Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 39: Thiên địa gông xiềng phá! Võ đạo phục hưng! (length: 8405)

Đại Vũ.
Một nơi nào đó trong huyện thành.
Bàn đá xanh trên đường.
Một người mặc đạo bào lôi thôi mắt gà chọi, lão đạo nghênh ngang đi trên đường.
Hắn mở to cặp mắt gà chọi, ánh mắt như tên trộm đảo loạn trên đường.
Tới gần bên đường một quán gà quay, bay ra mùi thơm nồng đậm của gà quay.
Lão đạo nuốt một ngụm nước bọt, thấy xung quanh vắng lặng, không ai chú ý đến hắn.
Lão đạo dừng bước, thân ảnh chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện tại trước quán gà quay.
Hắn thò ra đôi tay đen sì, chụp lấy cái đùi gà quay mỡ màng.
Chưa đợi hắn bắt được.
"Ba!"
"Ba!"
Hai tiếng vang dội xé tan bầu trời vang lên.
Tiếng động đột ngột khiến người đi đường giật mình.
Bọn hắn đồng loạt nhìn về phía bầu trời, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Lão đạo mắt gà chọi đang định trộm gà chân cũng khựng lại.
Hắn nhìn lên trời, đôi mắt gà chọi đảo sang hai bên, trở lại bình thường.
"Xiềng xích mở. . ."
"Vẫn là hai đạo?"
Lão đạo hơi kinh ngạc.
Bỗng nhiên trên mặt hắn nở nụ cười, nói ra: "Tốt!"
Sau một khắc.
Đạo bào lôi thôi của lão đạo không gió mà bay, áo bào phần phật.
Trên khuôn mặt già nua của hắn bỗng thêm vẻ uy nghiêm.
Trong huyện thành bỗng nổi lên cuồng phong.
Trên bầu trời, ánh nắng chiều đỏ rực bị gió cuốn theo, xoáy tròn lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Gió mây hội tụ.
Gió lớn gào thét, cát bay đá chạy.
Người đi đường nhao nhao nheo mắt, dùng tay áo che miệng mũi.
"Ba ba!"
Chỉ nghe từ trong cơ thể lão đạo phát ra hai tiếng nổ như rang đậu.
Tiếp theo trong chớp mắt.
Cuồng phong đột ngột dừng lại.
Một vầng trăng xanh từ sau lưng lão đạo bay ra, bay thẳng lên trời cao.
Giữa ban ngày trăng xanh mọc!
Bầu trời mặt trời và mặt trăng cùng xuất hiện.
Người đi đường ngước nhìn trời, thấy thêm một vầng trăng xanh, lập tức hoảng sợ kêu la.
Không ít người quỳ rạp xuống đất, lạy vầng trăng xanh trên đỉnh đầu, miệng thì thào cầu nguyện.
Trong huyện thành náo loạn ầm ĩ, tất cả đều là người quỳ lạy cầu nguyện.
Lão đạo đứng trước quán gà quay, trong lúc hô hấp đã phá được hai cửa ải.
Hắn cảm thấy nội lực trong cơ thể vượt xa trước đây, còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Tuệ Chân đạo trưởng trên mặt thêm vẻ nghiêm nghị, chắp tay vái về hướng đông.
Hôm nay có đại hiền phá vỡ xiềng xích của đất trời.
Nối tiếp lại con đường võ đạo!
. . .
Tung Sơn.
Thiếu Lâm Tự.
Một đám tăng nhân mặc áo xám, vác gỗ, vật liệu đá, xây dựng sơn môn, nhìn từ xa giống như kiến đang tụ tập lại một chỗ.
"Ba!"
"Ba!"
Hai tiếng vang vọng đất trời nổ vang bên tai bọn họ.
Một đám tăng nhân mặt lộ vẻ kinh hãi, ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.
Trong tĩnh thất, sau núi của Thiếu Lâm Tự.
Phương trượng Thiếu Lâm, Thiên Bảo đại sư chậm rãi tỉnh dậy sau khi ngồi thiền.
Tay phải ông cầm một chuỗi phật châu trong suốt màu vàng, cánh tay trái trống rỗng.
"Ai. . ."
Thiên Bảo đại sư ngóng nhìn bầu trời, không kìm được thở dài.
"Xiềng xích của trời đất vỡ vụn, thiên linh tiên khí giáng xuống."
"Võ đạo lại thịnh."
"Là họa chứ không phải phúc a. . ."
Thiên Bảo đại sư đứng lên từ bồ đoàn, khẽ hít vào, tăng bào trên người trong nháy mắt phồng lên, rung lên không ngừng.
Một cơn gió lớn từ trong rừng núi ào tới.
Sức gió lớn, thậm chí có thể thổi lay động thân người.
Cùng lúc đó.
"Rống!"
"Rống!"
Trong rừng núi vang lên hai tiếng sư tử hống đinh tai nhức óc.
Hai thân ảnh bạch ngọc không tì vết từ trong rừng phóng ra, nhảy vọt đến trước mặt phương trượng Thiếu Lâm.
"Ầm ầm!"
"Oanh!"
Trên trời đột nhiên vang lên mấy tiếng sấm.
Sắc trời trong nháy mắt tối sầm lại, mây đen tụ lại.
Thiên Bảo đại sư nhắm mắt thở sâu, khí tức sâu thẳm kéo dài.
Sau mấy hơi thở.
Phía sau ông đột nhiên xuất hiện một pháp tướng Phật Đà toàn thân phát ra ánh sáng vàng.
Thiên Bảo đại sư trang nghiêm túc mục, tay phải cầm phật châu, hai mắt nhắm nghiền.
Pháp tướng Phật Đà màu vàng phía sau mặt lộ vẻ từ bi.
"Rống!"
"Rống!"
Hai đầu Sư Tử Bạch Ngọc nằm trước người Thiên Bảo đại sư, cúi đầu thần phục.
Dưới bầu trời âm u.
Phương trượng Thiếu Lâm như La Hán hạ phàm, Phật Đà tại thế.
. . .
"Ba!"
"Ba!"
Xiềng xích đất trời vỡ vụn.
Sơn Đông, một ngôi miếu đổ nát vô danh.
Chưởng môn Côn Luân phái, Độc Cô Lãng khoanh chân ngồi trước miếu.
Hắn nhắm nghiền mắt, miệng mũi phập phồng, cố gắng thổ tức.
Từng làn khói trắng như sương theo hơi thở hắn phả ra, tụ lại xung quanh thân.
Hơn mười hơi thở sau.
Độc Cô Lãng bỗng mở hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc.
"Mở!"
Trong miệng hắn khẽ quát một tiếng.
Hai tay chỉ lên trời, trên người bộc phát ra một cỗ uy thế kinh khủng.
Một đạo khí kình lấy hắn làm trung tâm, quét sạch bốn phía.
"Ầm ầm!" một tiếng.
Miếu hoang sau lưng Độc Cô Lãng nghiêng đổ sụp xuống.
Độc Cô Lãng thả người vọt lên, vững vàng đáp xuống đất.
Hắn nắm chặt hai tay, toàn thân tỏa ra một cỗ dương cương chi ý nồng đậm.
Từng đạo khí kình phát ra từ người hắn.
Mặt đất dưới chân Độc Cô Lãng giẫm lên đều bị khí kình xé toạc thành mấy vết nứt, đất đá văng tung tóe.
"Hô. . ."
Độc Cô Lãng hít vào một hơi nội lực, trong mắt lóe lên ánh sáng tinh quang.
Hắn đưa tay đánh về phía rừng cây phía xa.
Chỉ thấy một chưởng in đầy cương mãnh bay về phía rừng.
"Oanh"
"Oanh!"
"Oanh!"
Mấy chục tiếng nổ vang lên.
Trong rừng núi đổ hơn mười cây cổ thụ lớn đến mức ba người ôm không xuể.
Đây chỉ là một chưởng uy lực của Độc Cô Lãng.
Đánh xong một chưởng này, Độc Cô Lãng cất tiếng cười lớn.
Hôm nay.
Độc Cô Lãng hắn mượn cơ hội xiềng xích trời đất đứt gãy, thổ nạp thiên linh tiên khí.
Bước vào Tiên Thiên cảnh!
Độc Cô Lãng mặt hướng phương nam, chắp tay thở dài.
. . .
Hoài Bắc.
Lạc gia.
Cùng với hai tiếng xiềng xích đất trời vỡ vụn.
Lạc Thủy thần kiếm được thờ trong từ đường của Lạc gia tự chủ xuất vỏ, phát ra từng tiếng kiếm ngân cao vút.
Người Lạc gia nghe tiếng kiếm reo chấn động, giật mình kinh hãi.
Các nàng nhao nhao chạy ra khỏi phòng.
"Keng!" một tiếng.
Lạc Thủy thần kiếm ra khỏi vỏ, xông ra từ đường, bay lượn trên trời cao.
Tiếng kiếm ngân không dứt.
Lạc Thiên Trúc, Lạc Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn trời.
Thấy thần kiếm tổ truyền nhiệt tình sôi sục, vẫn lơ lửng giữa không trung, Lạc Thiên Trúc ngồi trên xe lăn, không khỏi rơi lệ khóc ròng.
Cùng lúc đó.
Trong cấm địa của Lạc gia.
Chiếc quan tài lạnh ở giữa bỗng trượt ra.
Một bàn tay ngọc nhu nhược từ trong quan tài vươn ra, nắm lấy mép quan tài.
. . .
Tây Vực.
Trong một ngôi chùa được xây dựng trên đỉnh núi tuyết.
Giữa chùa, mười mấy Lạt Ma mặc cà sa màu đỏ tía đang ngồi xếp bằng.
Bọn họ gầy như que củi, da tím tái, môi cóng đến trắng bệch.
Trên người không ít người còn bị nứt da.
Dù vậy.
Những Lạt Ma này vẫn ngồi thiền trong chùa, đối diện với nhiệt độ thấp rét lạnh của đỉnh núi tuyết.
Xiềng xích của đất trời vỡ vụn.
Các Lạt Ma mở mắt trong mờ mịt, ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết chuyện gì xảy ra.
Trong chùa bỗng nhiên đi ra một Lạt Ma lớn tuổi, toàn thân da bọc xương.
Ánh mắt ông ta quét qua các đệ tử trong chùa, dưới chân đột nhiên phát lực, cả người bay lên, chạy nhanh về phía đỉnh núi tuyết.
Các đệ tử nhao nhao ngẩng đầu, nhìn lão Lạt Ma chạy lên đỉnh núi.
Chỉ thấy lão Lạt Ma dừng lại trên đỉnh núi tuyết, cởi bỏ cà sa mỏng manh, trần truồng đánh quyền trong tuyết.
Gió lạnh nổi lên.
Tuyết lớn từ trên trời rơi xuống.
Lão Lạt Ma vung quyền khắp nơi, kình lực xé gió.
Theo mỗi cú đánh quyền, trên người ông ta bỗng bốc lên hơi nóng hừng hực, làm tan tuyết dưới chân.
Dù là các đệ tử Lạt Ma ở trong chùa, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ người lão Lạt Ma.
Đột nhiên.
Một vầng mặt trời rực rỡ từ sau lưng lão tăng trồi lên.
Mặt trời chói lọi chiếu xuống.
Băng tuyết tan ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận