Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 284: Giang hồ khiếp Sợ tin tức! (length: 8280)

Thần Quyền Sơn Trang.
Trong hậu hoa viên tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên bầu trời.
Trước một khắc còn hoàn hảo không chút tổn hại mây, chẳng biết tại sao đột nhiên biến thành hai nửa.
Có chút nóng bức ánh nắng rơi xuống, chiếu xạ lên thân mọi người.
Đám võ giả giang hồ một mặt mê mang.
Bọn hắn còn chưa kịp hoàn hồn sau sự kiện vừa rồi, liền bị cảnh tượng đám mây đột nhiên tách làm hai thu hút.
Mấy vị chưởng môn các đại phái liếc nhìn nhau, trong lòng trầm xuống.
Bọn hắn suy đoán cảnh tượng đám mây tách làm hai rất có thể liên quan đến Trần Diệp và Bách Hoa lão nhân.
Có lẽ hai người vừa mới giao đấu.
Đây chính là uy của võ đạo Tông Sư?
Một đám võ giả Nhất phẩm mồ hôi đầm đìa, có chút khó tin.
Thảo nào Trần Diệp nói Vương Liệt còn kém xa.
Có thể làm đám mây trên trời tách làm hai, đây là thực lực khủng khiếp đến mức nào!
Hoa Tịch Nguyệt ngồi trên ghế, chậm rãi ăn đồ.
Nàng thu ánh mắt từ trên không trung, đôi mày thanh tú hơi nhíu.
Đám mây tách làm hai, sao có chút giống đao thuật của Liễu Sinh Nhất Lang?
Nhưng mà...
Liễu Sinh Nhất Lang không phải đang giao đấu với phương trượng Thiếu Lâm, bị thương rồi sao?
Không thể nào lại xuất hiện ở đây được...
Trong miệng Hoa Tịch Nguyệt vẫn nhai đồ ăn, trong lòng thầm nghĩ.
Bỗng nhiên.
Trong hậu hoa viên xuất hiện thêm một bóng người áo bào tro.
Có người kinh hãi nghẹn ngào kêu lên: "Bách Hoa lão nhân!"
"Cốc chủ Bách Hoa cốc?"
Bách Hoa lão nhân quay lại.
Khi giao thủ với Trần Diệp vừa nãy, hắn đã tháo mặt nạ, lúc này khuôn mặt già nua hiện rõ trước mặt mọi người.
Vương Liệt và các chưởng môn đại phái đồng loạt run lên, liếc mắt nhìn nhau.
Không đoán được Bách Hoa lão nhân trở lại là muốn làm gì.
Vương Liệt hít sâu một hơi, vừa định chắp tay ân cần thăm hỏi.
Chỉ thấy thân thể Bách Hoa lão nhân loáng một cái, thân pháp quỷ mị, xuất hiện bên cạnh Hoa Tịch Nguyệt.
Trong miệng Hoa Tịch Nguyệt đang nhai đồ ăn, liếc ông nội một cái, không nói gì.
Bách Hoa lão nhân đã giam nàng bốn năm.
Hoa Tịch Nguyệt trong thời gian ngắn không thể nào tha thứ cho hắn.
Bốn năm đấy!
Bị cấm túc bốn năm.
Mỗi ngày ở Hoa gia, nàng đều muốn phát điên!
Ánh mắt Bách Hoa lão nhân phức tạp nhìn Hoa Tịch Nguyệt, mở miệng nói: "Chuyện của ngươi và Đế Quân, ông nội sẽ không quản nữa."
"Tất cả do ngươi quyết định."
"Hoa gia là võ lâm thế gia, nếu con và hắn thành thân, phải trải qua đủ ba lễ sáu bước, mời người chứng kiến lễ, những lễ nghi này không tránh được."
"Khi thành thân nhớ gửi thư cho ông nội, ông nội sẽ đến."
Bách Hoa lão nhân thở dài một tiếng.
"Là ông nội sai, ông nội xin lỗi con."
"Con bây giờ cũng đã lớn rồi, chuyện sau này tự con quyết định."
"Bí quyết nội lực của Hoa gia, con nhớ giao cho Đế Quân."
"Đây là giao ước của ông nội và hắn."
Nói xong, Bách Hoa lão nhân ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đám mây bị tách làm hai lặng lẽ trôi lơ lửng trên không.
Nói lên sự chênh lệch giữa hắn và Trần Diệp.
Bách Hoa lão nhân nhìn Hoa Tịch Nguyệt lần cuối, quay người rời đi.
Bóng dáng áo bào xám lóe lên mấy lần trong vườn, rồi như quỷ mị biến mất trong hậu hoa viên.
Bách Hoa lão nhân vừa dứt lời.
Bao gồm cả Hoa Tịch Nguyệt, tất cả mọi người đều ngây người.
Đám người đầu tiên là sững sờ, sau đó chấn kinh trước tin vừa nghe.
Đám võ giả giang hồ mở to hai mắt, một mặt khó tin.
Bọn họ vừa mới nghe được cái gì?
Thành thân với Đế Quân?
Tê...
Tĩnh.
Sự yên tĩnh đến rợn người bao trùm cả hậu hoa viên.
Đám võ giả đều ngây ra.
Hoa Tịch Nguyệt cũng sững sờ.
Một vệt đỏ ửng từ cổ nàng lan lên, nhuộm đỏ khuôn mặt tinh xảo dưới lớp mặt nạ.
"Bộp!" Một tiếng.
Hoa Tịch Nguyệt vỗ mạnh lên bàn, nghiến răng nói: "Ai nói ta muốn gả cho hắn!"
"Ông nội nói bậy bạ gì thế!"
Mặt nàng nóng lên, đầu như bốc khói.
Rốt cuộc ông nội làm sao vậy, vì sao lại nói những chuyện như vậy trước mặt mọi người?
Hoa Tịch Nguyệt đầu óc quay cuồng.
Còn ngốc hơn là các võ giả khác.
Bọn họ không làm gì cả, mà vẫn bị nhét cho một miếng dưa lớn.
Trời ạ!
Đế Quân muốn cưới cháu gái Bách Hoa lão nhân?
Người run rẩy.
Vị Tông Sư thiên hạ đệ nhất lại muốn kết hôn!
Đây là tin tức rung động giang hồ đến mức nào!
Chờ tin tức này lan ra, toàn bộ giang hồ sẽ phải chấn động vì nó.
Cái gì võ lâm đại hội.
Cái gì Trần Vũ đại chiến Vương Đằng.
Cái gì Đế Quân một quyền đánh bay Vương Liệt.
So với chuyện này, đều chỉ là chuyện nhỏ!
Hoa Tịch Nguyệt đứng cạnh bàn, mặt đỏ bừng, răng ngà cắn nhẹ.
Nàng hiện tại hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống.
Ông nội sao lại nói thế!
Hoa Tịch Nguyệt chỉ cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
Ánh mắt nàng quét quanh, gầm lên: "Còn nhìn!"
"Móc mắt các ngươi ra."
Nói xong, Hoa Tịch Nguyệt vỗ một chưởng xuống mặt bàn.
"Bộp!" Một tiếng.
Bàn gỗ bị một chưởng đánh nát.
"Keng keng" vài tiếng giòn tan.
Rượu và đồ ăn trên bàn cũng bị chưởng lực đánh tan nát.
Xung quanh, đám võ giả giang hồ run bần bật, vội cúi đầu xuống.
Trong lòng than khổ.
Xin hãy thương...
Thật sự oan uổng quá!
Chúng ta đâu có nhìn gì...
Lão khất cái Độc Cô Lãng đang cầm nửa cái đùi vịt, nhìn đống đồ ăn nát vụn trên mặt đất, mặt lộ vẻ u oán.
Hắn còn chưa ăn no mà.
Hoa Tịch Nguyệt đứng nguyên tại chỗ, răng ngà cắn chặt, mặt nóng bừng.
"Tiểu Dao, chúng ta đi!"
Hoa Tịch Nguyệt nghiến răng nói.
Bị Bách Hoa lão nhân làm loạn một hồi, Hoa Tịch Nguyệt cảm thấy nếu còn ở lại nữa, sẽ bị người ta xem như khỉ!
Vân Vi Dao vội đi theo Hoa Tịch Nguyệt.
Hoa Tịch Nguyệt nắm chặt tay nàng, thi triển thân pháp.
Hai người nhẹ nhàng nhảy ra khỏi tường Thần Quyền Sơn Trang.
Tôn Thắng liếc nhìn bóng lưng Hoa Tịch Nguyệt rời đi, tặc lưỡi hai tiếng.
Ánh mắt hắn sáng lên, xoa cằm.
Có nên chuẩn bị thêm một phần lễ hạ vào dịp Trung Thu?
Mắt Tôn Thắng đảo láo liên.
Việc này hôm nay mà truyền đi.
E là toàn bộ giang hồ sẽ chấn động.
Tôn Thắng sờ cằm, trong lòng cảm khái.
Nghĩa phụ đúng là nhẫn nhịn ghê.
Quả đúng là đi qua vạn bụi hoa, không phiến lá nào dính vào người.
Nếu đổi thành là mình.
Chắc bây giờ con cái đã chạy đầy nhà.
Tôn Thắng lắc đầu.
Cứ thế này, chẳng biết đến khi nào mình mới có thêm em trai em gái.
Tôn Thắng tặc lưỡi, không nghĩ đến chuyện của Trần Diệp nữa.
Ánh mắt hắn dời về phía người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở bàn rượu cách đó không xa.
Trùng hợp người đó cũng đang nhìn về phía này.
Hai người liếc nhau.
Mắt Tôn Thắng hơi sáng lên.
Hắc hắc.
Đêm nay chỉ sợ lại vất vả rồi đây.
...
Cùng lúc đó.
Trên quan đạo ở Quy Đức phủ.
"Cót kẹt, cót kẹt..."
Mấy chiếc xe ngựa chở những thùng hàng hóa nặng nề, chậm rãi chạy trên quan đạo.
Xung quanh hàng hóa là mấy tiêu sư trẻ tuổi mặc đồng phục.
Bọn họ cưỡi những con ngựa cao lớn, trên ngực thêu hai chữ lớn: Trấn Xa!
Một lá cờ kim tuyến đen đứng trước xe ngựa đầu tiên.
Trên cờ thêu một chữ lớn: Trấn.
Đây chính là Trấn Xa tiêu cục, thế lực lớn nhất giang hồ, danh tiếng lẫy lừng, có uy tín bậc nhất.
Hắc đạo bạch đạo gặp phải đều phải nể mặt.
Phía sau đoàn tiêu xa.
Trên một chiếc xe ngựa phẳng, ngồi mấy lữ khách tìm đến tiêu cục để bảo vệ, có nam có nữ, có già có trẻ.
"Đi thêm nửa ngày nữa là ra khỏi địa phận Quy Đức phủ, đến gần Từ Châu rồi."
"Đến lúc đó sẽ an toàn."
Đồng Lâm ăn mặc như dân quê, nói nhỏ với Chu Nhị Nương.
Chu Nhị Nương mặc đồ tố, che mặt, trong ngực ôm Tôn Thông, nghe vậy nhẹ gật đầu.
Nàng sờ lên đầu Tôn Thông, nhẹ nhàng dỗ dành con trai.
Tôn Thông nép mình trong lòng mẹ, đôi mắt trong veo chớp nhẹ, rất ngoan ngoãn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận