Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 58: Bên trên Thiếu Lâm (length: 8964)

Gió lớn ngừng.
Trần Diệp nhìn về phía ngã xuống đất Thanh Niệm hòa thượng.
"Ngươi là đệ tử Phật môn, lại một mặt hung tướng."
"Phật môn giảng cứu sự thanh tịnh, ngươi như thế tâm cảnh, cũng được xưng tụng đệ tử Phật môn?"
Trần Diệp một mặt bình tĩnh nói.
Thanh Niệm hòa thượng nghe được lời nói này, sắc mặt tái nhợt.
Khóe miệng của hắn vương máu tươi, kinh ngạc nhìn Trần Diệp.
Thanh Niệm che ngực, âm thanh run rẩy nói: "Ngươi. . . Ngươi là Tông Sư Đông Hoa?"
"Không tệ."
Trần Diệp gật đầu thừa nhận.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Trần Diệp cất bước.
Súc Địa Thành Thốn!
Hắn trong nháy mắt xuất hiện tại Thanh Niệm bên người, một tay nắm lấy người thanh niên hòa thượng này.
Kim Cương Bất Hoại thần công của Thanh Niệm bị Trần Diệp phá mất.
Thần công phản phệ, bị nội thương.
Thanh Niệm há mồm, vừa muốn mở miệng nói chuyện.
Hắn cũng cảm giác được một dòng nước nóng từ tay Trần Diệp truyền ra.
Kia là Tông Sư nội lực.
Một cỗ nóng bỏng, thuần chính tiên thiên chi khí tràn vào kinh mạch của Thanh Niệm hòa thượng.
Thanh Niệm hòa thượng hơi sững sờ.
Ngay tại hắn cho rằng Trần Diệp đang giúp hắn chữa trị nội thương thì.
Cỗ tiên thiên chi khí kia tiến vào kỳ kinh bát mạch bên trong "Trùng mạch".
Nội lực tiến vào kinh mạch liền kết tụ lại, không nhúc nhích.
Thanh Niệm biểu lộ càng phát tái nhợt.
Kim Cương Bất Hoại thần công đường lối vận công, phải đi qua "Trùng mạch".
Mà bây giờ Trần Diệp đem nội lực của hắn phong bế tại "Trùng mạch" bên trong.
Nội lực của hắn một khi tiến vào "Trùng mạch" liền sẽ bị nội lực của Trần Diệp đánh tan.
Về sau Thanh Niệm hòa thượng không thể tái sử dụng Kim Cương Bất Hoại thần công.
Trần Diệp buông tay thả Thanh Niệm ra.
Thanh Niệm ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Từ một ý nghĩa nào đó, hắn coi như bị phế!
"Về sau hảo hảo tĩnh tâm đi, chờ đến khi ngươi có thể hóa giải nội lực ta lưu lại, ngươi hãy tái sử dụng võ công."
Trần Diệp một mặt bình tĩnh nói.
Tại tiểu viện lúc trước.
Trần Diệp truy vấn, Tần Nhất đem mọi chuyện đã xảy ra toàn bộ kể cho Trần Diệp.
Không bỏ sót chi tiết.
Bao gồm từng câu nói của Thanh Niệm.
Là đệ tử Phật môn, chỉ lo luyện võ công, không lo tu tâm.
Tự thân sân niệm lại không biết.
Về sau ở trên giang hồ, cũng sẽ là một cái tai họa.
Tần Nhất đứng bên cạnh Trần Diệp, đôi mắt trong veo nhẹ nhàng nháy.
Bình tĩnh nhìn Thanh Niệm hòa thượng mặt mày thảm đạm.
Thần Đại Thanh Ninh đi theo bên cạnh.
Nàng mặt không thay đổi nhìn Trần Diệp, trong đáy mắt là sự chấn kinh nồng đậm.
Thật là lợi hại!
Sư phụ dùng kiếm giao đấu với đại hòa thượng này nhiều chiêu như vậy cũng không thể chế phục hắn.
Không ngờ công tử này lại một chiêu đã đánh đại hòa thượng này thổ huyết.
Thật mạnh!
Chứng kiến Thanh Niệm nhất phẩm cảnh giới tại tay Trần Diệp giống như gà con.
Các võ giả giang hồ xung quanh trên mặt đều lộ ra vẻ chấn kinh nồng đậm.
Đây chính là thực lực của Tông Sư sao?
Vừa rồi một chiêu kia nếu là bọn họ lĩnh, e rằng đã chết ngay tại chỗ!
Hội trường lập tức trở nên im lặng như tờ.
Viên ngoại mặc áo bào tím thân thể run rẩy, biểu lộ kinh hãi.
Vị công tử tìm nữ nhân của Thiếu Lâm tự này, võ công cao siêu.
Trần Diệp thu hồi ánh mắt khỏi Thanh Niệm.
"Đi thôi, đi Thiếu Lâm tự."
Trần Diệp thản nhiên nói.
Hắn bước chân, chuẩn bị lên núi.
Tần Nhất đột nhiên kéo vạt áo của Trần Diệp lại.
"Ừm?"
Trần Diệp quay đầu nhìn Tần Nhất.
"Hay là thôi đi. . ."
Tần Nhất giọng nhỏ nhẹ, đôi mắt cụp xuống.
Thiếu Lâm trên giang hồ địa vị không hề tầm thường.
Nếu Trần Diệp thực sự xông lên đó, sự tình sẽ gây ra quá lớn.
Gió nhẹ lướt qua.
Mặt trời lặn về phía tây.
Trên quảng trường, Trần Diệp, Tần Nhất hai người đều mặc áo trắng.
Ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống, kéo dài bóng hai người.
Tần Nhất buông tay ra, không còn níu lấy vạt áo của Trần Diệp nữa.
Từ khi nàng bước chân vào giang hồ, vô số truyền thuyết về Thiếu Lâm đã được lưu truyền.
Trong lòng Tần Nhất, Thiếu Lâm là thế lực lớn nhất, đáng sợ nhất trên giang hồ.
Bây giờ Trần Diệp lại vì nàng, tự mình lên Thiếu Lâm chất vấn phương trượng Thiếu Lâm. . .
Không hiểu sao, trong lòng Tần Nhất bỗng thấy ấm áp.
Giống như trong đêm tối băng giá không người.
Nàng mệt mỏi trở lại quán trọ, trên bàn lại bày một bát mì Dương Xuân nóng hổi.
Cái loại ấm áp này, là sự ấm áp thấm vào tận tâm can.
"Đã đủ. . ."
Tần Nhất cụp mắt, giọng nhỏ nhẹ.
Nàng đứng cạnh Trần Diệp, thấp hơn Trần Diệp một chút.
Lúc này, Tần Nhất không còn là nữ sát thủ giết người không chớp mắt.
Mà là một thiếu nữ.
Trần Diệp khẽ ngẩn ra, bỗng nhận ra điều gì.
Vẻ mặt hắn trở nên hơi kỳ lạ.
Chẳng lẽ Tần Nhất hiểu lầm điều gì?
Thiếu Lâm không cho hắn mặt mũi, hắn đến đánh trở lại thôi.
Hơn nữa, Trần Diệp tiện thể muốn vào Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm nhìn xem.
Dù sao cũng phải có danh nghĩa mới được.
Có 【 Võ học Tông Sư 】 chống lưng, nhìn càng nhiều bí tịch võ công càng tốt.
Nàng có phải đang nghĩ nhiều rồi không?
Trần Diệp nhìn vẻ cụp mắt của Tần Nhất, không giải thích, bây giờ giải thích hơi bị mất hứng.
Trần Diệp cười nhạt nói: "Lên núi thôi."
"Đã đến rồi."
Tần Nhất ngẩng đầu, đôi mắt trong veo ánh lên những tia sáng khác thường.
"Ừm."
Tần Nhất dùng sức gật nhẹ đầu.
Dưới lớp vải mỏng, gò má trắng nõn xinh đẹp của nàng ửng lên một vệt hồng.
Thần Đại Thanh Ninh ở một bên mặt không biểu tình.
Nhưng thân thể nàng run rẩy, đã bán đứng cảm xúc của nàng.
Trời ạ. . .
Sư phụ đây là tình huống gì. . .
Trần Diệp chậm rãi hướng lên núi đi đến.
Các hòa thượng ngã trên mặt đất trơ mắt nhìn Trần Diệp ba người lên núi, không cách nào ngăn cản.
Xung quanh hội trường.
Đám võ giả giang hồ liếc mắt nhìn nhau, nuốt một ngụm nước bọt.
Có kẻ có tâm khuấy động, kích thích cảm xúc những người xung quanh, hét lớn: "Các huynh đệ, hôm nay có thể sẽ bùng nổ Tông Sư chi chiến!"
"Loại giao thủ này, cả đời có thể nhìn thấy được mấy lần?"
"Chúng ta cũng cùng nhau lên Thiếu Lâm tự!"
Một số người không chút do dự, đi theo phía sau Trần Diệp, hướng lên núi.
Nếu có thể chứng kiến Tông Sư giao thủ, sau này lên bàn rượu có thể khoe khoang nhiều năm!
Một đám võ giả giang hồ xa xa đi theo phía sau Trần Diệp, tâm trạng kích động vạn phần.
Rất nhanh.
Trần Diệp đến trước sơn môn Thiếu Lâm tự.
Cửa chùa mở rộng.
Bên ngoài chùa có mấy tiểu hòa thượng mặc tăng bào đứng.
Tay bọn họ cầm chổi, quét dọn mặt đất.
Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiếu xuống.
Thêm vào cho Thiếu Lâm tự mấy phần thiền ý tĩnh mịch.
Đám tiểu hòa thượng nhìn thấy Trần Diệp.
Trong đó một tiểu hòa thượng dừng tay lại.
Cầm cây chổi, đi đến trước mặt Trần Diệp, chắp tay trước ngực niệm phật: "A Di Đà Phật. . ."
"Vị thí chủ này, chùa hiện tại không tiếp khách."
"Xin ngài ngày mai lại đến."
Trần Diệp cười nhạt nói: "Ta có việc tìm phương trượng chùa các ngươi."
"Làm phiền vào trong thông báo một tiếng."
Tiểu hòa thượng nghe vậy, hơi nhíu mày.
Phương trượng Thiếu Lâm địa vị siêu nhiên, làm sao có thể dễ dàng gặp khách.
Ngay khi cậu đang do dự thì, đám võ giả giang hồ đi theo phía sau Trần Diệp xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Tiểu hòa thượng ngẩn người.
Sao mà nhiều người như vậy.
Đến Thiếu Lâm tự gây chuyện sao?
Các tiểu hòa thượng ngoài chùa đều dừng động tác trong tay, ánh mắt kinh ngạc.
Trụ trì chưa từng nói qua loại tình huống này a. . .
Làm sao bây giờ?
Ngay khi tiểu hòa thượng đang do dự thì.
"Rầm" một tiếng.
Bảng hiệu của Thiếu Lâm tự đột nhiên rơi xuống.
Nặng nề rơi xuống đất.
Động tĩnh này khiến các tiểu hòa thượng giật mình.
Bọn họ quay đầu lại, thấy bảng hiệu Thiếu Lâm tự rơi xuống đất.
Mặt các tiểu hòa thượng lập tức trắng bệch.
Từ đám võ giả giang hồ ở phía sau truyền ra mấy tiếng kinh hô.
"Ngọa tào!"
"Mẹ ơi. . ."
Bảng hiệu Thiếu Lâm tự lại rơi xuống!
Đông Hoa ra tay?
Đây là muốn đến đập quán sao!
Trong đám người.
Tiểu mập mạp chỉ vào bảng hiệu Thiếu Lâm rơi dưới đất, nhỏ giọng nói với viên ngoại: "Cha, ta muốn học chiêu này."
"Chiêu này đẹp trai quá."
Viên ngoại sợ đến mặt trắng bệch, vội bịt miệng tiểu mập mạp, hạ giọng nói: "Đừng có nói bậy."
Trước cửa chùa.
Trần Diệp nhìn bảng hiệu Thiếu Lâm rơi xuống, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Sao lại trùng hợp vậy. . .
Hắn đâu có ra tay.
Bảng hiệu này là tự nó rơi xuống mà. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận