Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 45: Tiểu Liên cùng Hoa Tịch Nguyệt (length: 7844)

Hoa Tịch Nguyệt run lẩy bẩy.
Liền xem như mở tông môn ẩn thế, cũng không phải kiểu mở pháp này a...
Ai sẽ vượt lĩnh vực bồi dưỡng các loại đệ tử?
Học y Trần Nghị, Trần Huỳnh, học võ Trần Vũ, Trần Linh...
Hoa Tịch Nguyệt đầu óc quay cuồng.
Một ý nghĩ xông ra.
Trần Diệp cũng không phải muốn xưng bá giang hồ a?
Tốn thời gian bồi dưỡng được một đám nhân tài các lĩnh vực, sau đó nhất thống giang hồ?
Tê...
Hoa Tịch Nguyệt liên tưởng đến mình trước kia xem thoại bản tiểu thuyết.
Mạch suy nghĩ như ngựa hoang mất cương, một đường bão táp.
Suy nghĩ lung tung sau một lúc, nàng càng thêm nhận định suy đoán của mình.
Xong...
Giống như biết chuyện không nên biết.
Làm sao bây giờ?
Hoa Tịch Nguyệt bỗng nhiên muốn bỏ chạy.
Nhưng nàng lại có chút không nỡ mình chưa xem xong những thoại bản giang hồ kia.
Những câu chuyện kia đều là nàng chưa được xem.
"Tiểu Nguyệt!?"
"Đến bưng đồ ăn!"
Trong bếp truyền đến giọng Xuân Đào.
"Tới."
Hoa Tịch Nguyệt vô ý thức trả lời một câu.
Xem ở mặt mũi gia gia ta, Trần Diệp hẳn là sẽ không làm gì ta a?
Huống chi ta đều tới đây làm một tháng.
Chỉ cần ta không tỏ ra mình biết, ta chính là an toàn.
Nàng vừa đi về phía nhà bếp vừa suy tư, trong lòng có chút lo lắng.
...
Đại Minh đi vào phòng, cung kính gọi một tiếng: "Cha."
Trần Diệp gật đầu cười.
Hắn nhìn xem Đại Minh cao gần hai mét, trong lòng nghĩ: "Trên đường có mệt không?"
Đại Minh gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói: "Cũng được."
"Lập tức ăn cơm, ta tính toán ngươi hôm nay có thể trở về, để mấy nha hoàn làm nhiều chút."
"Nghĩa huynh của ngươi cũng ở đó à?"
"Gọi hắn vào ăn cùng, người đến là khách." Trần Diệp ôn hòa nói.
Đại Minh ra sức gật đầu.
Hắn đi đến ngoài viện, gọi cả Hùng Sơn đi vào.
Hai huynh đệ cùng nhau đi vào nhà ăn.
Trong nhà ăn bày những bàn dài, hai bên ngồi đầy bọn trẻ.
Trần Diệp đã ngồi ở vị trí chủ tọa.
Hùng Sơn nhìn thấy Trần Diệp, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trần Diệp lúc không đeo mặt nạ.
Vị trần Tông Sư này thật trẻ tuổi!
Nhìn qua sao giống người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi?
So với mình còn trẻ hơn!
Hùng Sơn trong lòng chấn động.
Nghe nói người tu luyện đạo môn nội công đều có thuật giữ dung nhan, chẳng lẽ viện trưởng Trần tinh thông cái này?
Hùng Sơn trong lòng suy đoán, đối với Trần Diệp cung kính hành lễ hậu bối.
Trần Diệp khẽ gật đầu, coi như đáp lại.
"Đại Minh, ngươi cùng Hùng Sơn ngồi bên này đi."
Trần Diệp chỉ chỉ vị trí bên cạnh hắn không xa.
"Được."
Đại Minh dẫn Hùng Sơn vào chỗ.
Mấy đứa nhỏ ở Dục Anh Đường rất yên tĩnh, ngoan ngoãn.
Bọn chúng chớp mắt nhìn Hùng Sơn một cách hiếu kỳ.
Hùng Sơn đối với bọn nhỏ, ôn hòa nở nụ cười.
Ngồi bên cạnh Trần Diệp, Tiểu Phúc nhìn chằm chằm Hùng Sơn.
Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của nàng "lộc cộc lộc cộc" đảo liên tục.
Nhìn bộ dáng nàng, giống như đang nảy ra ý đồ xấu.
"Bộp!" một tiếng vang nhỏ.
"Ui da!"
Tiểu Phúc ôm đầu, rơm rớm nước mắt kêu lên một tiếng.
Tiểu Liên tay trái bưng đồ ăn ngồi bên cạnh Tiểu Phúc, nàng thu tay phải lại, thản nhiên nói: "Lại nảy ra ý gì xấu nữa đấy?"
"Ta có đâu!"
"Tiểu Liên tỷ tỷ, ngươi vừa về đã bắt nạt ta!"
Tiểu Phúc vẻ mặt ấm ức, nói giọng nũng nịu.
Nàng ôm cánh tay Trần Diệp, làm nũng nói: "Cha!"
"Người xem Tiểu Liên tỷ tỷ, nàng vừa về đã bắt nạt ta ~~~"
Trần Diệp cười tủm tỉm xoa xoa đầu Tiểu Phúc: "Được rồi được rồi."
"Chút nữa cha phạt Tiểu Liên rửa chén có được không?"
Tiểu Phúc ra sức gật đầu: "Để nàng rửa hết tất cả chén!"
Nàng quay người, thừa dịp Trần Diệp không nhìn thấy, làm mặt quỷ với Tiểu Liên.
Tiểu Liên mặt không cảm xúc, giơ tay phải lên, dọa Tiểu Phúc lại nhào vào lòng Trần Diệp.
Mấy nha hoàn bưng mâm thức ăn, lần lượt đi vào.
Hoa Tịch Nguyệt tay bưng một mâm canh, theo phía sau.
Vào nhà ăn.
Nàng nhìn thấy Tiểu Liên ngồi ở chỗ bình thường nàng vẫn ngồi, lập tức ngây người.
Tiểu Liên không thèm nhìn nàng, cầm chén lên giúp Tiểu Phúc xới thêm một bát cơm, sau đó bắt đầu giúp những đứa trẻ xung quanh xới cơm.
Một bộ dáng vẻ thành thạo.
Trong thoáng chốc.
Hoa Tịch Nguyệt trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Nha hoàn Xuân Đào đặt mâm thức ăn xuống, để ý thấy Hoa Tịch Nguyệt đứng ngây ra đó.
Nàng thông minh lập tức hiểu ra tình huống.
"Tiểu Nguyệt, bên này."
Xuân Đào vẫy vẫy tay với Hoa Tịch Nguyệt, bên cạnh nàng còn một chỗ trống.
Hoa Tịch Nguyệt vẻ mặt có chút mất tự nhiên đi đến ngồi.
Mấy nha hoàn giúp mấy đứa nhỏ xới cơm.
Trên bàn cơm rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhai đồ ăn.
Hoa Tịch Nguyệt ăn cơm trong bát, liếc nhìn Tiểu Liên bên kia.
Tiểu Liên và Trần Diệp chỉ cách nhau một đứa Tiểu Phúc.
Nàng thỉnh thoảng gắp thức ăn bỏ vào chén Trần Diệp.
Tiểu Phúc cũng thỉnh thoảng giở trò, gắp chút hoa tiêu, lát gừng lặng lẽ bỏ vào chén Tiểu Liên.
Tiểu Liên là không chút nương tay, tay khẽ vung, chưa đợi Tiểu Phúc kịp phản ứng.
Liền đã đánh vào đầu Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc vẻ mặt khổ sở, lại không dám nói gì.
Chính nàng nghịch ngợm, Trần Diệp cũng sẽ không giúp nàng.
Nhưng Tiểu Phúc vẫn cứ không biết mệt, bỏ hoa tiêu, lát gừng vào chén Tiểu Liên.
Hoa Tịch Nguyệt nhìn một màn này, trong lòng không biết vì sao, có chút cảm giác khó chịu.
Rất nhanh, bữa cơm đã ăn xong.
Tiểu Liên, Trần Huỳnh, Trần Linh giúp các nha hoàn dọn dẹp bát đũa.
"Cha, con... Con muốn đi thăm Uyển nhi."
Đại Minh ăn uống no say, mặt đỏ lên nói với Trần Diệp.
Trần Diệp cười tủm tỉm đánh giá Đại Minh, nói: "Đi đi, cầm chút đồ đi."
"Đừng đi tay không."
Đại Minh ra sức gật đầu.
Hùng Sơn cũng chắp tay cáo lui, hắn ở trước mặt Trần Diệp, luôn cảm thấy có một áp lực vô hình.
Dù sao thân phận Hùng Sơn đặc thù, nếu bị người nhìn ra mánh khóe, rất có thể sẽ chết ở Đại Vũ.
Đại Minh và Hùng Sơn rời đi.
Trần Diệp đứng dậy về phòng.
Hắn vừa ngồi xuống, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
"Kẽo kẹt..." Một tiếng.
Tiểu Liên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, trên tay mang một ấm trà.
"Viện trưởng, trà con pha xong rồi."
Tiểu Liên đặt ấm trà lục an mới pha tới bên cạnh Trần Diệp.
Trần Diệp trừng mắt Tiểu Liên nói: "Không cần rửa chén, ta dỗ Tiểu Phúc."
Dưới khăn che mặt, Tiểu Liên nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nàng và Trần Diệp cùng chung sống hai năm, đương nhiên hiểu rõ tính cách của Trần Diệp.
"Viện trưởng, giang hồ chí tháng này ngài vẫn chưa xem đúng không?"
"Con về đường lấy cho ngài một phần."
Tiểu Liên khẽ nói.
Trần Diệp rót một chén trà: "Vẫn chưa xem, con đi nhanh đi."
"Tiện thể nói với Hoàng Tam bọn họ, lần này bọn họ vất vả rồi."
"Ta cho mỗi người bọn họ nghỉ một tháng."
"Để bọn họ nghỉ ngơi một chút."
Tiểu Liên gật đầu nói: "Rõ!"
Nàng đẩy cửa phòng ra, sau khi đi ra lại khép cửa lại.
Trần Diệp cầm chung trà lên, nhấp nhẹ một ngụm lục an.
Nước trà vừa vào miệng thuần hậu và ngọt, khác với các loại trà khác, mang theo chút hương vị nhàn nhạt.
Uống rất ngon.
Vừa uống một ngụm.
"Kẽo kẹt..."
Cửa phòng lại một tiếng vang nhỏ.
Hoa Tịch Nguyệt đi vào.
Trên tay nàng mang theo một ấm trà.
"Viện trưởng, ta..."
Hoa Tịch Nguyệt lời còn chưa dứt.
Nàng đã chú ý đến ấm trà bên cạnh Trần Diệp và chén trà trong tay hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận