Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường

Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường - Chương 120: Đại Liêu đệ nhất dũng sĩ! (length: 7931)

"Đang!" Một tiếng vang lớn.
Rìu nặng và đao trường chạm vào nhau.
Hai bóng người giao nhau mà lướt qua.
Tại Đại Minh và Ô Lỗ Khắc Tô giao chiến trong nháy mắt, trên đài cao tất cả mọi người đứng lên.
Hùng Sơn mặt mày khẩn trương, trân trân nhìn chằm chằm lôi đài, bàn tay nắm chặt thành quyền toàn là mồ hôi.
Tam vương tử Da Luật Cảnh sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.
Làm cái gì vậy?
Hắn không muốn cho Đại Minh chết a!
Trên tường thành vương đô.
Trần Diệp khóe miệng hơi nhếch, hạ chiếc cung lớn trong tay xuống.
Hoàng Tam và những người khác chú ý tới động tác của Trần Diệp, trong lòng giật mình.
Khoảng cách hơi xa, bọn hắn còn chưa nhìn ra ai thắng ai thua.
Công tử hạ cung xuống, chẳng lẽ nói Đại Minh thắng?
Trên lôi đài.
"Đông đông đông!"
Tiếng trống trầm thấp như sấm rền vang vọng xung quanh.
Đại Minh biểu lộ nghiêm túc, bờ môi nhếch lên, đứng thẳng tắp, cánh tay phải rắn chắc mang theo rìu nặng, lưỡi búa hướng xuống.
Mấy giọt chất lỏng không biết tên theo lưỡi búa chậm rãi nhỏ xuống, rơi trên lôi đài có chút đỏ lên.
Ô Lỗ Khắc Tô đứng sau lưng Đại Minh, cũng tay phải cầm đao, vẻ mặt nghiêm nghị.
Một trận gió nhẹ lướt qua.
Thổi tung áo gấm của Đại Minh, vải màu lam theo gió lay động, để lộ trên cổ Đại Minh mang theo dây đỏ bùa bình an.
Ô Lỗ Khắc Tô ngạc nhiên đứng đó.
Lúc này, trên đài cao mọi người chú ý đến một chuyện.
Đồng tử của bọn hắn đột nhiên co lại, mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy tay phải Ô Lỗ Khắc Tô cầm trường đao, chỉ còn một nửa, nửa lưỡi đao kia không thấy bóng dáng.
Gió nhẹ thổi qua.
"Phốc oành..." Một tiếng.
Ô Lỗ Khắc Tô ngã xuống lôi đài.
Người nào đó có thị lực tốt chú ý thấy, trên thân thể Ô Lỗ Khắc Tô từ vai trái đến hông phải có thêm một đường đỏ.
Lượng lớn máu tươi theo đường đỏ đó chảy ra.
Trong chớp mắt, thi thể Ô Lỗ Khắc Tô liền chìm trong vũng máu.
"Hô..."
Đại Minh thở ra một hơi, vẻ mặt chất phác thật thà lộ thêm chút mệt mỏi.
Nhát rìu vừa rồi, Đại Minh cảm giác mình đã dùng toàn bộ sức lực.
Vung một búa, hắn cảm thấy tinh khí thần đều sắp cạn kiệt.
Gió thảo nguyên thanh mát thổi qua.
Đại Minh lúc này mới cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Hắn phản ứng một chút, sắc mặt biến đổi, tay trái sờ về phía ngực.
Sờ đến vật quen thuộc kia, Đại Minh trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, người hầu phó thống lĩnh dưới lôi đài lớn tiếng hô: "Đấu võ trên lôi đài!"
"Người thắng trận: Trần Đại Minh!"
Vừa mới dứt lời.
Thiên Lang kỵ sĩ mặc giáp đen đứng canh giữ bốn phía, phóng tầm mắt nhìn không thấy giới hạn, vậy mà đồng thanh hô lớn: "Trần Đại Minh!"
"Trần Đại Minh!"
"Trần Đại Minh!"
"...".
Thanh thế to lớn, khiến Đại Minh giật nảy mình.
Sau khi hắn kịp phản ứng, liền dùng tay gãi đầu, trên khuôn mặt chất phác thật thà nở nụ cười ngây ngô.
Đại Minh ngẩng đầu nhìn về phía đài cao, chạm mắt Hùng Sơn.
"Đại ca, ta thắng!"
Trên mặt Đại Minh tươi cười, ra dấu bằng khẩu hình.
Thấy Đại Minh bình an vô sự, nỗi lòng lo lắng của Hùng Sơn cuối cùng cũng buông xuống, hắn vừa kinh vừa sợ.
"Tốt tốt tốt!"
Hùng Sơn cũng mấp máy khẩu hình, trên khuôn mặt thô kệch nở một nụ cười lớn.
Đại Minh liên tiếp đoạt được chức vô địch kỵ thuật và thắng trận thứ nhất trên lôi đài.
Chắc chắn danh hiệu đệ nhất dũng sĩ Đại Liêu phải thuộc về Đại Minh.
Hùng Sơn trong lòng suy tư.
Ngay lập tức, vẻ mặt của hắn trở nên hơi kỳ lạ.
Hôm trước Đại Minh vừa cùng hắn đánh một ván cược.
Nếu như Đại Minh đoạt được ngôi vị cao nhất trong các cuộc thi đấu của Đại Liêu, hắn sẽ thiếu Đại Minh một tòa nhà.
Nghĩ đến đây.
Hùng Sơn không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.
Hỏng rồi, thật sự là để Đại Minh thắng mất rồi.
Một tòa nhà lớn của Tĩnh Vương Phủ nhà mình...
Cái này không dễ kiếm à nha.
"Đông đông đông!"
Trên đài cao, tiếng trống càng thêm dồn dập.
Những người lính đánh trống như phát cuồng dùng sức đập trống da trâu to.
Cuộc thi đấu của Đại Liêu là lễ hội lớn năm năm một lần của Liêu Quốc.
Là nơi đấu sức của tất cả dũng sĩ Đại Liêu.
Bây giờ nhà vô địch đã xuất hiện.
Bọn hắn đang dành sự kính ý cao thượng nhất cho đệ nhất dũng sĩ Đại Liêu.
"Trần Đại Minh!"
"Trần Đại Minh!"
"...".
Thiên Lang kỵ binh tinh nhuệ nhất của Liêu quốc cũng hô vang vì Đại Minh.
Đây là vinh dự mà dũng sĩ xứng đáng nhận được!
Đại Minh cảm nhận được không khí này, cảm thấy thân thể nóng lên.
Trong lòng càng kích động khôn nguôi.
Một cảm giác trước nay chưa từng có bộc phát trong tim Đại Minh.
Giờ khắc này, Đại Minh chợt hiểu ra cái gì gọi là vinh dự.
Hắn giơ cao rìu nặng thép ròng trong tay, vung cánh tay theo tiếng hô vang dội.
Giờ phút này, lôi đài không chỉ là lôi đài.
Mà còn là sân khấu riêng của Đại Minh.
Nhận được đáp lại, cảm xúc của đám Thiên Lang kỵ sĩ binh càng thêm dâng trào.
Nếu như không có gì bất ngờ, sau này rất có thể Đại Minh sẽ trở thành người chỉ huy thống lĩnh của bọn họ.
Được làm lính dưới trướng đệ nhất dũng sĩ Đại Liêu, đối với bọn hắn cũng là một loại vinh quang!
Trên tường thành vương đô.
Hoàng Tam và những người khác nhìn Đại Minh giơ cao rìu nặng, đáp lại những tiếng hô xung quanh, khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Ba người bọn họ vẫn luôn âm thầm bảo vệ Đại Minh.
Hộ tống một đường.
Tận mắt chứng kiến Đại Minh từ một tên nhóc sơ suất giang hồ, trở nên trầm ổn và trưởng thành.
Bây giờ lại được chứng kiến Đại Minh giành chức vô địch lôi đài đấu võ của Đại Liêu.
Điều này khiến Hoàng Tam và những người khác có một loại cảm giác đặc biệt như là người nuôi dưỡng.
"Chậc chậc..."
"Thật đúng là hổ phụ sinh hổ tử." Hà Ngũ lên tiếng cảm thán, không để lại dấu vết mà vuốt mông ngựa.
Nghe thấy câu vuốt mông ngựa này, Trần Nhị suýt nữa bật cười thành tiếng.
Vuốt mà chẳng đến đâu.
Hoàng Tam thì lườm Hà Ngũ một cái.
Trần Diệp đứng trên tường thành, không để ý đến Hà Ngũ.
Hắn nhìn Đại Minh trên lôi đài, ánh mắt có chút phức tạp.
Ký ức quá khứ bất giác hiện lên trước mắt Trần Diệp.
"Cha, con đói..."
"Đừng có gọi bừa, coi chừng ta đánh ngươi đấy!"
"Cha, con đói."
"Hứ, sao ngươi lại theo tới đây rồi?"
"Cha, con đói..."
"Từ nay về sau ngươi sẽ gọi là Trần Đại Minh!"
"Hy vọng sau khi lớn lên, ngươi có thể thông minh một chút."
Những cuộc trò chuyện năm xưa, Trần Diệp vẫn nhớ rõ mồn một trước mắt.
Hai năm trước, trong sân nhỏ Dục Anh Đường ngói xanh tường trắng.
Khi đó Đại Minh còn mặc một bộ quần áo rách rưới, toàn thân bốc ra mùi hôi.
Bây giờ hơn hai năm trôi qua.
Đại Minh thể trạng cường tráng, đã có thể đứng trên lôi đài đấu võ của Đại Liêu giành được ngôi quán quân.
Trong lòng Trần Diệp có chút cảm thấy vui mừng.
Nhưng càng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ.
"Ai..."
Trần Diệp khẽ thở dài một tiếng.
Mục đích ban đầu của hắn chẳng qua là muốn cho Đại Minh được bình an sống qua ngày.
Làm một người tiều phu, cưới một bà vợ hiền lành, bình an vượt qua cuộc đời.
Nhưng bây giờ...
Trần Diệp nhìn chăm chú vào Đại Minh, ánh mắt ngày càng phức tạp.
Một khi đã nhìn thấy ánh sáng, thì làm sao có thể chịu đựng được bóng tối nữa đây?
Trên lôi đài, Đại Minh giơ cao rìu nặng, khắp khuôn mặt thật thà là sự kích động và vui sướng.
Hắn vung cánh tay, cao giọng đáp lại những người lính thiên lang.
Giờ khắc này, Đại Minh phảng phất như đã trở thành tâm điểm của thế giới.
Gió nhẹ lướt qua.
Bãi cỏ ngoại ô rộng lớn vô tận bị gió thổi, những gợn sóng màu lục nhấp nhô.
Bầu không khí xung quanh lôi đài đạt đến đỉnh điểm.
Gió vượt qua những người lính, lật qua lôi đài, đi đến một bên của vương thành, nhẹ nhàng lay động vạt áo trắng của Trần Diệp.
Ánh mắt Trần Diệp bình tĩnh, sự phức tạp trong mắt dần dần chuyển thành vui mừng.
Với tư cách là một người cha.
Hắn không thể làm được nhiều điều.
Nhưng giúp con mình làm những gì chúng muốn làm...
Điểm này, Trần Diệp vẫn có thể làm được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận