Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 71: Hậu sinh khả uý (length: 8382)

Tiết Minh kinh ngạc nhìn Tiểu Phúc, tức giận đến bờ môi run rẩy.
"Ngươi!"
"Ngươi!"
"Ngươi làm sao đem nó ăn!"
Tiểu Phúc ngửa ra ngửa đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mơ hồ.
"Là chính nó nhảy vào miệng ta bên trong. . ."
Tiểu Phúc có chút ủy khuất nói.
Nàng há to miệng, muốn đem vừa mới đi vào tiểu ngô công phun ra ngoài.
Nhưng Tiểu Phúc hé miệng, tiểu ngô công không có leo ra đi.
Nhìn thấy cảnh này, Tiết Minh suýt nữa tức giận đến ngất đi.
Một bên nha hoàn Tư Độc cảnh giác nhìn xem hắn.
Nàng dắt Tiểu Phúc đến phía sau.
Tiết Minh bờ môi run rẩy, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thừa dịp hiện tại lấy máu, mở ngực, hẳn là còn có thể cứu."
"Thời gian dài coi như hóa hết rồi!"
Vừa nghĩ tới đó.
Tiết Minh trong mắt lộ ra một vòng hung lệ.
Hắn hung tợn nhìn về phía Tiểu Phúc.
Tiếp xúc đến ánh mắt của Tiết Minh, Tiểu Phúc dọa đến rụt cổ một cái.
Nàng có chút không rõ.
Rõ ràng là con tiểu ngô công kia tự mình nhảy đến trong miệng nàng, vì cái gì lão nhân này muốn trừng phạt nàng?
Tiết Minh nhô ra bàn tay khô gầy, chụp vào Tiểu Phúc.
"Ai! Ngươi muốn làm gì!"
Nha hoàn Tư Độc cả kinh kêu lên.
Tiết Minh con ngươi xanh lét, tức giận hừ một tiếng, một chưởng vỗ vào nha hoàn.
Nha hoàn tại chỗ liền bị đánh bay ra ngoài.
Thân thể nàng bay lên một trượng, rơi ầm ầm trên mặt đất, run rẩy hai lần.
Mặt nha hoàn từ trắng chuyển xanh, lại từ lục chuyển tím xanh.
Ngực nàng chỗ có thêm một đạo chưởng ấn xanh đậm, miệng mũi chảy ra máu đen.
Ngẹo đầu, trong chớp mắt liền không có tiếng động.
Chung quanh người qua đường thấy cảnh này, nhao nhao hét rầm lên.
"A a a!"
"Giết người!"
"Giết người rồi!"
Người qua đường lộn nhào chạy về phía xa, lúc chạy hận không thể có thêm vài cái chân.
Tiết Minh đôi mắt xanh lét nhìn về phía Tiểu Phúc, biểu lộ âm tàn.
Tiểu Phúc nhìn thấy nha hoàn tỷ tỷ ngã trên mặt đất, miệng nhỏ mím lại, trong hốc mắt nước mắt đảo quanh.
Tiết Minh một phát bắt lấy cổ tay Tiểu Phúc, thanh âm lạnh lẽo nói: "Tiểu quỷ, ngươi cũng dám ăn cổ vương của lão tử."
Tiểu Phúc chu gương mặt lên, cắn một cái vào cánh tay Tiết Minh.
"Ai u!" Tiết Minh bị đau, kinh hô một tiếng.
Hắn hùng hùng hổ hổ nói: "Ngươi tên tiểu quỷ, lại còn dám cắn ta!"
Nói rồi, hắn liền muốn đưa tay đánh Tiểu Phúc.
Đúng lúc này.
Trong đám người đột nhiên thoát ra mấy người.
Bọn hắn thân thủ nhanh nhẹn, tất cả đều là Tam phẩm thực lực.
Những người này rút đao kiếm bên hông ra, cùng nhau tấn công Tiết Minh, xuất thủ tàn nhẫn, chiêu chiêu hướng yếu hại.
Tiết Minh trong lòng giật mình.
Đôi mắt hạt đậu xanh của hắn đảo một vòng, cả kinh nói: "Sát thủ?"
Tiết Minh trong lòng lẩm bẩm.
Hắn trong khoảng thời gian này vội luyện cổ, cũng không đắc tội ai a?
Tại sao có thể có sát thủ tìm tới hắn?
Trong lúc suy tư, mấy tên sát thủ đột nhiên xuất hiện giơ đao kiếm, phối hợp ăn ý tấn công Tiết Minh.
Tiết Minh tay nắm lấy Tiểu Phúc, trái đằng phải tránh, thoát được đòn công kích.
Thân pháp hắn quái dị, trông tựa như một con rắn di chuyển trên mặt đất.
"Phong Vũ Lâu sát trận?"
Tiết Minh lấy lại bình tĩnh, nhận ra chiêu thức những sát thủ này sử dụng.
Hắn vừa né tránh đòn tấn công, vừa trầm tư.
"Không đúng!"
"Phong Vũ Lâu không phải hai năm trước đã bị diệt sao?"
"Những người này từ đâu xuất hiện?"
Tiết Minh ở sâu trong núi, thường xuyên tìm kiếm độc trùng trong rừng núi, không hiểu nhiều về tin tức giang hồ.
Nhưng nhờ xuất thân môn phái, hắn vẫn tương đối hiểu rõ về chiêu thức giang hồ.
Nhận ra chiêu thức võ công của những sát thủ này, Tiết Minh đưa tay trái khô gầy vào trong ngực.
Đến khi hắn rút tay ra, một đạo bụi mù màu lục phô thiên cái địa vung về phía đám người.
Bụi mù màu lục tiếp xúc đến da thịt, lập tức một trận nóng bỏng đau nhói truyền đến.
Bọn sát thủ Tam phẩm này vội hốt hoảng tránh né.
Đợi bụi mù màu lục tan đi, trên đường phố cũng không còn bóng dáng của Tiết Minh.
"Không tốt, tiểu thư bị người kia bắt đi!"
"Mau đuổi theo!"
"Ta đi tìm Tần đường chủ!"
Trong lòng bọn sát thủ Ngọc Diệp Đường lo lắng vô cùng.
Bọn hắn phụ trách âm thầm bảo vệ các hài đồng Dục Anh Đường ra ngoài.
Từ trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không ngờ hôm nay lại có chuyện.
Nếu Tiểu Phúc gặp chuyện bất trắc.
E là Tông Sư sẽ không bỏ qua bọn hắn.
Bọn sát thủ Ngọc Diệp Đường nhanh chóng đuổi theo Tiết Minh.
Một tên sát thủ trong số đó đổi hướng, đi tìm Tần Nhất.
. . .
Trong viện Dục Anh Đường.
Trần Diệp lộ vẻ cổ quái, nhìn bản đồ hệ thống màu lam ảo ảnh.
Điểm đỏ đại diện cho Tiểu Phúc đang nhanh chóng chạy về phía ngoài thành.
Nhìn tốc độ của người đó, hẳn là có tạo nghệ Tam phẩm.
"Người Ngọc Diệp Đường không phải đang đi theo sao?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Diệp thì thào nói nhỏ.
Hắn cất bước, trong mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo.
Súc Địa Thành Thốn!
Trong nháy mắt, Trần Diệp đã xuất hiện ở ngoài cửa Dục Anh Đường.
Hắn vừa chuẩn bị bước tiếp.
Liền thấy hai võ giả mặc áo ngắn vải thô màu vàng từ trên đường đi đến, tiến lại gần hắn.
Hai võ giả liếc nhìn nhau, một người trong đó hỏi: "Ngươi có phải viện trưởng Trần của Dục Anh Đường không?"
Trần Diệp hơi ngước mắt, ánh mắt quét qua hai người.
Hai người đều là Tam phẩm thực lực, trên người mang theo chút sát khí.
Trần Diệp liếc mắt liền biết được lai lịch hai người.
Là sát thủ của Kỳ Lân Các.
Người của Đường môn khí chất rõ ràng, người Ngọc Diệp Đường không có sự cho phép của Trần Diệp thì không dám đến gần Dục Anh Đường.
Tiểu Tống, Tiểu Chu cảm nhận được ánh mắt của Trần Diệp quét tới.
Không hiểu, trong lòng hai người run lên.
Phảng phất bị một tồn tại đáng sợ để ý tới.
Cảm giác này, khiến hai người nhớ lại khi còn nhỏ, cảnh cha cầm gậy đánh mình.
Một cảm giác tuyệt vọng không thể chống cự được bao phủ trái tim hai người.
Cũng may, Trần Diệp chỉ liếc nhìn hai người một cái, rồi chuyển ánh mắt đi.
Tiểu Tống, Tiểu Chu không biết làm sao, trong lòng có chút hoảng loạn.
"Có chuyện gì sao?" Trần Diệp nhàn nhạt hỏi.
Hai người quan sát kỹ hai mắt Trần Diệp, xác định đối phương không biết võ công.
Tiểu Tống, Tiểu Chu hít sâu một hơi.
Thân hình bạo khởi, cùng lúc xông về phía Trần Diệp.
Tiểu Tống ra chiêu là Thiếu Lâm cầm nã thủ, hai tay cong thành ưng trảo, đốt ngón tay thô to.
Ưng trảo đánh về phía Trần Diệp, truyền ra tiếng gió vù vù, tạo nghệ không nhỏ.
Tiểu Chu thì giơ hai ngón tay, nội lực bám vào trên đầu ngón tay, điểm về phía huyệt đạo của Trần Diệp.
Hai người trên đường tới đã tìm hiểu rõ.
Quản sự Dục Anh Đường tên là Trần Diệp, người Dư Hàng đều gọi hắn là viện trưởng Trần.
Viện trưởng Trần mở Dục Anh Đường hai năm, đối xử mọi người hòa khí, chưa từng kết thù với ai.
Người làng xóm có ấn tượng rất tốt về hắn.
Vừa nãy hai người cũng xác nhận, Trần Diệp không biết võ công.
Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận mồ côi cha mẹ, hằng năm Tết đến đều trở về Dư Hàng.
Rõ ràng, hắn có tình cảm thâm hậu với Trần Diệp.
Chỉ cần bắt Trần Diệp, mang về Kỳ Lân Các.
Bọn hắn có thể dùng thế lực để ép buộc Trương Thuận.
Đây chính là một công lớn.
Tiểu Tống, Tiểu Chu khi xuất thủ không hề nương tay.
Sát thủ ra tay, sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức!
Nhìn hai người đang xông về phía mình, ánh mắt Trần Diệp ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hai người này vậy mà lại muốn động thủ với hắn?
Biểu cảm Trần Diệp thay đổi, có chút cảm xúc.
Thật sự là hậu sinh khả úy.
Ngay khi cầm nã thủ của Tiểu Tống, điểm huyệt chỉ của Tiểu Chu sắp chạm đến Trần Diệp.
Một đạo kình khí vô hình từ người Trần Diệp bắn ra.
"Bành!"
"Bành!"
Tiểu Tống, Tiểu Chu biến thành hai vệt bóng đen, như hai quả pháo bắn đi.
Bọn họ nặng nề ngã xuống đất, ngẹo đầu, hôn mê bất tỉnh.
Trần Diệp không phải người hiếu sát, không muốn lấy mạng của bọn họ.
Tuy nhiên, khí nội lực tiên thiên bắn ra, hai người này không có mấy canh giờ vẫn chưa tỉnh lại được.
Trần Diệp không để ý tới hai người.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, cất bước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận