Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 114: Hoàng gia nội thị (length: 8323)

Lỗ Nặc mang theo tiểu Liên rời khỏi nhà giam.
Dọc theo con đường này, hai người không tiếp tục trò chuyện.
Lỗ Nặc đưa tiểu Liên cùng Đại Minh ra đại môn Lục Phiến Môn.
Tên bộ khoái đang cõng Đại Minh nhìn về phía Lỗ Nặc, không biết mình nên làm thế nào.
Lỗ Nặc nói thẳng: "Giúp Trần cô nương đưa trở về."
"Thêm một đoạn đường thôi, ngươi cái tên Tam phẩm đỉnh phong thực lực này, cõng một người còn mệt được sao?"
Bộ khoái im lặng cúi đầu, nghiến răng, trong lòng oán thầm.
Tên kia chết chìm chết trầm.
Chính ngươi sao không tự đến cõng?
Tiểu Liên mở miệng nói: "Không cần."
Nói rồi, nàng nhẹ nhàng vỗ tay.
Cách đó không xa trên xà nhà đột nhiên bay xuống một người.
Người kia mặc y phục dạ hành màu đen, trên góc áo thêu hình lá cây.
Hắn chạy vội tới trước mặt tiểu Liên, quỳ một chân xuống đất, cung kính hành lễ.
"Cho hắn đi." Tiểu Liên thản nhiên nói.
Bộ khoái như được đại xá, vội vàng đưa Đại Minh trên lưng cho người áo đen.
Lỗ Nặc cười cười, hắn ôm quyền nói: "Vậy ta không tiễn."
"Trần cô nương lần sau rảnh còn đến chơi nhé."
Tiểu Liên nhẹ nhàng gật đầu, cũng ôm quyền đáp lễ.
Lỗ Nặc người này rất khéo léo, xem xét thời thế giỏi, nên nể mặt vẫn phải nể.
Sau khi đáp lễ, nàng không nán lại lâu, mang theo người Ngọc Diệp Đường rời đi ngay.
Lỗ Nặc đứng ở cửa chính Lục Phiến Môn, nhìn theo bóng lưng tiểu Liên rời đi.
Nụ cười trên mặt hắn biến mất, lười biếng ngáp một cái.
"Ngủ một chút, về nhà ngủ."
"Đã trễ như vậy, thật là ảnh hưởng ta nghỉ ngơi."
Một bên Hồng Anh trong lòng còn có chút không thoải mái.
Lục Phiến Môn tượng trưng cho chuẩn mực của Đại Vũ Vương Triều, sao có thể để người ta tùy tiện ra vào.
Lỗ Nặc quay đầu liếc Hồng Anh, nhìn ra sự bất mãn trong lòng nàng.
"Hồng Anh, ngươi một tháng được bao nhiêu bổng lộc?"
Lỗ Nặc thuận miệng hỏi.
Hồng Anh hơi nghi hoặc nhìn về phía Lỗ Nặc, trả lời: "Một tháng ba mươi lượng."
Ba vị bộ đầu Lục Phiến Môn một tháng bổng lộc là năm mươi lượng.
Nàng địa vị gần với ba vị Nhất phẩm danh bộ, nên một tháng bổng lộc chỉ có ba mươi lượng.
Số tiền đó trong mắt người dân bình thường, đã là một khoản tiền lớn.
Nhưng Hồng Anh là võ giả, ngày thường bảo dưỡng binh khí, mua thuốc trị thương, ăn thuốc bổ các loại, tốn không ít tiền.
Còn phải giao thiệp, mời khách lẫn nhau.
Một tháng qua đi, cũng chẳng còn bao nhiêu.
Đối với võ giả, bao nhiêu tiền cũng là không đủ tiêu.
Lỗ Nặc gật nhẹ đầu, vỗ nhẹ vai Hồng Anh, hạ giọng nói: "Đúng vậy!"
"Ngươi một tháng có ba mươi lượng bạc. . ."
"Ngươi liều mạng làm gì?"
Nghe vậy, Hồng Anh lập tức ngây người.
Nàng kinh ngạc nhìn Lỗ Nặc.
Lỗ Nặc ngáp một cái, liếc nàng một cái.
"Không nói nữa, về ngủ thôi..."
Hắn khoát tay, hướng vào trong đại viện Lục Phiến Môn đi.
Hồng Anh ngây người tại chỗ.
Lời Mộ Dung Long Uyên và Lỗ Nặc vừa nói, văng vẳng bên tai nàng.
"Đừng tự chuốc họa vào mình..."
"Chút việc nhỏ này, bệ hạ sẽ không để ý."
"Ngươi một tháng có ba mươi lượng bạc, ngươi liều mạng làm gì?"
Hồng Anh nắm chặt song quyền, trên gương mặt xinh đẹp anh khí lộ ra một vòng lạnh lùng.
Một bên khác.
Trên con đường dài lát đá xanh.
Đêm khuya thăm thẳm, trước cửa dân trạch treo đèn lồng.
Đèn lồng giấy bằng mỡ bò tỏa ra ánh sáng dìu dịu, soi sáng phố dài.
Biện Lương điều kiện vật chất ưu việt, gia cảnh giàu có, trước cửa đều treo hai ngọn đèn lồng.
Trên con đường dài vuông vức sạch sẽ.
Tiểu Liên đi ở phía trước, sát thủ Ngọc Diệp Đường cõng Đại Minh theo sát phía sau.
Hai người vừa đi qua một con đường, tai tiểu Liên khẽ động, nàng dừng bước, tay phải khẽ vung.
Tên sát thủ sau lưng hiểu ý, thân thể lướt lên, nhảy lên nóc nhà dân trạch bên cạnh.
Tiểu Liên thi triển khinh công, vụt sang một bên khác.
Trên đường truyền đến một trận tiếng bước chân.
Ba người mặc áo bào tím, tuổi tác khác nhau, mặt trắng không râu, là người trung niên chậm rãi đi trên đường.
Trên người bọn họ mặc áo bào tím thêu hoa văn chim muông, trông rất đặc biệt.
Tiểu Liên đánh giá ba người vài lần, nhận ra thân phận của bọn họ.
Đây là thái giám nội thị trong cung, từ nhỏ được Hoàng gia bồi dưỡng, đều có võ nghệ.
Một trong ba tên thái giám ngước mắt nhìn lướt qua nóc nhà dân trạch bên cạnh.
Đó là vị trí sát thủ Ngọc Diệp Đường đang ẩn nấp.
Rõ ràng, hắn đã bị phát hiện.
Trong lòng tiểu Liên căng thẳng, Đại Minh lại đang bị sát thủ đó cõng.
Ngay khi nàng đang suy nghĩ có nên ra tay hay không, tên thái giám đó thu lại ánh mắt.
Hắn tỏ vẻ không phát hiện gì, dẫn theo hai tên thái giám phía sau tiếp tục đi trên đường đá xanh.
Rất nhanh, bóng dáng ba người biến mất ở cuối con đường.
Tiểu Liên từ dưới nóc nhà nhảy xuống, nàng quay đầu nhìn về phía nơi bọn thái giám vừa biến mất.
Nơi đó thông với Lục Phiến Môn!
Tiểu Liên như có điều suy nghĩ.
Nàng không nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan gì đến nàng.
"Đi thôi." Tiểu Liên nói nhỏ.
Tên sát thủ nấp trên nóc nhà dân trạch cõng Đại Minh nhảy xuống.
Hai người tiếp tục đi.
. . .
"Cộc cộc cộc..."
Cửa phòng bị người gõ vang.
Vừa mới nằm xuống giường, Lỗ Nặc mở mắt, bực bội nói: "Ai vậy!"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói cung kính.
"Lỗ bộ đầu, có ba vị công công áo bào tím đến."
Nghe được câu này, vẻ bối rối trên mặt Lỗ Nặc biến mất ngay.
Trong lòng hắn xiết lại.
Buổi chiều hắn cùng Mộ Dung Long Uyên quỳ gối ngoài cung, quỳ đến trưa.
Bệ hạ cũng không triệu kiến bọn họ.
Bây giờ nửa đêm canh ba, lại phái thái giám áo bào tím đến đây làm gì?
"Ta ra ngay."
Lỗ Nặc đáp lại một tiếng.
Hắn vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Mặc quần áo xong, Lỗ Nặc đẩy cửa phòng ra, nhanh chân đi về phía phòng nghị sự của Lục Phiến Môn.
Lúc hắn đến phòng nghị sự, Mộ Dung Long Uyên đã trò chuyện với ba thái giám được một lúc.
Thái giám trung niên cầm đầu trong ba người thấy Lỗ Nặc, giọng nói the thé: "Lỗ bộ đầu cũng đến rồi."
Lỗ Nặc thấy thái giám, ôm quyền chắp tay: "Lưu công công, ngài đến là. . ."
Lưu công công ngồi trên ghế, từ tốn nói: "Chuyện ta đã nói với Mộ Dung bộ đầu rồi."
"Hai người các ngươi ai theo ta đi một chuyến?"
Lỗ Nặc ngơ ngác, không biết muốn làm gì.
Giọng Mộ Dung Long Uyên khàn khàn: "Lưu công công muốn đi nhà giam bắt người."
Bắt người?
Nghe vậy, mồ hôi lạnh Lỗ Nặc chảy ra.
Chẳng lẽ trùng hợp vậy sao?
"Bắt ai?" Cổ họng Lỗ Nặc khô khốc.
"Toàn bộ tử tù, những kẻ chờ thi hành án, đều đưa lên xe tù."
Lưu công công nói nhanh như gió, không muốn kéo dài thời gian.
Nghe vậy, Lỗ Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Còn may không phải cố tình bắt Vạn Thanh...
Nếu không coi như xong đời.
Hắn còn muốn hỏi thêm, Mộ Dung Long Uyên nháy mắt với Lỗ Nặc, nói: "Lỗ bộ đầu vất vả một chuyến đi, lão phu còn muốn chỉnh lý hồ sơ."
Lưu công công không cho Lỗ Nặc từ chối, gật đầu: "Vậy làm phiền Lỗ bộ đầu."
"Việc này là do bệ hạ phân phó, tình hình cụ thể thế nào, ta cũng không rõ."
Trong lòng Lỗ Nặc nghi hoặc, nhưng hắn vẫn đồng ý.
"Vậy mời Lưu công công đi theo ta."
"Ừm." Lưu công công khẽ hừ một tiếng.
Lỗ Nặc dẫn đám thái giám đến nhà giam.
Đến trước cửa nhà giam, Lưu công công đã lấy khăn tay ra bịt mũi.
Lần trước chính hắn bắt Tôn Thắng cùng Quỳnh Ngạo Hải, biết mùi trong nhà giam không dễ ngửi.
"Hai người các ngươi cũng bịt mũi vào, cái nhà giam này, không phải chỗ người ở!"
Lưu công công tốt bụng nhắc nhở hai tên thái giám phía sau.
Hai tên thái giám vội vàng lấy khăn tay, học theo hắn che mũi.
Bộ khoái coi ngục vội vàng mở cửa nhà lao.
Theo một tiếng "Két... két..." nhỏ.
Cánh cửa lớn nhà giam lại được mở ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận