Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 44: Tại hạ nguyện cùng ân công kết nghĩa, Vine công là huynh trưởng (length: 10123)

Tiểu Liên đi rồi.
Trần Diệp tựa lưng trên ghế nằm, tay cầm lấy Tiên Thiên Nhất Khí Công, ngắm nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.
Trong nhà bỗng nhiên thiếu đi một người, lập tức cảm thấy cô quạnh.
Sau này, việc nấu cơm, giặt quần áo, dỗ Tiểu Phúc, những việc lặt vặt này đều sẽ đổ lên đầu Trần Diệp.
Đương nhiên, vì tổ ấm nhỏ của mình làm chút việc cũng không sao.
Chỉ là cảm thấy Dục Anh Đường bỗng trở nên vắng vẻ.
Ngắm nhìn trời cao, Trần Diệp có chút bực bội khép lại công pháp.
Không có tâm trạng xem nữa.
"Cha, ta đi đốn củi."
Đại Minh ló đầu vào, khoác trên lưng một cái giỏ tre, trên lưng cài một cây búa nhỏ, mặt cười ngây ngô.
"Đi đi, lên núi cẩn thận một chút, lương khô mang đủ rồi, nhà ta không sợ ngươi ăn."
Trần Diệp tùy ý khoát tay nói.
So với Tiểu Liên, vẫn là Đại Minh làm hắn an tâm nhất.
Trung thực chất phác, giản dị bình thường.
Tuổi còn nhỏ mà đã có người mai mối.
Chờ đến tuổi, nói không chừng mình còn có thể lên chức ông.
Chỉ vừa nghĩ đến thôi, Trần Diệp đã không nhịn được mà bật cười.
Hắn nhắm mắt lại, vỗ nhẹ tay vịn ghế, miệng thì khe khẽ ngân nga một khúc nhạc.
Đại Minh đeo giỏ tre trên lưng, bước ra khỏi sân, nhỏ giọng khép cửa lại.
Khép cửa thật kỹ, Đại Minh thở ra một hơi, mang nụ cười ngây ngô trên mặt, ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh nắng tươi sáng, thời tiết quang đãng.
Mấy sợi mây trắng nhàn nhạt trôi trên nền trời xanh.
Hôm nay chắc sẽ không mưa.
Đại Minh đưa ra kết luận này.
Hắn không thích ngày mưa, bởi vì như vậy sẽ làm chậm trễ việc đốn củi của hắn.
Đeo giỏ tre, Đại Minh đi dọc theo con phố một cách quen thuộc, chạy chậm.
Chạy đến trước cửa nhà nhạc phụ tương lai của hắn, Trương Long.
Đẩy cổng gỗ hàng rào nhà Trương Long ra, Đại Minh gọi: "Thúc."
"Đại Minh à, ngươi chờ một chút."
Giọng của Trương Long vọng ra từ phòng phía bắc.
Chỉ một lát, Trương Long bước ra, thấy Đại Minh ngày càng khỏe mạnh, vô cùng hài lòng.
"Đại Minh, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Nhờ Trần Diệp dạy dỗ và tăng cường thêm nhờ 'đại trí nhược ngu', vốn từ thường ngày của Đại Minh dần dần nhiều hơn.
Trương Long đi vào nhà gỗ để củi, cầm lấy cây búa lớn sáng loáng, tiện tay đeo vào hông.
Đại Minh nhìn chằm chằm cây búa lớn kia, mắt lấp lánh ánh sáng.
Trương Long cười bước tới, vỗ vỗ đầu Đại Minh: "Chờ thêm một thời gian nữa, khi sức lực của ngươi thêm mạnh chút."
"Ta sẽ đổi cho ngươi một cây lớn hơn."
Trương Long nhìn Đại Minh ánh mắt tràn đầy yêu thương, hắn thật sự yêu thích đứa trẻ khỏe mạnh này.
Đại Minh không nói gì, chỉ cười ngây ngô hai tiếng.
Hai người như thường lệ, ra khỏi thành, tiến vào khu rừng núi gần đó.
Trên đường, Đại Minh và Trương Long gặp vài người tiều phu giống như họ, đều là người quen.
Mọi người vừa cười vừa nói cùng nhau lên núi, bắt đầu một ngày làm việc.
Lên núi rồi, Đại Minh tìm đến chỗ hôm qua Trương Long và những người khác đã cùng nhau hạ cây đại thụ, dùng chiếc búa nhỏ của mình chặt những cành cây lớn xuống.
Sau đó, hắn chặt chúng thành những khúc gỗ kích thước đều nhau.
Đến trưa, mọi người cùng nhau trò chuyện hài hước và ăn bữa cơm trưa đạm bạc.
Trời nắng như đổ lửa, các tiều phu cởi trần, mồ hôi nhễ nhại.
Trương Long dừng tay, nhặt cái túi nước đặt dưới đất lên, lắc vài cái, thấy bên trong đã hết sạch.
"Đại Minh, đi lấy nước về!" Ông lớn tiếng gọi.
Đại Minh dừng động tác chặt gỗ, lau mồ hôi đang chảy dài trên mặt, cười ngây ngô đáp lời.
Hắn chạy đến cầm lấy túi nước của mấy người tiều phu, đi về phía dòng sông gần đó.
Dọc theo đường núi, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng nước róc rách.
Một dòng sông uốn mình quanh núi, nước sâu khoảng hai mét, trên mặt nước thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tôm cá đang bơi lội.
Đại Minh bước trên những tảng đá cuội bóng loáng và ẩm ướt, đi đến bên bờ sông, thả túi nước xuống sông và bắt đầu múc nước.
Dòng nước từ từ chảy, dòng nước mát xua tan đi cái oi bức xung quanh.
Đại Minh ngồi xổm xuống bờ sông, nhìn thấy trên mặt nước có vài con cá chép màu xám đen dài hơn một thước đang vẫy đuôi, tùy ý bơi lội trong nước.
Cảnh tượng hiện ra bình yên và tĩnh lặng.
Lúc này, bằng ánh mắt liếc ngang, Đại Minh thấy một vật thể đang trôi tới.
Đại Minh đứng dậy, thấy đó là một đoạn gỗ lớn, có người đang nằm úp mặt trên đó.
Người kia trôi nổi trên mặt sông, nhìn thấy Đại Minh bên bờ vội lớn tiếng hô: "Huynh đài, mau cứu ta!"
Đại Minh tập trung nhìn, đối phương có khuôn mặt non nớt, tóc tai rối bời, cả người ngâm trong nước, sắc mặt trắng bệch.
Có vẻ như hắn đã ôm gỗ trôi dạt trong nước một khoảng thời gian rồi.
Đại Minh nhìn xung quanh, thấy một cành cây dài nằm trên mặt đất, hắn đi đến cầm lấy cành cây, đứng bên bờ đưa cành cây xuống mặt sông.
Nước sông có chút chảy xiết.
Cành cây vừa chạm mặt nước, liền bị dòng nước cuốn đi.
Đại Minh gia tăng lực tay, giữ cho cành cây nằm ngang trên mặt nước.
Người ôm khúc gỗ đưa tay với lấy cành cây do Đại Minh đưa đến.
Đầu ngón tay chạm đến cành cây, người kia nắm chặt.
Thấy đối phương đã nắm chắc, Đại Minh ra sức kéo, từ từ kéo cành cây.
Người bị rơi xuống nước được kéo đến gần bờ, hắn lật người lên bờ, nằm thở hổn hển trên bờ.
Đối phương là một đứa trẻ, trông chừng mười một mười hai tuổi, mặc trên người chiếc áo gai vá víu, toàn thân ướt đẫm.
Khuôn mặt đứa trẻ tái nhợt, môi tím xanh, vùng da cổ cũng trở nên trắng bệch do ngâm nước.
Khi đứa trẻ nằm trên bờ, há miệng thở dốc, vùng ngực của hắn nhô cao lên, bên trong có thứ gì đó đang chuyển động.
Đại Minh đã cứu được đứa nhỏ, không nói gì, hắn chỉ cười ngây ngô hai tiếng, nhấc túi nước đã đầy, quay người rời đi.
Một lát sau, Tôn Thắng hồi phục được chút sức, vội vàng ngồi dậy, hắn mở miệng nói: "Đa tạ ân công đã cứu giúp!"
Vừa mới dứt lời, Tôn Thắng ngẩn người, nhìn xung quanh.
Không còn ai ở chỗ vừa cứu hắn nữa.
"Ân công?"
"Ân công?"
Tôn Thắng gọi vài tiếng, nhưng không có ai trả lời.
Vẻ mặt hắn trở nên kỳ quái, ngơ ngác đứng đó.
"À, hơi giật mình. . ."
Từ ngực truyền đến cảm giác lạnh buốt, trơn trượt, Tôn Thắng lúc này mới nhớ đến vật ở trong ngực.
Hắn vội vàng vén áo lên, một con cá chép lưng xanh to lớn từ trong áo rơi ra, lăn trên mặt đất.
Cá chép rơi xuống đất, cố gắng giãy giụa thân mình.
Thân cá trơn trượt bám đầy đất.
Nhìn thấy con cá này, Tôn Thắng giận dữ không thể trút giận lên ai, hắn nhặt một hòn đá bên bờ, nghiến răng nghiến lợi đập vào đầu cá.
"Đều tại mày, tao suýt chết đuối dưới sông."
Con cá bị đá đập mấy lần vào đầu, không còn nhúc nhích được nữa, nằm bất động trên mặt đất.
Tôn Thắng tùy ý vứt hòn đá, từ trong người rút ra một con dao găm gỉ sét, vẽ một đường ở hàm cá.
Hắn cầm một cành cây mỏng xâu vào hàm cá, nhấc cá lên.
Làm xong những việc này, Tôn Thắng vội nhìn xung quanh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ân công đâu?"
"Không được, mình phải tìm cho ra ân công mới được."
"Bà già nói rồi, ra đường nghĩa phải đặt lên đầu."
"Sống một đời, có ân phải trả."
Tôn Thắng lẩm bẩm những lời chợ búa tục tĩu, nhìn xuống mặt đất vài lần, phát hiện manh mối.
Trên đường đất còn vương lại vài vũng nước đọng và vài dấu chân.
Tôn Thắng mang theo cá, lần theo dấu chân mà đuổi theo.
Đại Minh tay xách túi nước đã đầy, tâm trạng vui vẻ trở lại trong rừng.
Chưa đi đến nơi, đã nghe thấy mấy người tiều phu lại đang nói lời tục tĩu.
"Lão Lưu, tao thấy hai chân mày như nhũn ra rồi, có phải đêm qua vận động mạnh quá không?"
"Mau cút đi! Mày tưởng ai cũng như mày hễ lên giường là không muốn xuống hả?"
"Ha ha ha!"
Mấy người tiều phu nghe vậy cười ầm lên.
Công việc tốn sức lại mang tính máy móc, rất nhàm chán, khi làm việc, dù sao họ cũng phải tìm chút niềm vui.
"Đại Minh về rồi!" Một người trong số đó hô lên.
Trương Long thấy Đại Minh mang túi nước về, trên mặt nở nụ cười.
Mọi người cầm lấy túi nước của mình, từng ngụm từng ngụm uống.
Đại Minh ngồi xuống một gốc cây gỗ, cũng học dáng vẻ của những tiều phu khác, uống một ngụm lớn nước.
"Thằng nhóc kia xách cá chép cũng khá béo đấy."
Đột nhiên, một người tiều phu nhìn về phía đằng xa nói.
Những người khác cũng nhìn theo.
Chỉ thấy trong khu rừng cây cách đó mấy chục mét, có một cậu bé mặc áo vải, trên tay xách một con cá chép dính đầy bùn đất, đang nhìn xung quanh.
Cậu bé kia như thấy những người tiều phu, mặt lộ vẻ vui mừng, nhanh chân chạy thẳng về phía mọi người.
Tôn Thắng chạy một mạch đến trước mặt Đại Minh, tiện tay thả con cá chép dính đầy đất xuống đất.
Hắn cúi đầu lạy nói: "Đa tạ ân công đã cứu giúp!"
Cảnh tượng bất ngờ khiến mọi người ở đó đều sững sờ.
Đại Minh không nói gì, mặt vẫn cười ngây ngô, nhìn Tôn Thắng.
Trong số những tiều phu có một người vẻ ngoài xấu xí, mặt mũi lanh lợi, để ý đến bộ quần áo ướt đẫm của Tôn Thắng, cười nói: "Ghê nha! Đại Minh thầm lặng mà cứu được người đấy."
Những người khác nhìn thấy bộ quần áo ướt sũng của Tôn Thắng, cũng liên tưởng đến việc Đại Minh vừa đi lấy nước, nhao nhao mở miệng khen ngợi.
"Đại Minh đứa nhỏ này chính là có tấm lòng tốt."
"Là Trần công tử dạy dỗ tốt đấy!"
"Nhà ta đứa con nghịch như quỷ nếu có được một nửa của Đại Minh là tốt rồi."
Mọi người tiều phu đều khen ngợi Đại Minh, trên mặt Trương Long không giấu được vẻ tươi cười.
Không gì vui hơn khi nghe được người khác khen ngợi người mà mình sắp có được làm con rể.
Đại Minh vẫn cười ngây ngô, im lặng không nói.
Tôn Thắng thấy Đại Minh nãy giờ không nói gì, liền ngẩng đầu nhìn.
Đại Minh có vẻ ngoài bình thường, khí chất lại thật thà chất phác vô cùng.
Tôn Thắng thấy Đại Minh không có chút phản ứng nào, cao giọng hô: "Ân công, ơn cứu mạng không thể không báo."
"Tại hạ nguyện kết nghĩa huynh đệ với ân công, tôn công làm huynh trưởng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận