Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 53: Ta vì thiên hạ tru này tặc! (length: 8648)

Quỳnh Ngạo Hải vô cùng ngạc nhiên.
Hắn còn chưa kịp phản ứng sau khi tấn thăng Nhất phẩm trong vui sướng.
Liền bị Mộ Dung Long Uyên đâm trúng lồng ngực.
"Bốp bốp bốp!"
Mộ Dung Long Uyên đưa tay điểm nhẹ vào huyệt đạo trên người Quỳnh Ngạo Hải.
Chỗ lồng ngực của hắn máu tươi ngừng lại, không còn chảy ra.
Ngay sau đó, Mộ Dung Long Uyên lại điểm vào mấy chỗ huyệt đạo vận hành nội lực trên người Quỳnh Ngạo Hải.
Làm xong những điều này, hắn quay người nhìn về phía Trương Mậu Tường bên kia, không tiếp tục để ý Quỳnh Ngạo Hải.
Quỳnh Ngạo Hải với một thanh đoản thương cắm trên lồng ngực, đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Cách đó không xa, lều phát cháo.
Tôn Thắng mỗi lần đuổi đến bên người Trương Mậu Tường, cây trường thương kia đều như rắn độc bám sát phía sau.
Qua vài lần, hắn đều không thể làm bị thương Trương Mậu Tường.
Tôn Thắng muốn lấy tổn thương đổi tổn thương, nhưng chủ nhân của trường thương nhìn thấu ý nghĩ của hắn.
Nữ bộ khoái kia dùng thương pháp rất thuần thục, mỗi lần ra tay đều có thể cản ở chỗ yếu nhất của Tôn Thắng.
Nếu như Tôn Thắng cứ khư khư cố chấp, không những không thể gây tổn thương đến Trương Mậu Tường, ngược lại mình sẽ bị thương nặng, không thể tái chiến, triệt để mất đi cơ hội.
Trong tình huống này, Tôn Thắng chỉ có thể cắn răng, truy kích Trương Mậu Tường, vừa tránh né mũi thương, vừa tìm kiếm thời cơ.
Mộ Dung Long Uyên thấy đệ tử Hồng Anh của mình không làm gì được Tôn Thắng, hắn khẽ thở dài, cất bước chân, chuẩn bị kết thúc chuyện này.
Đột nhiên, Mộ Dung Long Uyên cúi đầu xuống.
Trong mắt hắn hiện lên một vòng kinh ngạc.
Chỉ thấy Quỳnh Ngạo Hải ngã trên mặt đất, hắn cong người, chỗ lồng ngực máu tươi chảy theo thanh đoản thương tinh thiết, tí tách rơi trên mặt đất.
Quỳnh Ngạo Hải nửa quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt mắt cá chân của Mộ Dung Long Uyên.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi.
Đoản thương của Mộ Dung Long Uyên đã gây ra vết thương cực lớn cho hắn.
"Tiền bối..." Quỳnh Ngạo Hải giọng nói yếu ớt, nhưng ngữ khí kiên định: "Trương Mậu Tường là người của Ma giáo!"
"Hắn phải chết..."
"Chỉ có hắn chết, mới có thể cứu bách tính ven sông..."
Mộ Dung Long Uyên dừng bước chân, không nói gì.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tôn Thắng đang truy sát Trương Mậu Tường.
Ánh mắt Mộ Dung Long Uyên tĩnh mịch, mặt không biểu cảm.
Mưa phùn mịt mờ từ trên trời rơi xuống, bị gió thổi xiên, rơi trên mặt hắn.
Hắn giống như một pho tượng đá.
Cảm nhận được Mộ Dung Long Uyên không cất bước nữa, trên mặt tái nhợt của Quỳnh Ngạo Hải lộ ra một nụ cười.
"Đa tạ tiền bối..."
Một bên khác.
Tôn Thắng luồn lách trong đám người, binh sĩ hộ vệ Trương Mậu Tường chạy về phía cửa thành.
Trường thương trong tay Hồng Anh sắc lạnh, hoặc cầm, hoặc đâm, hoặc cản.
Mỗi động tác cản đều mang theo sức mạnh, thân thương tựa như du long, linh hoạt vô cùng.
Rất nhanh, Tôn Thắng lần nữa chạy đến bên người Trương Mậu Tường.
Hắn liếc mắt nhìn thấy, ở chỗ cửa thành xuất hiện mấy người mặc cẩm y đen của Lục Phiến Môn.
Tôn Thắng nhíu mày.
Cứ kéo dài, e là không giết được tên cẩu quan này!
Hắn bắt lấy một tên lính, nội lực trong cơ thể rung chuyển, một cánh tay vung lên.
"Vút!" một tiếng.
Tôn Thắng ném tên lính này về phía Trương Mậu Tường.
Trương Mậu Tường không kịp tránh, kêu thảm một tiếng, bị ném ngã xuống đất.
Tôn Thắng trong nháy mắt lao lên, vượt qua một trượng.
Bàn tay trái không bị thương chụp về phía mặt của Trương Mậu Tường.
Hồng Anh mặt trầm tĩnh, bám sát phía sau, tay đầy vết chai xoay cán thương.
Sử ra một chiêu đâm thương, đầu thương lóe lên hàn quang như mũi tên rời dây cung, đi nhanh một đường thẳng.
Trong nháy mắt lao tới, lực giống như sấm sét, nhanh và mạnh mẽ.
Chiêu đâm thương này đâm thẳng vào tim Tôn Thắng.
Nếu không tránh, Tôn Thắng sẽ trực tiếp chết tại chỗ!
Mũi thương nhanh như điện, trong chớp mắt đã đâm đến trước người Tôn Thắng.
Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Tôn Thắng đổi thân, chủ động nghênh đón mũi thương.
"Phập phập!" một tiếng.
Trường thương đâm vào tim của Tôn Thắng, lệch xuống hai tấc.
Trên mặt Hồng Anh lộ vẻ kinh hãi.
Vì sao hắn không tránh?
Tôn Thắng đột nhiên vung tay phải ra, nắm chặt lấy trường thương.
Bàn tay trái đánh ra giữa chừng rút về, một chưởng chém lên cán thương làm bằng gỗ sáp ong.
"Rắc!" một tiếng.
Cán thương gãy.
Trên mặt trắng trẻo tuấn tú của Tôn Thắng lộ ra một nụ cười lạnh.
Hắn liếc nhìn nữ bộ khoái đang cầm cán thương, sững sờ tại chỗ.
Tôn Thắng hít một hơi, cả người lao về phía trước.
Hắn dồn toàn bộ sức mạnh vào lòng bàn tay trái, nội lực trăm tầng trong cơ thể cộng hưởng!
Giờ phút này, khí thế của Tôn Thắng như cầu vồng, đã xem sinh tử nhẹ tựa lông hồng.
Vùng đan điền càng truyền đến âm thanh sóng lớn va đập vào nhau.
Trương Mậu Tường bị binh sĩ kéo lên.
Hắn thấy Tôn Thắng lại lao tới, không nhịn được run rẩy kêu sợ hãi.
"Nhanh! Nhanh ngăn hắn lại!"
Trương Mậu Tường kéo một tên binh lính, chắn trước người mình.
Tôn Thắng thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Hai mắt hắn sáng quắc, hét lớn một tiếng: "Ta vì thiên hạ tru diệt tên tặc này!"
Chớp mắt sau.
Tiếng sóng biển dâng trào, tất cả mọi người ở đó nghe thấy một tiếng hú dài như tiếng biển kêu vang trời.
Tôn Thắng hội tụ toàn bộ lực lượng, một chưởng đánh vào người tên binh sĩ chắn trước Trương Mậu Tường.
Thân thể tên binh sĩ run lên một chút, chết ngay tại chỗ.
Trương Mậu Tường phía sau trong mắt lộ ra vẻ kinh hỉ.
Nhưng sự kinh hỉ này chưa được bao lâu, hắn cũng cảm thấy ngực mình đau nhói, lục phủ ngũ tạng phảng phất đều bị trọng thương.
"Phụt!"
Trương Mậu Tường phun ra một ngụm máu tươi, mắt tối sầm lại, cũng ngã xuống đất giống tên lính kia.
Tức khắc không còn hơi thở.
Chết ngay tại chỗ!
Tôn Thắng đánh xong một chưởng này, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân.
Thân thể hắn lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.
Tôn Thắng vội vàng lấy hơi, miễn cưỡng chống đỡ thân mình đứng vững.
Hắn loạng choạng, bước chân khập khiễng đi đến trước mặt Trương Mậu Tường, một cước giẫm lên mặt của hắn.
"Phỉ!"
Tôn Thắng nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Trương Mậu Tường, giọng nói có chút khàn: "Cẩu quan!"
Bầu trời âm u mịt mù với mưa phùn kéo dài.
Mưa từ trên cao rơi xuống, rơi trên mặt trắng trẻo tuấn tú của Tôn Thắng.
Tôn Thắng mang vẻ mệt mỏi trên mặt, nhưng hai mắt lại sáng ngời như sao.
Hắn nhìn xung quanh, đột nhiên phát ra tiếng cười sung sướng.
"Ha ha ha ha ha..."
Giờ phút này, thế giới dường như đều yên lặng.
Binh lính, nạn dân, bộ khoái Lục Phiến Môn đều ngơ ngác đứng tại chỗ.
Giữa đất trời chỉ còn tiếng cười lớn của Tôn Thắng.
Hồng Anh vẫn cầm đoạn thương trong tay, nàng kinh ngạc nhìn Tôn Thắng ở cách đó không xa, đang giẫm trên thi thể của Trương Mậu Tường.
Gương mặt trắng trẻo tuấn tú của Tôn Thắng, mưa phùn từ trên trời rơi xuống trên mặt hắn.
Hắn cất tiếng cười to, toàn thân có thêm một cỗ mị lực kỳ dị.
Quỳnh Ngạo Hải nghe thấy tiếng cười của Tôn Thắng, trên mặt cũng không nén được nụ cười.
Hắn buông tay đang nắm lấy Mộ Dung Long Uyên ra, cả người nghiêng người ngã xuống đất.
Quỳnh Ngạo Hải ngước nhìn bầu trời xám xịt, mặc cho nước mưa rơi trên mặt.
"Ha ha ha ha..."
Hắn cũng không nhịn được thấp giọng bật cười.
Hiệp chi đại giả.
Vì nước vì dân!
Mộ Dung Long Uyên mím môi, vô thức đưa tay phải lên sờ vào sau eo.
Hắn sờ hụt, lúc này mới nhớ ra điếu thuốc của mình bây giờ vẫn còn trên tường thành.
Mộ Dung Long Uyên thu tay phải lại, thở dài một tiếng.
Hắn cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xám xịt, trong mắt tràn đầy mệt mỏi.
Rất nhanh.
Bộ khoái Lục Phiến Môn xung quanh lao đến, trên tay họ cầm xích sắt có móc câu.
"Phập phập..."
"Phập phập..."
Hai tiếng vang nhẹ.
Xiềng xích khóa vào xương tì bà của Tôn Thắng và Quỳnh Ngạo Hải.
Hiện giờ dù hai người có năng lực cao hơn nữa, cũng không trốn thoát được.
Huống chi, Tôn Thắng và Quỳnh Ngạo Hải đều bị thương nặng.
Đám bộ khoái vây quanh Tôn Thắng và Quỳnh Ngạo Hải, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Dung Long Uyên tìm về chiếc tẩu thuốc của mình.
Tay hắn cầm tẩu, vẻ mặt trầm mặc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận