trở nên lạnh đi rất nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của Lưu Hồng, Hoa Tịch Nguyệt làm bộ né tránh ánh mắt, giảm bớt khí thế đi mấy phần.
Lưu Hồng hơi nhếch mép, thưởng thức vẻ mặt tái nhợt của Hoa Tịch Nguyệt.
Sợ rồi đi, hối hận rồi đi. . .
Lưu Hồng cầm ống xúc xắc lên, nhanh chóng lắc.
Tai hắn khẽ động, nghe rõ mồn một số điểm trong ống.
Lát nữa hắn sẽ lắc ra một hai sáu.
Không nhiều không ít, chỉ hơn Hoa Tịch Nguyệt một chút.
Để hắn cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy vận mình kém hơn như vậy một chút.
Để hắn sợ hãi, đau khổ.
Đợi buổi tối đem hắn về phòng sủng hạnh, đè hắn ra phía sau, mình lại nói cho hắn biết kỳ thật mình gian lận.
Tất cả đều là mánh khóe.
Không biết công tử Nguyệt tướng mạo nam sinh nữ này sẽ có vẻ mặt gì.
Nghĩ trong lòng, Lưu Hồng đều cảm thấy huyết mạch căng lên, hưng phấn không thôi.
Haizz. . .
Đêm nay lại phải hảo hảo vất vả một phen rồi.
"Ầm ầm. . ."
Xúc xắc trong ống va chạm vào nhau, thanh âm giòn tan có thể nghe thấy.
Những người chơi vây quanh bàn đều nín thở ngưng thần, chờ kết quả hiện ra.
Mấy lão cờ bạc hiểu rõ phương pháp nghe xúc xắc thì càng cố phân biệt số điểm bên trong ống.
Không ai chú ý, ở ngoài phòng của Tài Nguyên Phường chuyên dành cho võ giả, có hai người đi tới.
Một người mặc áo trắng, trên mặt đeo mặt nạ hình mặt cười nền trắng.
Người kia là nữ tử, mặc váy áo màu thanh thủy vân, trên mặt đổi mặt nạ vẽ hồ ly màu trắng đỏ.
Trần Diệp và Tiểu Liên đi vào phòng, liếc mắt nhìn quanh, liền nhìn thấy Trần Linh đứng trong đám người.
Trần Linh mặt co rúm, khẩn trương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng.
Ánh mắt Trần Diệp đảo qua, liếc mắt liền nhận ra Hoa Tịch Nguyệt đang giả nam.
Tiểu Liên cũng nhìn thấy Hoa Tịch Nguyệt, đôi mày thanh tú dưới lớp mặt nạ hồ ly khẽ nhíu lại.
Trên chiếu bạc, Hoa Tịch Nguyệt thấy Lưu Hồng còn đang đổ xúc xắc, nhịn không được hét: "Này, ngươi xong chưa!"
"Nhanh mở đi!"
Lưu Hồng nghe vậy cười cười: "Nguyệt công tử gấp gì."
Nói rồi, hắn úp ống xúc xắc xuống bàn.
Mọi người xung quanh chiếu bạc đều dán mắt vào ống xúc xắc.
Có vài người miệng thấp giọng hô "Lớn lớn lớn."
Có vài người thì lại nguyền rủa hô: "Nhỏ nhỏ nhỏ."
Những người đánh bạc khẩn trương, sắc mặt lộ hết ra ngoài.
Ánh mắt Tiểu Liên lướt qua chiếu bạc, nhỏ giọng hỏi Trần Diệp: "Cái này có gì vui."
"Lại làm hư Tiểu Linh."
Trần Diệp bật cười.
Bên cạnh hai người truyền đến giọng khàn khàn, già nua: "Cờ bạc thì có gì vui, bất quá. . ."
"Xem người giả heo ăn thịt hổ vẫn là rất thú vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận