Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Chương 58: Thiếu niên cùng kim điêu 1

Chương 58: Thiếu niên cùng kim điêu 1
"Một... Một thanh kiếm?"
Trần Nghị kinh ngạc: "Dạng kiếm gì?"
Trần Huỳnh lộ vẻ hơi phức tạp, nàng lắc đầu nói: "Không biết, chỉ biết đó là một thanh kiếm."
Nàng nhìn về phía Trần Nghị, mắt lộ vẻ dò hỏi: "A Nghị, chúng ta có nên đi vào không?"
Trần Nghị nhìn về phía Sơn Thần mênh mông phía sau vách băng bên trên băng động.
Trong động tối đen, không thấy rõ tình hình bên trong.
Chỉ có thể thấy biên giới băng động có vết chém do đao kiếm tạo thành, giống như là do sức người mở ra.
Trần Nghị nhíu mày, nhẹ hít một hơi nói: "Ta đi."
"Ngươi cùng A Đại ca ở chỗ này chờ."
"Không được!" Trần Huỳnh lập tức cự tuyệt.
Trần Nghị vừa định mở miệng, Trần Huỳnh đã cúi người, trực tiếp theo vách hố trơn tuột trượt xuống.
"Ngươi..." Trần Nghị có chút bất đắc dĩ.
Một chút chuyện nhỏ Trần Huỳnh có lẽ sẽ nghe hắn.
Nhưng những việc liên quan đến nguy hiểm thế này, nàng tuyệt đối sẽ không nghe hắn.
Trần Huỳnh thuận theo vách hố trơn tuột trượt xuống.
Nàng từ dưới đất bò dậy, ngẩng đầu nói với Trần Nghị: "A Nghị, ngươi ở trên đó chờ, ta đi xem một chút."
"Nói gì vậy."
Trần Nghị nhướng mày, cũng học Trần Huỳnh, trượt xuống hố.
Trần Huỳnh thấy Trần Nghị cũng trượt xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức nở nụ cười.
Thấy cả hai đều trượt xuống, trong lòng A Đại có chút cảm khái, hắn ngước mắt nhìn kim điêu, trong mắt đầy vẻ kính sợ.
A Đại đối kim điêu thi lễ một cái, quay người tìm kiếm xung quanh, phát hiện sợi dây thừng mà Thiết Sừ Đường hôm qua để lại.
Sợi dây thừng được buộc vào một khối băng hình măng trên đỉnh núi, trên khối băng có vết dao đục, ngang khắc một rãnh vừa vặn có thể nhét dây thừng vào.
A Đại thả dây thừng xuống, tăng độ dài đủ, lúc này mới kéo dây thừng trượt xuống đáy hố.
Ba người đều trượt xuống đáy hố.
Sơn Thần mênh mông ánh mắt nóng rực, cảm xúc có chút kích động.
"Lệ Li!"
Nó vừa vỗ cánh, vừa kêu lớn, thúc giục Trần Huỳnh vào động lấy đồ giúp nó.
Trần Huỳnh đi trước, hướng băng động trên vách băng đi tới.
A Đại từ trong túi lấy ra một cây đóm lửa, thổi bùng nó, nói với Trần Huỳnh: "Cẩn thận bên trong không thông khí."
Nói xong, hắn đi lên trước hai người, cẩn trọng tiến vào trong động băng.
Trần Huỳnh và Trần Nghị hiểu ý của A Đại, trong lòng cảm động.
Chuyện đến nước này, A Đại vốn không cần đi theo hai người xuống đây.
Nhưng hắn vẫn xuống.
Trần Nghị báo đáp ân tình, A Đại báo đáp nghĩa khí.
Giang hồ nhi nữ là vậy.
Ba người đi vào băng động.
Trong động rất hẹp, chỉ có thể chứa một người.
Càng đi vào trong, cả ba càng thêm kinh ngạc.
Vách động đều là băng nghìn năm cứng rắn, nhưng trên mặt lại chi chít những vết đao kiếm ngay ngắn.
Chẳng lẽ cái huyệt động này do người dùng đao kiếm chém ra?
Vậy đao kiếm kia phải sắc bén đến mức nào, người sử dụng lại mạnh đến bao nhiêu?
Càng đi vào trong, ba người càng thêm kinh hãi.
A Đại giơ đóm lửa, dò đường phía trước, ánh sáng đóm lửa chiếu vào vách băng nhẵn bóng, phản xạ lại, chiếu sáng toàn bộ băng động.
Hắn vừa đi vừa đếm bước.
"Mười một, mười hai, mười ba..."
Mỗi bước của A Đại dài khoảng ba thước.
Ba người đi một hồi đã được bốn trượng.
Bốn trượng! Ai có thể dùng đao kiếm tạc trên băng nghìn năm cứng rắn ra một con đường dài bốn trượng?
Chẳng lẽ là võ đạo Tông Sư?
Trần Nghị và Trần Huỳnh thầm đoán trong lòng.
Ba người lại đi hơn mười bước, không gian phía trước đột nhiên trống trải.
Ánh sáng từ đóm lửa trong tay A Đại phản xạ lại, chiếu sáng một khoảng không gian rộng lớn.
Hắn dừng bước, trợn tròn mắt.
Trần Huỳnh và Trần Nghị ở phía sau cũng dừng lại, bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.
Chỉ thấy phía trước là một gian băng thất dài rộng vài trượng, cao hai trượng, bên trong đứng hơn hai mươi bộ thi thể.
Mỗi bộ thi thể đều được bao phủ bởi một lớp băng, biểu cảm sống động như thật.
Có người há miệng, như đang nói gì đó, có người mặt dữ tợn, ánh mắt tràn đầy căm hận.
Những thi thể này vẫn giữ được thần thái khi còn sống, như thể bị đông cứng trong chớp mắt.
Quần áo trên người bọn họ hoặc đỏ, hoặc vàng, hoặc lục, trong tay nắm đủ loại binh khí.
Đao, kiếm, côn, xiên...
Những người này đứng ở những vị trí khác nhau trong không gian, cùng nhau hướng mặt về phía trước.
Phía trước hơn hai mươi thi thể là một chàng trai trẻ tuổi ngồi xếp bằng trên xe trượt tuyết.
Chàng trai trẻ khuôn mặt tuấn lãng, ôn hòa như ngọc.
Hắn mặc một bộ bào phục màu đỏ thẫm lộng lẫy, hai đầu gối xếp bằng, vẻ mặt không vui không buồn.
Trên đầu gối đặt một cây cổ cầm, hai bàn tay trắng nõn thon dài của chàng trai đang đặt trên đàn.
"Cái này..."
Trần Huỳnh kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.
Không chỉ Trần Huỳnh, mà Trần Nghị và A Đại cũng sững sờ.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ câm nín.
Trong băng động rộng lớn, bày các loại bàn ghế, giường chiếu làm từ băng.
Ở giữa đứng hơn hai mươi thi thể đông cứng hoàn toàn.
Thi thể nào cũng cầm binh khí trong tay, nhắm về phía chàng trai trẻ trên giường.
"Hắn... Hắn là ai?"
Trần Huỳnh nói ra nghi hoặc trong lòng.
"Không biết." Trần Nghị nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ xếp bằng trên xe trượt tuyết, nói nhỏ: "Phần lớn là tiền bối nổi danh trong võ lâm."
A Đại tuy không biết võ công, nhưng cũng nhìn ra được đại khái.
Hắn suy đoán nói: "Gian băng thất này có lẽ là nơi ở của người trẻ tuổi, hắn bị kẻ thù tìm tới, lấy một địch hơn hai mươi, sau đó không rõ vì sao, tất cả đều chết cóng trong phòng băng..."
Dù ba người không tận mắt thấy cảnh tượng năm đó, nhưng dựa vào vị trí đứng, nét mặt trên thi thể, đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Trần Huỳnh là người phản ứng nhanh nhất, nàng liếc mắt nhìn qua hơn hai mươi loại binh khí trong tay đám người kia.
Người dùng kiếm rất nhiều, nhìn qua cũng phải hơn mười người.
Lúc này, Trần Huỳnh tỏ vẻ có chút buồn bực.
"Trong này người dùng kiếm có đến mười người, chúng ta muốn mang tất cả kiếm ra ngoài sao?"
Nàng đứng trong băng thất, không biết do nguyên nhân tâm lý hay nguyên nhân gì, luôn cảm thấy có hàn phong thấu xương, từ dưới chân xộc thẳng lên đầu.
Mà Trần Huỳnh luôn có cảm giác như có người đang nhìn nàng, lông tơ trên người dựng cả lên.
Trần Nghị chau mày, suy tư nói: "Sơn Thần không nói kiếm dài như thế nào sao?"
"Không có." Trần Huỳnh thành thật trả lời.
"Vậy chúng ta chỉ có thể mang hết tất cả kiếm ra, cho Sơn Thần xem." Trần Nghị trầm giọng nói.
"Nhưng mà... Đây đều là thi thể mà..." Trần Huỳnh nhìn những thi thể sống động như thật này, trong lòng có chút run rẩy.
"Vậy cũng không còn cách nào khác."
Trần Nghị bước lên trước, tiến đến gần một thi thể trung niên mặc trang phục màu vàng, quan sát thanh kiếm trên tay hắn.
Quan sát kỹ, Trần Nghị phát hiện những thi thể này đông cứng rất cứng, tay nắm chặt kiếm, rất khó gỡ ra.
Trừ phi dùng lửa đốt, làm tan phần cổ tay cầm kiếm của thi thể, may ra có thể lấy kiếm ra.
Trần Nghị nhìn quanh băng thất, sắc mặt hơi khó coi.
Đang ở trên núi tuyết, lấy đâu ra củi?
Trần Nghị cúi xuống nhìn thi thể dưới chân.
Chân thi thể dính liền với mặt băng, không thể động đậy.
A Đại cầm cây đóm lửa đến gần, thử dùng cây đóm lửa hòa tan lớp băng trên thi thể.
Nướng một hồi, lớp băng tan ra, nhỏ vài giọt nước.
A Đại nói: "Hòa tan là có thể hòa tan."
"Nhưng cần bó đuốc."
Trần Nghị cau mày.
Trần Huỳnh nhìn từng thi thể sống động như thật, mặt tái mét, những thi thể này phảng phất như chốc lát sẽ sống dậy, nhào về phía nàng.
Nàng nghe A Đại nói, liền bảo với hai người: "Ta để Sơn Thần tìm chút củi, ta ra ngoài trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận