Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 65: Tiểu tử! Lão tử là Nam Hải quái hiệp! Ngươi dám đánh ta? (length: 11684)

"Đến, công tử ngài hai con gà quay đây!"
Tên tiểu nhị quán ăn mang theo hai con gà quay gói kỹ đưa cho Tôn Thắng.
Tôn Thắng lấy từ trong túi bạc vụn ném cho tên tiểu nhị.
Tên tiểu nhị ước lượng hai lần, mặt tươi cười trả lại mười mấy đồng tiền.
Tôn Thắng cất kỹ tiền, cầm lấy gà quay còn nóng hổi, nhanh chân liền chạy.
Hắn dọc theo con phố dài, thật nhanh hướng Dục Anh Đường chạy tới.
Chạy một hồi, Tôn Thắng không tự chủ được nhìn về phía đông nam.
Trong lòng có một suy nghĩ muốn nhúc nhích.
Mặt trời trên đỉnh đầu nóng bỏng chiếu xuống.
Không khí oi bức khó chịu.
Hắn muốn xuống sông ngâm mình một hồi.
Lúc này mà được ngâm mình trong nước thì thật dễ chịu biết bao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, giống như lũ vỡ đê ập đến trong lòng Tôn Thắng.
Tôn Thắng thầm nghĩ, không nhịn được tặc lưỡi.
Nghĩ gì thế, vẫn là ăn gà quan trọng hơn.
Lại chạy thêm mấy bước.
Suy nghĩ xuống sông trong đầu Tôn Thắng đã lấn át cả suy nghĩ ăn gà nướng.
"Không được, ngâm một hồi thôi, thời tiết này nóng quá."
Bước chân hắn đổi hướng, chạy ra ngoài thành.
Bên ngoài huyện Dư Hàng vừa hay có một con sông.
Rất nhanh, Tôn Thắng chạy đến bờ sông.
Nước sông trong vắt, tiếng nước róc rách.
Chỉ nghe tiếng nước chảy thôi đã thấy bốn bề nóng bức tiêu tan đi nhiều.
Tôn Thắng để gà quay lên bờ, cởi quần áo, một cái lặn xuống nước.
"Ùm!"
Nước sông mát lạnh tiếp xúc với da thịt, Tôn Thắng lập tức phát ra tiếng than dễ chịu.
"Sướng!"
Xuống sông, Tôn Thắng cảm thấy mình như ruộng khô hạn lâu ngày chờ mưa, đột nhiên đón một trận mưa xuân.
Tươi mát, thoải mái dễ chịu...
Tôn Thắng trong nước vui sướng bơi qua bơi lại hai vòng, chợt thấy tay chân mình khi bơi hình như linh hoạt hơn.
"A? Sao ta cảm thấy khả năng bơi lội tốt hơn rồi?"
Tôn Thắng ngâm mình trong nước, trong lòng ngạc nhiên.
Mấy ngày nay từ khi vào Dục Anh Đường hắn chưa từng xuống sông.
Hôm nay xuống nước, Tôn Thắng cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình.
Hắn nghĩ ngợi, giật mình nói: "Khó trách trước đây huynh đệ trong bang thường nói, xuống ngâm mình xuống nước hai lần là biết bơi!"
"Hóa ra là thật!"
Tôn Thắng nghĩ rằng mấy hôm trước hắn từng ngâm mình nửa ngày trong sông nên mới bơi tốt hơn.
Hắn không nghĩ nhiều nữa, lao mình xuống nước, tùy ý bơi lội.
Bơi vài phút, nóng bức khó chịu tan biến hết.
Tôn Thắng cảm thấy những ý nghĩ cổ quái trong lòng đã không còn.
Suy nghĩ ăn gà nướng lần nữa chiếm vị trí ưu thế.
Hắn hít sâu một hơi, lặn xuống nước bơi nhanh vào bờ.
"Bõm!"
Tôn Thắng nhô đầu lên khỏi mặt nước, lau mặt.
Ngay sau đó, hắn kinh ngạc thốt lên.
"Hả? Lạ thật, sao nước sông này nóng lên rồi?"
Vừa dứt lời, Tôn Thắng cứng người, nhận ra có gì đó không đúng.
Hai tay hắn vội vàng đẩy nước, cả người trong sông lùi ra phía sau mấy mét.
Tôn Thắng lặn xuống, ra sức xoa mặt hai lần rồi ngẩng phắt lên với vẻ mặt tức giận.
Chỉ thấy trên bờ đứng một lão ăn mày rách rưới, quần áo vá chằng vá đụp.
Lão ăn mày liếc mắt nhìn hắn, dưới mũi chảy dòng nước mũi dài, miệng dính đầy dầu mỡ.
Một tay hắn kéo cạp quần, tay kia cầm một cái đùi gà.
"Ầm ầm..."
Một chất lỏng màu vàng vẽ lên không trung một đường cong duyên dáng, rơi xuống sông.
Mặt nước tóe lên từng vòng từng vòng gợn sóng, như mưa rơi.
Nơi chất lỏng rơi xuống rất nhanh đã nhuộm thành một vòng màu vàng.
Tôn Thắng hiểu rõ vừa nãy nước nóng là chuyện gì.
Hắn tức đến run cả người.
"Lão tặc! Con mẹ ngươi muốn chết hả!"
Tôn Thắng giận dữ mắng.
Tên ăn mày lẩm bẩm hai tiếng, liếc nhìn Tôn Thắng, sau đó kéo cạp quần run hai cái a khùn.
Miệng hắn nhai thịt gà, khẽ nhổ ra một khối xương gà xuống sông.
Lão ăn mày lại cắn một cái đùi gà, khiêu khích nhìn Tôn Thắng.
Lúc này, trong lòng Tôn Thắng dâng lên một sự bất an.
Hắn nhìn sang gói giấy dầu để trên bờ.
Chỉ thấy một gói đã bị xé toạc, thịt gà vàng ươm lộ ra ngoài, tỏa hương thơm thoang thoảng.
"Lão tặc! Ngươi ** ** ***!"
"Má nó, ngươi ** ** **!"
"..."
Tôn Thắng tức đến mức phun cả hoa sen, lưỡi toàn là Kim Liên, giọng nói “đại đạo” rung động ầm ầm.
Hắn từ nhỏ đã sống ở phố xá, hai năm trước cha mẹ mất, càng phải lang thang đầu đường.
Mấy câu chửi thô tục của dân thường, hắn đã sớm ghi nhớ.
Hơn nữa Tôn Thắng còn nhỏ, đầu óc nhanh nhẹn, miệng lưỡi lanh lợi, về khoản chửi nhau thì có thể xưng là bậc tông sư.
Tôn Thắng ngâm mình trong nước, miệng tuôn ra toàn lời tục tĩu.
Lão ăn mày đứng trên bờ ăn đùi gà nghe mà ngơ ngác, một lúc sau mới hoàn hồn.
Mặt lão ăn mày đỏ bừng, trán nổi gân xanh.
"Tiểu súc sinh!"
"Lời lẽ ô uế! Ngươi sao có thể nói như vậy!"
Hắn cũng đi theo há miệng đánh trả.
Nhưng hiển nhiên hắn trong bụng không có nhiều vốn liếng, lật qua lật lại luôn là những từ ngữ kiểu như "Tiểu tạp chủng", "Tiểu súc sinh".
Đang mắng chửi liền bị thất thế, rơi xuống thế yếu.
Ngoài miệng chưa từng mắng lại được Tôn Thắng, lão ăn mày tức giận trong lòng, một cước đá hai con gà quay đặt bên cạnh xuống sông.
Miệng Tôn Thắng đang thao thao bất tuyệt lập tức liền im bặt.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm bờ sông trống không, vốn là khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú trở nên trắng bệch.
"Mẹ kiếp!"
Tôn Thắng nghiến răng từ trong kẽ răng thốt ra một câu chửi rủa ác độc khó nghe.
Hắn hít sâu một hơi, một tiếng "hoa" chìm vào trong nước, hai chân dùng sức đạp mạnh, cả người ở trong nước như mũi tên nhọn lao ra.
Tôn Thắng vốn dĩ cách bờ không xa, hai chân dùng sức, gần như chớp mắt liền bơi đến.
Lão ăn mày vừa muốn dương dương đắc ý mắng thêm mấy câu, cảm giác mắt cá chân mình bị người nắm chặt.
Hắn cúi đầu xuống, còn chưa kịp thấy rõ, một trận trời đất quay cuồng.
"Phốc oành!"
Âm thanh rơi xuống nước vang lên.
Tôn Thắng hai tay nắm lấy mắt cá chân lão ăn mày, trực tiếp kéo hắn xuống nước.
Ngay sau đó, một cái túi vải lớn liền vụt vào mặt lão ăn mày.
Tôn Thắng cả người bay lượn trong nước sông, thân thể linh hoạt, mái tóc đen dài ở trong nước tản ra.
Hắn phồng hai má, trừng mắt, vốn là mặt trắng nõn dưới nước càng thêm tái nhợt.
Gần như trắng bệch!
Giống như một con Thủy Quỷ.
Lão ăn mày bị kéo xuống nước, trên mặt trúng một cái túi vải lớn rắn chắc.
Tại chỗ hắn liền ngây ra.
Sau một khắc, lão ăn mày cuống cuồng.
Hai cánh tay hắn, hai chân cấp tốc vung vẩy, cũng hiển lộ bản lĩnh bơi lội không hề tầm thường.
Lão ăn mày nhô đầu lên khỏi mặt sông, kêu lên: "Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không!"
"Ùm ục ục..."
Lời lão ăn mày còn chưa dứt, lại bị Tôn Thắng kéo xuống nước, miệng phun ra một đống bọt khí.
"Ba ba!"
Hai quả đấm hung hăng giáng xuống hốc mắt lão ăn mày.
Mắt lão ăn mày tối sầm lại, tại chỗ liền hoa mắt chóng mặt.
Hắn nghiến răng điều động nội lực trong cơ thể, vừa muốn thi triển tuyệt học của mình, chợt nhớ tới quy củ mình đã đặt ra.
Lão ăn mày lại nén nội lực xuống, tức giận đến toàn thân đều run rẩy.
Mẹ nó, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Tôn Thắng "thùng thùng" hai quả đấm nện vào mặt lão ăn mày, không hề khách khí chút nào.
Đấm xong hai quả, Tôn Thắng túm lấy vạt áo lão ăn mày kéo lên mặt nước, để lão ăn mày thở.
"Tiểu tử, lão tử là Nam Hải quái hiệp, ngươi... ngươi... ngươi dám đánh ta?"
Lão ăn mày vừa thốt ra một câu, liền lại bị Tôn Thắng kéo xuống nước.
Lại là hai quyền.
Tôn Thắng phồng má, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Hắn bị hành vi vừa rồi của lão ăn mày triệt để chọc giận.
Lang thang hai năm trên đường, Tôn Thắng sớm đã hình thành thói quen tiết kiệm.
Không thể chịu nổi lãng phí.
Nhưng quan trọng hơn là, gà là dùng bạc Đại Minh ca cho hắn mà mua!
Mà bạc là nghĩa phụ cho Đại Minh ca!
Hai con gà này chính là tiền của Trần Diệp!
Hành vi của lão ăn mày khiến Tôn Thắng cảm thấy như mình phụ sự tín nhiệm của Trần Diệp và Đại Minh.
Mua hai con gà còn bị người đá xuống sông!
Tôn Thắng nghĩ lại liền cảm thấy vô cùng tức tối.
Hắn nhất định phải giáo huấn thật tốt lão ăn mày này!
Đấm mấy quyền, Tôn Thắng kéo lão ăn mày lần nữa nổi lên mặt nước.
"Tiểu tử, ngươi xong đời rồi phải không!"
"Ta hảo hảo chiếu cố ngươi, để ngươi biết Nam Hải quái hiệp ta không phải kẻ tầm thường..."
"Ùm ục ục..."
Lão ăn mày vẫn là bộ dáng ngông nghênh tự mãn, hắn vừa nói được hai câu, liền lại bị Tôn Thắng kéo xuống nước.
Dưới nước.
Lão ăn mày cũng bắt đầu phản kích, nhưng Tôn Thắng ở trong nước tựa như cá, mấy lần phản kích đều không trúng Tôn Thắng.
Ngược lại, Tôn Thắng lại giáng mấy quyền vào người lão ăn mày.
Lão ăn mày đau đến nhe răng nhếch miệng.
Đến khi Tôn Thắng kéo hắn lên lại mặt sông, lửa giận của Tôn Thắng cũng đã nguôi ngoai không ít.
Lão ăn mày vẫn không phục, mắng: "Tiểu súc sinh, ta cho ngươi biết, bang chủ Hải Kình Bang chính là đồ đệ của ta!"
"Ngươi còn đánh ta..."
Tôn Thắng nghe được nửa câu đầu, ngọn lửa đã nguôi lại bùng lên.
Hắn không nói lời nào kéo lão ăn mày, lại trầm xuống dưới.
Tôn Thắng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Quỳnh bang chủ là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, sao lại có thể là đồ đệ của ngươi, lão già này.
Tôn Thắng cảm thấy thần tượng mà mình một mực khâm phục bị vũ nhục.
Hắn chìm xuống dưới nước, lại đánh lão ăn mày mấy quyền.
Đánh xong, Tôn Thắng túm cổ áo lão ăn mày kéo lên mặt nước.
Lão ăn mày kia vội bụm mặt, kêu lên: "Gia!"
"Gia! Ta sai rồi!"
"Đừng đánh nữa, gia!"
Mặt lão ăn mày bầm dập, dưới mũi một vệt máu mũi, hốc mắt tím bầm.
Nhìn vào ánh mắt của Tôn Thắng mang theo vẻ e ngại.
Hiển nhiên là một bộ dạng bị Tôn Thắng đánh sợ rồi.
Tôn Thắng từ dưới nước ngoi lên, tóc còn ướt dính trên khuôn mặt trắng bệch của hắn, nhìn từ xa như một con thủy quỷ chuyên bắt người chết thay.
Lão khất cái nhìn Tôn Thắng bộ dạng này, trong lòng giật mình, đáy mắt thoáng hiện vài tia khác lạ.
Tôn Thắng kéo lão khất cái bơi về phía bờ.
Bơi lên bờ xong, Tôn Thắng lại cho lão khất cái hai cước.
Lão khất cái toàn thân ướt sũng, nằm rạp trên mặt đất, nhe răng trợn mắt, không dám hé răng.
Ánh nắng xuyên qua ngọn cây chiếu lên người Tôn Thắng.
Chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của hắn, ngược lại lộ ra vài phần tuấn tú.
Lão khất cái nhìn mặt Tôn Thắng, miệng lẩm bẩm: "Ngược lại có vài phần tuấn mỹ của lão phu lúc còn trẻ."
Nghe vậy, Tôn Thắng càng tức giận đến nghiến răng, giống như bị vũ nhục.
"Ta nhổ vào! Ngươi cũng xứng!"
Hắn giơ nắm đấm lên, lại cho lão khất cái hai quyền.
Đấm xong hai quyền này, Tôn Thắng sờ vào ngực lão khất cái.
Sờ soạng mấy lần, không có gì cả.
"Ngươi cái tên quỷ nghèo ven đường chết tiệt!"
"Mắt không mở lại chọc vào ta!"
Tôn Thắng không sờ được gì, càng thêm điên tiết.
Hôm nay hắn thật sự là xui xẻo hết mức!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận