Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 111: Kinh khủng Hồng Y Môn

"Phụt!" Một tiếng.
Nữ ni cô cùng Hồng Ngư cô nương trên người quần áo bị một cỗ lực vô hình xé rách.
Các nàng trên mặt mỉm cười, hai tay giơ quá đỉnh đầu, nâng mông run ngực.
Trước mắt Trần Vũ xuất hiện một mảng trắng bóng da thịt.
Nữ ni cô cùng Hồng Ngư cô nương bước những bộ pháp kỳ dị, ở trong phòng nhảy lên một loại vũ đạo quái dị.
Vũ đạo kia rất có sức hấp dẫn, đem gợi cảm, vũ mị phát huy đến cực hạn.
Bất kỳ người đàn ông nào gặp phải chỉ sợ đều sẽ miệng đắng lưỡi khô, mắt không chớp chăm chú nhìn.
Trần Vũ tuy là một nam hài, nhưng hắn cũng là nam tính.
Cho nên, Trần Vũ cũng giật mình đứng ở đó, mắt không chớp nhìn nữ ni cô cùng Hồng Ngư cô nương đang nhảy múa.
Thấy Trần Vũ ngơ ngẩn, nữ ni cô cùng Hồng Ngư cô nương không khỏi khóe miệng hơi nhếch lên, dáng múa càng thêm phóng đãng.
Đế Quân chi tử, nguyên lai cũng bất quá như thế. . .
Theo điệu múa phóng đãng, trong phòng chậm rãi vang lên từng tiếng nỉ non mê người.
Nữ ni cô và Hồng Ngư cô nương hai người nhảy cùng một điệu múa, cặp đùi thon dài trắng như tuyết chập trùng lên xuống.
Trong phòng dần dần tràn ngập không khí mờ ám.
Theo điệu múa tiếp diễn, nữ ni cô cùng Hồng Ngư cô nương đi đến trước người Trần Vũ.
Hai người liếc nhau, chậm rãi giơ ra bàn tay trắng nõn, động tác dịu dàng điểm về phía huyệt thiên trung ở lồng ngực của Trần Vũ.
Nữ ni cô và Hồng Ngư cô nương đáy mắt mang theo nôn nóng cùng kích động.
Chỉ cần điểm trúng huyệt thiên trung của Trần Vũ, hắn dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thi triển ra được.
Không có nội lực, hắn chính là một người bình thường.
Đến lúc đó, Trần Vũ sẽ trở thành đỉnh lô của hai nàng.
Hái dương bổ âm, giúp các nàng tinh tiến công pháp.
Nữ ni cô cùng Hồng Ngư cô nương ánh mắt nóng bỏng, bàn tay nhẹ nhàng không một tiếng động ấn về phía huyệt thiên trung của Trần Vũ.
Ngay khi tay của các nàng còn cách Trần Vũ một tấc.
"Xoạt!"
Một đạo hàn quang sắc lạnh vụt qua.
"Phụt!" một tiếng.
Một cơn đau kịch liệt từ tim truyền đến.
Vẻ mặt Hồng Ngư cô nương cứng đờ.
Nàng chậm rãi cúi đầu nhìn bộ ngực trắng nõn đầy đặn của mình.
Chỉ thấy chỗ đó cắm một thanh dao nhọn hình dáng Kỳ Môn binh khí.
Lưỡi dao binh khí chỉ còn cách tim một tấc.
Ánh mắt Hồng Ngư cô nương men theo binh khí Kỳ Môn, nhìn về phía chủ nhân binh khí.
Trần Vũ nắm chặt Tử Ngọ Uyên Ương Việt trong tay, cũng nhìn về phía Hồng Ngư cô nương.
Trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ kinh ngạc nồng đậm.
"Ngươi..."
Trên mặt Hồng Ngư cô nương lộ ra một vòng vẻ đau khổ.
"Phụt!" một tiếng.
Nàng lùi lại một bước, đưa tay bịt lồng ngực nơi vết thương ở tim.
Máu tươi nóng hổi, đặc quánh tranh nhau trào ra, theo thân thể trắng nõn của nàng chảy xuống đất.
Một cảm giác bất lực tràn khắp toàn thân Hồng Ngư cô nương.
Nàng kinh ngạc nhìn Trần Vũ, trong mắt tràn đầy khó tin và mê mang.
"Vì... vì sao. . ."
"Ngươi không bị mị hoặc?"
Hồng Ngư cô nương rất không cam lòng nói.
Lời vừa nói ra, thân thể nàng mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
Khí tuyệt bỏ mình.
Thân thể trắng như tuyết của Hồng Ngư cô nương ngâm trong vũng máu, đỏ trắng xen lẫn, vô cùng chướng mắt.
Nữ ni cô đứng một bên giật mình.
Thân thể trắng bóng của nàng lóe lên, hướng về phía sau lùi lại một trượng.
Nữ ni cô nhìn về phía Trần Vũ, khắp mặt đều là vẻ kinh hãi.
"Ngươi. . ."
"Tại sao ngươi không bị mị hoặc?"
Nàng phát ra câu hỏi giống hệt như Hồng Ngư cô nương.
Trần Vũ không trả lời.
Hắn trước tiên nhắm mắt lại, nín thở, Tử Ngọ Uyên Ương Việt trong tay phải cũng đổi sang tay trái.
Tay phải Trần Vũ lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, một tay mở bình sứ, ngửa đầu nuốt một chút thuốc bột.
Nuốt thuốc bột xong, Trần Vũ lúc này mới kiềm chế được cảm giác choáng váng từ trong đầu truyền đến.
Cảnh tượng trước mắt hắn chuyển thành hai màu đen trắng.
Trần Vũ cúi đầu nhìn mũi dao Tử Ngọ Uyên Ương Việt dính máu của mình, chậm rãi thở dốc.
Một hơi sau.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía nữ ni cô, nhíu mày nói: "Đây chính là công phu cổ võ của các ngươi?"
"Quả nhiên khác với võ hiện tại."
"Không nặng chiêu thức, nhưng nhất cử nhất động lại có thần dị."
Trần Vũ có chút tim đập nhanh.
Lần đầu tiên hắn quả thật đã bị nữ ni cô và Hồng Ngư cô nương hấp dẫn.
Nhưng nhìn đến lần thứ hai, Trần Vũ liền bắt đầu suy tư vì sao hai người chỉ là nhảy múa, mà lại không có chiêu thức, nhưng lại có loại sức mạnh đoạt phách người như vậy.
Trần Vũ nhìn chằm chằm vào động tác tứ chi của hai người hồi lâu, trong lòng mô phỏng hiệu quả khi bản thân thi triển.
Suy tư hồi lâu, Trần Vũ phát hiện hình như mình không làm được.
Công pháp của nữ ni cô và Hồng Ngư cô nương có chút thần dị.
Đợi khi hai nàng đưa tay sắp điểm trúng huyệt thiên trung của Trần Vũ, Trần Vũ kịp phản ứng, xoay tay lại đâm một nhát.
Không ngờ một chút đã đâm chết Hồng Ngư cô nương.
"Điệu múa của các ngươi quả thật có chút thần dị, nhưng không nặng chiêu thức, làm sao giết địch?"
Trần Vũ nhíu mày hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
Nữ ni cô không trả lời nghi hoặc của Trần Vũ.
Nàng vẫn mang vẻ mặt kinh hãi, thì thào nói nhỏ: "Vì sao ngươi không bị mê hoặc?"
"Chẳng lẽ ngươi không phải là đàn ông?"
Trần Vũ nghe vậy, nghiêm túc nói: "Ta đương nhiên là đàn ông."
Nữ ni cô sợ hãi nhìn Trần Vũ.
Từ khi Đế Quân một kiếm khai thiên hơn tháng trước, thiên linh tiên khí khôi phục.
Mị thuật các nàng học được từ trong môn lập tức có thần dị chi lực.
Chỉ cần múa thân thể, dùng lời ám chỉ, dẫn động thiên linh tiên khí giữa trời đất.
Liền có thể làm cho nam nhân khí huyết cuồn cuộn, ý loạn thần mê.
Khi các nam nhân đắm chìm trong điệu múa của các nàng, dục hỏa thiêu đốt, các nàng sẽ ra tay điểm huyệt đạo của bọn hắn.
Đám đàn ông chỉ có thể trở thành đỉnh lô của các nàng, hái bổ Nguyên Dương, cung cấp các nàng tinh tiến mị thuật.
Trong một tháng nay, nữ ni cô đã ngủ với không ít những nam nhân tuấn tú, dương cương.
Bọn họ ở trước mặt nàng, vô luận là võ giả hay là đại nho tâm thần kiên định, đều sẽ quỳ dưới gấu váy của nàng.
Không ngờ, hôm nay nàng liên hợp với sư muội đồng loạt thi triển mị thuật, vậy mà không dụ hoặc được Trần Vũ.
Thấy nữ ni cô một mặt sợ hãi, Trần Vũ nhíu mày trầm giọng hỏi: "Ngươi là người của Hồng Y Môn?"
Nữ ni cô nghe thấy ba chữ Hồng Y Môn, hoàn hồn.
Nàng không chút do dự, quay đầu xông ra cửa sổ, thi triển khinh công muốn bỏ trốn.
Trần Vũ giật mình, nhấc chưởng đánh ra.
"Hô!" một tiếng.
Nội lực dọc theo kinh mạch của Trần Vũ dồn thẳng lên tay phải.
Trần Vũ đánh một chưởng ra, chưởng phong sắc bén, thẳng đến phía sau lưng nữ ni cô.
"Bành!" một tiếng.
"A!"
Lưng nữ ni cô trúng một chưởng của Trần Vũ, trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm.
Trúng một chưởng rắn chắc, sắc mặt nữ ni cô trong nháy mắt từ hồng nhuận biến thành tái nhợt.
Nàng phun ra một ngụm máu lớn, mượn lực một chưởng của Trần Vũ, phi thân ra ngoài.
"Chạy đi đâu!"
Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, cất bước đuổi theo.
Trong Hoàn Thải Các.
Tú bà đang vội vàng hầu hạ khách nhân ở dưới lầu.
Đột nhiên lầu năm phát ra một tiếng nổ lớn.
"Ba!" một tiếng.
Cửa sổ bị người đụng nát.
Khách nhân trong Hoàn Thải Các vô thức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng dáng trắng bóng không mặc quần áo từ phía trên xông xuống, chân ngọc khẽ chạm, dưới chân thi triển khinh công.
Mấy cái đảo người đã rơi xuống dưới lầu.
Tất cả những người đàn ông nhìn thấy đối phương, vô thức thở dồn dập, tâm thần dao động.
Ánh mắt nữ ni cô quét qua khách nhân ở dưới lầu.
Nàng đột nhiên tiếp cận một công tử ca trẻ tuổi mặt mày tuấn tú.
Thân thể nữ ni cô hóa thành một bóng trắng, xuất hiện trước người đối phương.
Không đợi công tử ca kịp phản ứng, nữ ni cô đưa tay điểm mấy cái lên người hắn.
Mắt công tử ca trẻ tuổi lập tức đỏ lên, hơi thở dồn dập như dã thú.
"Tê!" một tiếng.
Nữ ni cô xé toạc quần áo công tử ca, ngang người lôi theo vừa chạy qua một bên.
Mấy cái đảo người, sắc mặt tái nhợt của nữ ni cô dần dần khôi phục huyết sắc.
Mà công tử ca bị nàng bắt thì thân hình gầy guộc đi trông thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận