Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 77: Nha hoàn Tiểu Nguyệt (length: 8039)

"Hoa..."
Một thùng nước hắt lên mặt.
Tiểu Tống lập tức tỉnh giấc, dòng chất lỏng lạnh buốt theo mặt hắn chảy xuống.
Trong mắt hắn còn mơ màng.
Nhìn xung quanh, Tiểu Tống phát hiện hắn đang ở trong một gian phòng nhỏ hẹp, tối tăm.
Trước mặt hắn, có hai người đứng đó.
Một người trong số đó đang cầm một thùng nước trên tay.
Tiểu Tống vô thức giật mình, phát hiện mình đã bị người trói vào thập tự giá.
Hai tay, hai chân đều bị xích sắt trói chặt.
"Các ngươi... Các ngươi là ai?"
Tiểu Tống giọng khàn khàn hỏi.
Ký ức trong đầu hắn có chút hỗn loạn.
Giây trước, hắn còn đang ở trước cửa Dục Anh Đường, liên thủ cùng Tiểu Chu bắt ép viện trưởng Trần.
Muốn ép hắn đi.
Sao chỉ một thoáng, hắn lại xuất hiện ở đây?
Đối diện Tiểu Tống là hai người, trong đó một nữ nhân cười lạnh, giọng điệu lả lơi: "Ngươi còn dám hỏi chúng ta là ai?"
"Nói xem, ngươi tên là gì?"
"Người nào sai khiến?"
Tiền Thất vung vạt áo, ngồi xuống ghế dài.
Nàng chống tay lên bàn, lạnh lùng nhìn Tiểu Tống.
Tiểu Tống vẻ mặt hơi cứng lại, hắn cười nói: "Không biết hai vị là anh hùng ở đâu."
"Tiểu đệ đây đã mạo phạm chỗ nào?"
Tiền Thất nghe Tiểu Tống nói lời khách sáo, tặc lưỡi.
"Ngươi không được ngoan ngoãn như tên Tiểu Chu kia."
"Ta cho ngươi thêm cơ hội, trả lời câu hỏi của ta."
Giọng điệu mềm mại của Tiền Thất vừa dứt.
"Tê tê..."
Một tiếng động nhỏ phát ra từ dưới chân Tiểu Tống.
Một cảm giác lạnh buốt, trơn trượt men theo chân Tiểu Tống leo lên.
Tiểu Tống rùng mình, nhìn gương mặt của Tiền Thất, chợt nhớ ra điều gì đó.
"Ngươi là Xà Cơ của Ngọc Diệp Đường!"
"A, có chút tinh mắt."
Tiền Thất mỉm cười nói.
Nàng đưa ngón tay trắng nõn ra, khẽ chỉ vào Tiểu Tống.
"Đã nhận ra ta rồi thì ngươi hẳn cũng biết bản lĩnh của ta."
"Ngươi ngoan ngoãn một chút, ta sẽ không giết ngươi."
Nghe giọng điệu mềm mại của Tiền Thất, Tiểu Tống trong lòng thấy lạnh lẽo.
Cảm giác lạnh lẽo trơn nhẵn trên đùi không ngừng leo lên, đã đến bên hông Tiểu Tống.
"Ta... Ta nói..."
"Ta nói, ta là người của Kỳ Lân Các, ta cùng Tiểu Chu nhận nhiệm vụ từ tả sứ đại nhân."
"Điều tra lai lịch thân phận của Lãng Lý Bạch Điều Trương Thuận, đem người thân của hắn đưa về Kỳ Lân Các."
"Muốn dùng thân thuộc của Trương Thuận để bắt ép hắn, thu nạp Trương Thuận vào Kỳ Lân Các."
Tiểu Tống khai tất cả, nói ra hết mọi thông tin nhiệm vụ.
Thanh danh của Ngọc Diệp Đường vô cùng lớn.
Xà Cơ nhị phẩm tự mình thẩm vấn mình, điều này khiến Tiểu Tống trong lòng cảm thấy kinh hãi.
Chắc chắn là hắn đã nhận phải cái hố lớn trong nhiệm vụ lần này!
Bây giờ Tiểu Tống hối hận không kịp.
Biết vậy hắn đã không nhận nhiệm vụ này.
Chuyện tra thủy tặc Thái Hồ có thể liên quan gì đến Ngọc Diệp Đường chứ?
Ngàn vạn lần cũng không có khả năng a!
Tiền Thất lặng lẽ nghe xong, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt yêu mị.
"Không tệ, giống với những gì Tiểu Chu nói."
"Ngươi có thể chết rồi."
Nghe thấy thế, Tiểu Tống trong lòng kinh hãi, hắn hoảng sợ nói: "Không phải ngươi nói không giết ta sao?"
Tiền Thất cười: "Không phải ta giết ngươi mà."
"Tiểu bảo bối của ta muốn cắn ngươi, ta biết làm sao đây?"
Lời còn chưa dứt.
Tiểu Tống cảm thấy ngực đau nhói một hồi.
"A!"
Hắn hét thảm một tiếng, cơ thể kịch liệt giãy giụa.
Vùng vẫy vài cái, động tác của Tiểu Tống ngày càng yếu dần.
Cuối cùng, đầu hắn nghiêng xuống, không một tiếng động.
Tiền Thất mắt lả lơi, nói với sát thủ Ngọc Diệp Đường bên cạnh: "Dọn dẹp chút đi."
"Rõ!"
Sát thủ xách theo thùng nước cung kính gật đầu.
Tiền Thất hé đôi môi đỏ thắm, phát ra một tiếng huýt sáo.
Từ xác Tiểu Tống leo ra một con rắn độc màu đỏ lục lẫn lộn.
Rắn độc di chuyển rất nhanh, quấn lấy ống quần Tiền Thất.
Bơi vào bên dưới lớp áo của nàng, biến mất.
Tiền Thất đi ra khỏi phòng.
Trong sân, Tần Nhất mặc váy đen đang ngồi ở bàn đá.
Tiền Thất nhìn thấy Tần Nhất, trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ.
"Tần tỷ tỷ, chúc mừng tỷ đột phá nhất phẩm."
Trong đôi mắt thu thủy của Tần Nhất lóe lên một tia ý cười nhàn nhạt.
Nàng khẽ gật đầu, giọng nói trong trẻo lại có chút uyển chuyển: "Hai người kia nói giống nhau sao?"
"Giống nhau." Tiền Thất ngồi cạnh Tần Nhất, khóe miệng nhếch lên nói: "Bọn chúng ở Kỳ Lân Các gan cũng lớn thật."
"Vậy mà dám nghĩ đến chuyện ép vị kia đi..."
Tiền Thất nghĩ tới mà buồn cười.
Nếu thật ép được đi, chắc cả đám người Kỳ Lân Các phải quỳ xuống đất gọi cụ tổ.
Tần Nhất gật đầu nhẹ, giọng nói trong trẻo có chút uyển chuyển: "Ta đi bẩm báo với vị kia."
Nói rồi, Tần Nhất đứng dậy rời đi.
Tiền Thất nhìn bóng lưng Tần Nhất, trong mắt thoáng qua một tia ghen tị.
Nàng khẽ thở dài: "Không biết đến bao giờ ta mới có thể tiến nhập cảnh giới nhất phẩm..."
Nói câu này, gáy Tiền Thất hơi lạnh, một con rắn màu xanh đậm bò lên từ sau cổ nàng.
"Tê tê..."
"Tiểu Thanh, quay về."
Tiền Thất khẽ quát.
Có tiếng ma sát phát ra từ cổ áo của nàng.
Con rắn xanh đậm kia lại chui vào bên trong.
...
"Một tháng bốn lượng bạc, bao ăn ở."
"Thường ngày ngươi cần chăm sóc bọn trẻ cho an toàn, lúc rảnh thì giặt quần áo, giúp bọn chúng cho cơm."
"Sống không mệt, nhưng hơi lặt vặt."
"Ngươi có nhận không?"
Đại sảnh Dục Anh Đường.
Trần Diệp ngồi trên ghế, mặt bình tĩnh nhìn Hoa Tịch Nguyệt.
Hoa Tịch Nguyệt mặc đồ nam đứng trước mặt Trần Diệp, trong lòng có chút khẩn trương.
Nghe xong những yêu cầu của Trần Diệp, nàng gật đầu lia lịa.
"Có thể, có thể!"
Trần Diệp khẽ gật đầu: "Nếu ngươi đồng ý thì ở lại đi."
Nói rồi, Trần Diệp gọi ra sân: "Xuân Đào!"
Từ ngoài sân truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Một nha hoàn tầm mười ba mười bốn tuổi bước vào.
Sau khi vào nàng cung kính hành lễ, giọng nói dịu dàng: "Viện trưởng."
"Ngươi dẫn..."
Trần Diệp ngập ngừng, hắn vẫn chưa biết tên của Hoa Tịch Nguyệt.
"Ngươi tên là gì?"
Trần Diệp nhìn về phía Hoa Tịch Nguyệt.
"Ta tên là Tiểu Nguyệt!" Hoa Tịch Nguyệt cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong, khóe miệng nở một nụ cười mê người.
"Ngươi dẫn Tiểu Nguyệt đi, cho nàng quen với chuyện trong đường."
Trần Diệp nói với Xuân Đào.
"Dạ."
Nha hoàn Xuân Đào mười phần cung kính đáp lời.
"Ừ, xuống đi."
Trần Diệp khẽ gật đầu, ra hiệu cho hai người rời đi.
Xuân Đào thi lễ một cái.
Hoa Tịch Nguyệt cũng học theo Xuân Đào, thi lễ.
Nàng đi theo sau Xuân Đào, ra khỏi đại sảnh Dục Anh Đường.
Được rồi!
Thế mà lại thật sự ở lại!
Hoa Tịch Nguyệt tâm tình kích động, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng.
Nàng đến Dục Anh Đường chẳng qua là cảm thấy có điều thú vị, ai dè vị này lại là Tông Sư võ đạo thần bí nhất giang hồ.
Từ hai năm trước sau khi ra tay một lần, trên giang hồ đã không còn lưu truyền chuyện gì của hắn nữa.
Hoa Tịch Nguyệt chỉ là muốn thử xem, không ngờ Trần Diệp lại thực sự giữ nàng lại.
Chắc cả thiên hạ có nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến, Đông Hoa Tông Sư lại là viện trưởng Dục Anh Đường!
Xuân Đào dẫn Hoa Tịch Nguyệt vào phòng của các nha hoàn.
"Xuân Đào muội muội, Viện trưởng của chúng ta tên gì vậy?" Hoa Tịch Nguyệt tò mò hỏi.
Xuân Đào ngớ người, nhìn Hoa Tịch Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Viện trưởng tên Trần Diệp."
Trần Diệp...
Hoa Tịch Nguyệt lẩm nhẩm cái tên này.
Trước mắt nàng bỗng nhiên sáng lên.
Trần Diệp, Đông Hoa...
Quả nhiên!
Hoa Tịch Nguyệt đã hiểu rõ mọi chuyện, tâm tình càng thêm kích động.
Oa oa oa...
Thú vị!
Thú vị!
Thật là thú vị!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận