Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 290: Liền. . . Để hắn làm ta Lạc gia nô bộc a! (length: 8438)

Xe ngựa của Lạc gia tiến vào huyện Hoài Bắc.
Xe ngựa xuyên qua những con đường lát đá xanh, rẽ vào khu nhà giàu trong thành, cuối cùng dừng lại trước một khu đại trạch viện rộng lớn.
"Tiểu thư đã đến."
Người đánh xe cầm roi da dài lên tiếng.
Nha hoàn Yến Nhi vén rèm xe lên, nhảy xuống xe trước, sau đó quay lại đỡ Lạc Ngọc Dung xuống.
Tôn Thông theo sau xuống xe.
Hắn đứng trước cổng chính Lạc gia, ngẩng đầu nhìn.
Một tấm biển rộng bên trên viết bốn chữ lớn: Hoài Bắc Lạc Gia.
"Đi thôi, chúng ta vào trong."
Lạc Ngọc Dung một tay nắm con gái, một tay nắm Tôn Thông.
Đoàn người cùng nhau tiến vào Lạc gia.
Đi xuyên qua sân viện không xa.
Lạc Ngọc Dung dẫn Tôn Thông, Lạc Lam đến bên ngoài sảnh chính.
"Nếu hắn Tuy Khê Sơn Trang làm như thế, vậy lão thân sẽ tự mình đến một chuyến."
"Ta Lạc gia sừng sững ở Hoài Bắc mấy trăm năm, dù những năm gần đây nghèo túng, cũng không phải một cái sơn trang nhỏ nhoi có thể khiêu khích!"
Một giọng nữ lớn tuổi truyền đến từ trong sảnh.
Nghe giọng Lạc Thiên Trúc đầy tức giận, Lạc Ngọc Dung không khỏi có chút lo lắng.
Có lẽ nàng đến không đúng lúc.
Lạc Ngọc Dung dẫn Tôn Thông và Lạc Lam, đẩy cửa bước vào.
Trong sảnh chính, ở vị trí chủ tọa ngồi một người phụ nữ trung niên khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lạnh lùng.
Nàng chính là người nắm quyền Lạc gia.
Lạc Thiên Trúc.
Tuy trông rất trẻ trung, dáng vẻ ước chừng hơn bốn mươi tuổi.
Nhưng nàng năm nay đã gần sáu mươi tuổi.
Bên cạnh Lạc Thiên Trúc là một người phụ nữ có vẻ già hơn.
Nàng là người phụ trách chợ búa của Lạc gia.
Nhìn thấy Lạc Ngọc Dung bước vào, Lạc Thiên Trúc thuận miệng nói: "Ngươi xuống trước đi."
"Nói với Tuy Khê Sơn Trang, ta sẽ đích thân đi đón 'Tuy Khê Tam Giao'!"
"Rõ!"
Người phụ trách chợ búa thi lễ, chắp tay cáo lui.
Lạc Thiên Trúc chuyển ánh mắt sang Lạc Ngọc Dung, rồi lại liếc qua Tôn Thông.
Vừa thấy Tôn Thông, Lạc Thiên Trúc liền cau mày.
"Mẹ."
Lạc Ngọc Dung cung kính gọi.
Bên cạnh nàng, Lạc Lam cũng rụt rè kêu một tiếng: "Bà nội."
Lạc Thiên Trúc nhướng mày.
Lạc Lam vội rụt đầu nhỏ lại.
Lạc Thiên Trúc nhìn về phía Tôn Thông, hỏi: "Đứa nhỏ này là sao?"
"Hắn đi theo mẫu thân ta trong đoàn hộ tống hàng hóa, nửa đường gặp phải sơn tặc, gặp nạn..."
Lạc Ngọc Dung kể lại chuyện đã xảy ra cho Lạc Thiên Trúc.
Nghe xong, Lạc Thiên Trúc cau mày nói: "Đưa cho một lượng bạc, rồi tống ra ngoài."
"Lạc gia ta không phải nơi từ thiện."
"Huống chi..."
"Ta đã nói rồi, Lạc gia không thể có nam nhân!"
Lạc Ngọc Dung nghe mẹ mình quát lớn, giọng ngập ngừng: "Nhưng mà."
"Mẹ, đứa nhỏ này có tư chất võ đạo không tệ."
"Con muốn cho hắn làm thư đồng của Lam Nhi."
"Tập võ luyện kiếm, cùng nhau so chiêu, sau này sẽ tốt cho võ đạo."
"Tư chất của hắn rất tốt!"
Nói rồi, Lạc Ngọc Dung nói với Tôn Thông: "Thông nhi, con qua đó cho bà nội nhìn xem."
Tôn Thông nghe vậy, ánh mắt bình thản bước lên trước, đứng ngay trước mặt Lạc Thiên Trúc.
Nấp sau lưng mẹ, Lạc Lam thấy Tôn Thông không hề sợ hãi, không khỏi mở to đôi mắt nhỏ.
Lạc gia từ trên xuống dưới.
Ngoại trừ dì Hai bị đuổi khỏi Lạc gia, ai cũng sợ Lạc Thiên Trúc.
Mà tiểu ca ca này vậy mà không sợ bà nội...
Thấy Tôn Thông dám đi lên, trong mắt Lạc Thiên Trúc thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Nàng cau mày, liếc nhìn Lạc Ngọc Dung.
Lạc Ngọc Dung khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Lạc Thiên Trúc mới lên tiếng: "Đưa tay ra."
Tôn Thông đưa tay phải ra.
Lạc Thiên Trúc nắm lấy tay phải của Tôn Thông, vận lực trong đan điền, theo kinh mạch truyền vào người Tôn Thông.
Một dòng nước ấm lại một lần nữa chảy vào cơ thể hắn.
Khoảng mười mấy hơi thở sau.
Lạc Thiên Trúc rút nội lực về, ánh mắt có chút sáng lên, buông tay Tôn Thông ra.
"Mẹ, thế nào?"
"Tư chất của Thông nhi có phải rất tốt không?" Lạc Ngọc Dung hỏi.
Lạc Thiên Trúc nhìn thoáng qua Tôn Thông, nói: "Đứa nhỏ này căn cốt không tệ, kinh mạch bền chắc."
"Hơn nữa..."
"Trong cơ thể có hai kỳ kinh bát mạch bẩm sinh đã thông."
Nghe vậy, Lạc Ngọc Dung kinh hãi.
Nàng giọng có chút kích động: "Kỳ kinh bát mạch bẩm sinh thông hai mạch!"
"Là Tiểu Tông Sư chi thể?"
Tiểu Tông Sư chi thể.
Đây chính là thể chất võ đạo mà tất cả mọi người trong giang hồ đều ao ước.
Bẩm sinh Nhâm mạch, Đốc mạch thông suốt.
Tốc độ tập võ cực nhanh.
Nghe nói người có Tiểu Tông Sư chi thể, trước khi đạt Nhất phẩm, con đường tập võ không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nếu có cơ duyên, còn có khả năng bước vào Tiên Thiên cảnh, trở thành võ đạo Tông Sư!
Lạc Ngọc Dung đầy vẻ kinh ngạc nhìn Tôn Thông.
Tư chất võ đạo của nàng bình thường, chỉ có thực lực Tam phẩm sơ kỳ, lúc xem tư chất chỉ có thể thấy đại khái.
Nghe vậy, Lạc Thiên Trúc cười nhạo: "Tiểu Tông Sư chi thể?"
"Hắn còn kém xa."
Nghe vậy, vẻ mặt Lạc Ngọc Dung ngưng lại, có chút mờ mịt.
Lạc Thiên Trúc thản nhiên nói: "Kỳ kinh bát mạch bẩm sinh của hắn đúng là thông hai mạch."
"Bất quá, thông chính là Xung mạch và Đới mạch."
"Tuy rằng có chút ít tác dụng với việc tập võ, nhưng không có nhiều ý nghĩa."
"Lạc Thủy Tam Thập Lục Kiếm của Lạc gia ta không tu hai mạch này."
"Không thì, nếu thật sự là Tiểu Tông Sư chi thể, để hắn đổi sang họ Lạc, ở rể Lạc gia cũng không phải không thể."
Lạc Thiên Trúc liếc Tôn Thông một cái, lắc đầu nói: "Tiếc là mạng ngươi không được tốt."
"Còn kém một chút xíu."
Lạc Ngọc Dung nghe vậy có chút nóng nảy.
"Nhưng mà, tư chất của hắn không tệ, sau này ít nhiều gì cũng có thể trở thành Nhị phẩm."
"Nhị phẩm?"
"Nhị phẩm không dễ dàng luyện thành như vậy đâu."
"Tam phẩm thì có lẽ chắc chắn, có thể đến Tam phẩm hậu kỳ, cũng là hơn người bình thường một chút rồi."
Lạc Thiên Trúc cười lạnh một tiếng.
Nàng nhìn kỹ Tôn Thông một chút, trầm giọng nói: "Tư chất chỉ có thể nói không tệ."
"Vậy thì..."
"Cho hắn làm nô bộc của Lạc gia đi."
Lạc Ngọc Dung nghe xong, còn muốn nói gì đó.
Chỉ thấy Lạc Thiên Trúc nói: "Ta để hắn làm nô bộc Lạc gia, đã xem như là khai ân."
"Lạc gia không thể có nam nhân!"
"Ngươi hiểu không?"
Lạc Ngọc Dung mím môi, cúi đầu nói: "Dạ."
Ở Lạc gia, Lạc Thiên Trúc là người có quyền lực lớn nhất.
Mọi người đều phải nghe theo nàng.
"À đúng rồi." Lạc Thiên Trúc như nhớ ra gì đó.
Nàng quan sát kỹ mặt Tôn Thông, giọng trầm xuống nói: "Hủy mặt của đứa nhỏ này đi."
"A?"
Lạc Ngọc Dung nghe vậy, mặt cứng đờ.
"Tại... tại sao?"
Lạc Thiên Trúc lạnh lùng nói: "Còn nhỏ mà tướng mạo đã tuấn tú thế này."
"Lớn lên lại thành một tai họa."
Lạc Thiên Trúc liếc Lạc Ngọc Dung một cái, nói: "Ngươi cũng không muốn hắn từ nhỏ đã cùng Lam Nhi sớm tối bên nhau, lớn lên rồi phát sinh chuyện gì chứ?"
"Lạc gia Hoài Bắc mấy trăm năm danh tiếng, cho hắn ở lại đã xem như là khai ân rồi!"
Lạc Ngọc Dung còn muốn nói gì đó.
Lạc Thiên Trúc trực tiếp ngắt lời, không cho phép nghi ngờ: "Quyết định vậy đi."
"Ngươi bàn chuyện làm ăn, cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đi."
Lạc Ngọc Dung há hốc miệng, vẻ mặt do dự.
"Đi xuống đi."
Lạc Thiên Trúc lại nói một lần.
Lạc Ngọc Dung cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Dạ..."
Nàng dắt tay Tôn Thông và Lạc Lam, đi ra phòng.
Hai người nói chuyện, Tôn Thông đều nghe thấy cả.
Tôn Thông cất bước ra khỏi phòng của Lạc gia, quay đầu nhìn Lạc Thiên Trúc một chút.
Lạc Thiên Trúc nhận thấy ánh mắt của Tôn Thông, mặt không chút cảm xúc nhìn lướt qua hắn, rồi thu ánh mắt lại.
Lạc Ngọc Dung dẫn Tôn Thông và con gái, trong lòng vô cùng áy náy.
Một mặt, nàng thấy thương xót cho Tôn Thông, mặt khác Lạc gia thực sự cần thêm người mới.
Hai mối băn khoăn chồng chất.
Lạc Ngọc Dung trong lòng đầy áy náy nhìn Tôn Thông.
Thông nhi, thực xin lỗi.
Tôn Thông bị Lạc Ngọc Dung nắm tay, nha hoàn Yến Nhi đi theo sau.
Đợi vào một gian phòng.
Tôn Thông ngẩng đầu, nói chân thành với Lạc Ngọc Dung: "Lạc di."
"Ta là cháu trai của Đế Quân, nếu dì đưa ta đến Ngọc Diệp Đường, chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận