Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 64: Cha, ta muốn gia nhập quân đội! 2

"Trương Long, con rể của ngươi cao lớn lại vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, từ xa nhìn chẳng khác nào con hổ."
"Nghe ta này, để hắn đi tòng quân, sau này nhất định sẽ lập được công trạng."
"Thằng cháu của ta là chỉ huy sứ ở quân doanh ngoại thành, ngươi nói với Đại Minh, bảo hắn nhập ngũ đi."
Lão nhân vỗ ngực nói với Trương Long: "Chỉ cần ngươi để Đại Minh đi quân dịch, ta đảm bảo có thể để nó làm người hầu cận cho cháu ta."
"Hiện tại Đại Vũ đang chiêu mộ binh lính, chuẩn bị khai chiến với Đại Liêu, đây chính là cơ hội ngàn năm có một để lập công danh."
"Đại Minh thân thể thế này, nếu chỉ làm tiều phu thì thật là uổng phí tài năng."
Lão nhân nhìn Trương Long, ra sức thuyết phục.
Nghe lão nhân nói vậy, đám tiều phu xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán: "Để Đại Minh tòng quân sao?"
"Lão Tiền, chiến trường là nơi người có thể đặt chân tới à?"
"Mười người đi lính, một trận chiến xong có thể trở về một người là tốt lắm rồi."
Lão nhân tên là Tiền nghe vậy lập tức không vui: "Sao lại có thể nói như thế?"
"Cháu ta chẳng phải cũng đã trải qua vài trận đánh, giờ chẳng đã lên đến chức Vệ chỉ huy sao?"
"Huống hồ, Đại Minh làm sao có thể giống những người khác được chứ?"
"Đại Minh mà ra trận, tay cầm trọng đao, vung một đao chắc chắn có không ít kẻ bỏ mạng!"
Lão Tiền vẻ mặt nghiêm túc, có chút tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.
Cứ như Đại Minh không đi nhập ngũ là đám người mù mắt, không biết nhìn người tài vậy.
Ngay khi lão còn định tiếp tục nói.
Một bóng đen đột ngột bao phủ lấy lão.
Lão Tiền giật mình, Trương Long và những tiều phu khác đồng loạt ngẩng đầu lên.
Đại Minh đứng sau lưng lão nhân, mặt không biểu cảm.
Hắn chỉ đứng đó thôi, trên người đã tỏa ra một luồng khí thế không giận tự uy.
Lão Tiền xoay người lại, thấy Đại Minh im lặng không nói, trong lòng có chút chột dạ.
Lão không nhịn được lùi lại hai bước, hai chân hơi nhũn ra.
"Đại... Đại Minh..."
Lão Tiền nuốt nước bọt, có chút hốt hoảng gọi.
Đại Minh nhìn lão Tiền, trong mắt lóe lên tia sáng, giọng nói trầm hùng: "Đại Vũ muốn giao chiến với Đại Liêu sao?"
Lão Tiền nghe vậy, cho rằng có cơ hội, vội vàng gật đầu: "Đúng thế!"
"Bệ hạ đã hạ lệnh động viên rồi, chẳng bao lâu nữa, Đại Vũ sẽ giao chiến với Đại Liêu."
"Đầu xuân năm nay, Đại Liêu đã nhiều lần xâm phạm biên giới Đại Vũ, g·i·ết hại không ít người."
"Đại Minh, ngươi nghe lời Tiền gia gia, nhập ngũ đi, sau này chắc chắn có thể lên làm quan, ít nhất cũng làm được Bách phu trưởng!"
Đại Minh nghe xong, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Hắn nhìn Trương Long và các tiều phu khác: "Chú Trương, chú Từ..."
"Cháu chặt được nhiều gỗ lắm, chuyển không hết về, chúng ta đến đó nạo gỗ, đem bán cho tiệm quan tài và thợ mộc trong thành, có thể k·i·ế·m được chút tiền."
Đại Minh trầm giọng nói.
Nghe vậy, Trương Long và mấy tiều phu khác đồng loạt đứng dậy.
Trương Long liếc nhìn lão Tiền, nói với lão: "Lão Tiền, không phải tôi không muốn cho Đại Minh nhập ngũ."
"Đại Minh tuy đã đính hôn với con gái tôi là Uyển Nhi, trên danh nghĩa tôi là cha vợ của nó."
"Nhưng chuyện này, ông vẫn nên bàn bạc với viện trưởng Trần đi."
"Tôi không quyết định được."
Nói xong, Trương Long quay đầu nhìn những tiều phu khác, cười nói: "Đi thôi, Đại Minh chặt nhiều cây, chúng ta qua giúp một tay."
"Được thôi!"
"Đại Minh, hôm nay chúng ta giúp ngươi, chờ đến ngày cưới, chúng ta sẽ ăn no rượu mừng nhé?"
Có tiều phu trêu Đại Minh.
Đại Minh cười cười: "Chắc chắn rồi, đa tạ các chú bác."
"Dễ nói, dễ nói!"
"Đi thôi, đi thôi..."
Đại Minh dẫn theo một đám tiều phu đi về nơi mình chặt củi.
Lão nhân tên Tiền bị bỏ lại trong rừng.
Lão nhìn theo bóng lưng cao lớn của Đại Minh, trong lòng có chút chột dạ.
Kỳ thực, không phải là lão chưa tìm đến Trần Diệp, chỉ là bị Trần Diệp từ chối mà thôi.
Lão Tiền không có con cái, chỉ có một đứa cháu trai làm Vệ chỉ huy ở ngoài thành.
Lão nghe tin Đại Vũ đang tuyển binh, chuẩn bị đánh Đại Liêu thì lo lắng cho sự an toàn của cháu mình.
Nên nghĩ đến việc dụ Đại Minh qua để làm người hầu cận cho cháu.
Không ngờ Trương Long lại đẩy việc này cho Trần Diệp.
Nếu lão có thể thuyết phục được Trần Diệp thì có cần gì phải đến tìm Trương Long. . .
Lão Tiền thấy Đại Minh cùng các tiều phu dần đi xa thì có chút ảo não.
Đám người quê mùa, không hiểu chuyện này, làm tiều phu thì sao so được với làm quan?
Đây chính là quân gia đó!
"Hừ!"
"Chặt gỗ đi, chặt cả đời cây, xem sau này các ngươi kiếm được bao nhiêu tiền đồ!"
Lão Tiền chắp tay sau lưng, hậm hực bỏ đi...
...
Đại Minh đi vào sân Dục Anh Đường.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của thức ăn.
Một mùi củ cải hầm thịt thơm nồng.
Đại Minh vừa bước vào sân.
Một đứa bé đã chạy ra từ đường nhỏ hướng về phía nhà ăn, bộ dáng không thể chờ đợi.
Đại Minh nhìn thấy, mắt nhanh tay lẹ túm lấy nó nhấc lên.
"Ai vậy?"
Đứa trẻ giật mình, vội quay đầu lại.
Nhìn thấy Đại Minh, trong mắt nó lộ vẻ kinh hỉ.
"Đại Minh ca, huynh về rồi!"
Đó là một đứa bé năm sáu tuổi, tướng mạo mộc mạc, có phần giống Đại Minh lúc nhỏ.
Nhưng khi nói chuyện, đôi mắt nó đảo liên tục, không giống một người thành thật.
Nó là người thứ mười một ở Dục Anh Đường.
"Tiểu thập nhất, ngươi không ăn cơm mà chạy loanh quanh làm gì?"
Đại Minh cười, thả Tiểu Thập Nhất xuống.
Tiểu Thập Nhất gãi đầu cười hề hề: "Hắc hắc, đệ vừa mới đi vệ sinh thôi."
Đại Minh xoa đầu Tiểu Thập Nhất, cười nói: "Đi rửa tay rồi vào ăn cơm thôi."
"Dạ."
Đại Minh dắt Tiểu Thập Nhất ra chậu rửa tay, hai người cùng nhau vào nhà ăn.
Trong nhà ăn, các đứa trẻ đã nhao nhao lên, ôm bát cơm trắng đầy, gắp từng miếng thịt hầm đỏ au.
Thịt đặt lên cơm trắng, ánh lên vẻ bóng loáng dính vào cơm, một mùi thơm từ cơm gạo tỏa ra.
Lũ trẻ ăn đến miệng bóng loáng, vẻ mặt thích thú.
Thấy Đại Minh tiến vào, đồng loạt gọi một tiếng Đại Minh ca.
Đại Minh gật đầu cười.
"Lại đây ngồi đi." Trần Diệp nói.
Đại Minh ngồi vào bên phải Trần Diệp.
Ngồi bên trái Tôn Thông ngẩng đầu gọi một tiếng: "Thúc phụ."
Đại Minh nhìn Tôn Thông, đáp lại bằng nụ cười, trong mắt mang theo vẻ yêu thích.
Đứa con trai bé nhỏ này của Tôn Thắng, dù chỉ mới ba bốn tuổi nhưng lại rất thông minh.
Đại Minh nhớ lại đêm qua, sau bữa ăn, Tôn Thông đã nói ra một lời kinh người, vạch trần vụ án của huyện nha, khiến Trần Diệp rất đỗi ngạc nhiên.
Trần Diệp còn khen Tôn Thông là người có trí tuệ, sau này sẽ có thành tựu lớn.
Thông minh chính là tốt.
Không giống như mình, hồi bé ngốc nghếch, nếu không có cha thì đã sớm chết đói ở đầu đường.
Không biết con của mình và Uyển Nhi có bị ngốc không nữa.
Đại Minh có chút lo lắng.
Hắn hít vào một hơi, không nghĩ nữa, cầm bát lên, gắp hai miếng thịt, chan với cơm đưa vào miệng.
Rất nhanh.
Bọn trẻ trong nhà ăn đã ăn xong, ai nấy bưng bát đũa đi rửa.
Đại Minh ăn xong bát cơm thứ hai mươi, cảm giác bụng đã no căng, lúc này mới thỏa mãn thở dài một hơi.
Hắn ăn xong thì cũng giúp thu dọn bát đũa.
Sau khi dọn dẹp xong, hắn đến trước phòng của Trần Diệp, gõ cửa gỗ.
"Cộc cộc cộc..."
"Vào đi."
Trần Diệp đang ngồi trên ghế trong phòng.
Trên bàn thắp ngọn đèn dầu, Trần Diệp đang đọc một cuốn sách cổ.
Nghe thấy tiếng bước chân của Đại Minh, Trần Diệp ngẩng đầu cười hỏi: "Sao thế, Đại Minh?"
Đại Minh đến trước mặt Trần Diệp, nhìn Trần Diệp trẻ trung tuấn tú, trên gương mặt không hề có dấu vết thời gian.
Hắn nhẹ hít một hơi, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, ánh mắt kiên nghị:
"Cha, con muốn nhập ngũ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận