Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 17: Trần Diệp cười (length: 8717)

Bên ngoài huyện Dư Hàng, phủ Lâm An.
Một chiếc xe ngựa chạy trên con đường lớn, kéo theo một làn bụi mù.
Bụi tan đi.
Bên đường bỗng xuất hiện một thanh niên mặc đồ trắng, đeo mặt nạ bạc.
Tay phải thanh niên cầm một gói giấy dầu, trên gói giấy có viết năm chữ lớn: "Quán điểm tâm Biện Lương".
Trần Diệp nhìn về phía tường thành màu xanh xám cách đó không xa, tháo mặt nạ xuống.
"Về rồi..." Hắn thì thào nói nhỏ.
Trần Diệp đứng trên quan đạo, nhìn xe ngựa đi xa, tiến vào thành.
Giờ phút này, hắn không khỏi nhớ lại hai năm trước.
Khi đó.
Hắn cũng đứng trên quan đạo, giống như bây giờ nhìn về phía huyện thành Dư Hàng.
Hai năm thời gian, trôi qua vội vã.
Thay đổi rất nhiều chuyện, cũng thay đổi rất nhiều người.
Trong lòng Trần Diệp cũng vô tình phát sinh biến hóa.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh, hít nhẹ một hơi, bước chân tiến lên.
Súc Địa Thành Thốn!
Vài nhịp thở sau.
Trần Diệp đã xuất hiện bên ngoài con phố của Dục Anh Đường.
Ngoài cửa không người, chỉ có một lão nhân mặc đồ xám nhạt ngồi đó.
Đối phương khép hờ hai mắt, dường như đang chờ đợi điều gì.
Trần Diệp nhận ra Tiết Minh.
Trong mắt hắn thoáng hiện một tia kinh ngạc.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Trần Diệp dừng trước mặt Tiết Minh, mở miệng hỏi.
Tiết Minh run rẩy, đột ngột mở mắt ra.
Hắn thấy Trần Diệp, vội vàng đứng lên.
Tiết Minh chắp tay, cúi người hành lễ.
"Bái kiến Tông Sư."
"Lão phu Tiết Minh, có chuyện muốn nhờ."
Có chuyện muốn nhờ?
Trần Diệp nhìn chăm chú Tiết Minh, suy tư.
Hắn định phất tay đuổi Tiết Minh đi, chợt nhớ lại danh hiệu giang hồ của người này dường như là: "Độc Vương".
"Độc Vương?" Trần Diệp hỏi.
"Không dám nhận, đó chỉ là danh hiệu người giang hồ đặt cho thôi."
Tiết Minh lưng hơi còng xuống, tỏ ra rất tôn kính.
Hắn vừa đọc hết giang hồ chí, biết Trần Diệp hiện giờ là đệ nhất Tông Sư thiên hạ!
Tông Sư không thể nhục.
Cấp bậc lễ nghĩa nhất định phải đúng mực.
Trần Diệp đánh giá Tiết Minh hai mắt.
Hắn xoay người, tay phải cầm gói điểm tâm, chậm rãi bước đi: "Vào trong nói đi."
Nói xong, Trần Diệp bước vào Dục Anh Đường.
Tiết Minh sững sờ, không kịp phản ứng.
Trần Diệp lại để hắn vào trong nói chuyện?
Tê...
Trên mặt Tiết Minh lộ vẻ vui mừng.
Xem ra vị Đông Hoa Tông Sư này cũng rất dễ nói chuyện.
Trần Diệp không để ý đến Tiết Minh.
Hắn đi vào Dục Anh Đường.
"Bốp bốp bốp..."
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay.
"Các con, dậy rồi."
"Tỉnh rồi thì rửa mặt đi."
"Buổi trưa kết thúc rồi."
Nha hoàn Xuân Đào vỗ tay, đánh thức bọn trẻ ngủ trưa.
Trong phòng mười đứa trẻ dụi mắt, ngồi dậy trên giường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đều mang vẻ uể oải.
"Tiểu Phúc, con muốn đi đâu?"
Trong phòng ngủ truyền ra giọng Xuân Đào.
"Tỷ Xuân Đào, con khát!"
"Con đi tìm chút nước uống!"
Một bóng hình nhỏ bé chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tiểu Phúc lon ton chạy.
Nàng chạy đến sân, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong bộ áo trắng.
Đôi mắt to đen trắng của Tiểu Phúc lập tức sáng lên.
"Cha!"
Tiểu Phúc cất giọng non nớt gọi.
Nàng chạy về phía Trần Diệp rồi nhào tới.
Trần Diệp lộ ý cười trên mặt, giang hai tay, một tay bế Tiểu Phúc lên.
"Cha, mấy hôm nay cha đi đâu vậy?"
"Con nhớ cha lắm..."
Tiểu Phúc ngồi trong lòng Trần Diệp, chu miệng nhỏ, mặt mày không vui.
Trần Diệp dở khóc dở cười.
"Có mấy hôm đâu, ta mới đi một ngày."
Tiểu Phúc chớp đôi mắt to đen láy, chu miệng nói: "Con cảm giác như đã mấy ngày không gặp cha rồi..."
"Hôm qua trong nhà có một tiểu hòa thượng đến."
"Cha cũng không thấy."
"Con muốn sờ hắn, tỷ Tiểu Nguyệt không cho con sờ."
Trần Diệp ôm Tiểu Phúc, cười hỏi: "Thật sao?"
"Trong nhà còn có cả tiểu hòa thượng đến nữa?"
Tiểu Phúc gật đầu nhỏ: "Sau đó, tiểu hòa thượng bị một ông hòa thượng già mang đi."
"Ông hòa thượng kia nhìn có vẻ hung dữ lắm."
Tiểu Phúc như con chim nhỏ, líu ríu kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Trần Diệp an tĩnh lắng nghe.
Hắn ôm Tiểu Phúc vào sảnh lớn, rót cho nàng một chén trà ấm.
Tiểu Phúc ừng ực uống hai chén nước, lúc này mới thở ra một hơi, đặt ly xuống.
"Cha, cha đi ra ngoài có mang đồ ăn ngon cho con không?"
Tiểu Phúc chớp đôi mắt to đen láy, đáng thương nhìn Trần Diệp.
Trần Diệp thả nàng xuống đất, giơ tay phải lên, cười nói: "Con mèo háu ăn này, chỉ biết mỗi ăn thôi."
"Này, đây là điểm tâm cha mua cho con."
Tiểu Phúc lập tức mở to mắt, trong mắt lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Nàng nhận gói điểm tâm, nhanh nhẹn mở ra.
"Cha, cha ăn trước đi."
Tiểu Phúc lấy ra một miếng bánh đậu xanh đưa cho Trần Diệp.
Trần Diệp há miệng cắn, xoa đầu nàng: "Còn lại con ăn đi, cha ăn một miếng là đủ rồi."
"Con đi chia cho các anh các chị."
Tiểu Phúc cầm gói điểm tâm, hấp tấp chạy ra sân.
"Các anh các chị ơi, cha về rồi!"
"Cha còn mang theo điểm tâm!"
Tiểu Phúc dùng giọng trẻ con hét lớn.
Phòng ngủ bên kia lập tức ồn ào hẳn lên.
Trần Diệp nhìn theo bóng Tiểu Phúc chạy lon ton, khẽ cười.
Đứa trẻ Tiểu Phúc này tuy tính cách đôi khi bướng bỉnh.
Nhưng đôi khi vẫn rất đáng yêu.
Tiểu Phúc chạy đến sân, Tiết Minh cũng vừa cẩn thận bước vào sảnh.
Hai người nhìn nhau.
Tiết Minh thấy Tiểu Phúc, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Chính là đứa trẻ này đã ăn con cổ vương của mình.
Tiểu Phúc nhìn Tiết Minh, thân thể cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Xấu... Người xấu..."
Miệng Tiểu Phúc mếu máo, mắt có sương mù bao phủ, lập tức muốn oà khóc.
Trần Diệp thấy vậy lập tức Súc Địa Thành Thốn, ôm lấy Tiểu Phúc, dỗ dành nói: "Không sao đâu, Tiểu Phúc."
"Có cha ở đây."
Tiểu Phúc sợ hãi bám lấy cánh tay Trần Diệp, vùi đầu vào vai hắn.
Trần Diệp liếc Tiết Minh, ra hiệu cho hắn vào sảnh.
Tiết Minh thở dài, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Ngày hôm đó tình huống đặc biệt, hắn bị cơn giận làm cho mờ mắt, mới một chưởng đánh chết nha hoàn kia.
Dù sao, hắn bôn ba nửa đời, vất vả lắm mới nuôi được một con cổ vương.
Kết quả lại thành của người khác.
Chuyện này mà xảy ra với ai mà không sốt ruột chứ?
Hơn nửa đời người tâm huyết đổ sông đổ biển.
Lúc đó Tiết Minh còn muốn tự tử.
Trần Diệp thấy Tiết Minh vào sảnh, hắn dỗ Tiểu Phúc vài câu.
Tiểu Phúc lúc này mới nín khóc.
Trần Diệp thả Tiểu Phúc xuống, nói: "Đi chia điểm tâm cho các anh các chị đi."
Hốc mắt Tiểu Phúc đỏ hoe, khẽ gật đầu.
Trần Diệp liếc nhìn ra sân, tiện miệng gọi: "Tiểu Nguyệt, pha trà."
"Dạ... Đến liền!"
Từ trong phòng nha hoàn truyền ra tiếng của Hoa Tịch Nguyệt.
Trần Diệp vào sảnh, ngồi vào vị trí mà mình thường ngồi.
Tiết Minh đứng bên cạnh, không dám ngồi.
"Ngồi đi." Trần Diệp thản nhiên nói.
Tiết Minh ngồi xuống.
Trong sảnh im lặng, cả hai người đều không lên tiếng.
Một lát sau, Hoa Tịch Nguyệt bưng một ấm trà ngon vào.
"Để chỗ này đi." Trần Diệp liếc qua cái bàn bên cạnh.
"Vâng..."
Hoa Tịch Nguyệt cẩn thận đặt ấm trà bên cạnh Trần Diệp.
Trần Diệp liếc nhìn Hoa Tịch Nguyệt, Hoa Tịch Nguyệt vội vàng dời mắt, lộ vẻ như hơi chột dạ.
Chột dạ?
Trần Diệp cảm nhận được tâm trạng của nàng, không khỏi híp mắt.
Nha đầu này đã làm chuyện xấu gì rồi?
"Viện... Viện trưởng... Con còn có việc phải làm, con đi trước."
Hoa Tịch Nguyệt nói một câu rồi vội vàng bỏ đi.
Trần Diệp không để ý tới Hoa Tịch Nguyệt.
Hắn rót hai chén trà, nâng một chén lên, khẽ phất tay.
Chén trà đựng nước bị Trần Diệp dùng nội lực đẩy đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh Tiết Minh.
"Đa tạ Tông Sư."
Tiết Minh vội vàng nói lời cảm tạ.
Trần Diệp nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Tiết Minh nghiến răng, nhắm mắt nói: "Ta muốn nhận Tiểu Phúc làm đồ đệ."
"Nàng ăn cổ vương của ta, thể chất đã thay đổi, rất thích hợp để tu tập độc thuật."
"Sau này biết đâu có thể ngộ ra cách dùng độc để cứu người."
Nghe đến đây, Trần Diệp từ từ đặt chén trà xuống.
Hắn cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận