Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 29: Áo đen (length: 8232)

Phúc Trữ Châu, duyên hải.
Mặt trời chiều ngả về tây.
Ánh tà dương hắt lên mặt biển, sóng nước một màu vàng rực.
Gió biển ẩm ướt nhẹ nhàng thổi qua, sóng biển cuộn trào liên miên.
Mặt biển như một tấm gương lớn, phản chiếu ráng chiều trên bầu trời.
"Ục ục..."
Mấy con hải âu trắng muốt lướt qua trên mặt biển.
Bầu không khí yên tĩnh hòa thuận.
Hoa Tịch Nguyệt đứng ở trên boong tàu, thân thể tựa vào lan can, hai tay trắng nõn nâng cằm.
Ánh mắt dừng lại trên mặt biển vàng óng cùng bầu trời đỏ rực phủ đầy ánh chiều tà.
"Thật đẹp a..."
Hoa Tịch Nguyệt từ tận đáy lòng cảm khái một tiếng.
Đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm của nàng mang theo vẻ say mê và vui sướng.
Hoa Tịch Nguyệt ngồi thuyền trên biển đi hơn hai mươi ngày, cuối cùng cũng đã đến Phúc Kiến.
Nhiệm vụ Quỳnh Ngạo Hải giao phó cho nàng sắp có thể hoàn thành.
Chờ hoàn thành nhiệm vụ, Hoa Tịch Nguyệt dự định hảo hảo thưởng thức mỹ thực Phúc Kiến.
Vừa nghĩ tới có món ăn ngon đang đợi mình, Hoa Tịch Nguyệt liền không nhịn được để lộ hai chiếc răng mèo đáng yêu, vẻ mặt tươi cười làm say lòng người.
"Tịch cô nương!"
Ngay khi trong lòng Hoa Tịch Nguyệt tràn đầy mong đợi đối với món ăn ngon, bên cạnh truyền đến một giọng nam ôn hòa.
Nghe thấy giọng nói này, trong mắt Hoa Tịch Nguyệt lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, có chút bất mãn nói: "Sao lại là ngươi nữa vậy?"
Một người trẻ tuổi mặc bộ đồ màu xanh nước biển, vạt áo thêu hoa văn sóng biển đứng bên cạnh Hoa Tịch Nguyệt, khuôn mặt hắn tuấn tú, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang vẻ ôn hòa.
Trong người mang theo nội lực ba động nhàn nhạt, có thực lực Tam phẩm, một bộ dáng vẻ nhân trung chi long.
Bất quá, chiều cao của hắn chỉ có năm thước, so với Hoa Tịch Nguyệt còn thấp hơn một chút.
Hoa Tịch Nguyệt nói chuyện với hắn, còn phải cúi đầu xuống.
Người trẻ tuổi này tên Chu Vân Chu, chiếc thuyền biển này chính là của hắn.
Mấy ngày nay, sau khi Hoa Tịch Nguyệt lên thuyền, Chu Vân Chu nhìn thấy nàng kinh diễm như tiên, đối với nàng ân cần đủ điều.
Muốn tranh thủ hảo cảm của người đẹp.
Hoa Tịch Nguyệt đối với hắn cũng không ưa gì, rất lạnh nhạt, đồ vật Chu Vân Chu phái người đưa tới cũng bị nàng trả lại.
Liên tiếp mấy ngày sau đó.
Chu Vân Chu không hề từ bỏ, ngược lại càng thêm ân cần.
Hoa Tịch Nguyệt thật sự là không hiểu trong đầu loại người này rốt cuộc nghĩ gì.
Chu Vân Chu cung kính chắp tay, giọng nói ôn hòa: "Tịch cô nương sau khi xuống thuyền, có nơi nào để đến chưa?"
"Phụ thân ta là đường chủ Hải Kình Bang, quản lý bến tàu Phúc Trữ Châu."
"Tại hạ có thể làm người dẫn đường, đưa Tịch cô nương cảm thụ một chút phong thổ Phúc Kiến."
Nghe những lời này, Hoa Tịch Nguyệt không khỏi trợn mắt.
Thật đáng ghét.
"Bản cô nương nói với ngươi một lần nữa, ngươi nghe cho kỹ."
"Bản cô nương không có hứng thú với ngươi, đừng nói cha ngươi là đường chủ Hải Kình Bang, cho dù cha ngươi là Tông Sư, ta cũng không có hứng thú với ngươi."
"Tiền đi thuyền ta đã trả rồi, nếu ngươi còn dây dưa nữa, bản cô nương sẽ không khách khí với ngươi."
Hoa Tịch Nguyệt lạnh mặt nói.
Mấy ngày nay, ngày nào Chu Vân Chu cũng đến dây dưa với nàng.
Như con ruồi vậy.
Nghe vậy, sắc mặt Chu Vân Chu hơi tái đi, khóe miệng lộ ra nụ cười có chút gượng gạo.
"Vậy tại hạ sẽ không quấy rầy cô nương."
Hắn chắp tay cáo lui.
Hoa Tịch Nguyệt thậm chí không thèm nhìn hắn.
Tự mình thưởng thức ánh chiều tà chiếu lên mặt sóng biển, mắt lộ vẻ mê say.
Nàng thích những điều tốt đẹp.
Gió biển nhẹ thổi.
Thuyền biển từ từ cập bến, trên bến tàu, những người chèo thuyền mình trần cùng nhau quăng dây thừng, rơi trúng đầu thuyền, từ từ kéo thuyền vào sát bến.
Hoa Tịch Nguyệt khoác chiếc bao nhỏ đựng quần áo lên tay, tâm trạng vui vẻ giẫm lên ván gỗ bước xuống thuyền.
Nàng giữ một người chèo thuyền lại, giọng nói trong trẻo hỏi: "Ngươi có biết tổng bộ Hải Kình Bang ở đâu không?"
Người chèo thuyền cởi trần phía trên, người đầy mồ hôi sững sờ một chút, trên bến tàu này đều là người của Hải Kình Bang.
Hắn đánh giá Hoa Tịch Nguyệt vài lần, không biết nàng muốn làm gì.
"Ta giúp người đưa thư." Hoa Tịch Nguyệt nói thêm một câu.
Người chèo thuyền nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn vẫn nói cho Hoa Tịch Nguyệt vị trí tổng bộ Hải Kình Bang.
Phúc Kiến thế nhưng là địa bàn của Hải Kình Bang, bang chủ Quỳnh Long Sơn là cao thủ Nhất phẩm.
Ai không có mắt mới chạy đến tổng bộ chịu chết.
Hoa Tịch Nguyệt biết vị trí cụ thể, bước chân nhẹ nhàng hướng về hướng mà người chèo thuyền nói đến.
Trên bến tàu.
Sắc mặt Chu Vân Chu hơi tái, hắn từ trên thuyền bước xuống.
Phía sau hắn có hai người chèo thuyền đi theo, hai người chèo thuyền cùng nhau khiêng một cái rương.
Người phụ trách bến tàu nhìn thấy Chu Vân Chu, chủ động đi qua: "Thiếu đường chủ."
Chu Vân Chu vẻ mặt cô đơn khẽ gật đầu.
Tâm trạng của hắn không tốt lắm.
Người phụ trách bến tàu nhìn ra tâm trạng của Chu Vân Chu.
Hắn chuyển chủ đề, nhìn cái rương sau lưng Chu Vân Chu, hỏi: "Thiếu đường chủ, cái này chắc là vật liệu mà Đường Môn từ ngoài quan gửi đến?"
Chu Vân Chu lấy lại tinh thần, gật đầu nói: "Đúng, người của Đường môn đã đến tổng bộ chưa?"
"Ta sẽ cho người chuyển qua."
Người phụ trách bến tàu nói: "Người của Đường môn hôm qua đã đến rồi."
Chu Vân Chu gật gật đầu.
Người phụ trách bến tàu gọi đến một cỗ xe ngựa, hai người chèo thuyền đem rương đặt lên xe ngựa, Chu Vân Chu tự mình đánh xe đi về tổng bộ Hải Kình Bang.
Thuận đường chạy ra một đoạn.
Trên con đường lát đá xanh.
Chu Vân Chu lại thấy Hoa Tịch Nguyệt, hắn không nhịn được dừng xe, mở miệng hỏi: "Tịch cô nương, cô muốn đi đâu vậy?"
"Ta đưa cô một đoạn đường nhé?"
Hoa Tịch Nguyệt lịch sự cười với hắn, lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn."
Nói xong, Hoa Tịch Nguyệt tiếp tục đi con đường của mình, không thèm nhìn Chu Vân Chu nữa.
Chu Vân Chu cười khổ một tiếng, chiếc roi trong tay khẽ quất vào mông ngựa.
Con ngựa tăng nhanh bước chân, xe ngựa chạy ngang qua Hoa Tịch Nguyệt.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Chu Vân Chu trong lòng khẽ thở dài, không nghĩ nữa.
Hoa Tịch Nguyệt đi dọc theo phố dài, bước chân không nhanh không chậm.
Hình bóng Chu Vân Chu cưỡi xe ngựa dần dần biến mất trong dòng người trên phố.
Hẻm An Dân.
Cuối con đường rộng lớn, đứng vững một tòa tửu lâu bốn tầng, tên là Tường Thụy tửu lâu.
Trong tửu lâu ồn ào náo nhiệt, các loại tiếng cụng ly bên tai không ngớt.
Trong phòng ở lầu hai.
Vị trí gần cửa sổ ngồi một cô gái mặc đồ đen.
Trên mặt nàng che một lớp lụa mỏng, dáng người thon thả, bóng lưng gợi cảm.
Trên bàn trước mặt cô gái bày mấy món điểm tâm.
Thức ăn đã nguội, bát đũa không hề động đến.
Cô gái ngồi bên cửa sổ, một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm ra đường phố.
Ở vị trí cửa sổ này, nàng có thể nhìn thấy đại viện Hải Kình Bang và ba con đường thông nhau.
Bất kỳ người hay xe ngựa nào ra vào Hải Kình Bang đều bị nàng nhìn thấy.
Dưới lầu tửu trên đường, chậm rãi tiến đến một cỗ xe ngựa.
Đôi mắt lạnh như băng của cô gái đột nhiên bị cỗ xe ngựa đó hấp dẫn.
Trên xe ngựa đó in dấu ấn của Hải Kình Bang, một con kình ngư khổng lồ và mấy đóa hoa văn sóng biển.
Theo tin tức mà Ngọc Diệp Đường hôm qua báo, hoàng kim mềm sắt có thể đến vào lúc hoàng hôn ngày hôm nay.
Người của Đường Môn hôm qua đã đến tổng bộ Hải Kình Bang.
Tính toán thời gian, hẳn là cỗ xe ngựa này.
Trong đôi mắt lạnh lùng của cô gái hiện lên vẻ suy tư.
Nàng đứng dậy.
Trên người không mang theo bất kỳ vũ khí nào, chỉ mặc một bộ đồ đen bó sát người.
Ngay lập tức.
Cô gái từ cửa sổ nhảy xuống, hai tay dang ra, thân hình nhẹ nhàng từ lầu hai bay ra.
Những người dân trên đường phố nhìn thấy cảnh này liền hét lên kinh ngạc.
Vị trí mà cô gái sắp rơi xuống rõ ràng là xe ngựa của Hải Kình Bang...
Bạn cần đăng nhập để bình luận