Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 04: Lấy độc cứu người (length: 7917)

Nghe được giọng nữ có chút quen thuộc, Tiết Minh thân thể run lên.
Hắn tìm theo tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một thân nha hoàn ăn mặc Hoa Tịch Nguyệt đứng ở bên đường, bên cạnh là nha hoàn Xuân Đào cùng mấy đứa trẻ sáu bảy tuổi.
Nàng trên cánh tay vác một cái giỏ thức ăn, đang đưa đầu nhìn quanh.
Nghe được tiếng Hoa Tịch Nguyệt gọi, Trần Nghị và Trần Huỳnh đang phát thuốc trong hẻm nhỏ vội vàng chạy ra.
"Tiểu Nguyệt tỷ tỷ!"
Trần Huỳnh khẽ gọi một tiếng.
Hoa Tịch Nguyệt quay đầu nhìn lại.
Thấy Trần Nghị và Trần Huỳnh từ trong ngõ nhỏ nơi người dân nghèo tụ tập chạy đến.
Nàng khẽ cau mày nói: "Hai người các ngươi chạy thế nào mà đã đi đến đây."
Trần Nghị ho nhẹ hai tiếng, trên mặt mang vẻ tái nhợt của người bệnh.
Hắn cười nói: "Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi phát Ích Khí Tán cho bọn họ."
Nói rồi, Trần Nghị xòe bàn tay, lộ ra một bình sứ màu nâu bên trong.
Hoa Tịch Nguyệt nhìn lướt qua, không nhịn được cười nói: "Viện trưởng mỗi tháng cho các ngươi tiền tiêu vặt, các ngươi vậy mà dùng để mua Ích Khí Tán."
"Hai người các ngươi thật là có lòng tốt."
"Không tệ."
Nghe Hoa Tịch Nguyệt khen, Trần Nghị và Trần Huỳnh nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên.
"Tốt rồi, chúng ta phải trở về thôi."
Hoa Tịch Nguyệt sờ đầu Trần Huỳnh nói.
"Vâng!"
Hai đứa bé cùng gật đầu.
Hoa Tịch Nguyệt xoay người, con ngươi đảo qua, nàng chú ý đến Tiết Minh.
Nàng ngẩn người một chút, dừng lại bước chân.
"Các ngươi cứ về trước với tỷ tỷ Xuân Đào."
"Ta có chút việc."
Hoa Tịch Nguyệt nói với Trần Nghị và Trần Huỳnh.
Hai người nghe lời nhẹ gật đầu, đi theo Xuân Đào bên cạnh.
Hoa Tịch Nguyệt lên tiếng chào Xuân Đào.
Xuân Đào hiểu ý, nàng dẫn bọn trẻ hướng Dục Anh Đường đi đến.
Tiết Minh bẩn thỉu, quần áo tả tơi phát giác được Hoa Tịch Nguyệt đang nhìn về phía hắn.
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ.
Không ngờ ở chỗ này lại gặp được nàng.
Hoa Tịch Nguyệt bước nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tiết Minh.
Ánh mặt trời chiếu xuống, bóng của nàng che khuất Tiết Minh.
Tiết Minh ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Hoa Tịch Nguyệt.
"U, đây chẳng phải là tiền bối Độc Vương sao?"
"Sao lại từ trong ngục chạy ra ngoài rồi?"
Hoa Tịch Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp, hứng thú nhìn chằm chằm Tiết Minh.
Ngày ấy, nàng thấy ánh mắt Tiết Minh u ám, vẻ mặt như người đã quyết tâm tìm đến cái chết, tưởng rằng hắn sẽ không vượt ngục.
Không ngờ hôm nay lại bắt gặp hắn trên đường.
Nhìn bộ dạng này, chẳng phải vừa vượt ngục ra sao?
Hoa Tịch Nguyệt đánh giá Tiết Minh vài lần.
Nàng nghĩ nghĩ, tay trái luồn vào trong ngực, lấy ra một quyển sách dày khoảng một ngón tay, tiện tay ném cho Tiết Minh.
Tiết Minh sửng sốt một chút, hắn nhìn thấy bìa sách quen thuộc kia mới nhận ra.
Là « Độc Kinh » do hắn biên soạn!
"Trả lại cho ngươi."
"Bản cô nương đã xem xong hết rồi."
"Bên trong đúng là bao gồm các loại độc pháp và độc phương trong thiên hạ."
"Nhưng mà..."
Hoa Tịch Nguyệt hơi nghiêng đầu, như đang suy tư nên hình dung thế nào.
Tiết Minh tay nắm « Độc Kinh », nhìn chằm chằm Hoa Tịch Nguyệt, muốn nghe nàng đánh giá thế nào.
Nghĩ một hồi, Hoa Tịch Nguyệt không nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung.
Nàng tùy tiện nói: "Ờ... Cũng chỉ có vậy thôi."
Cũng chỉ có vậy thôi?
Nghe Hoa Tịch Nguyệt đánh giá, mặt tái nhợt của Tiết Minh ngay lập tức đỏ lên.
Mặt hắn đỏ bừng, cảm thấy mình như bị người vũ nhục.
"Ngươi biết cái gì!"
"Đây là vô giá chi bảo!"
Tiết Minh tức giận đến run người.
Quyển « Độc Kinh » này chứa đựng cả nửa đời tâm huyết của hắn.
Nếu như truyền ra ngoài giang hồ, có thể gây ra một cuộc chém giết lớn!
Nhưng trong miệng Hoa Tịch Nguyệt, đánh giá lại là: Cũng chỉ có vậy thôi!
Thấy Tiết Minh bộ dạng sốt ruột.
Hoa Tịch Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt đẹp liếc nhìn.
"Nguyên một quyển « Độc Kinh » ta thấy được có hai chữ."
"Giết người."
"Ngoại trừ giết người vẫn là giết người!"
"Ta tưởng rằng ngươi là Tông Sư độc đạo, sẽ có cách lý giải khác biệt so với người khác về độc."
"Nhưng ta đọc hết rồi, cũng chỉ thấy được hai chữ: Giết người."
Tiết Minh hơi sững sờ, thần sắc của hắn có chút thay đổi.
"Ngươi viết « Độc Kinh » này chẳng qua chỉ là tổng kết lại phương pháp chế độc, dùng độc."
"Có ý nghĩa gì?"
"Cho dù người khác học được, chẳng phải cũng chỉ dùng độc giết người?"
"Rốt cuộc ngươi đang theo đuổi cái gì?"
Hoa Tịch Nguyệt bình tĩnh nhìn Tiết Minh.
"Ngươi tốn mấy chục năm tâm huyết, thu thập độc dược, luyện ra một con cổ vương."
"Thì sao?"
"Có ý nghĩa gì không?"
Vốn dĩ Hoa Tịch Nguyệt rất hứng thú với « Độc Kinh » của Tiết Minh.
Nàng cho rằng Tiết Minh, người được xưng là Tông Sư độc đạo, sẽ có cách lý giải khác người về độc.
Nhưng Hoa Tịch Nguyệt lật xem hết cả quyển, chẳng có ý tứ gì cả.
Người khác thì dùng võ công giết người, Tiết Minh thì dùng độc giết người.
Quyển « Độc Kinh » này nếu rơi vào tay người khác.
Cho dù học được, cũng chỉ để giết người mà thôi.
"Nếu ngươi có thể dùng độc cứu người, ta sẽ bội phục ngươi."
"Dùng độc giết người..."
"Chậc chậc chậc, Độc Vương Tiết Minh, cũng chỉ có vậy."
Nói rồi, Hoa Tịch Nguyệt liếc nhìn Tiết Minh đang ngồi dựa vào tường.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, quay đầu bỏ đi, không để ý đến hắn nữa.
Tiết Minh ngồi dựa vào tường, kinh ngạc nhìn hướng Hoa Tịch Nguyệt rời đi, hai mắt thất thần.
Những lời của Hoa Tịch Nguyệt vẫn văng vẳng bên tai hắn.
Rất lâu.
Tiết Minh cất giọng hơi khàn khàn.
"Giết người..."
"Dùng độc giỏi đến đâu, cũng chỉ để giết người."
Ánh mắt của hắn có chút mông lung.
Thần Y Cốc từng có tiền bối nghiên cứu về phương pháp lấy độc trị bệnh.
Nhưng con đường này quá mức nguy hiểm và gian nan.
Vị tiền bối kia cuối cùng cả đời cũng chỉ nghiên cứu ra phương pháp lấy độc làm thuốc dẫn, dựa vào các dược liệu khác, kết hợp dược tính để chữa bệnh.
Còn chuyện Hoa Tịch Nguyệt nói: Dùng độc cứu người.
Thực sự là chuyện hoang đường.
Căn bản không thể nào!
Độc loại này vốn có hại cho cơ thể, làm sao có thể giống như dược liệu, dùng lâu dài được?
Tiết Minh nghĩ ngợi rồi thở dài một tiếng.
Hắn ngồi dựa vào tường trong ngõ nhỏ, kinh ngạc nhìn dòng người qua lại trên đường.
"Ý nghĩa..."
Tiết Minh lẩm bẩm trong miệng.
Rất lâu.
Trong ánh mắt của hắn thêm chút phức tạp.
Năm xưa xảy ra chuyện đó.
Hắn rời Thần Y Cốc, chính là vì báo thù.
Hắn nửa đời sau này luyện cổ vương, cũng chỉ vì chữ thù mà thôi!
Bây giờ cổ vương bị đứa trẻ kia ăn.
Mọi hy vọng báo thù đều tan biến.
Tiết Minh lúc này mới sinh lòng muốn chết.
Bây giờ lời nói của Hoa Tịch Nguyệt, ngược lại khiến Tiết Minh suy nghĩ lại về bản thân mình.
Ký ức về những năm trước, khi ở Thần Y Cốc dần dần hiện lên trong đầu.
Tất cả những đứa trẻ khi vào cốc đều phải lập lời thề trước tượng Tổ Sư.
Quãng đời còn lại lấy cứu người chữa bệnh làm mục tiêu.
Tạo phúc cho trăm họ, tạo phúc cho thiên hạ...
Tiết Minh nhớ lại lời thề, ánh mắt u ám.
"Lấy độc cứu người..."
Trong miệng hắn lẩm bẩm bốn chữ này.
Hai con ngươi u ám của Tiết Minh dần trở nên sáng ngời.
"Có lẽ cũng không phải là không thể..."
Hắn như có điều suy nghĩ.
Tiết Minh nhìn về phía trên đường.
Cuối con đường đá xanh.
Hình bóng Hoa Tịch Nguyệt và bọn trẻ của Dục Anh Đường đang dần khuất xa.
"Con bé kia ăn cổ vương của ta, máu của nó có thể giải được vạn độc trong thiên hạ."
"Nếu ta thu nhận nó làm đồ, lấy độc cứu người, cũng không phải là không thể..."
Hào quang trong mắt Tiết Minh dần sáng lên.
Hắn cảm thấy những uất ức trong lòng tan đi hơn phân nửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận