Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 163: Nguyệt mở! Phi tiên!

**Chương 163: Nguyệt Mở! Phi Tiên!**
Đêm đã khuya.
Mây đen tụ lại trên bầu trời, che khuất ánh trăng sáng tỏ.
"Sưu sưu!"
Hai thân ảnh xông ra khỏi phòng, chạy gấp trong Chu phủ, dưới chân vang lên tiếng giẫm gió rất nhẹ.
Hộ vệ Chu phủ giơ bó đuốc, cảnh giác đi tới đi lui trong phủ, cẩn thận đề phòng.
Hướng Đông vượt qua một đạo tường viện, thả người nhảy lên, rơi xuống trước mặt một hộ vệ giáo đầu mặc thanh bào, thanh âm hấp tấp nói: "Nơi ở của Chu lão gia ở đâu?"
Hộ vệ giáo đầu sửng sốt một chút, đưa tay chỉ về hướng bắc: "Bên kia."
Hắn còn chưa nói hết, Hướng Đông hai chân đạp đất, thân thể đã nhảy ra xa mấy trượng.
Trần Diệp thi triển khinh công "Vượt nóc băng tường" của Thiếu Lâm, không nhanh không chậm theo sau lưng Hướng Đông.
Hai hơi sau.
Hai người rơi vào trong sân nhà Chu lão gia.
Hướng Đông vừa xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng sáng đèn đuốc phía trước.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có nửa điểm âm thanh.
"Sưu!" một tiếng.
Trần Diệp vừa hạ xuống đất, liền lần nữa xông ra.
Hắn dừng lại trước cửa phòng Chu lão gia.
"Bành!"
Không do dự, Trần Diệp tiện tay một chưởng vỗ mở cửa phòng.
Hướng Đông đuổi theo Trần Diệp, hai người cùng tiến vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, Hướng Đông liền nhìn thấy một bóng người ngã trên mặt đất.
Người kia dáng người mập mạp, mặc gấm vóc hoa phục, chính là Chu lão gia.
Hướng Đông giật mình trong lòng, bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống, hai ngón tay sờ về cổ Chu lão gia.
Đầu ngón tay truyền đến rất nhỏ sự nhảy lên.
Hướng Đông nhẹ nhàng thở ra.
Người còn sống.
Trần Diệp xem nhẹ Chu lão gia đang hôn mê bất tỉnh, ánh mắt rơi xuống giường chiếu hỗn loạn.
Chỉ thấy chiếu trên giường bị người lật lên, lộ ra ván giường.
Chính giữa ván giường có một chỗ hốc tối bị mở ra, trong hốc tối trống rỗng không một vật.
Hiển nhiên, Bạch Ngọc Thần Bích đặt bên trong đã bị Sở Quân cuồng trộm đi!
Hướng Đông đứng lên, nhìn thấy giường chiếu xốc xếch, lập tức biết xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt hắn âm trầm, cắn răng nói: "Chúng ta đến chậm một bước."
Trần Diệp không nói, tay cầm quạt xếp, nhìn xem hốc tối bị mở ra, đáy mắt hiện lên một vòng ý cười mờ mịt.
Hướng Đông không do dự, móc ra một cái ống trúc xanh đậm từ trong ngực.
Trên ống trúc che kín một cái nắp.
Hắn mở nắp ra, thổi một tiếng huýt sáo.
"Li!"
"Ong ong ong..."
Chỉ thấy một con ong mật chừng đầu ngón tay, toàn thân màu vàng pha đỏ bay ra từ bên trong ống trúc.
Hướng Đông dùng tiếng còi chỉ dẫn ong mật.
Ong mật bay một vòng tại chỗ, hai cánh chấn động, bay ra ngoài.
Trần Diệp nhìn thấy màn này, hơi kinh ngạc nói: "Tầm Hương Phong?"
Hướng Đông khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Diệp huynh đệ, chúng ta mau đuổi theo!"
Dứt lời.
Hướng Đông theo sát sau lưng ong mật, đuổi theo ra ngoài.
Trần Diệp nhìn bóng lưng Hướng Đông rời đi, sờ lên cằm.
Hắn khi nào vung Thiên Lý Hương trên thân "Hoa công tử"?
Trần Diệp thuận theo mạch suy nghĩ này, híp híp mắt.
Chỉ sợ không chỉ là Hoa công tử.
Bản thân mình và trên thân Đoạn Lăng Xuyên đều bị hạ Thiên Lý Hương.
Trần Diệp khép lại quạt xếp, tiên thiên chi khí trong đan điền chống lên hộ thể cương khí, ngăn cách khí tức.
"Tốc tốc..."
Trên sàn nhà gian phòng Chu lão gia có thêm mấy đạo bột phấn mảnh không thể gặp.
Làm xong những điều này, Trần Diệp bước chân khẽ động, đuổi theo Hướng Đông.
Trần Diệp vừa ra khỏi cửa phòng, liền nghe thấy hai tiếng "Sưu! Ba!" nhẹ vang lên.
Một đạo hỏa diễm từ phía trước cách đó không xa phóng lên tận trời.
"Ba!" một tiếng.
Đạo hỏa diễm kia nổ tung một đồ án khói hoa giữa bầu trời đêm đen kịt.
Đồ án khói hoa kia là biểu tượng chủy thủ kim sắc của Lục Phiến Môn.
Gần như trong nháy mắt đồ án nổ tung.
Bốn phía Chu phủ, không biết từ đâu xuất hiện một đám người mặc áo gấm đen, eo đeo chủy thủ kim sắc Lục Phiến Môn bộ khoái.
"Phong tỏa Chu phủ!"
Một đạo thanh thúy pha lẫn anh khí của nữ tử quát chói tai từ phía tây vang lên.
Đúng lúc này, mây đen che kín ánh trăng chầm chậm dời đi.
Trần Diệp nhìn về phía tây.
Chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên tường viện Chu gia đứng một nữ tử mặc áo đen, tay cầm trường thương, tóc đuôi ngựa cao.
Nàng ra lệnh một tiếng, Lục Phiến Môn bộ khoái giấu ở bốn phía đồng loạt xuất động, vây chặt Chu phủ đến mức không lọt một giọt nước.
Nữ tử phảng phất cảm nhận được ánh mắt của Trần Diệp, mắt như thiểm điện, nhìn về phía bắc.
Ánh mắt nàng rơi xuống, trong viện không có một ai.
Ảo giác sao?
Hồng Anh - đệ tử đích truyền của Mộ Dung Long Uyên, Kim Sam bộ đầu Lục Phiến Môn - lẩm bẩm một câu trong lòng.
Nàng không nghĩ nhiều, tay cầm cán thương bằng gỗ sáp ong, phóng tới phương nam.
Phương nam chính là nơi Hướng Đông vừa mới đuổi theo.
...
Trên nóc nhà phía nam Chu phủ.
Một thân ảnh gầy gò mặc y phục dạ hành màu đen đang phi nước đại.
Nghe được tiếng pháo hoa nổ sau lưng.
Nam tử họ Hoa cau mày, liếc mắt nhìn về phía sau.
Chỉ thấy trong bầu trời đêm sáng lên một đồ án pháo hoa chủy thủ kim sắc.
Là người của Lục Phiến Môn.
Nam tử họ Hoa nhíu mày.
Ngay tại một chớp mắt hắn phân tâm.
Trên tường viện phía trước đột nhiên vọt lên hai thân ảnh.
Hai thân ảnh kia cầm trong tay cương đao - chế thức của Lục Phiến Môn, chém xuống về phía hắn.
Thân đao phản xạ ánh trăng, đao quang như tuyết!
Nam tử họ Hoa lấy lại tinh thần, hắn liếc qua Lục Phiến Môn bộ khoái đang đánh tới, chân khẽ động.
Trong nháy mắt.
Thân ảnh của hắn phảng phất biến thành ba đạo.
Biến cố bất thình lình khiến hai tên Lục Phiến Môn bộ khoái kia kinh hãi.
Bọn hắn đành phải vội vàng chém xuống, mỗi người một thân ảnh.
"Bạch!"
"Bạch!" Hai tiếng.
Cương đao chém không.
Cùng lúc đó.
Hai tên Lục Phiến Môn bộ khoái quét ngang cổ tay, đao như thiểm điện, một đao chém ngang bổ về phía thân ảnh cuối cùng.
Hai người phối hợp ăn ý, phong kín tất cả đường lui của thân ảnh kia.
Ngay tại thời điểm cương đao sắp chém trúng.
Trong bóng đêm vang lên một thanh âm cười nhạo băng lãnh: "Hai thằng ngu."
Lỗ tai hai tên bộ khoái khẽ nhúc nhích, bắt được thanh âm này truyền đến từ phía trước một trượng.
Hai người vội vàng dừng lại đao thế, ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy nam tử họ Hoa chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống phía trước một trượng.
Trên mặt hắn mang theo khăn đen, đôi mắt hơi liếc, đáy mắt tràn đầy khinh thường.
Nhìn hai bộ khoái một chút, nam tử họ Hoa quay đầu chạy về phía đường cũ.
"Truy!"
Hai tên bộ khoái không nói nhiều, thi triển khinh công, truy hướng nam tử họ Hoa.
"Sở Quân Cuồng!"
"Ngươi trốn không thoát!"
Ngay tại lúc Sở Quân Cuồng vừa vọt ra mấy trượng, một âm thanh quát chói tai từ phía trước vang lên.
Sở Quân Cuồng ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy Hướng Đông ánh mắt băng lãnh, hai chân lao nhanh, cấp tốc tiếp cận.
"Sưu sưu!"
Hai đạo tiếng xé gió lăng lệ truyền đến.
Sở Quân Cuồng nheo mắt, lóe lên một cái về phía bên trái.
Hai viên thiết đạn tử lớn cỡ hạt đậu phộng sượt qua thân thể hắn.
Ngay tại lúc Sở Quân Cuồng tránh thoát ám khí của Hướng Đông.
"Uống!"
Một tiếng quát tràn ngập anh khí của nữ tử truyền đến từ bên người hắn.
"Hô!"
Không khí mãnh liệt bị xé toạc.
Một cây trường thương cán gỗ sáp ong dài một trượng, khuấy động không khí, phát ra sát cơ lăng lệ đâm về phía Sở Quân Cuồng.
Cùng lúc đó, hai bộ khoái phía nam cũng vọt tới.
Cương đao phản chiếu ánh trăng, tràn đầy sát ý rét lạnh!
Sở Quân Cuồng nhìn thấy màn này, cau mày.
Hắn nhanh chóng đảo mắt nhìn bốn phía.
Hắn đã bị vây quanh ba mặt nam, bắc, tây.
Ngay tại lúc tất cả mọi người cho rằng Sở Quân Cuồng lần này nhất định sa lưới.
Chỉ thấy hắn chân khẽ động, thân thể đột nhiên huyễn hóa ra mười tám đạo thân ảnh.
Những thân ảnh này đồng loạt phóng ra xung quanh.
Nhìn thấy màn này, Lục Phiến Môn bộ khoái giật nảy cả mình.
Hồng Anh cầm trường thương, chân đứng vững, eo và chân phát lực, dùng ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân.
Mũi thương sắc bén đảo qua năm đạo bóng đen.
Trường thương thất bại, năm đạo bóng đen đều là giả!
"Sưu sưu sưu!"
Hướng Đông hai tay liên tục bắn ra, phóng ra mấy chục đạo thiết đạn tử.
Trong nháy mắt, thiết đạn tử xuyên thủng mười đạo thân ảnh.
Bộ khoái phía nam chạy tới cũng vội vàng vung đao, dùng đao pháp chém rụng ba đạo thân ảnh còn lại.
Công kích rơi xuống.
Mười tám đạo bóng đen không có một cái nào là thật.
Ngay tại lúc Hướng Đông bọn người hơi giật mình.
Trên cây cách đó không xa ở phía đông, truyền đến một trận nhẹ vang lên.
Mấy người đồng loạt nhìn lại, lập tức tâm thần đại chấn.
Dưới bầu trời đêm, trăng sáng treo cao, vung ánh trăng lạnh lùng.
Ánh trăng rơi trên cây, nhánh cây lay động.
Sau một khắc.
Trong tán cây đột nhiên bay lên một bóng người, người kia trống rỗng phi thiên, trong nháy mắt liền bay lên cao mấy trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận