Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 286: Hắn là Đế Quân đích tôn tử, đưa đến ngọc Diệp Đường tất có hậu báo! (length: 9152)

"Giết a!"
"A!"
"Chân của ta!"
"Ăn no uống say, giết sạch bọn chúng!"
". . ."
Trong rừng tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tiếng la giết không dứt.
Trên xe ngựa mấy thương nhân kia sợ đến thân thể run rẩy, như muốn ngất đi.
Chu Nhị Nương nhìn về phía Đồng Lâm, lên tiếng hỏi: "Đám sơn phỉ kia có phải đối thủ của tiêu sư không?"
Đồng Lâm dò xét Lưu Viễn và Trấn Thiên Vương hai mắt, trầm giọng nói: "Lưu Viễn là Tam phẩm trung kỳ thực lực."
"Còn Trấn Thiên Vương cũng là Tam phẩm trung kỳ thực lực."
"Hai người này đi theo con đường khác với sơn phỉ bình thường, công phu nội tình không đủ, công phu sẽ ít hơn."
"Hẳn là không phải đối thủ của Lưu Viễn."
"Xem tiếp đã, nếu như hắn không địch lại, ta lại ra tay." Đồng Lâm thấp giọng nói.
Chu Nhị Nương nhẹ gật đầu.
Bọn hắn thật vất vả chạy ra khỏi Biện Lương.
Nếu là bị lật xe bởi một đám sơn phỉ, vậy coi như quá châm biếm.
"Đương đương đương!"
Trường kiếm và khoát đao va vào nhau, tia lửa bắn ra.
Lưu Viễn bị khí lực mạnh mẽ ép lùi mấy bước.
Hắn đứng vững thân hình, sắc mặt khó coi, trường kiếm trong tay thân kiếm không ngừng run rẩy.
Trấn Thiên Vương này lực lớn vô cùng, một thanh khoát đao chỉ công không thủ.
Lưu Viễn thử tấn công nhiều lần, đều không thể đánh vào xung quanh đối phương.
Ngược lại suýt chút nữa bị cây khoát đao này chém trúng.
Khó giải quyết!
Thật sự khó giải quyết!
Lưu Viễn thầm mắng mình đi ra ngoài không xem lịch.
Vận khí thật tệ.
Tổng tiêu đầu của Trấn Viễn Tiêu Cục thực lực Nhất phẩm, bốn nghĩa tử dưới trướng đều là Nhị phẩm thực lực.
Còn lại các tiêu đầu nhỏ có thực lực từ Tam phẩm đến Tứ phẩm khác nhau.
Con đường từ Quy Đức phủ đến Từ Châu này, hắn Lưu Viễn không biết đã đi bao nhiêu lần.
Trước kia nếu gặp sơn phỉ, cũng chỉ là mấy tên Tiểu Tặc Đầu Tam phẩm sơ kỳ.
Ai ngờ hôm nay gặp phải một tên sơn phỉ cùng đẳng cấp.
Dùng khoát đao vung tay lớn, khiến hắn đánh nhau vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Lưu Viễn khó coi.
Còn Trấn Thiên Vương sắc mặt lại hồng hào, lồng ngực cũng ẩn ẩn có chút đỏ lên.
Từng đạo sương mù màu trắng nhàn nhạt bay ra từ người đối phương.
"Bành!" Một tiếng.
Trấn Thiên Vương một đao chém xuống trước người Lưu Viễn, ép Lưu Viễn lui lại mấy bước.
"Sảng khoái!"
Trấn Thiên Vương hét lớn một tiếng, đáy mắt hiện vẻ khát máu, hưng phấn không thôi.
Ngay sau đó, Trấn Thiên Vương liên tục vung ra vài đao.
Đều bị Lưu Viễn dùng thân pháp linh xảo tránh thoát.
Lưu Viễn lùi lại mấy bước, liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng yên tâm.
Các tiêu sư đi cùng của Trấn Viễn Tiêu Cục yếu nhất cũng đều là võ giả cảnh giới nhập lưu.
Còn đám sơn phỉ kia lại vàng thau lẫn lộn.
Đa phần đều là người bình thường.
Mấy hiệp đánh xuống, vẫn là sơn phỉ chết nhiều hơn.
Loại vũ khí như khoát đao này tiêu hao khí lực nhiều, chỉ cần mình du đấu xung quanh.
Đợi Trấn Thiên Vương hết sức, chính là cơ hội phản công tốt nhất.
Ngay khi Lưu Viễn đang nghĩ như vậy.
"Sưu sưu sưu!"
Mấy đạo mũi tên phá không vang lên.
"A!"
"A a a!"
Mấy tên tiêu sư bị mũi tên bắn trúng, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lưu Viễn nghe tiếng nhìn lại, thấy ở chỗ lối ra bìa rừng, đứng mấy tên sơn phỉ cầm cung.
"Thật to gan!"
Lưu Viễn thấy thế giận dữ.
"Sưu sưu sưu!"
Lại mấy mũi tên phóng tới.
Lưu Viễn nhảy lên, nhào đến trước mặt mấy tiêu sư, vung trường kiếm giúp bọn họ cản mũi tên.
"Chạy đi đâu!"
Thanh âm Trấn Thiên Vương trầm đục như sấm.
"Hô!" Một tiếng.
Đại đao trong tay vung mạnh, lại lần nữa chém về phía Lưu Viễn.
Lưu Viễn vội vàng tránh né.
"A!" Một tiếng hét thảm vang lên.
Thấy Trấn Thiên Vương một đao chém một tiêu sư thành hai đoạn, máu tươi phun ra, trơn ướt, tạng khí ấm áp trượt xuống.
Lưu Viễn trong lòng đau xót, mắt đỏ lên.
Những tiêu sư này đều là thủ hạ của hắn!
Không đợi Lưu Viễn kịp phản ứng.
Trấn Thiên Vương một tay nhấc lên cái xác bị mình chém làm hai đoạn, ngửa đầu lên, từng ngụm từng ngụm uống máu người.
Huyết dịch đỏ tươi nóng hổi tưới lên người Trấn Thiên Vương.
Uống vài ngụm, Trấn Thiên Vương tiện tay ném thi thể xuống đất.
"Sảng khoái!"
Trấn Thiên Vương lại rống to một tiếng, mặt mũi đầy máu tươi, quần áo cũng bị máu nhuộm đỏ.
Con ngươi hắn ẩn ẩn đỏ lên, cắn răng ken két.
Màu trắng vàng trong kẽ răng đầy máu.
Hình xăm Trì Quốc Thiên Vương trên ngực cũng bị nhuộm thành màu máu, mặt Thiên Vương vô cùng dữ tợn!
Hai tay, trên cổ Trấn Thiên Vương nổi gân xanh, da dẻ đỏ lên.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Viễn chỉ cảm thấy dạ dày run rẩy, suýt chút nữa nôn ra.
Nhưng ngay sau đó lửa giận trong lòng trực tiếp bốc lên.
"Đi chết!"
Lưu Viễn nổi giận gầm lên một tiếng, trường kiếm lại đến.
"Đang!" Một tiếng.
Khoát đao trong tay Trấn Thiên Vương giống như một cây thước, trực tiếp chụp về phía Lưu Viễn.
Khoát đao thế mạnh lực lớn, tiếng gió rít gào, lá cây trong rừng đều bị kình khí cuốn lên.
Lưu Viễn giật mình trong lòng.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy khí lực của Trấn Thiên Vương hình như mạnh hơn!
Lưu Viễn tránh được đòn công kích, rút kiếm đâm thẳng cổ họng Trấn Thiên Vương.
Trấn Thiên Vương hơi động thân mình, vẫn chỉ công không thủ.
Lưỡi đao rộng chém thẳng xuống đầu Lưu Viễn.
Lưu Viễn trong lòng hung hãn, cũng không còn né tránh, kiếm trong tay hắn muốn nhanh hơn đao của Trấn Thiên Vương!
Chờ khi kiếm của hắn đâm xuyên cổ họng Trấn Thiên Vương, thì cùng lắm cây đao kia vừa chạm đến người hắn.
Lưu Viễn hạ quyết tâm, thẳng tiến không lùi.
Ngay khi mũi kiếm sắp đâm đến cổ họng Trấn Thiên Vương.
Thân thể Trấn Thiên Vương lách sang bên cạnh hai tấc.
Một kiếm này của Lưu Viễn đâm vào ngực Trấn Thiên Vương.
Chỉ nghe "Đinh!" một tiếng, liền bị bật ra.
Mũi kiếm như đâm vào kim loại, không thể đâm thủng.
Thấy vậy, Lưu Viễn trong lòng kinh hãi.
Không ổn!
Là khổ luyện công phu!
Lưu Viễn nhanh chóng lùi lại.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Hắn tránh được tình huống tuyệt vọng.
Nhưng, khoát đao rơi xuống.
Một cánh tay bay lên trời, kéo theo một vòng máu tươi.
"A!"
Lưu Viễn kêu thảm một tiếng.
Dù hắn tránh được một đòn hẳn phải chết, nhưng cái giá phải trả lại là một cánh tay.
Máu tươi từ chỗ đứt của Lưu Viễn phun ra.
Lưu Viễn đau đến tối sầm mặt lại, suýt nữa hôn mê.
"Hô!" Một tiếng.
Khoát đao lại lần nữa tấn công.
Trước mắt Lưu Viễn vẫn còn tối đen, chưa kịp hoàn hồn.
Hắn nghe tiếng khoát đao, nhưng lại không biết nó đến từ đâu, không cách nào tránh né.
Ngay khi khoát đao sắp chém chết Lưu Viễn.
"Đang!" một tiếng vang lên.
Đồng Lâm từ bên cạnh nhảy ra, cầm đại đao trong tay, giúp Lưu Viễn đỡ được đòn này.
Một kích qua đi.
Đồng Lâm giữ chặt Lưu Viễn, nhanh chóng lùi về phía sau.
Vừa nãy Trấn Thiên Vương uống máu người, Đồng Lâm đã cảm thấy có chút không ổn.
Hắn vừa hành động, thì cánh tay Lưu Viễn liền bị chém xuống.
Đồng Lâm cảnh giác nhìn Trấn Thiên Vương.
Người này tu luyện công phu có vấn đề.
Sau khi uống máu người, khí lực vậy mà càng mạnh, không hề thấy có dấu hiệu kiệt sức.
Trong giang hồ lại có loại tà công này!
Đồng Lâm điểm mấy lần vào người Lưu Viễn, phong bế huyệt đạo.
"Đa tạ!" Lưu Viễn hồi phục tinh thần, sắc mặt trắng bệch.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cùng nhau giết hắn!"
Đồng Lâm trầm giọng quát.
"Được!"
Lưu Viễn cắn răng, tay phải nắm chặt trường kiếm.
Cũng may cánh tay bị chém là cánh tay trái, không ảnh hưởng đến việc dùng kiếm.
Lưu Viễn và Đồng Lâm cùng lúc xông lên.
Trấn Thiên Vương một địch hai, không hề rơi vào thế hạ phong!
Trên xe ngựa, Chu Nhị Nương thấy cảnh này, mày nhăn lại.
Ánh mắt nàng đảo qua bốn phía, tiêu sư chết hơn phân nửa.
Sơn phỉ ở bìa rừng không ngừng bắn tên.
Cứ tiếp tục như vậy, tất cả mọi người chỉ sợ cũng phải chết ở đây.
Nghĩ đến đây.
Chu Nhị Nương đã quyết định.
"Thông nhi, con có sợ không?"
Chu Nhị Nương cúi đầu nhìn Tôn Thông.
Tôn Thông hàng mi khẽ nháy, lắc đầu, ánh mắt yên tĩnh, không thấy bất kỳ vẻ sợ hãi nào.
"Tốt!" Chu Nhị Nương nhẹ gật đầu: "Không hổ là con ngoan của nương."
Chu Nhị Nương ôm Tôn Thông, phi thân lên, tiện tay nhặt được một thanh trường kiếm dưới đất, nhảy đến trước mặt một tiêu sư trẻ tuổi bị thương mặt tái nhợt.
Nàng hai kiếm chém chết sơn phỉ trước mặt tiêu sư trẻ.
Chu Nhị Nương đưa Tôn Thông vào lòng tiêu sư, nói với tiêu sư trẻ với vẻ nghiêm túc: "Hắn là cháu trai của Đế Quân, ngươi đưa hắn đến Ngọc Diệp Đường, tất có hậu báo!"
"Đi mau!"
Nói xong, Chu Nhị Nương phóng đến đám sơn phỉ xung quanh, vài nhát kiếm đã giết chết mấy người.
Nàng bước chân không ngừng, chạy đến bìa rừng, nhắm thẳng những sơn phỉ đang bắn tên.
Chu Nhị Nương nhất định phải đảm bảo an toàn cho con trai mình.
Nhưng xét về đạo nghĩa, nàng không thể mang Tôn Thông một mình chạy trốn!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận