Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 56: Đi cùng Thiếu Lâm phương trượng nói chuyện (length: 9172)

Trần Diệp ngồi trên băng ghế đá.
Tần Nhất đứng sau lưng hắn, một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng chậm rãi xoa bóp vai, cường độ vừa vặn.
"Khi nào đến Thiếu Lâm?"
"Hôm qua vừa tới." Tần Nhất đáp.
"Nói một chút đi, làm sao cùng người Thiếu Lâm dính dáng đến quan hệ?"
Trần Diệp thản nhiên nói.
Tần Nhất không do dự nữa, môi đỏ khẽ mở, đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần.
Nghe xong, Trần Diệp cười.
"Phát sinh loại chuyện này, vì sao không viết trong thư?"
Tần Nhất mím nhẹ môi, không nói gì.
"Thôi đi."
Trần Diệp khẽ nói.
Tần Nhất hai tay rời khỏi vai Trần Diệp.
Nàng đứng sau lưng Trần Diệp, hai bàn tay trắng nõn giữ lại cùng một chỗ, có chút không biết làm sao.
Trần Diệp quay người, phía sau lưng tựa vào trên bàn đá.
Hắn nhìn Tần Nhất trước mắt, thản nhiên nói: "Ý của ngươi ta hiểu rõ."
"Là sợ ta thêm phiền phức?"
Tần Nhất có chút cúi đầu, trầm mặc không nói.
Thần Đại Thanh Ninh một bên tay phải giơ kiếm, một bên nhìn lén.
Vốn dĩ nàng sắp không chịu nổi nữa.
Lực chú ý phân tán, Thần Đại Thanh Ninh cảm giác mình còn có thể chống đỡ một hồi.
Nàng trộm liếc phản ứng của Tần Nhất.
Mặc dù mặt không biểu tình, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Thần Đại Thanh Ninh nhận ra quan hệ hai người rất tốt, hình như không tầm thường.
Trời ạ!
Người nam nhân này là ai?
Ở trước mặt hắn, sư phụ thế mà ngay cả lời cũng không dám nói?
Nam nhân tiến viện lúc, sư phụ hình như hô hắn một tiếng công tử?
Thần Đại Thanh Ninh vểnh tai lên, nghe lén hai người nói chuyện.
Rất lâu.
Trần Diệp thở nhẹ ra một hơi, nhẹ gật đầu nói: "Hiểu chuyện."
Tần Nhất im lặng, chỉ là cúi đầu.
Nếu bộ dạng này của nàng bị người giang hồ nhìn thấy, nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc.
Đây là nữ sát thủ đỉnh cấp giết người không chớp mắt?
Trần Diệp chuyển chủ đề, hỏi: "Lúc lấy một địch hai, cảm thụ thế nào?"
"Không có gì cảm thụ, tài nghệ không bằng người thôi..."
Tần Nhất giọng nhẹ nhàng nói.
Nghe Tần Nhất trả lời, Trần Diệp nhẹ gật đầu.
Lúc này.
Ngoài viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
"Sư thúc, chính là người kia!"
Hai tên võ tăng phụ trách trông coi viện tử không biết từ chỗ nào tìm tới một lão tăng.
Lão tăng trông có vẻ năm sáu mươi tuổi, huyệt Thái Dương nhô cao, hai cánh tay dài hơn người thường ba tấc.
Xem ra đối phương không chỉ nội công tinh xảo, vẫn là người luyện quyền, luyện chưởng.
Trần Diệp quét qua đối phương một chút, liền biết được thực lực đối phương qua động tác phát lực lúc lão tăng đi.
Nhị phẩm tả hữu, nửa vời bình thường.
Lão tăng đi vào trong viện, nhìn về phía Trần Diệp.
Hai tay chắp trước ngực, niệm câu phật hiệu: "A Di Đà Phật..."
"Vị thí chủ này, ngươi vô cớ đả thương đệ tử chùa ta, còn quấy rầy tân khách chùa ta, muốn làm gì?"
Trần Diệp thậm chí không thèm nhìn lão tăng, hắn nói với Tần Nhất: "Thu dọn một chút, về Dư Hàng."
"Vâng."
Tần Nhất cung kính đáp.
Thấy Trần Diệp không để ý tới mình, lão tăng tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Vị thí chủ này, Tần thí chủ hiện tại vẫn chưa thể rời đi."
Trần Diệp quay đầu nhìn lão tăng, tự tiếu phi tiếu nói: "Vì sao không thể rời đi?"
Lão tăng nhìn Trần Diệp một chút, cái eo có chút thẳng tắp.
"Phương trượng nói, Tần thí chủ vẫn chưa thể rời đi."
Phương trượng.
Phương trượng Thiếu Lâm.
Một trong sáu Tông Sư thiên hạ.
Một thân võ công thâm bất khả trắc, trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, khó khăn nhất luyện thành thập đại tuyệt kỹ, hắn đã luyện thành ba loại.
Ngoại trừ cảnh giới võ học, tạo nghệ Phật pháp của hắn cũng cao thâm như nhau.
"Dùng phương trượng Thiếu Lâm ép ta?" Trần Diệp nhìn lão tăng, nhàn nhạt hỏi.
Lão tăng một mặt lạnh nhạt nhìn Trần Diệp.
Hai tên võ tăng phía sau đứng bên cạnh lão tăng, cũng rất bình tĩnh.
Phảng phất nhắc đến phương trượng Thiếu Lâm, trong lòng bọn họ có sức mạnh lớn lao.
Thiếu Lâm tự là cổ tự ngàn năm, nội tình thâm hậu.
Phương trượng Thiếu Lâm trong các Tông Sư thiên hạ, thực lực có thể xếp vào hàng đầu.
Những điều này đã tạo thành sức mạnh của Thiếu Lâm!
Trần Diệp đứng lên từ băng ghế đá, cười nhạt nói: "Nếu phương trượng Thiếu Lâm không cho nàng rời đi."
"Vậy ta sẽ đi cùng phương trượng Thiếu Lâm nói chuyện."
Tần Nhất đi đến bên cạnh Thần Đại Thanh Ninh, lấy kiếm từ trong tay nàng.
Tần Nhất cố ý nhìn thoáng qua Thần Đại Thanh Ninh.
Thần Đại Thanh Ninh mặt không biểu tình, trên trán tràn đầy mồ hôi, tay phải buông xuôi hai bên người run rẩy kịch liệt.
Một bộ dạng chuyên tâm luyện kiếm, cái gì cũng không nghe thấy.
Tần Nhất thu hồi ánh mắt, Thần Đại Thanh Ninh trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may nàng không lộ vẻ gì.
Không thì nhất định bị Tần Nhất nhìn ra sơ hở.
Tần Nhất nhét Thập Tam Thu Thủy Hàn vào bao, đi đến bên cạnh Trần Diệp.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn lão tăng và hai tên võ tăng.
Tần Nhất chậm rãi mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng êm tai: "Giết?"
Trần Diệp cười cười: "Không giết."
"Sát tâm nặng vậy làm gì?"
"Trước không về Dư Hàng, phương trượng Thiếu Lâm nói không cho ngươi đi."
"Ta sẽ đi nói chuyện với hắn."
Dưới lớp lụa mỏng, khóe miệng Tần Nhất có chút cong lên, nàng nhẹ gật đầu: "Được."
Lão tăng và hai tên võ tăng biến sắc.
Nam nhân trẻ tuổi này là ai, sao mở miệng là đòi nói chuyện với phương trượng?
Lúc này Trần Diệp không đeo mặt nạ.
Cho nên ba người không biết Trần Diệp chính là Đông Hoa Tông Sư.
Thần Đại Thanh Ninh thành thật đi theo bên cạnh Tần Nhất, thỉnh thoảng nhìn lén Trần Diệp.
Trần Diệp mang theo Tần Nhất, đi về phía cửa sân.
Lão tăng mặt nghiêm lại, quát lạnh: "Vị thí chủ này..."
Lời của hắn còn chưa nói hết.
"Ồn ào." Trần Diệp giọng bình thản.
Vung nhẹ ống tay áo.
"Vù..." một tiếng.
Tiên thiên chi khí khuấy động!
Một cơn kình phong trực tiếp thổi bay lão tăng và hai tên võ tăng ra mấy trượng.
Ba người đập vào tường tiểu viện, mắt tối sầm lại, cổ họng ngòn ngọt.
Cảm giác như lục phủ ngũ tạng sắp vỡ nát.
Vừa rồi một chiêu này là chiêu pháp mà Trần Diệp lĩnh ngộ được từ Bát Quái Chưởng.
Lấy tiên thiên chi khí vô tận làm căn bản, tiện tay đánh ra, chính là một đạo chưởng lực mạnh mẽ.
Trần Diệp mặt bình tĩnh, bước ra cửa sân.
Hắn móc từ trong ngực ra một cái mặt nạ bạc, nhẹ nhàng đeo lên mặt.
Dưới góc phải mặt nạ có khắc một chiếc lá sống động như thật.
Trần Diệp ngước mắt, nhìn lên cổ tháp ngàn năm ở phía bắc trên núi.
...
Trong hội trường đại hội thu đồ của Thiếu Lâm.
"Đám tiếp theo!"
Thanh Niệm hòa thượng để trần nửa cánh tay, trên cổ mang theo chuỗi phật châu bằng sắt, hét lớn một tiếng.
Trên quảng trường, mười mấy đứa trẻ mặt mày tái mét rời đi.
Bọn chúng không thể thông qua tuyển chọn.
Trước khi Thiếu Lâm thu đồ, họ sẽ xem có "Phật tính, tuệ căn" hay không.
Nếu không có "Phật tính, tuệ căn" dù tư chất thượng giai, Thiếu Lâm cũng không nhận.
Dưới trận.
"Con trai, đến lượt con, mau đi đi."
"Thiền ngữ thứ này, con hiểu thế nào, thì cứ nói thế đó."
Viên ngoại đẩy đứa con trai mười tuổi mập mạp của mình, ra hiệu nó đi.
Tiểu mập mạp nhìn Thanh Niệm hòa thượng hung thần ác sát trên trận, trong lòng có chút e ngại.
"Cha, hòa thượng kia quá hung dữ, con sợ..."
Viên ngoại đánh vào đầu tiểu mập mạp một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ bỏ đi, người ta là người xuất gia, có thể làm gì con?"
"Nhanh đi!"
Viên ngoại đá vào mông con trai mình một cước.
Tiểu mập mạp loạng choạng.
Nó liếc Thanh Niệm hòa thượng, nuốt nước bọt, đi về phía hội trường.
Trong hội trường dựng thẳng mấy bia đá, trên bia viết đủ loại thiền ngữ kinh điển của Phật môn.
Mỗi tấm bia đá đều có một vị lão tăng tinh thông Phật pháp đứng bên cạnh.
Cửa đầu tiên trong việc Thiếu Lâm thu đồ rất đơn giản, chỉ cần hài đồng nói ra cách mình hiểu thiền ngữ là được.
Người có phật tính, tuệ căn sẽ được các lão tăng chọn, trở thành đệ tử ký danh của Thiếu Lâm.
Đợi đại hội thu đồ kết thúc, khi vào Thiếu Lâm, lại căn cứ vào tư chất, căn cốt mà phân đến các đường khác nhau.
Tiểu mập mạp đi đến một tấm bia đá, nhìn thiền ngữ phía trên.
Một câu trong đó thu hút sự chú ý của nó.
"Hậu đức tái vật, hữu dung nãi đại."
Thật là lớn?
Tiểu mập mạp không khỏi nghĩ đến nha hoàn Thư Họa đang hầu hạ mình.
Nàng đúng là thật lớn.
Tiểu mập mạp gãi đầu, định nói ra ý nghĩ của mình.
Cha nói, hiểu thế nào thì cứ nói như thế đó.
Tiểu mập mạp nhìn vị lão tăng tuổi tác cao, thân hình khô gầy trước mặt, há to miệng.
Nó còn chưa nói ra miệng.
Ba bóng người đột nhiên xuất hiện trong sân.
Một người trong đó mặc áo bào xanh nhạt, trên mặt mang theo mặt nạ bạc, dưới góc phải mặt nạ khắc một hình chiếc lá sống động như thật.
Người này vừa xuất hiện, hiện trường vốn hơi ồn ào đột nhiên trở nên tĩnh lặng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận