Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 56: Cự tuyệt 1

Chương 56: Cự tuyệt 1
"Ta..."
"Ta..."
Cổ họng Trần Thực khô khốc, giọng run rẩy.
Hắn liên tục nuốt nước bọt, muốn nói một câu trọn vẹn nhưng căn bản không thể thốt nên lời.
Hiện tại thật sự là một câu nói quyết định vận mệnh về sau của hắn.
Trọng Cửu Nguyên ánh mắt sâu thẳm nhìn Trần Thực chờ đợi câu trả lời.
Ước chừng qua mười mấy nhịp thở.
Trần Thực hoàn thành cuộc đấu tranh nội tâm.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trọng Cửu Nguyên, ánh mắt kiên định, hít sâu một hơi nói: "Ta... Ta cự tuyệt."
Trọng Cửu Nguyên thấy Trần Thực mặt mày kiên định, không hề dao động.
Hắn không khỏi có chút kinh ngạc.
"Ngươi vì sao cự tuyệt?" Trọng Cửu Nguyên nhíu mày, giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc: "Ngươi có biết ngươi vừa mới bỏ qua cái gì không?"
"Ta... Ta biết." Trần Thực nhỏ giọng thì thào.
"Vậy ngươi vì sao cự tuyệt?" Trọng Cửu Nguyên hứng thú hỏi.
Trần Thực nhìn Trọng Cửu Nguyên đáp: "Cha ta từng nói, người lớn bao nhiêu ăn lượng cơm đó."
"Nếu ta học được yêu pháp này của ngươi, về sau không biết sẽ thành ra cái dạng gì đâu."
"Ta không phải là người quá thông minh, ta chỉ muốn sống yên ổn thôi."
"Cửu ca ta mỗi ngày nấu cơm, đang thiếu người phụ, ta phải giúp hắn chuẩn bị đồ ăn, không rảnh luyện yêu pháp của ngươi."
"Hơn nữa Cửu ca ta nói, qua một thời gian nữa sẽ dạy ta làm đồ ăn, về sau hai anh em chúng ta cùng nhau mở quán nhỏ."
"Mở vài năm, kiếm chút tiền, cưới một nàng dâu xinh đẹp là ta mãn nguyện rồi."
Trần Thực toe toét cười, trong mắt tràn đầy khát khao cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.
Nghe Trần Thực giải thích, Trọng Cửu Nguyên lập tức ngẩn người.
Mấy hơi sau.
"Ha ha ha ha ha..."
Trọng Cửu Nguyên bỗng nhiên cười lớn.
Khóe mắt hắn ứa ra nước mắt, cười đến chảy cả nước mắt.
Trọng Cửu Nguyên lần đầu thấy có người vì có thể trở thành một đầu bếp, mà cự tuyệt học "Nhiếp Thần thuật" của hắn.
Thật sự quá nực cười.
"Ha ha ha ha ha..."
Trọng Cửu Nguyên dở khóc dở cười, đưa tay áo lên lau nước mắt.
Trần Thực cảnh giác nhìn Trọng Cửu Nguyên, chắp tay thi lễ: "Cám ơn Trọng tiên sinh dẫn ta đến đại lao xem chân tướng."
"Bây giờ ta muốn về nhà ăn cơm."
Nói xong, Trần Thực rón rén từng bước nhỏ lui về phía sau.
"Chậm đã." Trọng Cửu Nguyên thản nhiên nói.
Nghe vậy, Trần Thực không quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy thẳng.
Chậm đã?
Còn chậm cái gì nữa!
Dựa vào sự hiểu biết của Trần Thực về Trọng Cửu Nguyên, câu chậm đã này đằng sau chắc chắn không có chuyện tốt.
Trần Thực hết tốc lực chạy, dùng hết sức bình sinh.
Nhưng khi hắn sắp chạy ra đại lao.
Trọng Cửu Nguyên bỗng xuất hiện trước mặt, chắn đường hắn.
Trọng Cửu Nguyên cười nhạt: "Ngươi chạy cái gì?"
Trần Thực mặt không đổi sắc tim không đập nói: "Ta muốn về nhà ăn cơm, về muộn sẽ bị mắng."
Trọng Cửu Nguyên cười, ánh mắt trêu tức nhìn Trần Thực.
"Ta người này thích đối nghịch với người khác."
"Người khác càng muốn làm gì, ta càng không cho hắn làm, người khác càng không muốn làm cái gì, ta càng phải bắt hắn làm."
Trọng Cửu Nguyên đọc một tràng khó hiểu, rồi nhìn Trần Thực cười nói: "Ngươi càng không muốn học, ta càng phải bắt ngươi học."
Nghe câu này, Trần Thực thầm kêu trong lòng không tốt.
Hắn vội nhắm mắt lại, sợ trúng đường của Trọng Cửu Nguyên.
Trọng Cửu Nguyên thấy Trần Thực ngay lập tức nhắm mắt lại, có chút dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này...
Căn bản không biết "Nhiếp Thần thuật" đối với hắn mà nói ý nghĩa như thế nào, đối với cái giang hồ này lại ý nghĩa ra sao.
Hắn giơ tay lên, sờ lên đầu Trần Thực.
"Nhiếp Thần thuật" mà nhắm mắt lại là có thể phá giải được, vậy còn tính là gì tuyệt học đỉnh cao.
Trọng Cửu Nguyên dùng mắt thi triển "Nhiếp Thần thuật" thuần túy chỉ là để đùa giỡn thôi.
Trọng Cửu Nguyên ấn xuống đầu Trần Thực, vẻ mặt nghiêm túc hơn, lực lượng trong tử phủ bùng nổ, bắt đầu truyền thụ bí thuật "Nhiếp Thần thuật" của Trọng gia.
Thân thể Trần Thực run rẩy, mặt dần tái nhợt, mồ hôi hột từ mặt hắn tuôn ra.
Hắn nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ, như đang gặp ác mộng.
Trọng Cửu Nguyên một tay đè đầu Trần Thực, ước chừng qua mười mấy nhịp thở.
Truyền thụ xong pháp môn, Trọng Cửu Nguyên lúc này mới buông tay ra.
Vừa thả tay ra, Trần Thực liền mở mắt, đáy mắt tràn đầy kinh hãi.
Hắn cảm thấy rõ ràng trong đầu mình hình như có thêm thứ gì đó.
Thứ đó được cấu thành từ từng chữ từng chữ.
Trần Thực cảm nhận một chút, hai mắt trợn tròn.
Là kinh văn!
Chuyện gì xảy ra?
Sao trong đầu hắn lại có thêm một thiên kinh văn?
Trần Thực không nhịn được lùi lại hai bước, nhìn Trọng Cửu Nguyên ánh mắt tràn đầy cảnh giác và hoảng sợ.
"Ngươi đã làm gì ta?"
Trọng Cửu Nguyên giọng ôn hòa, tính tình rất tốt nói: "Ta truyền cho ngươi 'Nhiếp Thần thuật' dựa theo quy củ giang hồ, ngươi nên gọi ta một tiếng sư phụ chứ không phải là ngươi."
"Ngươi hẳn là có cảm giác, trong đầu 'Nhiếp Thần thuật' hiện rõ ràng trong trí nhớ của ngươi."
Trọng Cửu Nguyên buông hai tay sau lưng, thần thái nhẹ nhàng tự nhiên nói: " 'Nhiếp Thần thuật' của Trọng gia một khi cắm vào trong đầu ngươi, sẽ tự động vận hành, tự chủ tu hành."
"Ngươi chắc chắn là có cảm giác."
Lời này vừa nói ra.
Trần Thực đột nhiên phát hiện hô hấp của mình hình như dựa theo tần suất mà kinh văn trong não bộ đã nói, một hít một thở.
Mặt hắn lập tức trắng bệch.
Trọng Cửu Nguyên cười nói: "Ngươi mặc dù đã qua tuổi tập võ, tuổi tác hơi lớn, không phải từ nhỏ bồi dưỡng."
"Nhưng may là 'Nhiếp Thần thuật' có thể vận hành cả ngày mười hai canh giờ không ngừng nghỉ, để ngươi cả ngày đều ở trạng thái tu luyện."
"Ta vừa nhìn, thấy tư chất ngươi không tệ, nếu có cơ duyên, không đến bảy mươi năm, ngươi có thể có bảy thành công lực của ta."
"Đến lúc đó, chỉ cần ngươi không bị chúng nộ, để người trong thiên hạ bao vây, thiên hạ rộng lớn tha hồ mà đi."
Trọng Cửu Nguyên khẽ vung tay áo, tư thái ung dung.
Trần Thực nghe xong hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Hắn thở dốc từng ngụm lớn.
Người này vẫn là đem yêu pháp truyền cho hắn.
Theo nhịp thở, Trần Thực cảm thấy đầu óc càng trở nên thanh minh, nhưng cơ thể lại có chút mệt mỏi.
Điều này làm Trần Thực sợ hãi từ đáy lòng.
Trọng Cửu Nguyên nhìn bộ dạng Trần Thực như vậy, bỗng bật cười, lẩm bẩm: "Mấy trăm năm trước, những chính đạo nhân sĩ trong võ lâm."
"Đều nói 'Nhiếp Thần thuật' của Trọng gia ta là công phu ma đạo, luyện vào sẽ tẩu hỏa nhập ma, hóa thành tên điên."
"Nhưng bọn chúng nào có biết, 'Nhiếp Thần thuật' của Trọng gia ta khác với các gia tộc ma đạo khác."
"'Nhiếp Thần thuật' trong quá trình tu luyện không có bất cứ tác dụng phụ nào, chuyện tẩu hỏa nhập ma chẳng qua chỉ là tin đồn."
Trọng Cửu Nguyên cúi đầu nhìn Trần Thực, thản nhiên nói: "'Nhiếp Thần thuật' có một điểm duy nhất cần chú ý, là khi ngươi sử dụng một lần, ngươi sẽ biết, thế giới trước mặt ngươi, không có bất kỳ một quy tắc nào cả."
"Ý chí của ngươi có thể tùy tiện chi phối quy tắc của thế giới, ý muốn của người khác."
"Dùng qua một lần rồi, ngươi có thể kiềm chế dụ hoặc trong lòng không, mới là yếu quyết của công pháp..."
"Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."
Nói xong câu đó, Trọng Cửu Nguyên mang theo cô gái váy xanh, chậm rãi đi ra đại lao.
Hắn vừa đi vừa nói: "Trần Thực, thật thà, cái tên thú vị, người cũng thú vị."
"Ta rất chờ mong ngươi về sau sẽ biến thành người thế nào."
Giọng nói của Trọng Cửu Nguyên dần đi xa, cho đến khi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận