Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 18: Ngươi tên là gì? 1 (length: 7776)

Nhìn xem trên bức họa giống mình đến tám chín phần, là dáng vẻ của một đứa trẻ con.
Tôn Thắng suy nghĩ xuất thần.
Hắn phảng phất quay về mười tuổi năm đó.
Trong căn phòng cũ chật hẹp, có chút tối tăm.
Mẫu thân bệnh nặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, gầy gò.
"Khụ khụ..."
Mẫu thân ho khan vài tiếng, mặt lộ vẻ thống khổ.
Ho khan xong, mẫu thân vì không muốn Tôn Thắng lo lắng nên nuốt máu vừa ho ra vào.
Tôn Thắng canh giữ bên giường, đôi mắt khóc đỏ lên.
"Đừng khóc."
"Nam tử hán không dễ dàng rơi lệ."
Mẫu thân nằm trên giường, hốc mắt sâu xuống, khí sắc cực kém, giọng nói cực nhỏ.
Tôn Thắng vội vàng lau khô nước mắt, lộ ra một nụ cười lớn: "Ta không có khóc."
"Ta không sao."
"Vừa nãy có hạt cát bay vào mắt."
Mẫu thân khẽ nhúc nhích khóe miệng, âm thầm cười.
Nàng đưa bàn tay khô gầy đến mức da bọc xương ra, đặt lên đầu Tôn Thắng.
"Được."
"Nam tử hán xưa nay sẽ không khóc."
"Sau này vô luận tình huống như thế nào, đều không cần khóc."
"Vâng, vâng." Tôn Thắng ra sức gật đầu, mắt đỏ hoe, cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng.
Mẫu thân nhắm mắt lại, thở ra một hơi, cảm giác mình không còn nhiều thời gian.
Nàng nhẹ giọng nói: "Thắng nhi."
"Nương, ta đây." Tôn Thắng vội đáp.
"Nương sắp không được..."
Thân thể Tôn Thắng chấn động, vội lắc đầu nói: "Không!"
"Nương, người rất tốt!"
"Từ đại phu nói, người chỉ cần uống xong những thuốc này, sẽ khỏe hơn!"
Mẫu thân lắc đầu.
Nàng biết lời Từ đại phu nói chỉ là đang an ủi con trai.
Từ đại phu có lòng tốt, thấy Tôn Thắng quỳ trước cổng cầu xin cả đêm, liền cho mấy thang thuốc an thần dưỡng sinh.
Uống hết mấy thang thuốc này, tinh thần có tốt hơn chút nào.
Nhưng đối với thân thể thì không có tác dụng gì lớn.
Nàng đã bệnh nặng, thuốc thang vô phương cứu chữa.
"Thắng nhi..."
Giọng mẫu thân yếu ớt, nhỏ bé.
"Sau khi nương đi, ngươi nhất định phải sống."
"Dù là bán mình ăn xin, cũng phải sống sót."
"Tôn gia ba đời đơn truyền, đến đời ngươi, không thể tuyệt hậu."
Tôn Thắng gần mười tuổi ghé vào đầu giường, cuối cùng không thể chịu nổi, oà khóc.
Mẫu thân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu hắn, trong mắt tràn đầy từ ái cùng không nỡ.
"Thắng nhi, phải sống."
"Nếu có thể thì, lấy người con gái tốt, Tôn gia ba đời đơn truyền, đến đời ngươi, không thể tuyệt hậu."
"Nữ tử không cần phải quá xinh đẹp, chỉ cần là người chịu cùng ngươi chịu khổ cùng nhau sống là được."
...
"Xoạch..."
Một giọt nước mắt bất chợt rơi vào bức họa của Tôn Thông.
Tôn Thắng đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn vội vàng dùng tay áo lau đi nước mắt.
Lau xong nước mắt, Tôn Thắng nhìn quanh, thấy không ai nhìn thấy cảnh này.
Hắn lại cuộn bức chân dung ướt nhẹp vì nước mắt lại, cất vào ngực.
Tôn Thắng nhanh chân chạy về phía ám đạo, miệng lẩm bẩm: "Ta có con rồi?"
"Lại còn là con trai?"
Bước chân Tôn Thắng nhanh hơn, trong lòng vẫn còn khó tin.
Khoảng thời gian hắn làm bá chủ Thái Hồ, tuy rằng từng có không ít phong lưu, dẫn đến một số nữ tử thụ thai.
Nhưng Tôn Thắng đều sai người đưa đi dược tán, bỏ thai.
Hắn vẫn chưa có ý định lập gia đình.
Từ trước đến nay, vẫn bình an vô sự.
Không ngờ hôm nay, hắn lại có một đứa con trai lớn như vậy.
Tôn Thắng chạy vội tới cửa ám đạo, trong lòng tính toán.
Bốn năm trước.
Tính ra như vậy.
Con trai hắn chắc là hơn ba tuổi.
Trong lòng Tôn Thắng dâng lên một cảm xúc khó hiểu, có chút kích động cũng có chút lo lắng.
...
Trong cấm địa của Lạc gia.
"Sưu sưu sưu..."
Dư Hám Địa múa trường kiếm trong tay, kình phong rơi trên mặt đất, để lại từng vết hằn nông.
Sau khi múa hết mười tám thức kiếm pháp, hắn tập luyện xong một lượt, ghi nhớ kiếm chiêu vào lòng.
Khi chiêu cuối vừa mới thu lại.
Mặt Dư Hám Địa liền tái mét, hai chân có chút nhũn ra.
Cảm giác đó giống như trên giường chờ đợi cả một canh giờ.
"Sưu sưu sưu..."
Một bên Dư Đạt Sơn mặc dù thiên phú võ học không bằng tam đệ, nhưng tư chất cũng coi là tốt.
Hắn cũng luyện xong một lần kiếm pháp.
Tương tự, mặt Dư Đạt Sơn cũng trắng bệch, có chút mỏi lưng.
Hai huynh đệ liếc nhau, đáy mắt đều mang vẻ kinh ngạc.
Kiếm pháp này thật kỳ quái, luyện một lần mà hao tổn dương khí đến vậy.
"Tam đệ, kiếm pháp này ngươi nhớ kỹ chưa?" Dư Đạt Sơn mở miệng hỏi.
Dư Hám Địa gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: "Đều nhớ kỹ."
"Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mau tìm xem nơi này thông ra chỗ nào."
"Bây giờ ngươi có thần kiếm, nghĩ rằng, chém đá, tốc độ chắc là cũng không chậm."
Dư Đạt Sơn tiện tay ném bó đuốc sang một bên, đề nghị.
"Được." Dư Hám Địa gật đầu nhẹ.
Kiếm pháp của Lạc gia quá tinh diệu, khiến hắn suýt quên hai huynh đệ còn bị nhốt ở đây.
Dư Đạt Sơn đảo mắt qua, thấy Tôn Thông, Lạc Lam, và Lạc Thiên Trúc.
"Hai cái tên nhóc này, còn có bà lão này..."
Dư Hám Địa không hề nghĩ ngợi, bình thản nói: "Giết."
"Ừm." Dư Đạt Sơn gật nhẹ đầu, nhanh chân đi về phía ba người.
Nghe nói vậy, Lạc Thiên Trúc trong lòng ngược lại nhẹ nhõm.
Ít nhất bà và tôn nữ không cần chịu đựng hành hạ.
Ngay khi Dư Đạt Sơn vừa bước nhanh tới.
Động rộng trong cấm địa của Lạc gia bỗng nhiên rung lên, trời đất rung chuyển, từng thạch nhũ gãy rơi xuống, đập xuống đất.
Âm thanh "lộp bộp" không ngớt, như pháo hoa nổ trong ngày Tết.
Mặt đất rung lắc kịch liệt, khiến Dư Đạt Sơn và Dư Hám Địa đứng không vững.
Dư Đạt Sơn đâm ra một trung bình tấn, ổn định hạ bàn, mặt biến sắc: "Chuyện gì xảy ra?"
Ở một bên khác.
Đầu kia của ám đạo.
Trần Diệp đi đến trước Đoạn Long Thạch nặng vạn cân.
Hắn bình tĩnh đưa tay ra, tiên thiên chi khí vô tận trong cơ thể rót vào Đoạn Long Thạch.
Cơ Vô Mệnh và những người khác giơ đuốc, đứng sau lưng Trần Diệp cách đó không xa, chiếu sáng cho hắn.
Những người còn lại xếp thành một hàng phía sau.
Ám đạo chật hẹp, chỉ vừa đủ một người đi.
Khi tiên thiên chi khí không ngừng rót vào Đoạn Long Thạch.
Chỉ thấy Đoạn Long Thạch phảng phất không chịu nổi sức mạnh vô tận này, rung lên.
Khi nó run rẩy, cũng kéo theo ám đạo, động lớn cùng rung rẩy.
Đám người dưới chân lay động, hầu như không đứng vững, chỉ có thể mặt mày hoảng hốt đỡ lấy nhau, tránh bị ngã.
Ước chừng một hai nhịp thở.
Cơ Vô Mệnh và mấy đường chủ phân đường Ngọc Diệp Đường đứng sau lưng Trần Diệp, thấy cảnh khiến bọn họ trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Đoạn Long Thạch có chất liệu cứng rắn, nặng vạn cân bỗng mất đi sự chống đỡ, biến thành một đống bột mịn.
Ánh sáng từ trong động đá vôi đối diện chiếu qua.
Khiến vô số người kinh ngạc.
Đoạn Long Thạch đã ngăn cản bọn họ mấy canh giờ, không có cách nào vượt qua, lại bị Trần Diệp dùng nội lực nghiền nát, rung chuyển thành bột mịn!
Trời ạ!
Nếu chuyện này truyền ra giang hồ, chắc sẽ khiến bao cao thủ nội công hổ thẹn đến mức tự ti mặc cảm.
Trần Diệp dùng nội lực cưỡng ép phá vỡ Đoạn Long Thạch, thân thể lập tức hóa thành một bóng trắng.
Súc Địa Thành Thốn!
Cùng lúc đó.
Trong động đá vôi lớn của cấm địa Lạc gia.
Mặt đất rung lắc dừng lại.
Dư Đạt Sơn và Dư Hám Địa đứng vững thân hình.
Hai huynh đệ liếc nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Dư Đạt Sơn lại lần nữa dời ánh mắt về phía Tôn Thông, Lạc Lam và Lạc Thiên Trúc.
Trong một tích tắc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận