Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 15: « Ngự Xà Độc Công » (length: 8308)

Hoa Tịch Nguyệt kinh ngạc nhìn trang giang hồ chí trên bàn, miệng há hốc, nước trà đổ hết lên y phục của nàng.
Rất lâu sau.
Nước trà lạnh thấm vào váy áo, nàng rùng mình một cái, hoàn hồn lại.
"Dẫn cửu thiên chi vũ, trong nháy mắt đánh bại mấy ngàn Vũ Lâm Quân?"
"Đông Hoa đứng đầu bảng võ đạo Tông Sư? ? ?"
"Má ơi!"
Hoa Tịch Nguyệt dụi dụi mắt, trợn to nhìn lại lần nữa.
Xác nhận không sai, nàng nhìn đến ngày cuối cùng trên giang hồ chí.
Ngày đó là hôm qua.
"Hả?"
Hoa Tịch Nguyệt đứng ngây ra tại chỗ.
Nếu nàng nhớ không nhầm, Trần Diệp hình như là sáng hôm qua ra khỏi cửa.
Cái này...
Từ Dư Hàng đến Biện Lương, cái này...
Hắn đã chạy đến bằng cách nào?
Hoa Tịch Nguyệt lâm vào chấn kinh sâu sắc.
Cho dù có ngựa thiên lý, cũng không làm được điều này chứ?
Thực sự có người dùng khinh công làm được như vậy sao?
Nàng lấy tay áo lau đi vệt nước bên mép, không để ý đến váy áo ẩm ướt, tiếp tục lật xem.
Mấy trang sau là phần Thiên Cơ lâu giải thích chi tiết về chiêu của Trần Diệp.
"Dùng nội lực nâng ba trượng nước mưa quanh thân, khiến chúng lơ lửng trên không."
"Nội lực theo đó rót vào giọt mưa."
"Khi số lượng đã đủ lớn, trong nháy mắt chấn động khiến tất cả giọt mưa đồng loạt bắn ra..."
"Mưa rơi nhanh chóng, như sao chổi từ trời giáng xuống!"
Hoa Tịch Nguyệt nhìn phần miêu tả phía trên, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại.
"Cái này, nghe sao mà..."
Mặt nàng lộ vẻ mờ mịt.
Sao chiêu này nghe có chút giống "Phi Hoa Trích Diệp" của nhà mình?
Hoa gia trong việc dùng nội lực ngoại phóng đã đạt đến đỉnh cao.
Nhìn khắp thiên hạ, không ai nghiên cứu nội lực ngoại phóng nhiều hơn Hoa gia.
"Gia gia rót nội lực vào lá cây, nhiều nhất được ba ngày."
"Rồi sẽ tiêu hao hết."
"Hắn nắm nâng ba trượng giọt mưa quanh thân, tiêu hao bao nhiêu nội lực?"
Hoa Tịch Nguyệt mặt mày ngơ ngác.
"Hắn đã làm thế nào?"
"Nội lực thuần bên trong sao?"
"Hay là có phương pháp tồn trữ nội lực khác?"
Hoa Tịch Nguyệt theo phân tích của Thiên Cơ lâu tiếp tục suy nghĩ.
Nàng suy nghĩ một lát rồi từ bỏ.
Nghĩ không ra!
Với sự hiểu biết của nàng về « Phi Hoa Trích Diệp », không thể tưởng tượng nổi Trần Diệp đã làm như thế nào.
Đây thật sự là chuyện không thể nào!
"Nếu để gia gia biết, ông sợ rằng sẽ chủ động đi tìm tới..."
Hoa Tịch Nguyệt không khỏi rùng mình.
Chiêu "Thiên Vũ Lưu Tinh" của Trần Diệp.
Quá phi lý.
Hoa Tịch Nguyệt biết, dù là gia gia của nàng, cũng không làm được!
"Buổi sáng rời Dư Hàng, buổi trưa đến Biện Lương."
"Một chưởng đánh xuyên bức tường thành dày ba bốn trượng."
"Nắm nâng giọt mưa ba trượng quanh thân, trong nháy mắt phá mấy ngàn Vũ Lâm Quân..."
"Những cái này, hắn đã làm như thế nào?"
Hoa Tịch Nguyệt ngồi trên ghế lầu một của Thiên Cơ lâu, trong mắt lộ vẻ tò mò nồng đậm.
Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh Trần Diệp lười biếng lúc ở Dục Anh Đường.
Hình ảnh đó tạo cảm giác tương phản lớn với hình tượng miêu tả trên giang hồ chí.
Hoa Tịch Nguyệt tâm thần chấn động, nàng chau mày, khuôn mặt trắng nõn lộ rõ vẻ nghi hoặc cùng hiếu kỳ.
"Chẳng lẽ..."
"Hắn đã chạm đến cảnh giới trên Tông Sư mà gia gia nói?"
"Tê..."
Vẻ nghiêm túc hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tịch Nguyệt.
Nàng mắt chăm chú nhìn vào giang hồ chí.
Bỗng nhiên.
Hoa Tịch Nguyệt vỗ trán.
"Xong rồi!"
"Nếu theo tốc độ khinh công của Trần Diệp, vậy chẳng phải buổi chiều hắn đã có thể về rồi?"
"Tê..."
Hoa Tịch Nguyệt rùng mình.
Việc nàng tráo đổi Trần Vũ mà bại lộ...
Có bị Trần Diệp đánh một trận không?
Không thể nào...
Không thể nào...
Trần Vũ là đứa trẻ thật thà, đã nói là làm, sẽ không khai nàng ra đâu.
Chỉ cần Trần Vũ không nói, Trần Diệp sẽ không biết chuyện này.
Hoa Tịch Nguyệt tự an ủi.
Tuy nghĩ vậy.
Nhưng tay cầm chén trà của nàng hơi run rẩy.
Ôi chao...
Thiên hạ đệ nhất Tông Sư!
Hoa Tịch Nguyệt có cảm giác như mình vừa tự đào một cái hố.
...
Bên ngoài Dục Anh Đường.
Con đường đá xanh rộng lớn, ngay ngắn.
Trên đường vắng lặng không người.
Buổi chiều thời tiết nóng nực, ánh mặt trời có phần oi ả.
Di Hồng viện cách đó không xa yên tĩnh, còn chưa đến giờ làm ăn.
Cuối đường, đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Người đó khuôn mặt già nua, tóc xám trắng, đôi mắt to cỡ hạt đậu.
Lão giả mặc quần áo sáng màu chỉnh tề, tóc được buộc lên, trông tỉ mỉ, cẩn thận.
Ông còng lưng, ho vài tiếng, đi vào con đường.
Tiết Minh dừng chân ở đầu đường, ông đứng lại, nhìn về phía viện lạc treo năm chữ lớn "Dư Hàng Dục Anh Đường" không xa.
Ông đã mất gần nửa ngày mới tìm được.
"Khụ khụ..."
Tiết Minh ho vài tiếng, không tiếp tục tiến đến, mà cất tiếng: "Lão phu Tiết Minh, cầu kiến Đông Hoa Tông Sư."
Sáng nay, Tiết Minh đã bị Hoa Tịch Nguyệt thuyết phục.
Tuy trong lòng không cam, nhưng nghĩ đến mình có thể thu hài tử kia làm đồ đệ, truyền thụ một thân độc thuật.
Lợi dụng đứa bé kia đã ăn hết cổ vương, tìm tòi nghiên cứu về độc, dược liệu lý lẽ.
Tiết Minh thấy nhân sinh như có ý nghĩa mới.
Nếu có thể nghiên cứu ra phương pháp dùng độc cứu người.
Sẽ cung cấp cho y đạo một khả năng rộng lớn hơn.
Đến lúc đó, mối thù của ông biết đâu sẽ được báo theo một cách khác.
Ông đến đây, là để thu đồ.
Sau khi hô xong câu này.
Tiết Minh đứng ở đầu đường, vẻ mặt bình tĩnh.
Theo quy củ giang hồ.
Nếu muốn cầu kiến Tông Sư, phải báo trước.
Trước khi đến ông đã đến Thiên Cơ lâu hỏi thăm một chút tình báo về Ngọc Diệp Đường.
Tiết Minh giờ mới biết, sau khi Phong Vũ Lâu bị diệt, trên giang hồ có thêm một Ngọc Diệp Đường.
Sát thủ ngày đó gặp phải đều là người của Ngọc Diệp Đường.
Là thuộc hạ của Đông Hoa.
Một lát sau.
Trên nóc nhà của dân trạch nhỏ bên cạnh, hiện ra một bóng người.
Tiền Thất mặc áo xanh, cúi người ngồi xổm trên mái nhà.
"Ngươi muốn gì?"
Giọng nói nàng mang theo một tia lạnh lùng.
Tiết Minh ngước nhìn lên, chắp tay nói: "Lão phu Tiết Minh, muốn cầu kiến Tông Sư."
"Tông Sư không tiếp khách." Tiền Thất nói thản nhiên.
"Phiền các hạ thông báo một tiếng, lão phu Tiết Minh, có chuyện quan trọng cầu kiến Tông Sư."
Tiền Thất tay trái quấn lấy một lọn tóc, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiết Minh.
"Ta nói, Tông Sư không tiếp khách."
"Mời về đi."
Tiết Minh không nói gì, ông liếc nhìn Tiền Thất, chắp tay.
"Vậy làm phiền các hạ rồi."
Ông chậm rãi quay người, tai hơi động đậy.
Mấy tiếng động cực nhỏ truyền vào tai ông.
Tiết Minh ho nhẹ vài tiếng, hờ hững lẩm bẩm: "Tây Vực « Ngự Xà Độc Công »..."
"... Sách, đáng tiếc, đáng tiếc..."
Nói xong, Tiết Minh chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, bước về phía cuối ngõ.
Trên mái nhà, Tiền Thất nghe được bốn chữ Ngự Xà Độc Công, người khẽ run.
"Ngươi chờ một chút!"
Nàng vô ý thức hô lên.
Tiết Minh dừng bước, chậm rãi quay người.
"Không biết các hạ còn có chuyện gì?"
Vẻ mặt ông bình tĩnh, đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn Tiền Thất.
Tiền Thất trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Ngươi biết « Ngự Xà Độc Công »?"
Tiết Minh khẽ gật đầu: "Lão phu có biết một hai, đây là công phu của Hạt Độc Tông ở Tây Vực."
"Người Trung Nguyên luyện không nhiều."
"Công phu này chỉ luyện được đến Nhị phẩm, nhưng nhập môn rất nhanh, uy lực không tầm thường."
"Chỉ tiếc..."
Tiết Minh liếc nhìn Tiền Thất, thở dài một tiếng.
"Đáng tiếc gì?" Tiền Thất đứng thẳng người, giọng nói có chút căng thẳng.
"Đáng tiếc những người luyện công này, nếu không có pháp môn tiếp theo, đừng nói đột phá cảnh giới Nhất phẩm."
"Ngay cả tính mạng cũng sẽ ngắn hơn người thường một nửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận